Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tiếng điện thoại kêu làm đầu óc hai con người kia muốn nổ tung.

- Aish..._hắn cau mày.

- Ưm...ồn quá_cậu khó chịu bịt lỗ tai mình lại, vùi sâu vào trong ngực hắn.

Tiếng điện thoại cứ reo liên hồi làm hắn bất lực đành phải ngồi dậy nghe điện thoại.

- "Alo"_hắn vẫn nhắm mắt nói.

- "Là mẹ đây"_Bà Vương gọi cho hắn.

- "Gọi cho tôi làm gì ?"

Lúc này cậu lên tiếng.

- Nhất Bác à ai vậy...ưm...mau nằm xuống đi_cậu giọng ngái ngủ nói.

Giọng cậu hơi to nên lọt vào trong điện thoại làm mẹ hắn nghe được.

- "Bạn gái con sao ?"_Bà Vương mỉm cười.

- "Không phải chuyện của bà. Có gì mau nói đi"_hắn nằm xuống ôm cậu vào lòng rồi nói tiếp.

- "Con có cần phải lạnh lùng vậy không.... ta là mẹ con đó "_giọng bà hơi buồn.

- "Là mẹ thì đã sao. Bà đối xử với tôi như thế nào bà quên rồi à"

- "Được rồi mẹ không chấp với con nữa. Cuối tuần này ta và bố sẽ đến nhà con "

- "Không cần. Cứ như trước là được rồi"

- " Điềm Điềm. Con có bạn gái rồi không định cho bố mẹ xem mặt sao ?"

- "Không phải chuyện của hai người"_nói rồi hắn cúp máy.

- "Điềm Điềm...Điềm Điềm..."

Bà Vương ngán ngẫm lắc đầu.

- Ai gọi cho anh vậy ?

- Là mẹ.

- Bác gái có nói gì không ?

- Không có gì. Em ngủ thêm đi.

- Dạ.

Tại công viên XX.

Những ngày đầu mùa của xuân những cánh hoa tuyết dần thưa bớt đi để lại đó một chút gì đó là giao mùa.

Con đường thơ mộng, cây cối mọc xen kẽ và rất trong lành.

Một chút hơi se lạnh của sương tạo nên một con đường lãng mạn.

- Ở đây buổi tối rất đẹp_cậu nói.

- Vậy sao em không để đến tối đi.

- Em muốn tận hưởng hạnh phúc từng phút từng giây_cậu mỉm cười.

- Em thật tham lam_hắn xoa xoa đầu cậu.

- Ấy rối tóc em hết rồi nè_cậu xụ xụ mặt, hất tay hắn ra.

- Vậy cho rối luôn_hắn cười thật lớn sau đó đưa cả hai tay lên vò vò rối hết lên cả đầu tóc của cậu.

- Anh chết chắc rồi.

Cậu nắm tay hắn nhéo thật mạnh vào.

- A...A....bỏ ra mau_hắn nhăn nhó.

- Đừng có mơ. Dám chọc em á..._cậu thọt lét hắn.

- Haha...anh thua...anh thua...

Thấy hắn đầu hàng cậu vui như trúng số đứng cười đắt ý.

Hắn thì không cạm chịu bị sỉ nhục liền nhanh cơ hội cậu lo cười không để ý liền ôm chặt thắt lưng cậu, kéo cậu lại và bất ngờ hôn môi.

Cậu bị bất ngờ.

- Ưmm...ở...đây...ưm...có người.

Mặc kệ cậu nói hắn vẫn tiếp tục hôn.

Những cặp trai gái qua lại trên đường ai cũng hết sức ngạc nhiên vì hành động của cậu và hắn và bắt đầu bàn tán xì xào.

- "Đồng tính luyến ái kìa"

- "Gay. Biến thái"

- "Kinh tõm cái lũ gay lọ"

- "Xã hội này loạn hết rồi"

Bên đó có những cô gái lại nói khác.

- "Mày ơi...máu hủ tao lại lên"

- "Trai đẹp đã hiếm chúng còn yêu nhau thì phận bánh bèo như mình phải làm sao"

- "Ôi mỹ thụ đẹp quá. Cứ i như con gái vậy "

- .........

Được chừng vài phút mà lỗ tai cậu với hắn muốn nổ tung.

Hắn bực mình buông môi cậu ra quay qua trừng mắt bọn họ.

Bị ánh nhìn như muốn thêu đốt của hắn ai cũng giật mình hoảng sợ bắt đầu tản ra dần.

Khi mọi người đi hết và không còn ai để ý đến hai người nữa cậu mới nhìn hắn trách móc nói.

- Cũng do anh hết đó. Không thấy họ nói chúng mình kinh tõm đến cở nào sao ?

- Thì đã sao. Không phải một số cũng ganh tị với chúng ta sao ?

- Hứ... Anh đi dạo một mình đi_cậu hậm hực dậm mạnh chân xuống nền đi như kiểu hành quân nhưng tay thì không đung đưa thôi.

Hắn đứng phía sau nhìn cậu cười đến đau cả bụng sau đó đuổi theo cậu.

...

Hôm nay được bửa đẹp trời bác sĩ Lee xin chuyển ca, buổi sáng đi lựa cho Tiêu Chiến một món quà gọi là kĩ niệm

Trong lúc lựa chọn anh không để ý là Vu Bân đi theo dõi anh nảy giờ.

Bởi dĩ anh bị Vu Bân theo dõi cũng là vì  Vương Nhất Bác. Hắn từ lúc gặp anh ở nhà mình cộng thêm vài cử chỉ thân mật và cách anh đối với Tiêu Chiến rất ôn nhu nên hắn sinh nghi lập tức cho người điều tra thì biết được rằng anh là đồng tính luyến ái. Đặc biệt người anh để ý không ai khác chính là Tiêu Chiến.

Vu Bân phải theo dõi anh 24/7.

- Xin chào quý khách ! Tôi có thể giúp gì cho quý khách không ạ ?_nhân viên nói với anh.

- À.. tôi đang tính mua đồ cho một người.

- Vậy tôi sẽ giúp anh nhé... Đây là những mẫu dây chuyền đôi mới nhất của chúng tôi. Tôi nghĩ bạn gái anh sẽ thích.

- Chúng tôi chưa là gì của nhau_anh mỉm cười.

- Không sao. Anh có thể sau này cùng đeo.

Anh không nói gì chỉ nhìn cô nhân viên cười trừ rồi lựa lựa vài kiểu.

Bên này Vu Bân nhếch môi cười.

- Còn dám mua quà cho cậu chủ nữa sao. Lần này anh tới số rồi anh bác sĩ ạ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro