Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là...người hôm bữa mày tìm đúng là anh họ tao? Ảnh...ảnh không phải Alpha sao...? Sao hai người lại yêu nhau được? Hay là mày...?"

Vu Bân bị Vương Nhất Bác kéo qua một góc, sau khi được xác nhận là hai người đang yêu nhau, cậu tự liên kết các chi tiết lại, sau đó bỗng dưng trợn mắt nhìn thằng bạn, Vương Nhất Bác còn đang xoắn quẩy muốn quay lại giải thích với Tiêu Chiến, không biết anh có nghe lời ngồi yên đợi trong phòng chờ không, mất kiên nhẫn hỏi:

"Tao làm sao?"

Vu Bân thấp thỏm nói nhỏ:

"Mày không phải là Omega đó chứ?"

Tất nhiên ngay sau đó bị Vương Nhất Bác ném cho một cái nhíu mày, Vu Bân thừa biết đây là dấu hiệu nó muốn tẩn cho cậu một trận, liền vội vàng nói thêm:

"Được rồi tao đùa thôi, mày cũng phải cho tao thời gian thích ứng chứ, đang yên đang lành lại biết anh họ mình với bạn mình yêu nhau, lại nói ông đây nhờ ơn mày mà phải vô toà soạn làm, cuộc đời tao chưa có lúc nào khổ như vầy đâu."

Nói xong còn ra vẻ vuốt vuốt cái cằm không có lấy một cọng râu:

"Nói thế lại thấy chẳng phải mày nên cảm ơn tao à, tao cũng coi như giúp mày tìm được anh họ tao còn gì."

Vương Nhất Bác thế mà không cự cãi gì, chỉ gật đầu:

"Cũng phải, cảm ơn mày."

Câu này là cậu nói thật lòng, nếu không có Vu Bân, có lẽ cậu sẽ tốn kha khá thời gian hơn một chút để tìm ra anh.

Vu Bân nhảy lùi về sau như giẫm phải phân:

"Mày yêu vào lú rồi à?"

Vương Nhất Bác hiếm hoi lắm mới nói được câu tử tế với Vu Bân, nghe thế thì lập tức quên sạch cái gì ân cái gì nghĩa, chỉ ước gì có thể nhào vô đấm nó vài cái cho bõ tức, cậu giật lấy túi đồ ăn trên tay nó, dù sao đồ ăn đã mang đến tội gì không lấy, rồi huých nó ra ngoài:

"Hôm sau tao sẽ đi gặp mày, giờ thì mày về đi. Để ảnh bình tĩnh lại rồi tụi mình hẹn nhau một bữa, giờ mày mà gặp ảnh ảnh ngại chết mất."

Vu Bân dùng hai tai hay chân đu lên cái cột nhà không chịu đi, trông chẳng còn chút nào dáng vẻ là thiếu gia nhà giàu, trông càng giống thanh niên đi ăn vạ đòi nợ hơn, gào:

"Mày phải nói tao biết đã, rốt cuộc ảnh là Alpha hay Omega?"

Nói đến mấy từ cuối vẫn biết thân biết phận nói nhỏ lại, Vương Nhất Bác đắn đo một lát, mím môi nói:

"Mày thề đi, nếu mày tiết lộ chuyện này ra ngoài thì mày ế tới già."

Vu Bân tức tới mức đầu cũng sắp bốc khói:

"Cái cmm...!!"

Sau đó tò mò vẫn chiến thắng, vừa nghiến răng tưởng tượng đang nhai đầu thằng bạn, vừa thề:

"Tao thề tao mà để lộ chuyện này thì tao ế già!"

Thật tình Vương Nhất Bác chỉ đùa thôi, vì người bình thường chẳng phải nghe vậy đã có thể suy đoán ra Tiêu Chiến là Omega rồi sao, cậu đã đánh giá quá cao trí thông minh của Vu Bân rồi, không ngờ nó lại đi thề thật, dùng hết sức kiềm chế trong 22 năm sống trên đời để không bật cười, dù sao chuyện này cũng nên giữ bí mật, cậu ra vẻ điềm tĩnh nói:

"Ảnh là Omega, ảnh muốn làm bác sĩ nên phải giấu. Chuyện này có vài người biết thôi, tao không sợ mày nói với người khác mà là sợ mày lỡ miệng, nên nhớ phải cẩn thận vô đó!"

Không để Vu Bân nói thêm gì, cậu dúi chùm chìa khoá lủng lẳng trong túi quần vào tay nó, đẩy nó đi về trong tiếng la làng oai oái. Khỏi phải nói cậu nóng ruột đến mức nào, anh đã đến tận đây tìm cậu, cậu không muốn để anh đợi lâu.

______________________

Tiêu Chiến giận mình quá.

Anh cũng không biết tại sao lúc nãy mình lại làm vậy nữa, đó là một loại cảm xúc xen giữa tức giận và ghen tị, cảm giác này rất kì lạ, anh chưa bao giờ trải qua trước đây và không biết phải gọi tên nó là gì. Chỉ biết nó chi phối tất cả lí trí, đến khi anh hoàn hồn lại thì nhận ra mình đã làm ra chuyện mất mặt mất rồi, lúc mở mắt lại còn thấy thằng em họ tỉ năm chưa gặp đang đứng đó chứng kiến tất cả nữa chứ.

Lúc đó anh chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống, biến mất luôn cho rồi giữa cuộc đời này, nhưng trước khi anh kịp tìm ra chỗ nào đó để chạy trốn, Vương Nhất Bác đã dễ dàng bắt anh lại, ôm ôm dỗ dỗ một lúc lâu, lại còn làm nũng:

"Ở đây đợi em, em rất nhớ anh."

Tiêu Chiến giận mình quá, giận vì dù rất xấu hổ rất muốn chạy nhưng khi nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi đây đợi cậu.

Vì trên cả xấu hổ hay tức giận hay những cảm xúc khác đại loại thế, nỗi nhớ vẫn chiến thắng. Thời gian này cả hai đều bận, chút thời gian hiếm hoi này trở nên rất quý giá, dù giận thì giận nhưng anh vẫn nhận ra được cậu gầy đi nhiều, rốt cuộc vẫn là đau lòng không chịu nổi, cũng không nỡ cứ thế ra về.

Đúng là không có chút tiền đồ nào!

Vương Nhất Bác quay lại, thấy quản lí Triệu đang đứng trước cửa thì đưa túi đồ ăn cho anh để anh mang chia cho mọi người, nhân tiện còn dặn anh điều tra xem có ai chụp ảnh hay quay phim gì lại không thì nhớ nhắc xoá, sau đó cậu vội vàng trở vào, Tiêu Chiến vẫn còn ngồi đó, đang vò đầu bứt tai hối hận về hành động bồng bột của mình.

Cậu thấy buồn cười nhưng không dám cười, chỉ khẽ gõ cửa một cái, Tiêu Chiến biết là cậu về, ngay lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, Vương Nhất Bác thậm chí như thấy được có đôi tai thỏ vô hình trên đầu anh đang rũ xuống, cậu bước tới nắm lấy tay anh, dùng dằng cho tới khi anh chịu ngước lên nhìn cậu, để rồi anh ngay lập tức rơi tõm vào trong một đôi mắt dịu dàng:

"Sao anh lại tới được? Chiều nay anh đi làm mà?"

Tiêu Chiến nhìn người yêu đẹp trai nhà mình, lại nhớ tới cậu Lộ lúc nãy không biết đã bỏ đi từ lúc nào, thế là đang yên đang lành Vương Nhất Bác bỗng dưng bị anh xù lông:

"Anh nhớ em nên đến! Anh bỏ việc để đến đó có được không?!"

"Được được! Anh muốn sao cũng được."

Vương Nhất Bác vội nói, kéo tay anh hôn hôn mấy cái dỗ dành, Tiêu Chiến ngoảnh mặt sang chỗ khác, sau đó như thể hạ hết quyết tâm, dù sao đến cũng đến rồi, anh đưa tay ra muốn ôm cậu, Vương Nhất Bác mới đua xe xong, người còn bẩn, vô thức né đi:

"Em chưa thay đồ nữa, đừng ôm em."

Tiêu Chiến tức tối đấm vô bụng cậu một cái:

"Có ôm không?!"

Vương Nhất Bác thấy mắt anh đỏ bừng, không có vẻ gì là nói đùa, cậu hoảng hồn kệ thây tất cả, lập tức ôm anh vào lòng:

"Anh ơi em xin lỗi, anh có gì thì nói với em."

Tiêu Chiến tự nhủ đây không phải do anh tùy hứng, là do cậu chiều hư anh, im lặng một lúc rồi lí nhí nói:

"Cậu ta nói cậu ta là bạn em...nhưng hoá ra là thích em."

Càng nói anh càng thấy mình vô lí, đành dúi cả mặt vào vai cậu:

"Anh cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng chỉ mới gặp cậu ta mà anh đã ghét cậu ta rồi, anh đây là làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, sau đó rất tức giận, sao người này cứ đột ngột nói ra những điều đáng yêu như vậy chứ? Chẳng bao giờ cho cậu chuẩn bị tâm lí gì cả.

Thế nên cậu bèn hôn mạnh một cái lên trán anh như trừng phạt, để lại một dấu hôn đo đỏ, sau đó nói chậm từng từ cho anh nghe:

"Là ghen đó."

"Vì anh yêu em."

____________________

"Mày biết đường về rồi à?"

Lộ Nhã Nam vừa về đến nhà, vốn tâm trạng đã không tốt, gặp ông già nhà mình ngồi đó cũng không thèm chào, bước thẳng lên lầu, để mặc mấy lời mắng mỏ vô nghĩa bay qua tai, dù sao từ nhỏ đến lớn cậu nghe riết thành quen, mãi cho đến khi cái tên Vương Nhất Bác được nhắc đến, cậu ta mới khựng lại:

"Mày theo mãi cái thằng Vương Nhất Bác đó làm gì? Mày không thấy mất mặt à?"

Lộ Nhã Nam như bị đâm phải nọc, ôm cả cái bình hoa quý giá trăm vạn ném xuống lầu.

"Mất mặt? Tôi mất mặt hay ông mất mặt? Ông có quyền gì quản tôi!"

Lộ Y Bình không ngờ thằng con mình hôm nay lại phản ứng dữ dội như vậy, câu cuối gần như gào lên, xen lẫn cả tiếng khóc nức nở, ông liền bỏ tờ báo đọc dở xuống chạy nhanh lên lầu.

Lộ Nhã Nam xoay mặt đi chỗ khác lau nước mắt, lúc Lộ Y Bình lên đến nơi thì cậu đã trở về dáng vẻ như bình thường. Lộ Y Bình đối diện với con trai luôn là bộ mặt gắt gỏng, trong tình huống này tay chân bỗng nhiên trở nên lúng túng không biết làm sao, cũng không biết nói lời dịu dàng là gì, mở miệng ra vẫn là cứng nhắc:

"Mày xem bao lâu rồi có kết quả gì không, lần trước còn tốn một mớ tiền vô ích vì nó, thế giới này bộ hết người rồi à, thích chơi bời thì tìm người khác đi, đừng tự làm mình mất mặt nữa."

Lộ Nhã Nam run rẩy móc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, chỉ ngậm cho bình tĩnh chứ không đốt, cậu cười khẩy:

"Tôi không quan tâm có yêu hay không, sao ông không hỏi tại sao tôi kiên quyết bám theo cậu ta, không phải ông nhìn lại chính mình là rõ sao?"

Lộ Y Bình không hiểu, nhướng mày hỏi:

"Ý mày là sao?"

Lộ Nhã Nam ném điếu thuốc về phía tấm ảnh gia đình treo giữa nhà:

"Mẹ chết rồi."

"Chết vì ông."

Mỗi khi nhắc tới vợ, Lộ Y Bình luôn luôn yếu thế, ông không dám nhìn thẳng vào mắt con trai. Cậu ta nói ra những điều kinh khủng với một tông giọng nhẹ nhàng, nhưng để ý kĩ sẽ nghe ra từng lời đều run rẩy:

"Tình yêu thì để làm gì, chẳng phải cuối cùng vẫn bị nửa thân dưới chi phối? Chẳng phải ông luôn nhắc tôi phải tìm một nửa định mệnh sao? Tôi tìm ra rồi, ông còn trách tôi?"

Lộ Y Bình nắm lấy vai cậu:

"Nhưng người ta đã có người yêu rồi! Con làm vậy chẳng khác nào phá vỡ hạnh phúc của người khác!"

Tuy ngoài mặt Lộ Y Bình nghiêm khắc với con trai, nhưng sau lưng luôn tìm hiểu kĩ những người nó có qua lại, đây thật ra là một dạng quản thúc nhưng ngoài làm như vậy ông cũng không biết làm sao để quan tâm con.

Lộ Nhã Nam vùng ra:

"Ông mà cũng có tư cách bảo tôi sai?"

Cậu mò túi tìm thuốc lá nhưng cả bao đã hết nhẵn, tức tối vò nó ném xuống sàn, cảnh tượng lúc nãy vẫn còn hiện rõ như in trong đầu, một nỗi căm giận hờn tủi dần dần chiếm lĩnh đầu óc, cậu bỗng dưng ôm bụng cười khùng khục:

"Con là đang giúp anh ta, hai người đó vốn không phải bạn đời định mệnh, thay vì để sau này Vương Nhất Bác giống như ông đối với mẹ, làm anh ta đau khổ, con giúp hai người họ nhận ra sớm một chút thôi mà."

"Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ phải cảm ơn con, chẳng có ai thoát được ràng buộc với người định mệnh cả, chẳng phải cha biết rõ nhất sao?"

______________

Cách trốn deadline ra chap mới : "Để chương 13 trên 400 vote rồi viết chap mới, ủa trên rồi hả, vậy thôi khi nào trên 3k view rồi viết, ủa trên luôn rồi hả, vậy thôi đợi qua sn anh Chiến rồi viết, ủa qua mất rồi hả, thế thôi để chủ nhật hãy viết....ủa chủ nhật sắp qua mất rồi hả..."

"Thế thôi...đi viết chap mới vậy... =)))) "Dạo này watt kiểu... thông báo thì không hiện, dở dở ương ương, nên thôi chúng ta níu kéo ở bên nhau đến khi nào thì đến, tôi cũng có WordPress đó nhưng căn bản cứ thấy up truyện lên watt tiện hơn đọc cmt cũng vui thì tui up watt thôi, mong watt đừng update nữa, kẻo không dùng đc nữa luôn mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic