Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao ngày (mà thật ra có vài chương) ngược Yibo, tấm lòng mẹ già của tôi đã trỗi dậy mãnh liệt =)) (ừ thì watt bị điên, up chương mới nửa ngày sau mới có thông báo đến mn =)))

---------------------

Từ sau khi quen Vương Nhất Bác, da mặt Tiêu Chiến đã dày lên đáng kể, bằng chứng là khi quản lí Triệu mang đồ tới cho hai người, anh vẫn có thể làm bộ như không có gì xảy ra mà mặc vào, sau đó bị Vương Nhất Bác nửa ôm nửa dìu ra khỏi xe.

Đúng vậy, anh đi không nổi.

Cái xe của anh đã ngập tràn dấu tích tới mức không thể dùng nó để di chuyển nữa, cho nên hai người phải chuyển qua xe của quản lí Triệu đến bệnh viện. May mà quản lí Triệu không tỏ vẻ gì, trông vô cùng ra dáng một quản lí gương mẫu không tọc mạch, trong lòng dù đang thét gào nhưng ngoài mặt thì vẫn vô cùng, cực kỳ bình tĩnh lái xe. Tiêu Chiến thật sự rất muốn dúi đầu vào vai Vương Nhất Bác coi như mình là người vô hình nhưng không thể, đành ngồi đó nắm lấy bàn tay cậu, khẽ nhéo, vành tai đỏ ửng cả lên. Vương Nhất Bác cố nín cười, bảo vệ chút thể diện nhỏ nhoi còn sót lại của anh.


Thật ra không phải tay cậu không đau, nhưng nghĩ đến nếu cậu không ôm anh qua đây thì quản lí Triệu phải giúp dìu anh, như vậy cậu sẽ ghen.

Tất nhiên Vương Nhất Bác chẳng thể nào nói ra lí do ấu trĩ đó.


Cậu bảo quản lí Triệu chở cả hai đến dưới chung cư của anh, Tiêu Chiến thấy xe quẹo tới nhà mình, há miệng muốn hỏi thì cậu đã nắn nắn tay anh, ghé vào tai anh nói nhỏ:

"Em tự mình tới bệnh viện khám, em xin lỗi, anh lên phòng...tắm qua một chút đi, để như vậy sẽ khó chịu."

Tiêu Chiến tất nhiên muốn đi với cậu hơn, Vương Nhất Bác nói ngay:

"Anh có thể để như vậy mà đi sao? Em hoàn toàn ổn mà, anh xem."

Cậu lắc cánh tay hai ba cái, đau đến muốn rút gân nhưng trên mặt không biểu hiện gì. Tiêu Chiến chần chừ, anh biết mình mà dùng dằng thời gian sơ cứu của cậu càng lâu, vết thương sẽ nhiễm trùng, bèn không tình nguyện gật đầu, hơi khập khiễng xuống xe.

Bóng anh vừa khuất sau thang máy, Vương Nhất Bác đã giục quản lí Triệu đi nhanh lên. Dù vô cùng có lỗi khi phải để anh một mình tẩy rửa, cậu biết chỉ có làm thế mới tách anh ra được một chút, cậu muốn tranh thủ thời gian khám qua trước. Lúc nãy cậu toàn nói xạo, lúc nguy cấp cậu nào có thời gian suy nghĩ cứa chỗ nào sẽ ít đau hay ít tổn thương, căn bản chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng lấy lại lí trí mà thôi.

Vương Nhất Bác ngửa đầu ra sau, cánh tay gần như tê dại, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuôi xuống gáy.

___________________


Tiêu Chiến về nhà, thở phào một cách tội lỗi khi không thấy mẹ đâu. Mẹ anh là người tinh ý cực kỳ, chỉ một cử động nhỏ của anh mẹ cũng sẽ đoán ra tâm trạng anh thế nào, huống chi bây giờ trông anh không chỉ kì lạ ở mức bình thường thôi đâu. Anh thử gọi cho mẹ, biết được bà đang đến thăm bạn, ứng đối vài câu sau đó chật vật đi tắm qua một lần, thay lại quần áo sạch sẽ vừa người rồi nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện.

Sơ đồ bệnh viện này anh đã thuộc nằm lòng, đoán chắc cậu đang ở phòng khám khoa chỉnh hình, hoặc phòng nghỉ, bèn nén cơn đau xót khó nói chạy đi tìm từng phòng, anh đi vội quá, quên cả điện thoại ở nhà. Gõ cửa ba căn phòng vẫn không thấy, đến căn thứ tư, tay vừa đặt lên cửa đã nghe giọng Vương Nhất Bác vọng ra:

"Không cần kể với anh ấy."

Động tác của Tiêu Chiến khựng lại.

Vương Nhất Bác ngồi bên trong, bác sĩ vừa khám xong đang lên quy trình trị liệu cho cậu.

"Dù sao em cũng không sao mà."

Quản lí Triệu dậm chân đi quanh phòng hai vòng, thấy ngực hơi nghèn nghẹn, tuy vừa nghe bác sĩ nói tình hình vẫn cứu vãng được, nhưng anh nghĩ lại vẫn sợ run:

"Nhưng tay cậu suýt nữa thì đã...cậu là một tay đua đó, nếu lỡ như bị tàn phế thật thì sao?"

Cậu đưa tay ra để y tá sát trùng rồi băng vết thương lại cho mình, thản nhiên nhún vai, nói đùa:

"Chỉ là suýt thôi mà, anh không nghe bác sĩ bảo à, vẫn chưa chạm đến gân. Anh đừng lo em vẫn còn kiếm cơm được, không để anh thất nghiệp đâu."

Bác sĩ đang hí hoáy đánh máy, nghe vậy ngoảnh ra sau:

"Cậu trai trẻ à, vết thương tuy không chạm đến gân cốt nhưng không nhẹ đâu, cần phải chú ý nhiều vào."

Bác sĩ ẩn ý nhìn mấy vết cào trên vai và lưng cậu, khụ một tiếng:

"Với lại... phải biết tiết chế!"

Vương Nhất Bác ngại ngùng gật đầu cảm ơn, thật ra đối với cậu tình trạng như vậy là tốt lắm rồi, cậu không cho Tiêu Chiến đến vì sợ nếu lỡ tay mình bị sao thật, anh sẽ tự trách rồi đau lòng đến mức nào. Bây giờ tay cậu qua được cửa tử rồi, cậu lại càng cảm thấy không nên để anh biết làm gì.

Nhắc tào tháo thì tào tháo tới, cậu vừa bước ra cửa, một Tiêu Chiến sống sờ sờ đã đứng trước mặt cậu.

Gáy Vương Nhất Bác nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, lần này không phải vì đau, mà vì sợ. Cảm giác y hệt trẻ con làm việc xấu bị bắt quả tang. Cậu thấp thỏm không biết Tiêu Chiến đã nghe được bao nhiêu.

Nhanh chóng thấm nhuần tiêu chí nhận lỗi sẽ được ân xá, cậu đưa tay níu lấy áo anh, lí nhí:

"Anh ơi..."

Tiêu Chiến không trả lời cậu, anh mím môi không nói gì, muốn gạt tay cậu ra lại thấy cậu đang níu bằng tay bị thương, thế là cố hít sâu kiềm cơn giận lại, chậm rãi gỡ từng ngón tay để tránh động đến vết thương, cố tình làm lơ ánh mắt cún con của cậu, nói với quản lí Triệu:

"Anh đi sắp xếp giúp tôi một phòng bệnh đơn, nếu không có phòng thường thì lấy phòng Vip, cứ bảo là người nhà của bác sĩ Tiêu."

Vương Nhất Bác xua tay nói không cần rắc rối như vậy, ngay lập tức đón lấy ánh mắt tức giận của anh, đành im thin thít đi theo anh đến phòng Vip. Rầu rĩ nghĩ, có lẽ cậu là bệnh nhân bị thương ở tay đầu tiên trong lịch sử phải nằm viện cũng nên.

Suốt đường đi anh vẫn không nói một lời với cậu, chỉ lặng lẽ đi phía trước. Vương Nhất Bác hốt hoảng nghĩ.

Thỏ con giận thật rồi...

Đãi ngộ của phòng vip cực kỳ tốt, tốt tới mức Vương Nhất Bác muốn khóc luôn, không chỉ có giường cho bệnh nhân rộng, mà giường cho người nhà cũng cực kỳ thoải mái, đồ dùng sinh hoạt cũng gần như đầy đủ. Tiêu Chiến lấy khăn sạch lau người cho cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng như thể bây giờ trên người cậu đụng cái gì cũng sẽ đau. Mỗi khi cậu vừa muốn nói gì đều bị anh trừng cho im re, đành tủi thân mặc quần áo vào, sau đó chờ anh đi mua đồ ăn tối.


Đồ ăn bày ra trên chiếc bàn gấp nhỏ, đặt ngang trên giường, toàn bộ đều là thức ăn thanh đạm, trắng trắng xanh xanh. Tuy cậu không ăn được đồ quá cay nhưng lâu nay đã bị anh chăm cho trở thành một người có khẩu vị đậm, nhìn mà lòng đau như cắt.

Càng đau xót hơn khi anh thậm chí không cho cậu tự cầm đũa, muốn tự tay đút cho cậu luôn.

Vương Nhất Bác ú ớ mấy tiếng, vô lực phản kháng trước vẻ kiên quyết của anh, run run há miệng ra, miếng cơm đầu tiên sắp cho vào miệng thì quản lí Triệu gọi tới.

Vương Nhất Bác thở phào, cậu thật sự không bị thương nặng đến như vậy mà.

Quản lí Triệu muốn hỏi cậu về chuyện của Lộ Nhã Nam, cảnh sát dựa theo CCTV, hỏi cậu có muốn khởi tố cậu ta không, chỉ cần cậu muốn thì có thể kết thành tội bắt cóc gây thương tích.

Cậu đang bật loa ngoài, Tiêu Chiến nghe rõ mồn một, thấy chân mày anh nhíu lại, Vương Nhất Bác liền chuyển máy cho anh.

Thật ra đối với cậu, chuyện lần này không hẳn là chuyện xấu, nhờ cậu ta mà Tiêu Chiến và cậu đã gỡ bỏ được khúc mắc với nhau. Huống chi cậu ta cũng sẽ không dám gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu, việc làm thương tổn mình chỉ là cách cậu tự lựa chọn mà thôi.

Tuy nhiên cậu biết, người đau lòng và lo sợ nhất không phải mình, nên cậu để anh tự quyết định.

Tiêu Chiến nhìn cậu một chốc rồi bắt máy, ánh mắt trở nên lạnh băng, nói ngay:

"Khởi tố đi."

Dù cậu ta có lí do gì, hễ làm tổn thương đến Nhất Bác, anh đều không thể tha thứ.

__________________


Vật lộn ăn xong một bữa cơm, rốt cuộc thì Vương Nhất Bác vẫn phải ngoan ngoãn thu mình làm em bé, để anh đút cho. Cậu tội nghiệp nằm lên giường, nhìn cái giường giành cho người nhà ở đối diện, thở dài, bây giờ cậu rất muốn ôm anh ngủ, hít sâu vào trong lồng ngực mùi hương quen thuộc của anh, nhưng lại không dám mở miệng yêu cầu. Dự đoán nhiều bao nhiêu cũng không ngờ khi anh biết xong lại giận, Vương Nhất Bác ngẫm lại, trước nay anh chưa bao giờ thật sự nổi giận, cậu sao nỡ làm gì để anh giận chứ, cho nên gặp tình huống này cậu bỗng vụng về không biết phải dỗ dành anh làm sao.


Mải suy nghĩ thì Tiêu Chiến đánh răng xong bước vào, cậu còn đang rầu rĩ tưởng tượng đến viễn cảnh giường đơn gối chiếc thì nghe tiếng loạt soạt của quần áo, anh cởi bỏ áo ngoài, chỉ để lại lớp đồ ngủ thoải mái rồi trèo lên chính cái giường cậu đang nằm, nhấc chăn chui vào lòng cậu.

Vương Nhất Bác bỗng dưng nhận được kinh hỉ, ngơ ra, sau đó ngay lập tức vòng tay ôm chặt anh. Cậu biết mà, anh thương cậu như vậy, sẽ không nỡ bỏ mặc cậu đâu.

"Đừng động đến chỗ bị thương."

Tiêu Chiến vùi đầu vào hõm vai cậu, nhắc, giọng vẫn lạnh tanh.

Vương Nhất Bác vội thả nhẹ lực ôm ra một chút, thoả mãn hít vào một hơi, chẳng khác gì người trúng độc lâu năm tìm được thuốc giải. Tiêu Chiến Chiến vốn chẳng giận cậu bao nhiêu, nghe thế càng dễ mủi lòng, anh chỉ muốn nhắc cậu từ bây giờ không được phép giấu anh điều gì nữa thôi.

Thở dài chịu thua, anh vươn tay ra sau lưng cậu, tự ôm mình chặt vào để tránh cho cậu dùng sức.

Tim Vương Nhất Bác mềm xèo vì động tác quan tâm vô thức của anh. Cậu hôn lên đỉnh đầu thơm ngát, cảm nhận đường cong hai cơ thể chặt khít dán vào nhau, như thể sinh ra đã dành cho nhau vậy.

Tiêu Chiến vỗ lên lưng Vương Nhất Bác như ru trẻ, dịu giọng:

"Ngủ đi, anh ngủ với em."

Hôm nay là một ngày rất dài và mệt mỏi, cơ thể Vương Nhất Bác có tố chất tốt đến mấy thì cũng không trụ nổi, cậu hôn nhẹ lên trán anh, thả lỏng thân thể nhận lấy sự chiều chuộng của anh, chẳng bao lâu sau thì ngủ mất. Tiêu Chiến đã nghĩ anh sẽ không ngủ được, nhưng cảm giác được ôm này quá đỗi bình yên, anh ngáp một cái, khẽ cười cạ mũi lên má cậu.

Cún con của anh, ngủ ngon.

____________

Sáng hôm sau khi Vương Nhất Bác tỉnh, Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng, anh nằm nghiêng mặt về phía cậu, bờ môi hơi khô hé ra, để lộ chiếc răng thỏ nhỏ xinh lấp ló bên trong. Vương Nhất Bác dùng cánh tay không bị thương chống đầu nhìn anh một chốc, lòng ngứa ngáy, liền cúi xuống hôn. Tiêu Chiến nhíu mày, bờ mi rung rung nhưng không tỉnh, mãi đến khi trên môi trên má đều bị hôn qua một lượt, anh mới ư hử hé mắt. Chuyện hôm qua liền chạy qua đầu như một giấc mơ, anh bần thần một chốc, xác định trước mặt mình chính là Vương Nhất Bác hoàn toàn lành lặn mới khẽ thở phào một hơi trong lòng.

Sau đó anh tức giận nhào lên, đè con sói tay chân bất tiện xuống giường, ôm lấy mặt cậu hôn tới tấp, trị cái tội dám nhân lúc anh ngủ mà lén hôn anh. Vương Nhất Bác cầu còn không hết, khẽ giữ eo cho anh khỏi ngã, để mặc anh liếm lung tung lên mặt mình.

Thời gian âu yếm chẳng kéo dài được lâu, ngay lúc Vương Nhất Bác cảm thấy mấy cái hôn nhẹ hều này dường như chẳng đủ lấp đầy nỗi nhung nhớ trong lòng, đang muốn hôn sâu, cửa bật mở.

Tiêu Chiến là người nhìn về phía cửa trước, thấy ngay người vào là ai, nếu là bình thường có lẽ anh đã hoảng hồn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng anh vẫn nhớ cậu đang bị thương, chỉ có thể rón rén nhích người ra một khoảng làm nụ hôn của cậu chệch qua vành tai. Anh vội vàng bước xuống giường, quýnh quáng gọi nhỏ:

"Mẹ..."

Tiêu Chiến cẩn thận lo cho cậu mấy cũng bằng thừa, vừa nghe anh gọi thế, Vương Nhất Bác gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong 22 năm cuộc đời ngồi bật dậy. Động đến vết thương làm cậu đau đến nghiến răng.

Cậu nhìn người phụ nữ trung niên nghiêm nghị đứng trước cửa, cổ họng vô thức nuốt khan.

Đây là...gặp mẹ "chồng" trong truyền thuyết ư?

________________


Thôi thì chưa end đc, lại viết tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic