Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác tay cũng không nới lỏng, cởi quần ngồi lên thành bể, thứ thật lớn bên dưới liền nhảy ra! Hắn dúi Tiêu Chiến tới trước tính khí của mình nói:

“Lão nam nhân… Đây mới là nơi ngươi cần phải ăn.”

Chứng kiến tính khí Vương Nhất Bác sưng to đỏ hồng, tiểu cầu bên dưới cũng không chịu nổi mà giật giật. Tiêu Chiến lập tức nghĩ đến khuất nhục hôm nọ, miệng lưỡi trở nên đắng nghét, sợ hãi lắc đầu:

“Đừng, đừng mà! Tôi… thà rằng chết đuối cũng không khẩu giao đâu.”

Hậu quả của những lời này phi thường nghiêm trọng, Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đã bị bóc sạch sẽ đá xuống nước lần nữa, dìm đầu Tiêu Chiến sát tận đáy, đợi mười giây mới lôi đầu của y lên, nhìn y miệng mũi ho khan, không ngừng giãy dụa.

Vương Nhất Bác nắm lên đầu nhũ vẫn còn lưu lại dấu răng ba ngày trước của mình, hỏi: “Ăn hay không?” Không ăn thì chờ mà hít thở không xong vừa khẩu giao cho hắn đi.

Tiêu Chiến làm sao nghe được? Y không ngừng muốn tống nước trong mũi ra, rồi lại lập tức bị dìm xuống, Tiêu Chiến ở trong nước cảm giác có cái gì ram ráp như tóc cọ vào trên mũi, trên mặt mình. Y mở mắt ra, nhìn thấy tính khí Vương Nhất Bác giống như là quái thú, biết hôm nay nếu không khẩu giao cho ác ma này, sẽ tiếp tục bị đùa bỡn liên tục, có thể… Thê thảm hơn, mất đi hai tay…

Tiêu Chiến sợ hãi, dùng cả miệng lẫn môi ngậm lấy nơi nào đó của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hài lòng túm lấy tóc Tiêu Chiến, phát hiện Tiêu Chiến khẩu giao cho hắn ở trong nước, miệng chặt không để lại một khe hở, đầu lưỡi bởi vì sợ hãi mà càng rung động giống như đang mút liếm, làm hắn sướng đến mức căng cứng.

Qua mấy lần như vậy, Vương Nhất Bác lôi Tiêu Chiến ra khỏi mặt nước cho thở vài giây, rồi lại nhận vào trong nước bắt ngậm lấy tính khí của mình khoảng hai mươi giây, nhưng lần bắn đầu tiên của Vương Nhất Bác kéo dài hơn rất nhiều so với người khác, thành ra làm được mấy lần cũng thấy phiền, cứ tiện thể lôi Tiêu Chiến vẫn còn đang ngậm lấy tính khí của mình ra khỏi hẳn mặt nước, biến thành Vương Nhất Bác ngồi trên thành bồn tắm, Tiêu Chiến nằm trong nước, đầu dúi vào trong bắp đùi của Vương Nhất Bác chuyển động lên xuống dọc theo tính khí kia.

Lúc ra khỏi nước, Tiêu Chiến bị sặc, hai gò má đỏ bừng không cẩn thận cắn vào cái kia của Vương Nhất Bác, đầu nhũ lập tức bị ai đó dùng sức nhéo xoắn nửa vòng! Y đau đến ủy khuất trợn to mắt nhìn lên Vương Nhất Bác, khóe mắt cũng chẳng biết là nước hay là lệ chảy xuống.

Vương Nhất Bác nhìn thỏ con hồng hồng hai mắt đầy vệt nước, hạ thân càng trướng lên, càng luôn hung hăn ngược đãi y. Nắm lấy hàm dưới của Tiêu Chiến, dùng sức đem tính khí của mình đâm sâu vào cổ họng y, hài lòng nghe được tiếng nức nở, cùng sự run rẩy của người bên dưới.

Lúc này, Lưu Hải Khoan không nói một tiếng xuất hiện bên cạnh, bao cao su cùng thuốc bôi trơn để một bên rồi lập tức biến mất, hắn cũng không dám quấy rầy Vương Nhất Bác đang trong cơn hưng phấn.

Vương Nhất Bác cười cười, một tay kéo đầu Tiêu Chiến, làm cho tính khí ngập toàn bộ trong miệng Tiêu Chiến, một tay mở ra ra cái hộp đựng dao – Đó là hắn trong lúc đi Châu Âu vô ý nhìn thấy con dao găm này, sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, trên chuôi dao còn khắc hình hoa hồng tinh tế, không biết trong lúc nguy cấp nhất đã cứu hắn bao nhiêu lần, cũng không biết đã liếm huyết của bao nhiêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro