Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách xảy ra thảm họa đã qua 5 ngày, thống kê bước đầu người chết hơn nghìn người, người bị thương hơn 10 nghìn. Trong lều nơi trú quân nằm đầy người bệnh thương nặng chờ di chuyển đến nội thành, cùng với cứu viện và nhân viên y tế mệt mỏi gục xuống.

Tiêm cho Tiêu Chiến thêm đường glu-cô điện phân, Triệu Nguyệt nghiêm khắc yêu cầu cậu phải nằm xuống ngủ 2 tiếng. Vừa nãy lúc Tiêu Chiến đón một đứa nhỏ từ trên ghế dậy suýt chút nữa ngã trên mặt đất, mồ hôi lạnh mắt thấy tuôn ra cả người còn ru lợi hại hơn động đất.

"Anh không ăn gì cả còn không ngủ, tìm việc gì chứ!"

Người của quân đội vừa đến, quân y chia sẻ công việc của các y tá, Triệu Nguyệt dù gì cũng có thể ngủ mấy tiếng, nhưng Tiêu Chiến không thể. Mặc dù đám người Vương Nhất Bác đã về nhưng bị ngoại thương nhiều hơn nhiều sinh con, trong lều nhận chẩn người bệnh sắp sinh cũng chỉ có cậu giữ.

"Em ít càu nhàu 2 câu anh còn có thể ngủ thêm mấy phút." Tiêu Chiến nhắm hai mắt nằm trên giường xếp thô sơ, mặc dù ống sắt chống giường cộm kinh khủng, nhưng đối với cậu hiện tại mà nói còn thoải mái hơn giường nước trong khách sạn super 5 sao ở Dubai. Vừa nãy nổ đom đón đầy mắt đổ mồ hôi run rẩy, hiển nhiên là tụt huyết áp. Miếng socola Triệu Nguyệt đút cho cậu cũng không tăng lên được, không có cách đành phải truyền nước biển.

"Triệu Nguyệt, đi tìm Tiết Vĩ, bảo hắn trước xử lý đơn giản người bị thương gãy xương chân mang thai 36 tuần, anh ngủ nửa tiếng dậy mổ, nếu không rất nhiều thuốc không dùng được."

"Hắn và Phó viện trưởng Quý đang cấp cứu ca chảy máu bên trong."

"Vương Nhất Bác đâu?"

"Chuyên vụ vừa đi cùng máy bay trực thăng của đám Âu Dương, nói là trên mỏ phát hiện người may mắn sống sót." Triệu Nguyệt đóng gói một túi lớn rác thải chữa bệnh, chuẩn bị cầm đi xử lý tập trung, "Được rồi anh đừng quan tâm, em có thể xử lý."

"Cũng phải, em ngày nào cũng nhìn, đã thành nửa bác sĩ."

Âm thanh Tiêu Chiến từ từ hạ xuống, mệt mỏi cực độ, thân thể thật sự không chịu được. Triệu Nguyệt thấy cậu ngủ, rón rén rút lui.

14 thợ đào mỏ bị chôn trong đường hầm, đội tìm kiếm cứu nạn đào được một nửa đường hầm lại lún một đoạn, đành phải từ bên khác đào. Lúc Vương Nhất Bác và đám Âu Dương đến, vừa đả thông lỗ thông khí nhỏ bằng nắm đấm để tránh thợ đào mỏ ngạt thở. Đề phòng dừng lại tiếp tục lún, nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn tạm thời dừng lại, nghiên cứu kế hoạch cứu viện cẩn thận. Hiện tại vật liệu không thiếu, chỉ thiếu người, rất nhiều chỗ máy móc không qua được, chỉ có thể dựa vào nhân lực đào và dọn từng tý một.

Cùng đi với Âu Dương đều đã từng là lính đặc chủng, Vương Nhất Bác mắt thấy ngang hông bọn họ buộc dây thừng an toàn liền dám mang nặng mười mấy kg, tay không men theo thông đạo cứu viện vừa đào lên bò xuống, đưa thức ăn nước uống cho thợ đào mỏ. Đám người này mặc dù tuổi đã hơn 40 nhưng người nào cũng thân thể khỏe mạnh. Thông đạo cứu viện hơn 20m thẳng đứng trên dưới, toàn là đất và đá, bọn họ ở phía trên từng chút một dùng chày quân dụng đục ra chỗ miễn cưỡng đặt chân.

Chờ lúc đội tìm kiếm cứu nạn tiếp tục đào móc, Vương Nhất Bác có thể tạm thời nghỉ ngơi chốc lát. Ở trấn đợi gần 2 ngày 2 đêm, quay về nơi đóng quân lại tiếp tục cấp cứu người bị thương, 5 ngày anh chỉ ngủ không được 10 tiếng. Đuổi kịp người may mắn sống sót bị chôn anh cũng muốn ra tay hỗ trợ đào bới, mấy ngày cũng không kịp xử lý bản thân, râu ria xồm xoàm, quần áo quấn không nhìn ra màu sắc, bình thường tóc chải bóng loáng soi gương được lúc này đã bẩn bết lại.

Âu Dương thấy anh cứ nắm tay trái, hỏi: "Tay bị thương?"

"Vết thương cũ, từng gãy xương." Vương Nhất Bác nắm chặt tay trái, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên. Kéo dài thời gian dài dùng tay và thời tiết lạnh khiến vết thương cũ cánh tay trái của anh phát tác, đau thấu xương.

Thời tiết lạnh cũng mơ hồ khiến vết đạn bắn của Âu Dương đau, cho nên hắn có thể hiểu được nỗi khổ của Vương Nhất Bác. Từ trong túi chiến thuật bên hông lấy ra một ống thuốc tiêm đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, hắn ngẩng cằm với đối phương: "Tiêm một cái là ổn."

Mặc dù trong thuốc chích không có bất kỳ ký hiệu nào, nhưng Vương Nhất Bác biết đó là morphine, giơ tay lên đẩy trở lại.

"Lúc gãy cũng không tiêm, hiện tại càng không cần, từ từ là qua thôi."

"Được thôi, không nhìn ra, thư sinh như cậu còn rất kiên cường." Âu Dương thu thuốc chích lại, lại mở hộp thuốc lá ra đưa tới.

Vương Nhất Bác tiếp tục xua tay.

Âu Dương châm điếu thuốc, xoay tay ném hộp thuốc lá cho chiến hữu, nhìn Vương Nhất Bác hừ cười một tiếng: "Thả nào Lạc thiếu cứ nhắc mãi cái tốt của cậu, đường đường cậu hai của Vương thị, có thể nhịn đau lại không có ham mê bất lương, vượt qua loại chuyện này còn xông pha cứu viện, đáng kính."

"Đường đường tổng tài của Hoa Y Đường vai khiêng tay vác đá vỡ tường đổ, tình thương vô biên, cũng đáng kính." Vương Nhất Bác quăng ánh mắt tràn ngập tôn kính, "Tôi trước đây không có ấn tượng gì tốt về anh, cảm thấy anh ích kỷ lại cuồng vọng, bây giờ nhìn lại là tôi sai."

Âu Dương cười to: "Xấu hổ quá, tôi không có hứng thú với đàn ông cao hơn tôi, lời nịnh nọt miễn đi."

Vương Nhất Bác cúi đầu cười cười, sau đó duỗi tay phải về phía Âu Dương.

"Rất vui có thể kết được người bạn như anh."

Tiêu Chiến ngủ một tiếng, đứng dậy rút kim tiêm truyền dịch, lúc xuống đất phát hiện eo mỏi không đứng thẳng được. Cậu vịn ống dùng để chống lều trì hoãn hồi lâu, mới từ từ đứng thẳng người. Đi ra lều, bên ngoài đã là sáng sớm, trong không khí lại không bay đi được mùi máu tanh.

Trong cổ họng sặc nước chua, Tiêu Chiến che miệng ho khan mấy tiếng, sau khi bình tĩnh lại đến chỗ phát vật tư xin bình nước.

"Bác sĩ Hà, anh ổn chứ?" Tình nguyện viên phụ trách phân phát vật tư thấy sắc mặt cậu tái nhợt, cầm miếng bánh quy nhét vào trong tay cậu, "Tôi vừa nghe Triệu Nguyệt nói, anh hai hôm nay cũng không ăn gì."

"Đời này cũng không muốn thấy mì ăn liền và xúc xích nữa." Tiêu Chiến cười khan một tiếng, đặt bình nước xuống xé vỏ bánh quy, vừa định ăn, đột nhiên nhìn thấy một bé gái bẩn thỉu ôm heo Peppa — lông nhung màu hồng lúc này đã bẩn thành màu xám tro — mắt trông mong nhìn mình.

"Nè, con muốn ăn cái này?" Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với cô nàng, "Tới đây."

Phân phối cho dân chúng khu thảm họa là dựa theo đầu người cho, mặc dù không đến mức đói, nhưng trẻ con thích đồ ngọt thì rất khó lấy được. Thực phẩm năng lượng cao ưu tiên cung cấp cho nhân viên y tế và đội cứu viện, chủ yếu đường nơi này vẫn chưa thông, chỉ có thể dựa vào máy bay trực thăng vận chuyển vật liệu. Đưa tới đều là đồ dùng chữa bệnh và đồ uống, chỉ có mấy hộp bánh quy còn là người tình nguyện tự mang đến.

Socola ngược lại đủ, nhưng mùi vị đó Tiêu Chiến thật sự không dám nịnh.

Bé gái cẩn thận tới gần, chớp mắt to trong veo, không thể không biết xấu hổ đưa tay. Tiêu Chiến kéo tay nhỏ bẩn thỉu kia, đặt bánh quy đã bóc vỏ một nửa vào tay cô bé.

"Ăn đi." Cậu giơ tay lau vết bẩn trên mặt cô bé, chỉ chỉ em gái tình nguyện viên, "Chị gái này cừ lắm, biết biến ma pháp, nói không chừng ngày mai sẽ có kẹo mút đó."

"Bác sĩ Hà, trẻ con bây giờ tinh như người lớn vậy, rất khó lừa." Tình nguyện viên cười cười.

Bé gái nhìn nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn nhìn tình nguyện viên, nhỏ giọng nói câu cám ơn, sau đó bẻ miếng bánh quy thành hai đoạn, đưa trả lại phần gói trong vỏ cho Tiêu Chiến.

"Chú ăn đi."

"Ngoan quá." Tiêu Chiến không có từ chối chia sẻ của trẻ con, "Ba mẹ con đâu?"

"Bọn họ vẫn ở trấn." Bé gái cắn một miếng bánh quy, nhai cẩn thận, "Chú, chú là bác sĩ sao?"

"Đúng, chú là bác sĩ."

"Vậy...... chú có thể dạy con làm bác sĩ không?" Bé gái chớp mắt to ngây thơ, "Con nghe thấy rất nhiều người đều đang gọi "Bác sĩ, giúp tôi"...... Con rất muốn giúp bọn họ, nhưng con không phải bác sĩ."

Hốc mắt Tiêu Chiến nóng lên, giơ tay xoa xoa bím tóc lộn xộn của bé gái, cười nói: "Được, chờ con lớn lên chút nữa, chú dạy con làm bác sĩ."

Bé gái cười ngọt ngào.

Bên trong bầu trời mấy ngày mù mịt, tầng mây nứt ra một khe hở, mặt trời mới lên rải tia sáng đầy vùng đất.

Toàn bộ thợ mỏ được cứu ra an toàn, mặc dù đều có vết thương ngoài mức độ khác nhau, nhưng không lo tính mạng, sau khi trải qua xử lý đơn giản của Âu Dương và Vương Nhất Bác, được đội tìm kiếm cứu nạn hộ tống xuống núi. Ngồi máy bay trực thăng về nơi đóng quân, Vương Nhất Bác chỉ kịp gọi Tiêu Chiến một tiếng lại chạy đi gặp anh cả.

Đường vừa đào thông, vật tư Vương thị trợ giúp chặn dưới chân núi 3 ngày rốt cục đưa lên, Vương Chí Kiệt đích thân theo xe. Hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác rất giống binh mã từ trong hầm bò ra, mũi chua xót, giơ tay chặt chẽ ôm em trai vào trong ngực.

"Mẹ và ba đều rất lo lắng, sao chú một cú điện thoại cũng không gọi về nhà?"

"Trạm cơ sở đổ sập hết, điện thoại di động không có sóng, điện thoại vệ tinh lại không thể chiếm dụng. Không sao đâu, bảo bọn họ đừng lo, việc nguy hiểm không cần em làm."

Vương Chí Kiệt gật gật đầu: "Anh nghe viện trưởng nói, Tiêu Chiến cũng tới?"

"Vâng, mấy hôm nay đón hơn 10 đứa nhỏ." Vương Nhất Bác vặn mở bình nước ừng ực uống một hơi nửa bình, dùng mu bàn tay lau miệng nói: "Vừa lúc anh đến, dẫn em ấy về nội thành, còn có y tá trưởng cấp cứu Triệu Nguyệt, hai người bọn họ đều mệt suy sụp rồi."

"Được, chờ dỡ hàng xong." Vương Chí Kiệt vỗ vỗ mặt em trai, "Chỉnh đốn bản thân, hôm qua mẹ ở trên TV thấy chú bẩn như ma, khóc mấy tiếng liền."

"Đi gấp quá, không mang theo quần áo tắm rửa, lát rửa mặt." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười.

"Chú bao giờ về?"

"Kế hoạch là nửa tháng, lần này người gặp nạn dự tính có 7-8 mươi nghìn, bây giờ còn có gần 5 nghìn người mất tích." Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, bất đắc dĩ thở dài, "Đã 6 ngày rồi, rất khó có người may mắn sống sót, 24h gần đây, ngay cả tìm kiếm cứu nạn chó cũng không phát hiện."

"À, đúng rồi." Vương Chí Kiệt hô về phía xa một tiếng, "A Cường! Dẫn chó đến đây!"

A Cường là tài xế của Vương Chí Kiệt, nghe thấy gọi lại, mở cửa dắt hai con chó Dublin xuống dẫn tới bên cạnh Vương Chí Kiệt. Vương Chí Kiệt ra lệnh, hai con chó Dublin ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Chó để lại cho chú, tìm kiếm cứu nạn bọn nó không được, trông vật tư không thành vấn đề." Vương Chí Kiệt hạ giọng, "Anh nghe nói, bên này đồ đạc mất mát lung tung."

Vương Nhất Bác liếc nhìn chó, phát hiện chó cũng nhìn mình, nhún vai một cái nói: "Nhiều người hỗn tạp, vật tư Đại Chính đưa tới ngày nào cũng mất. Em bực, gặp nạn thành như vậy, sao còn có người cháy nhà hôi của chứ?"

"Lòng người hiểm ác, em trai, có người muốn thừa dịp gặp hoạ vớt một khoản. Lúc bọn anh chặn dưới chân núi, có người bán trứng luộc nước trà, 21 đồng một quả."

"Thật không biết xấu hổ mở miệng!" Vương Nhất Bác ngạc nhiên.

"Này, hoặc là nói, muốn làm ra tiền thì phải mặt dày, anh cũng muốn thuê người bán trứng luộc nước trà kia về làm nghiệp vụ." Vương Chí Kiệt vừa nói vừa cười, "Cuối cùng vẫn là không nhịn được cho một đấm, chưa từng thấy tên ngu ngào trả tiền."

Vương Nhất Bác đỡ vai anh trai, hai anh em cười thành một đoàn.

Tiêu Chiến không đi, mặc dù cậu đã mệt không bò dậy nổi. Lúc Vương Chí Kiệt ở bên cạnh chờ nhiều lần nhìn đồng hồ — Hắn ở dưới chân núi tốn 3 ngày, một đống việc trong công ty chờ hắn về xử lý. Lại nói đây chỉ là nhóm vật tư đầu tiên, đường thông rồi, sau đó còn có rất nhiều.

"Chờ Cảnh Tiêu tới đây tôi hẵng đi." Tiêu Chiến khó khăn khởi động thân thể. Không có bệnh cậu đã sợ, có bệnh cậu liền giống như tiêm máu gà.

"Cảnh Tiêu phải ngày kia mới tới đây." Vương Nhất Bác nghe Triệu Nguyệt nói Tiêu Chiến mấy hôm nay bị dạ dày, ăn gì ói đó, hôm nay uống nước cũng ói, lập tức nóng ruột bốc hỏa, "Em như vậy quay về cũng không thể lập tức đi làm, ít nhất phải nghỉ 2 ngày."

"Ít nhất em còn sống." Tiêu Chiến chỉ chỉ phía ngoài lều, "Trên sân trống nằm bao nhiêu? Dưới đá còn chôn bao nhiêu? Em về cũng không thành thật được."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ sụp vai.

"Tiêu Chiến, đừng cậy mạnh, đi theo tôi đi." Vương Chí Kiệt cũng khuyên cậu, "Tôi thấy Đường Uy cũng tới, bà ấy là khoa sản nhỉ? Việc cậu có thể làm bà ấy không thể làm?"

"Bà ấy đến lộ mặt là đi." Tiêu Chiến bĩu môi. Ngang hông chợt truyền đến một trận đau nhức khó nói, cậu không nhịn được cau mày, cong người dùng trán trống trên thắt lưng Vương Nhất Bác.

"A Chiến?" Vương Nhất Bác nhanh chóng đỡ lấy vai cậu, "Sao thế?"

"Không sao đâu, đừng chậm trễ thời gian, Vương Chí Kiệt, anh đi đi." Tiêu Chiến khoát khoát tay, nghiêng đầu nhìn về phía hai con Dublin đứng ngoài cửa lều, "Chó này không cắn người chứ?"

"Người Vương gia không cắn, những người khác thì khó nói." Vương Chí Kiệt nghiêng đầu, "Vậy cậu nghỉ ngơi, tôi đi trước."

"Anh, trên đường chú ý an toàn."

Đưa mắt nhìn theo anh cả rời khỏi lều, Vương Nhất Bác kéo ghế qua ngồi vào bên giường xếp, ngoắc ngoắc tay với hai bon Dublin. Tiêu Chiến không sợ chó, nhưng hai con Dublin này hình thể cao lớn mắt lộ ra hung dữ, răng nhọn sắc bến, một ánh nhìn không đúng thôi là có thể cắn cậu một cái, thế là cậu theo bản năng rụt lại phía sau Vương Nhất Bác.

"Đây là vợ tao, chúng mày phải đối xử tốt với em ấy, nghe không." Vương Nhất Bác theo thứ tự sờ đỉnh đầu Dublin, kết quả hai con chó nghiêng đầu tránh ra, vô cùng không cho anh mặt mũi.

"Trước mặt chó anh đắc ý cái rắm à?" Tiêu Chiến "Hứ" một tiếng.

Câu chất vấn này nghe ra tràn đầy tính công kích, đám Dublin cảnh giác vểnh tai — Bọn nó có thể không chào đón cậu hai, người ngoài càng không được. Tiêu Chiến vừa thấy chó vểnh tai, vội vàng mím môi, đẩy Vương Nhất Bác lên trước làm bình chắn cho mình.

Đột nhiên, mũi một con Dublin trong đó hơi cau lại, sau đó tới gần chân Tiêu Chiến hít hít. Một con Dublin khác cũng làm động tác giống vậy, khiến Tiêu Chiến ngoài ý muốn khó giải thích lại có chút khẩn trương. Chuyện kế tiếp thì càng ngoài dự liệu của cậu, Dublin vừa nãy còn mắt lạnh đối xử với cậu đứng dậy đi tới bên giường, từng con dùng đỉnh đầu ủn ủn tay cậu.

"Bọn nó thích em, A Chiến." Vương Nhất Bác chua loét nói.

"Anh cho là em giống anh, người ghét chó không chào đón?" Tiêu Chiến nói, cẩn thận sờ sờ đầu chó, phát hiện hai con chó Dublin quả thật thái độ với mình rất ngoan, "Quái lạ, em cũng chưa cho bọn nó ăn mà."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, cười nghiêng đầu hôn hôn mặt Tiêu Chiến: "Cái này nói rõ bọn nó đã nhận em là người Vương gia."

"Biến đê, ai là người Vương gia anh?"

Tiêu Chiến cau mày — Móa? Trên người mình còn có mùi của Vương Đại Bạch?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro