Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến bay từ Tokyo đến Bắc Kinh đã cất cánh.

- Hiện tại cô ta đang ở đâu ?

- Vẫn ở Bắc Kinh ạ.

- Ừ. Hẹn tối nay 8h cho tôi.

- Dạ vâng.

- Tình hình bên giám đốc Lý thì sao ?

- Dạ bên hắn cổ phiếu xuống thấp nhất có thể, đang có nguy cơ phá sản.

- Nguy cơ.

- Dạ.

- Phải phá sản chứ không có nguy cơ.

- Dạ em biết rồi.

...

Sáng ra tại nhà Vương Nhất Bác.

Cậu nửa tỉnh nửa ngủ mơ mơ màng màng ngồi dậy.

- Mệt quá_mắt cậu nhắm miệng thì nói.

- Em mệt lắm sao ?

- Ừ mệt lắm Nhất Bác à_vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt vẫn nhắm.

- Vậy sao. Lại đây anh ôm nào_hắn cười nói.

- Dạ.

Cậu bung chăn đứng dậy đi lại phía phát ra âm thanh kia. Dáng người lả lơi hai tay chìa ra phía trước, nhưng vừa được hai bước thì.

- Ơ... khoang...Nhất Bác ....

Cậu banh mắt mình ra dụi dụi thật mạnh vào sau đó tát vào mặt mình vài cái để đảm bảo vừa rồi không phải mơ.

- Em sao thế ?

- Ơ...anh...anh...về khi nào.

Cậu ngạc nhiên chạy lại bên anh.

- Về lâu rồi, nhìn em ngủ ngon nên không muốn đánh thức_hắn mỉm cười.

- Hứ dám nhìn lén em_cậu ôm hắn, một tay đánh vào ngực hắn.

Hắn nắm tay cậu lại sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu. Nụ hôn nhẹ của buổi sớm mai, nụ hôn nhẹ của sự nhớ nhung....

- Ưmm....

- Anh nhớ em.

Cậu vòng tay qua cổ hắn chủ động kéo hắn trở lại nụ hôn. Chiếc lưỡi từ từ trường vào khoang miệng cậu, từng cú đá lưỡi tinh nghệ cuốn cậu vào sâu trong nụ hôn.

Bên dưới tay hắn đưa qua vạt áo cậu kéo nó lên thật cao qua ngực.

- Ưm...em...

Hắn vẫn không thèm nghe cậu nói. Bồng cậu lên sau đó thả cậu xuống giường.

- Aaaáa....

- Em biết là anh nhớ em lắm không ?_hắn cúi xuống nhìn cậu. Một tay chống xuống giường một tay để lên đầu vú cậu vo ve.

- Ưm....anh...mau bỏ tay ra...ưm...

- No...no...no_hắn cười nói.

- Anh mới về chắc mệt rồi, nghĩ ngơi đi ha. Buông em ra_cậu mỉm cười, tay cố lấy tay hắn ra khỏi đầu vú mình.

- Anh sẽ nghỉ ngơi với em. Không phải lúc nảy em cũng kêu mệt sao_hắn cười gian nhìn cậu.

Hắn bất ngờ véo mạnh vào đầu vú của cậu.

- Ưm....đau.

Hắn nhìn cậu cười sau đó hôn lên xương quai xanh của cậu, dùng răng cạ cạ vào chúng làm cậu toàn thân run rẩy miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm đảng.

...

Bên ngoài nhà hắn.

- Chào quản gia_Bác sĩ Lee cúi chào nói.

- Chào cậu. Hiện tại cậu chủ chưa ngủ dậy, phiền cậu ngồi đợi một chút.

- Dạ vâng.

Quản gia khó chịu nhìn khuôn mặt hắn, ông quay qua nói với người giúp việc.

"Rót trà cho khách".

Còn ông lên phòng gọi cậu.

- Cậu chủ.

- Ưm...Lão Công....mau...mau...ưm...rút ra...

Cậu càng nói hắn càng đâm mạnh vào.

- Aaaa.....có người.

Bên ngoài quản gia cứ gọi cậu hoài, thoáng chút có nghe tiếng hét của cậu.

- Cậu chủ, bác sĩ Lee đang đợi cậu.

Bên trong hắn chẳng quan tâm đến những gì quản gia gọi vẫn tiếp tục đâm thọt trong cúc huyệt cậu một cách mãnh liệt.

Bỗng câu sau của quản gia làm hắn ngừng mọi động tác.

- Bác sĩ Lee.

- Ưm...anh..a.. Lee..ưm.. đến rồi sao.

- Anh Lee_hắn cố nhận mạnh từ.

- ưm..dạ..aa. Bác sĩ...ưm... của em.

Cậu nói xong nhân cơ hội hắn còn đang bận suy nghĩ về 'anh Lee' kia mà mình dùng tay chống drap giường cố rút côn thịt to lớn của hắn ra khỏi cúc huyệt của cậu.

- Anh mặc đồ vào đi_cậu cười nói.

Lúc này hắn mới hoàn hồn.

- Ơ... em...NÈ TÁN TÁN ĐỨNG LẠI CHO ANH.

Cậu cười thật to rồi bước ra khỏi phòng.

...

Vu Bân gọi điện cho Kỳ Mỹ Hợp

- Alo Mỹ Hợp nghe.

- Tôi là thư kí của giám đốc Vương.

- À, chào anh. Giám đốc có gì muốn nói với tôi sao

- Tối nay 8h, đường XX, số nhà YY.

Nói rồi Vu Bân cúp máy.

Kỳ Mỹ Hợp bên này đươc dịp khoái chí cười sảng khoái.

...

Cậu sau khi xuống nhà thấy bác sĩ Lee liền nhớ đến câu nói lần trước của anh có phần hơi ái ngại.

- Chào anh.

- À, em dạy rồi sao_anh cười nói.

- Hả ?... à...em..._cậu xấu hổ nói.

- Em ăn gì đi anh sẽ chờ.

- Ấy sao được. Đã bắt anh chờ sáng giờ rồi.

- Không sao mà.

- Hay anh ăn với em nha_cậu cười nói.

- Vậy cũng được sao ?

Lúc đó hắn từ trên lầu đi xuống.

Cả nhà đồng thanh cúi đầu chào hắn.

"Ông chủ"

Hắn gật gật đầu sau đó tiến thẳng về phía cậu.

- Ăn thôi.

- À hai người làm quen đi. Đây là bác sĩ Lee, anh ấy lần trước là bác sĩ chăm sóc em. Còn đây là Vương Nhất Bác lão công em_cậu líu lo cả buổi.

- Chào anh_bác sĩ Lee lịch sự bắt tay với hắn.

Đáp lại hắn chỉ phớt lờ đi bằng cái gật đầu nhẹ rồi tiến vào phòng ăn.

Cậu đứng bên cạnh thấy khó xử liền nói đỡ cho hắn.

- Anh thông cảm, anh ấy xưa nay như vậy. Vậy thôi chứ tâm ảnh tốt lắm_cậu cười nói.

- À ra vậy. Không sao.

Hắn bên trong mặt hầm hầm vì độ thân mật của cậu và anh ta.

Người làm dọn đồ ăn lên hắn cứ lấy nĩa gõ gõ xuống bàn.

Tiêu Chiến bên ngoài thấy vậy liền chạy vào.

- Nhất Bác à, anh sao vậy.

- Ăn.

- Được rồi mình ăn thôi._cậu hoàn toàn bất lực với hắn.

Bác sĩ Lee cũng e dè ngồi xuống đối diện cậu.

Cả buổi cậu và bác sĩ Lee cứ hàn thuyên toàn chuyện gì đâu. Hắn ngồi chính giữa lỗ tai thật sự muốn nổ tung.

Hắn đã ghen.

Tức giận hắn gấp một miếng thịt bòpp nhét vào trong miệng cậu khi cậu chuẩn bị nói.

- Lo ăn đi

- Ơ...thì em...khụ khụ..đang ăn nè._cậu bị sặc, mặt mày nhăn nhó nói.

Tại phòng cậu và hắn.

Bác sĩ Lee đang ngồi kế bên cậu cẩn thận truyền nước. Còn hắn thì ngồi chểm chệ trên ghế sô pha, thư thái đọc báo uống trà.

- Mấy ngày nay em thấy người khỏe hơn chưa ?.

- Dạ rồi ạ, có thể ngừng truyền được rồi ạ.

- Không được đâu. Hết nước rồi sẽ đến sinh tố, sắt,..._anh cố gắng đưa ra lý do để lại ở bên cậu.

Đột nhiên hắn lên tiếng.

- Tôi chăm sóc em ấy được, không cần mấy thứ nước trắng bóc đó.

- Vương Nhất Bác._cậu nheo mắt nhìn mắt ý "anh có thể ngậm miệng lại được không ".

- Nhờ mấy nước trắng bóc ấy đã giúp cậu ấy khỏe lên nhiều đấy._anh cũng không vừa nói lại.

- Hai người thôi đi.

Cậu lên tiếng cả hai liền im lặng.

Được chừng 10 phút sau thật sự hắn bị quá sức chịu đựng.

Anh ta cứ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu lên xuống một cách tự nhiên. Chốc chốc lại nói gì đó với cậu xong rồi nhìn cậu cười một nụ cười trìu mến.

Cả hai xem hắn như người vô hình. Tức giận cầm tờ báo trên tay hắn vo lại muốn nát luôn cả chúng.

- Được rồi đấy, anh ra ngoài đi._hắn đứng dậy nắm lấy tay anh bỏ ra khỏi tay cậu.

- Nhưng....

- Tôi cho 3 phút mau bước ra đừng để tôi mạnh tay._hắn xiết mạnh tay anh.

- Được._anh dựt mạnh tay mình ra sau đó bước ra ngoài.

Anh đi rồi hắn liền ngồi xuống bên cạnh cậu, vuốt mái tóc mềm mượt của cậu. Lúc này cậu đã ngủ say, hắn cúi xuống hôn lên môi cậu. Cậu như biết được miệng khẽ nở nụ cười.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro