Chương 5 (H).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt y nhăn lại thành một nhúm, trong tay thiếu niên run rẩy không ngừng, vẻ mặt thiếu niên thế nhưng lại tươi cười sung sướng.

Anh Bằng kia kinh nghiệm sớm đã thành tinh, vừa nhìn vẻ mặt liền biết phản ứng của nam nhân làm hắn muốn ngược đãi.

"Vương Nhất Bác cậu nếu thích thì cứ mượn chơi, nếu không thích thì cứ chọn bất kì người nào trong câu lạc bộ, chính là nhớ kĩ-" Bằng ca đá đá bộ vị không hề phản ứng của Tiêu Chiến "Tiểu tiện hóa này muốn có thể làm được ngon lành thì cần phải điều giáo thêm chút nữa"

Vương Nhất Bác tiếp tục ngắt nhéo hạt châu trước ngực Tiêu Chiến, nhìn vẻ mặt y không ngừng giãy dụa cùng thống khổ, cười mập mờ:

"Điều giáo thì miễn cho... Tên nào trong câu lạc bộ mà qua điều giáo đều giống nhau y chang, chán chết."

Tiêu Chiến đã sớm nghe không ra hai người này nói chuyện gì với nhau, y vừa xấu hổ vữa giận, người thiếu niên tên Vương Nhất Bác này bề ngoài như thiên sứ, lại nói ra những từ rất không phù hợp lứa tuổi, lại cứ ghé vào bên tai y hà hơi làm cho cả người y ngứa ngáy.

Hơn nữa động tác của hắn, một tay không ngừng ra sức vuốt ve hai hạt tiểu châu trên ngực, làm cho y thống khổ, mặc khác lại cứ nhè ngay eo mà vuốt, mặc kệ y có kêu "không được" thì đối phương cũng không chịu dừng tay.

Bởi vì thống khổ, cả người y lọt thỏm trong lòng Vương Nhất Bác, nhưng hơi thở phả vào bên tai cùng phần eo tê tê ngứa ngứa truyền lên từng đợt run rẩy, bất tri bất giác âm hành Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Tiêu Chiến là xử nam, nào có bị đối đãi như vậy bao giờ, cơ thể lúc lắc, hoàn toàn không biết xử lí ra sao khi thân thể xảy ra phản ứng.

Vương Nhất Bác nhìn tiểu đệ đệ của Tiêu Chiến ngẩng đầu, cũng nhướng nhướng mày. Hắn từ trước đã không có hứng thú chơi đùa với đàn ông, chỉ là Tiêu Chiến chịu ngược đãi nảy sinh phản ứng khiến cho hắn càng muốn trêu chọc, giống như bây giờ, Tiêu Chiến rướn cổ, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra, mồ hôi từ trên trán chảy dọc theo khuôn mặt, lộ ra ý định chống đối rồi lại nảy sinh bộ dáng khao khát non nớt, làm cho người ta nhịn không được càng muốn hung hăng chà đạp!

"Phải không đó... Hay là chỗ này vậy?"

Vương Nhất Bác liếm giọt mồ hôi chảy trên cổ Tiêu Chiến, dùng sức đánh nhẹ vào nơi đang cương lên kia.

Tiêu Chiến thiếu chút nữa hét lên thành tiếng.

Anh Bằng nhìn thấy Vương Nhất Bác trêu cợt Tiêu Chiến cũng cười sảng khoái, muốn xác nhận cái gì đó, ngồi ở trên ghế dùng mũi chân nhẹ nhàng đụng vào bắp đùi non Tiêu Chiến, quả nhiên nhìn thấy y phát run muốn khép chân lại.

"Ba mươi mấy tuổi vẫn còn là trai tân, cũng xem như là quốc bảo rồi nha?"

"Đừng, đừng mà... Thả tôi ra..." Tiểu đệ đệ của mình bị hành hạ không thương tiếc, Tiêu Chiến trong kĩ thuật cao siêu của Vương Nhất Bác mà thanh tĩnh lại một chút, ra sức vùng vẫy.

Giống như đáp lại lời y nói, hai hạt tiểu châu trước ngực được thả ra. Tiêu Chiến thật vất vả hổn hển hít thở, tóc bị túm lấy, hàm dưới bị mở ra, lại bắt buộc nuốt vào thứ sực nức mùi vị giống đực.

Nhưng mà lúc này không phải của anh Bằng.

Vương Nhất Bác ôn hòa cười theo, nếu không nhìn nửa thân dưới của hắn, thì chẳng ai có thể sẽ tưởng tượng được đến việc hắn sẽ bắt buộc một lão nam nhân khẩu giao cho hắn.

Hắn túm lấy tóc Tiêu Chiến, đem nam căn của mình chuyển động qua lại, mỗi một lầu đều xỏ xuyên vào thật mạnh mẽ, miệng nam nhân ngậm lấy nó cũng mỏi nhừ, nước bọt chẳng thể chảy ra, Vương Nhất Bác sảng khoái bắt đầu hô hấp dồn dập, nhưng một chút cũng chẳng có dấu hiệu sẽ bắn.
Lông mao nơi đó không ngừng cọ lên mũi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không dám thở, sợ phải nghe thấy mùi kia, nhưng cuối cùng y không đủ không khí chịu hết xiết, hít sâu một hơi, mùi đàn ông nồng đậm của Vương Nhất Bác xộc thẳng vào trong phổi.

Cảm giác quá mức ghê tởm, Tiêu Chiến bắt đầu giãy dụa, như con cá bị lôi ra khỏi nước , nhưng động tác của Vương Nhất Bác chẳng những không dừng lại, lại còn kịch liệt chuyển động mạnh và nhanh hơn trước.

Đột nhiên - Tiêu Chiến cảm thấy được tiểu huyệt của mình bị một khối gì đó đâm vào, đồ vật kia lạnh như băng đang dừng lại ngay cửa khẩu, giống như giây tiếp theo sẽ phá bung cửa mà xông vào.

Tiêu Chiến không dám nhúc nhích.

"Ô..." Đó là cái gì?

"Đó là súng, lão xử nam."

Vương Nhất Bác nói mang theo ý cười, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Chiến mở to mắt, chính là loại vẻ mặt này! Làm cho người ta nghĩ muốn hung hăng bắt nạt. Hắn sảng khoái phun ra một hơi, đem tất cả dịch thể bắn vào trong miệng Tiêu Chiến, một lần, hai lần, ba lần - từng đợt bắn vào yết hầu.

Bởi vì nam căn đối phương vẫn còn đang trong miệng Tiêu Chiến, hơn nữa phía sau còn có một khẩu súng dí sát vào hậu huyệt, Tiêu Chiến cả người run rẩy cũng không dám nhúc nhích, trong tình huống đó chỉ còn có thể ngậm lấy cái kia của người ta, chậm chạp đem tất cả dịch thể còn trong miệng nuốt xuống.

Mùi vị tanh nồng lộn mửa tràn ngập khắp khoang miệng.

Vương Nhất Bác cười chậm rãi rút nam căn ra, nhéo mặt Tiêu Chiến nói:

"Thật đói khát nhỉ, đều nuốt vào toàn bộ nha." Liền nhìn thấy Tiêu Chiến khom lưng vẻ mặt như muốn nôn ra, mỉm cười mà nói "Có can đảm ói ra ngươi nhất định phải chết."

Tiêu Chiến chỉ có thể che miệng, chờ cho cơn co thắt bao tử qua đi.

Note: Vài chương sau có H nặng nhó, cảnh báo độ tuổi, còn có yếu tố "bạo râm" các đồng chí cân nhắc trước khi đọc nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro