Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh chú thỏ nhỏ cuộn người trong chăn đang say giấc nồng bị ánh mặt trời của buổi ban trưa làm đánh thức cậu dậy.

Cậu khẽ cựa mình và không thấy hắn đâu, cứ nghĩ trong đầu là dậy trước mình ắt hẳn đang ở WC. Lom khom mò được cái điện thoại ở đầu giường, cậu hốt hoảng hét lên.

- AAAA. 11h trưa rồi sao.

Đúng lúc có điện thoại đến, Là của Nhất Bác.

- "Sao anh không kêu tôi dậy"_cậu bắt máy và chẳng để cho hắn nói gì.

- "Dậy rồi sao. Muốn ăn gì xuống nhà kêu người giúp việc nấu".

- "Anh đang ở đâu đó ?"

- "Công ty".

- "Khi nào anh về ?"

- "Em tra khảo tôi đấy à"_hắn cười nói.

- "Tôi..tôi..."

- "Chiều tôi về sớm. Chào em".

Hắn nói rồi cúp máy, cậu cũng lủi thủi lê cái mông đau nhức của mình vào WC.

Vu Bân được hắn sai về nhà lấy tài liệu. Đúng lúc anh bước vào là lúc cậu đang trên lầu đi xuống.

Vì ở nhà nên cậu ăn mặc rất thoải mái. Một áo form trắng rộng với quần thun dài.

Vu Bân đứng đó nhìn sững lên cậu, miệng cứ há ra không ngậm vào được vì ngạc nhiên.

- Cậu... cậu_ Vu Bân vừa nói vừa chỉ vào cậu.

- Tôi_cậu lo sợ hai tay vo vo vạt áo cúi mặt nói.

- Sao cậu lại ở đây.

- ..._cậu im lặng. Vì vốn dĩ cậu không nghĩ sẽ phải gặp người quen hắn sớm như vậy.

- Tôi hỏi cậu sao lại ở đây. Không phải cậu làm trong 'Royal' sao.

- Tôi....

- À! Tôi hiểu rồi. Thôi không phiền cậu nữa. Tôi về để lấy tài liệu cho giám đốc_ Vu Bân đi ngang qua cậu vừa đi vừa nói thêm "Không ngờ nay giám đốc còn có hứng thú với loại trai bao như cậu. Chắc cũng được vài hôm".

Anh ấy đi để lại cho cậu một câu nói nặng nề. Từng chữ như đâm vào trong tim cậu. Thất thần quay trở về phòng mình và quên luôn hẳn việc mình chưa ăn uống gì.

Sau khi Vu Bân lấy xong tài liệu rồi đi không nói lời nào. Cậu chắc là không còn anh ta, khóa cửa phòng, nằm trên chiếc giường kingsize của hắn, nước mắt bắt đầu rơi. Cậu vỡ òa, suy nghĩ về những lời Vu Bân nói.

Hình ảnh hắn ôm cậu, nâng niu cậu và cả nói lời yêu cậu của đêm hôm qua dần tái hiện trong trí óc cậu. Những yêu thương ấy mới hôm qua còn xanh tươi vậy mà một câu nói của một cậu thư kí đã làm nó héo úa, làm cho cậu suy sụp tinh thần.

Hôm nay hắn tan sở sớm để muốn về với cậu. Nét mặt rạng rỡ phá tan vẻ lạnh lùng bao lâu gây dựng của hắn.

- Giám đốc. Anh có chuyện gì vui sao? Vu Bân hỏi

- Ừm.

- Là vì cậu nhóc ấy phải không.

- Cậu thấy rồi sao.

- Dạ vâng.

- Ừm. Sau này phải đối xử thật tốt với em ấy. Cũng nên cẩn thận cái miệng ăn nói lung tung của cậu lại.

Hắn nói vậy làm Vu Bân ở trên lái xe một trận giật mình. Tay run run, và cũng chẳng dám nghĩ đến hậu quả của việc lỡ mồm làm đau lòng Tiêu Chiến.

- Cậu đã nói gì rồi đúng không ?_hắn đột nhiên hỏi.

- Em... em... dạ chưa ạ_cậu lắp bắp trả lời.

- Vậy tốt. Lái xe đi.

Hắn về đến nhà thấy mọi thứ tối ôm. Vì người giúp việc qua 6h tối đều về hết, bởi hắn buổi tối không muốn có 'Bóng đèn'.

- Tiêu Chiến_hắn vừa lên lầu vừa gọi tên cậu.

Đáp lại là sự im lặng.

Hắn lên phòng mình và hốt hoảng khi thấy cậu nằm khóc run người trên giường của mình.

Hắn chạy lại ôm cậu vào lòng.

- Tiêu Chiến. Xảy ra chuyện gì.

- ..._cậu thấy hắn về khóc một to hơn.

- Ngoan nào. Có chuyện gì nói anh nghe.

- Hức hức. Anh là đồ dối trá_cậu vừa nói vừa đánh vào ngực hắn.

- Cái gì. Tiêu Chiến em bình tĩnh lại tôi xem.

- Tôi biết mà. Anh chỉ nhất thời chán ghét phụ nữ nên tìm đến tôi. Chơi ngán rồi sẽ vứt tôi đi đúng không_cậu nức nở nói.

- Ai nói em những lời như vậy.

- Hức là cái cậu thư kí của anh.

- Vu Bân ?

Hắn nghe xong để cậu nằm trên giường rồi ra ngoài gọi điện.

- "Cậu giỏi nhỉ".

- "Giám đốc à. Em thật không cố ý đâu. Em không nghĩ đến anh đã động lòng cậu ấy".

- "Còn nói nữa".

- "Anh à. Em xin lỗi. Ngày mai, à không bây giờ em sẽ qua xin lỗi cậu ấy".

- "Tôi cho cậu 10 phút".

Nói rồi hắn cúp máy vào dỗ dành con người kia.

- Nín nào. Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Anh yêu em mà_hắn ôm cậu vào lòng nói.

- Tôi sao có thể tin được.

- Anh sẽ thề.

- Không cần. Trẻ con.

Đúng lúc ấy Vu Bân tới.

- Cậu tới đúng giờ nhỉ.

- Tôi xin lỗi cậu. Chuyện lúc trưa là do tôi hồ đồ lắm mồm chứ thật ra giám đốc anh ấy yêu cậu. Mong cậu bỏ qua cho tôi_ Vu Bân đứng bên cậu nắm tay cậu nói.

- Buông tay em ấy ra đi_hắn nói.

- Được rồi. Tôi hiểu mà. Thôi anh về đi_cậu cười nói.

- Cảm ơn cậu, cậu thật tốt. Vậy tôi xin phép.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro