CHAP 187. GIAM CẦM (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 " Được rồi! Tất cả nghỉ ngơi chút nhé! Đợi khi tuyết đỡ rơi thì chúng ta lại đua thêm năm vòng nữa, công việc hơi vất vả một chút, mọi người cố gắng lên nhé!".

Sau khi kết thúc công việc ở công ty Nhất Bác liền nhanh chóng đến trường đua, Cậu đua  năm vòng đua liên tiếp để mở đầu thì đến giờ mới kết thúc, chỉ còn một tháng nữa là đến đông mà hôm nay tuyết đã rơi nhiều rồi. Vương Nhất Bác liên tục về đích đến bốn lần rất hoàn hảo nhưng lần thứ năm do nhiệt độ thời tiết giảm đến mức trầm trọng nên tay Nhất Bác không còn cảm giác, Cậu còn không làm chủ được chiếc Motor của mình mà cả chủ lẫn xe đều bị sượt một đoạn dài, bị ma sát mạnh trên mặt đường khiến đồ bảo hộ rách toạc ra, cả chân lẫn tay Cậu đều bị thương.

Vương Nhất Bác mệt mỏi bỏ chiếc mũ bảo hiểm xuống, dòng máu chảy ra khoé miệng liền nhanh chóng lấy tay lau đi, Cậu khó khăn ngồi trên ghế thở từng hơi, một mình Nhất Bác ở một góc không nói chuyện với ai, chỉ biết mở điện thoại ra xem giờ, Cậu mong thời gian trôi qua thật nhanh để trở về xem Tiêu Chiến đang như thế nào rồi, bây giờ có nhắn tin hay gọi điện cho Tiêu Chiến thì cũng không có tác dụng, từ lâu Anh đã chặn số của Cậu thì có gọi cũng như không. Cứ như thế này thì phải chờ đến tối thì mới về nhà được.

Vương Hạo Hiên bên này cầm đồ trị thương và băng gạc nhanh chóng đến chỗ Nhất Bác, y đứng đó thở hồng hộc nhìn Cậu bạn mình trên người chỗ nào cũng loang lổ vết máu. Hạo Hiên đã pha sẵn ly trà gừng nóng rồi đưa cho Nhất Bác, y lấy cái khăn lau đi chỗ tuyết còn bám dày trên tóc Cậu. Nhanh chóng sát trùng vết thương rồi băng bó sao cho thật cẩn thận. Vương Nhất Bác vẫn để Hạo Hiên làm mà bản thân Cậu mắt vẫn dán vào cái điện thoại. Y chau mày khó hiểu, chẳng biết bên trong đó có cái gì mà Nhất Bác cứ nhìn mãi thế.

" Mày nhìn cái gì mà kỹ thế? Lại tư tưởng đến ai nữa à?".

" Còn ai ngoài Tiêu Chiến nữa! Đang cố gọi cho Anh ấy nhưng không được, lúc sáng vừa mới làm Tiêu Chiến giận xong nên không biết bây giờ Anh ấy như thế nào rồi".

Giọng nói Vương Nhất Bác có vẻ rất lo lắng cho Anh. Nếu sáng nay không phải có cái trận đấu  motor chết tiệt này thì Cậu đã ở nhà với Tiêu Chiến rồi, lúc sáng Anh nói mình sẽ tự tử thì Nhất Bác càng ảnh hưởng đến tâm lý, lo sợ Anh sẽ suy nghĩ nông cạn mà làm điều dại dột, nhưng nếu Tiêu Chiến vẫn còn giận Cậu vì Nhất Bác nhốt Anh ở đây mà không cho ra ngoài, có lẽ sự uất ức đấy cũng chẳng nguôi đi được, nên Cậu mới để vệ sĩ ở lại đó chông chừng Tiêu Chiến thay mình.

Vương Nhất Bác biết rõ nếu Cậu càng ở lại thì càng làm Anh ngứa mắt nên mới chấp nhận chịu đựng cái tiết trời giá rét để đến đường đua, Cậu để Anh ở nhà một mình vì muốn Tiêu Chiến bình tĩnh lại, muốn Anh bỏ qua chuyện Cậu mắng Anh lúc sáng.
Tối nay khi rời khỏi đây nhất định Nhất Bác sẽ đến trung tâm thương mại mua đồ ăn vặt cho Anh, mùa đông thế này có lẽ ăn khoai lang nóng là tuyệt vời nhất, tối nay khi trở về Cậu sẽ rẽ qua cái quán nhỏ gần vệ đường để mua chúng, lâu lâu Tiêu Chiến mới ăn lại món này nên có lẽ Anh sẽ rất thích.

" Mày để Anh ấy ở Vương Gia một mình ư? Sao liều quá vậy?".

" Có vệ sĩ ở đó rồi nên cũng không cần phải lo về chuyện đấy đâu, nhưng vẫn phải giữ lại kế hoạch giam lỏng Anh ấy. Tất cả là chỉ muốn tốt cho Tiêu Chiến, nhất định sẽ không Anh ấy chạy trốn một lần nào nữa, rồi từ từ Chiến Ca sẽ quen với cuộc sống ở đây! Dần dần sẽ nhớ ra tao mà...Mày đừng bận tâm quá".

Vương Nhất Bác chỉ biết cười trừ nhìn Hạo Hiên đang bất lực bên cạnh chống tay vào hông nhìn mình, trong câu nói ấy lộ rõ sự thương Anh xen chút tức giận, chỉ vì sợ Tiêu Chiến bỏ mình đi nên Nhất Bác mới bắt buộc phải giam lỏng Anh trong bốn bức tường cô đơn ấy. Cậu biết bản thân làm như vậy đã sai hoàn toàn nhưng muốn Anh nghe lời và không coi Cậu như người ngoài nên Nhất Bác mới có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Không hẳn là giam cầm Tiêu Chiến mãi mãi, chỉ cần Tiêu Chiến ngoan rồi nhanh chóng Cậu sẽ cho Anh tự do, yêu đến mù quáng chính là vậy.... và Nhất Bác chính là một trong những người đó.

Cuộc đua lại bắt đầu trong những tiếng hò reo, cổ vũ không ngừng của những người phía trên, vẫn là một chú báo đen mang số 85 đang dẫn đầu. Vương Hạo Hiên chỉ biết đứng nhìn Cậu mà than thở, Nhất Bác vẫn tính nào tật đấy, yêu ai thì yêu cho đến cùng, dù có điều gì khó khăn cản trở thì Cậu sẽ không buông, muốn Tiêu Chiến mãi mãi là người của mình thì việc gì Vương Nhất Bác cũng đều chấp nhận.

Một con sư tử ngốc nghếch chỉ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười ấy, muốn thấy được sự ân cần của người ấy đối với mình. Tiêu Chiến chính là một Bạch Nguyệt Quang mà cả đời này Nhất Bác muốn có, và Anh cũng chỉ là người một duy nhất được người con trai ấy dâng trọn vẹn trái tim để yêu thương và sẻ chia từ những điều nhỏ nhất.

" Trước giờ đâu có Vương Nhất Bác nào mà yêu ai da diết vậy? Như này thật quá bất công đối với đối Cậu ấy khi yêu Anh mà cuộc tình trái ngang ấy lại chia cắt hai người".

Vương Hạo Hiên đứng đó nhìn thí sinh số 85 mà cũng lắc đầu nhẹ. Đúng là Vương Nhất Bác đã quá tin vào thứ tình yêu không có thật, bên ngoài Cậu luôn cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng chẳng được vui....

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Tiêu Chiến bên này với gương mặt thất thần nhìn đống hoang tàn trong phòng Cậu mà mình gây ra, đồ đạc cái lớn cái nhỏ rơi vãi khắp nơi, xung quanh đều là mảnh Lego nho nhỏ dưới sàn, chăn gối xộc xệch cái ra cái vào. Cả ngày hôm nay Anh như người sắp phát điên lên vì mãi ở trong này mà không được ra ngoài, Tiêu Chiến như bị cấm túc vĩnh viễn.

Vệ sĩ bên ngoài nói rằng nếu không có lệnh của Cậu thì họ cũng chẳng cho Anh đi đâu được, mọi thứ từ lớn đến nhỏ giờ đây đều bị sự quản lý từ Nhất Bác, nếu xin họ mãi mà chẳng được đi đâu thì Tiêu Chiến sẽ phải chịu sự giày vò cho đến khi Vương Nhất Bác trở về.

" Hừ! Cậu định nhốt tôi cả đời ở đây để sám hối sao? Tôi chẳng làm cái gì sai cả.... Không muốn sống cùng Cậu nên tôi mới làm càn đấy, cái loại như Cậu thì làm gì được tôi chứ trong khi Cậu chỉ có thể chửi và mắng tôi nhưng lại không giết được tôi. Chỉ biết kiêu ngạo rồi sau này cũng như lũ sâu bọ..... Định nhốt tôi ở đây suốt cả đời sao? Tôi thách Cậu đấy đồ chó má".

Bữa ăn trưa mà Quản Gia mang lên thì Tiêu Chiến cũng lạnh nhạt không động vào, bây giờ đã nguội lạnh để một góc. Anh nghiến răng ngồi xuống giường, cố kìm nén lửa giận trong lòng mà hận Nhất Bác nhưng không làm gì được. Nhưng thứ khiến Anh tò mò từ nãy đến đến giờ đó là chính là hai chiếc hộp màu đỏ bằng nhung được để trên bàn học Cậu mà Tiêu Chiến chưa hề động đến, thúc đẩy tính tò mò nên Tiêu Chiến mới đứng bật dậy, đến gần nó để xem bên trong là cái gì mà sao Nhất Bác lại phải cẩn thận để chúng trong chiếc hộp sang trọng và cao quý đến vậy.

Chiếc hộp to nhất chính là chiếc khăn choàng cổ mà đỏ mà Tiêu Chiến đang cầm trên tay, Anh lưỡng lự nhìn nó không rời, là một màu đỏ ấm áp cùng một vài hoạ tiết chấm li ti màu vàng xung quanh, Anh nhìn vào thì thấy ngay chiếc khăn này không phải mua ngoài tiệm mà là chính tay có người làm ra nó.

Những sợi len thỉnh thoảng lại đan rối bù lên, quấn rối lại với nhau, Tiêu Chiến không biết Nhất Bác lại làm cái khăn này để tặng ai mà lại cẩn thận gấp nó gọn gàng như thế. Chiếc khăn này rất dày và ấm, nếu Vương Nhất Bác đã kỳ công gửi cả tấm lòng của mình vào để hoàn thiện nó thì chắc chắn món quà này Cậu sẽ tặng người mà mình trân quý nhất.

Nhìn qua trông nó cũng thật đẹp, ban đầu tâm trạng Anh có chút tức giận, bị giam nhốt ở đây suốt 5 ngày rồi, không được bước chân ra ngoài nên bản thân luôn giữ vẻ mặt cau có, căm giận chửi rủa thiếu niên kia, bề ngoài luôn giữ một vỏ bọc cáu kỉnh, ngang bướng là những gì Anh làm để một bản thân nhanh chóng quên đi người yêu cũ, nếu đã nói cả hai bây giờ là người xa lạ chỉ đâu nhất thiết phải ở mãi trong căn phòng với một bức tường yên ắng đến đáng sợ  như thế này. Căn bản hiện tại Anh vẫn là một Tiêu Chiến hoạt bát của ngày xưa, cầm chắc trên tay nó khóe môi cong lên nở ra một nụ cười nhẹ, chắc chắn cái này cũng chẳng phải cho Anh, chắc hẳn Nhất Bác lại có tình nhân mới bên ngoài rồi thế thì Cậu còn mang Anh đến đây làm gì nữa? Nhưng người ta là con gái một chiếc khăn đan len rồi bù lung tung như thế này liệu người đó có nhận không?

Thực sự muốn ngồi xuống tu sửa lại nó nhưng dằn lòng bản thân phải thật mạnh mẽ và quyết đoán, nếu như một lần nữa đổ gục trước Cậu chắc hẳn cuộc sống trước kia của Anh lại quay về. Không được... Tiêu Chiến nhất định không được trở thành một công cụ phế liệu giống như trò chơi dưới chướng của Vương thiếu gia kia.
Ngày hôm nay truyền hình thông báo thời tiết đã gần đến đầu đông, chỉ một tháng nữa thôi sẽ bước sang một cái mùa mà bao bao đôi trai gái ngoài kia cực kỳ thích, họ ấm áp khi nhận được vòng tay ôm ấp của đối phương, đi đâu cũng có đôi có cặp vui vẻ là vậy nhưng đối Cậu và Anh là cái mùa có thể nói thiệt hai người ngày càng xa cách... Khi ở trường đua trở về nhà Cậu có ghé qua một quán nhỏ ven đường mua thêm mấy củ khoai lang nướng,  bóng cẩn thận vào túi giấy để mang về cho thỏ nhỏ.

Biết cái thời tiết trời lạnh ăn đồ nướng là ngon nhất trong khi đó đây cũng là món mà từ trên cực kỳ thích, Cậu còn nhớ vào khoảng 6 năm trước khi theo đuổi Anh mùa đông năm nào bản thân cũng mua khoai lang nướng cho Tiêu Chiến, Tiêu học trường lúc ấy ngày nào cũng ở cổng trường chờ cún con đến đón mình, thực sự tình cảm của cả hai lúc ấy rất mặn nồng còn quấn lấy nhau nhưng bây giờ ranh giới tình đã chia cắt toàn bộ hai người...

Chẳng mấy chốc mà chiếc xe ô tô sang trọng quen thuộc nhanh chóng rẽ vào cổng lớn, Vương Nhất Bác không quan tâm người làm hay vệ sĩ cúi đầu chào hỏi mình mà tức tốc cầm túi đồ ăn chạy thẳng lên tầng hai hướng đến căn phòng có người mình yêu ở bên trong vui vẻ hí hử mở cửa.

* Cạch*

" Chiến Ca, Chiến Ca em về rồi... Anh nhìn xem có khoai lang nướng nữa này, là món mà Anh thích lắm đấy... Tiêu Chiến... Tiêu Chiến à~

" Vương Nhất Bác, chuyện này là như thế nào? Cậu giải thích đi, tại sao chiếc điện thoại của tôi Cậu lại làm nó trong lỗi này, không có sim tôi không thể có được cho ai, Cậu quậy đủ chưa? Cậu mang tôi về đây để giam cầm bây giờ những thông tin cá nhân của tôi có khóa hết, thật sự không có Cậu đã vừa lòng chưa hả.. VƯƠNG NHẤT BÁC, CẬU GIẢI THÍCH ĐI, CẬU LÀM NHƯ VẬY CÓ ÍCH GÌ CHỨ HẢ?".

Trong căn phòng bừa bộn ấy là bóng dáng gầy gò có chàng trai đang ngồi trên giường, điên cuồng mân mê chiếc điện thoại nhưng trong nó không hề có sim và những thông tin cá nhân của Anh đều bị Cậu khóa chặt, cứ như vậy làm sao Tiêu Chiến có thể liên lạc với Quý Hướng Không, Quách Thừa hay Vu Bân... Khi thấy Cậu bước vào, Anh điên tiết đứng phắt dậy ném mạnh chiếc điện thoại vào người thiếu niên, liên tục quát mắng tại sao Cậu lại làm như thế? Cậu đã giam cầm Anh như vậy mà tại sao kể cả không gian riêng của Anh là chiếc điện thoại duy nhất cũng không còn. Tiêu Chiến cực kì ghét, Anh căm phẫn và cái hành động lỗ mãn như thế này.

" Chiến Ca, không phải... Thực sự không phải mà, Anh nghe em giải thích, tất cả là chỉ muốn tốt cho Anh thôi... Chiến Ca đừng tức giận, Anh đừng tức giận mà, dưới sàn có thủy tinh, Anh mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi đã".

Thì ra Tiêu Chiến đã phát hiện tất cả rồi như vậy cậu cũng chẳng giấu giếm nhưng khi Tiêu Chiến vừa đứng dậy phía dưới chân Anh là từng mảnh thủy tinh của tấm ảnh vỡ nát dưới nền đất, còn bước nữa sẽ dẵm phải nên Nhất Bác càng lo sợ, dỗ dành thỏ con tức giận kia và bảo Anh phải bình tĩnh, mau ngồi xuống nếu không sẽ bị thương nhưng những lời khuyên ngăn như vậy Tiêu Chiến đâu có nghe, cái hành động lỗ mãn Cậu gây ra làm Anh căm tức vô cùng, Nhất Bác đến gần kéo lại nhưng Anh thẳng tay gạt bỏ, rơm rướm nước mắt nhìn đối phương.

" Tránh xa tôi ra đồ chó chết... Tại sao kể cả một không gian riêng Cậu không cho tôi, lấy hết tất cả sự tự do bây giờ còn giam cầm ở cái nơi chết tiệt như thế này Cậu vừa lòng chưa? Tránh ra đồ khốn, tôi sẽ đến cảnh sát để tố cáo Cậu".

" Tiêu Chiến, Anh muốn đi đâu... Đứng lại đấy, Anh mau đứng lại đấy cho em".

Khi cánh cửa kia vẫn còn mở Tiêu Chiến nhân cơ hội để chạy ra ngoài nhưng chân Anh đã ra vào mảnh thủy tinh rồi, nó cứa vào da thịt khiến càng ngày càng sót, vừa đi được mấy bước đã bị Nhất Bác kéo lại. Vẫn là cái hành động ngang tàn này của Cậu, không cho Anh sự tự do mà Tiêu Chiến lại thèm muốn ra ngoài. Lập tức bị Cậu giữ chặt trong vòng tay Anh liên tục giãy dụa kịch liệt, không quên buông ra những lời chửi rủa cho người kia.

" Cậu có bỏ ra không hả?... BUÔNG RA MAU BUÔNG TÔI RA".

Tiêu Chiến căm phẫn là vậy nhưng Nhất Bác từ nãy đến giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, luôn nhẹ lòng nhường tất cả cho Anh và không quát tháo hay đánh mắng nhưng cái hành động bỏ trốn và những lời chửi rủa không nghe lời như thế này làm Cậu muốn phát hỏa, Cậu thực sự điên lắm rồi nhưng cố dằn lại cảm xúc, run rẩy ôm lấy Anh từ phía sau, ôm chặt cả cơ thể của đối phương, ghì sâu vào lồng ngực rồi thổn thức cầu xin Tiêu Chiến.

" Tiêu Chiến... Tiêu Chiến, xin Anh xin Anh đừng làm như vậy mà..  Anh đừng bỏ đi, ở lại đây với em có được không? Chỉ cần Anh nghe lời em sẽ không giam cầm Anh nữa... Chiến Ca, Anh đừng lạnh nhạt như vậy, xin Anh thương em một lần thôi, thương Nhất Bác một lần có được không? Đông sắp đến rồi Anh ở lại đây với em... Chỉ cần Anh ở lại đây Nhất Bác sẽ nghe theo tất cả mà... Anh ơi".

Câu nói khốn khổ này Anh nghe rõ nhưng Tiêu Chiến cũng đau lòng. Nếu ở lại đây thấy Cậu chỉ càng thêm chướng mắt mà thôi... Anh còn có Quý Hướng Không, còn có A Thành đang vất vả tìm kiếm mình thì làm sao mà ở lại đây một kẻ ngông cuồng như cậu.

" Tất cả là do Cậu gây ra níu kéo thì được cái ích gì chứ... Vương thiếu gia, xin Cậu tha cho tôi một lần có được không?". 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx