Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống nền nhà. Đồng phục đi làm cũng chẳng muốn thay. Giờ đầu óc cậu hổn loạn vô cùng.

Chỉ phục vụ mời rượu rồi ngồi bên cho bọn dê già sờ mó là quá sức đối với cậu chứ nói chi đến việc đi khách. Cậu thật sự kinh tỏm việc đi khách.

Nhưng ở đây tiền lương hàng tháng cũng chẳng cao là bao. Đa số nhân viên trong cái "Royal" này đều đi khách để kím thêm thu nhập cho bản thân. Với cậu dù tiền lương không cao nhưng cũng đủ nuôi sống cậu. Nhưng đã là thành phần trong cái "Royal" này rồi mà không đi khách thì khác nào đuổi khách đi.

Thật sự là một vấn đề khiến cậu hoang mang.

~~~~~

Quản lí cho phép cậu nghĩ ngơi để suy nghĩ nên sẵn dịp này cậu xin nghĩ luôn một hôm để đến tiệm sách.

Lại một buổi sáng một miếng bánh mỳ với một hộp sữa nhạt nhẽo của cậu.

Thời tiết giao mùa giữa thu sang đông có chút se lạnh. Cậu chọn cho mình một chiếc áo len sợi cổ lọ phối với quần jean, bên ngoài khoác thêm một áo khoác bành tô dài gần tới đầu gối, chân đi đôi giày lười màu đen. Trông cậu bây giờ thật bảnh bao.

Bước vội xuống phố. Không khí buổi sớm mai thật trong lành, một chút hơi sương làm ướt mái tóc nâu dẻ của cậu. Cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận chúng và nhẹ bước đi.

.

.

.

.

.

Cậu chọn một vài quyển sách đến quầy thu ngân tính tiền xong đảo mắt tìm cho mình một góc bàn nhỏ để ngồi đọc.

Tiệm sách này rất hợp thời. Ở đây không những bán sách mà còn xây thêm khu ngồi đọc, để các bạn đọc giã ở đây có thể làm quen và giao lưu trao đổi kiến thức với nhau. Cậu thích nó cũng bởi điểm này...

~~~~

- Cậu chủ à. Mình vào hiệu sách này một chút được không ạ ?._Vu Bân - thư kí riêng kiêm nhiệm nhiều chức vị của Vương Nhất Bác. Hắn chỉ gọi là Bân.

- Sách.

- Dạ vâng. Em muốn mua sách._Vu Bân cười nói.

- Tùy cậu.

- Anh chờ em chút nha._Vu Bân vui mừng hớn hở mở cửa đi vào.

Vu Bân đi rồi hắn ngồi một mình trong xe thật nhàm chán, nhìn từ trong kính xe xuyên vào cửa tiệm cảm thấy nơi này thật khác lạ, bản tính tò mò trỗi dậy. Hắn cũng xuống xe bước vào.

- A. Anh đợi em ngoài xe cũng được mà.

- Tôi muốn xuống.

- À ra vậy. Hay anh lại kia ngồi đợi em cũng được._Vu Bân nói tay chỉ về phía phòng đọc.

- ..._hắn im lặng bước lại chổ đó, tay phẩy phẩy ý bảo Vu Bân đi cứ đi.

Lựa cho mình một chổ ngồi gần cửa sổ đối diện với một nam nhân tướng mạo bảnh bao nhưng khuôn mặt lại mang nét gì đó hơi u buồn.

- Xinh đẹp._hắn tự nói khi nhìn thấy ai đó.

- Anh ơi em mua xong rồi mình đi thôi.

- ...

- Anh._Vu Bân lây lây bả vai hắn.

- Hả.

- Về thôi. Anh làm gì mà nhìn người ta đắm đuối luôn vậy._Vu Bân vừa nói vừa nhìn sang nam nhân bàn đối diện.

- Không có gì._hắn đứng dậy nói.

- A. Thì ra là cậu ta.

- Quen sao ?.

- Không quen nhưng em biết cậu ta.

- Tên.

- Không biết. Chỉ biết là trai bao trong "Royal" thôi.

- Vậy sao._hắn cười nói.

- Dạ vâng.

- Ừm. Về.

.

.

Cậu hôm nay tâm trạng thực thoải mái nhưng sao đến đây đọc sách mà chữ nghĩa cứ lẩn quẩn bên ngoài chả chịu nhập vào đầu cậu gì cả. Đã vậy còn có cảm giác cứ như ai đó nảy giờ nhìn mình. Thật khó chịu.

Cậu cất sách. Thu gọn xong cũng bước ra khỏi tiệm. Đứng trước cửa tiệm mà phân vân không biết rẻ trái hay rẻ phải để đi đâu.

Cuộc sống của cậu nó nhàm chán vô cùng. Nếu ngày nào không đến "Royal" thì cũng đến cái tiệm sách này. Người thân và bạn bè, tất cả đều là số 0. Cậu rảo mắt một vòng, cuối cùng quyết định đi dạo bộ.

Một mình tản bộ trên những con phố. Bao nhiêu kí ức trong quá khứ và cả những hình ảnh với cả lời đe dọa chửi mắng lại lần nữa ùa về trong tâm trí cậu.

Cậu chọn bừa cho mình một cái ghế đá trong công viên. Ngồi thẩn thờ, mắt mong lung nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

Tâm trạng cậu bây giờ thực sự đã xấu hẳn đi.....

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro