Tiêu Lão Sư Thỉnh Đình Chỉ Tán Phát Mị Lực Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, cha đã từng theo đuổi thần tượng chưa?"

Cậu bé miệng còn mùi sữa reo lên đưa tay chạm vào râu của chàng trai trẻ, đôi mắt phượng óng ánh tựa làn nước trong, một mạch nhìn chăm chú chàng trai kia.

"Rồi ~" Vương Nhất Bác vòng tay ôm cậu vào lòng.

"Ai vậy ạ?"

"Tiêu Chiến."

"Cha gạt người, đó rõ ràng là tên của ba ba."

.........

Vương Nhất Bác chính là kiểu người ưa nhìn, ngũ quan tuyệt luân*, khuôn mặt lạnh nhạt. Bình thường nếu không tùy hứng cười một cái, xung quanh năm mét đều tỏa ra khí chất người sống chớ lại gần, trừ khi gặp được ai đó hoặc làm việc cậu thích.

Ví dụ như motor, Tiểu Bác trắng trắng mềm mềm như sữa vừa học đã biết nói từ này, không hổ là cậu.

"Nhất Bác, mau gọi ba đi."

"Motor"

"Nhất Bác, mau gọi mẹ đi."

"Motor"

Cả nhà : . . . .

"Đứa nhỏ này, thà đem đi nấu súp còn hơn."

Ngoài ra còn có Tiêu Chiến lão sư, người con trai này, anh có thể trong 10 phút đánh nhiều cái rắm dạng cầu vồng* rực rỡ khác nhau, bong bóng hường phấn nhấn chìm quần chúng ăn dưa đằng kia.

Đám antifan cũng không phải trong một hay hai ngày liền có thể giải quyết, tất cả bọn họ tinh vi thành lập nhóm hắc các số liệu mua đại ngôn. Nếu có thể, Vương Nhất Bác sẵn sàng chi tất cả số tiền để tiêu hủy hết thảy những bức ảnh Tiêu lão sư say xỉn trên mạng.

Gương mặt tựa hoa đào nở rộ đầu xuân, dáng mày như trăng lưỡi liềm, đôi gò má hơi ửng hồng, chỉ cần bất chợt mỉm cười, sóng mắt liền tự nhiên lưu chuyển đẹp đến mê hồn.

Loại tuyệt sắc kia không thuộc về nhân gian, chỉ cần vừa nghĩ đến người khác lén lút nghó nghiêng anh ở một góc bí mật gần đó. Cậu liền ghen đến muốn nổi điên. Cậu hận mình không thể dựng nên một tòa lâu đài xám bạc kiên cố, vĩnh viễn giam cầm tiên tử yếu đuối lưu lạc chốn phàm trần kia, chỉ để mình cậu đùa bỡn.

Khi nhìn thấy fan cuồng nhiệt tình hò hét dưới Weibo Tiêu lão sư: "Lão công em yêu anh!". Lúc ấy, đôi mày kiếm của cậu sẽ nhíu lại, nhanh chóng chỉnh bàn phím thành chín phím bính âm, hung hãn đánh trả lời.

"Còn chút liêm sỉ nào không? Lại còn la hét nhiều đến như vậy?"

"Bạn nghĩ gì vậy peach!"

"Tôi nghĩ rằng bạn đây là muốn ăn đập một chút!"

Sau đó, cậu đăng ký một tài khoản của B Trạm, các mục yêu thích toàn bộ đều là những đoạn cắt lộn xộn trên sân khấu của Tiêu lão sư. Một bên xem buổi trình diễn nổi tiếng "Cực Lạc Tịnh Thổ", một bên máu mũi dâng trào nội tâm điên cuồng do dự gào thét.

"A a a a a anh ấy sao có thể đẹp như vậy?"

"Tiểu Tán, mau nhìn mama đi!"

"Nhân sinh chẳng còn ý nghĩa nào nếu không có Tiêu lão sư!"

Mùa đông của Bắc Kinh ngoan cố không chịu thay đổi. Xương sống rét lạnh ẩn giấu sau màn sương trắng mịt mù, tựa như lớp áo giáp nặng nề. Mắt Tiêu lão sư bị gió thổi vừa khô vừa đau rát không thoải mái. Tốc độ sử dụng thuốc nhỏ mắt FX còn nhanh hơn so với mấy nữ sinh đi mua khăn cho bà dì.

Vé xem buổi trình diễn của Vương Nhất Bác thật sự khó tìm, nhưng ghế VIP 001 chắc chắn sẽ được dành riêng cho người nào đó. Trên sân khấu, đôi mắt cậu tập trung, vũ đạo ngừng ngắt nhịp nhàng trầm ổn, tựa như một người máy vận chuyển nhanh nhẹn được lên dây cót chuẩn xác.

Bộ vest trắng tinh khôi ôm sát vào thân hình, phác họa những đường nét cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ của cậu. Chỉ mỗi hành động đưa tay lên lau mồ hôi cũng vô tình tạo nên cảnh tượng tình sắc mê người không thể tả nổi, đủ khiến toàn bộ khán giả sôi trào hét lên.

Màn trình diễn kết thúc, cậu không kịp uống giọt nước nào, vội vã chạy về phía hậu trường. Cậu biết người nào đó nhất định sẽ ở nơi ấy chờ cậu.

Và rồi, cậu nhìn thấy một khung cảnh đời này vĩnh viễn không thể quên, thậm chí nhiều năm sau, tim vẫn nguyên vẹn đập thình thịch liên hồi.

Ánh đèn LED vàng nhạt mờ mịt dưới màn đem bầu không khí lạnh lẽo trở nên ấm áp lạ thường, tựa như bầu trời hoàng hôn buông xuống chưa trọn vẹn của ngư dân Hokkaido vào tháng Bảy. Tiêu lão sư đứng dưới ánh đèn nhìn cậu vẫy tay, mặt mỉm cười trông có chút ngốc nghếch.

Vào mùa đông, anh trông thật mỏng manh. Để mặt mộc như thường ngày, áo lông rộng, khăn quàng cổ dài, đội mũ hoạt hình, đem toàn thân bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.

Hôm nay anh lại cải trang, mặc áo len kẻ ca rô với kẻ sọc trắng, quần jean màu xanh bị tẩy đến trắng bệch. Bông tuyết dương dương sái sái rơi xuống, rơi một ít lên tóc trên vầng trán anh. Hàng mi hạ xuống tạo nên lớp quang ảnh vụn vặt, rơi xuống bên môi, phản chiếu đường cong giương lên nơi khóe miệng.

Mũi anh bị đông cứng đến đỏ ửng, anh chu môi lơ đãng hít hít, ánh mắt dù trông thấy người đã tới vẫn tĩnh lặng nhìn xuống như cũ. Hơi giống một chú thỏ trắng lớn vô tình bước vào vườn hoa rồi giẫm lên những chiếc lá rụng trên đất, vô thanh vô tức*, đôi mắt vừa ẩm ướt lại có chút tinh nghịch, lanh lợi.

"Biểu diễn rất hoàn hảo!" Anh cười, thở ra một hơi khí trắng.

Vương Nhất Bác vội vàng chạy đến bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, mặc kệ chuyện chính mình hiện tại không mang áo khoác, lời nói gần như tràn đầy đau lòng.

"Đã mặc quần giữ nhiệt chưa?"

"Mặc rồi." Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của cậu, đan chặt vào những khớp xương gầy, anh lại mỉm cười.

Fan hâm mộ đều nói rằng Vương Nhất Bác khi nhảy trên sân khấu, quyến rũ và tỏa sáng như một ngôi sao kim cương lấp lánh. Nhưng chỉ có Vương Nhất Bác biết, ai mới là ngôi sao thực sự.

Khi Tiêu lão sư cầm micro, dường như Thượng Đế đều đặt quả cân xuống, để mặc cán cân bị nghiêng, lặng lẽ dỏng tai lên, yên tĩnh lắng nghe.

Thanh âm tựa như điểm đầy một thứ ánh sáng duy nhất, mang theo làn hơi rượu say đắm, làm nhiễu loạn tâm tình tĩnh lặng như nước hồ thu của cậu, dậy nên từng gợn sóng mong nhớ.

Bản cover "Dã Tử" của Tiêu lão sư luôn là phiên bản hay nhất trong lòng cậu.

Thiếu niên trong sáng thuần khiết theo đuổi giấc mơ của mình, ham muốn bất khả chiến bại luôn hừng hực trong lòng, tựa như trận tuyết đầu mùa khi chớm đông, mềm mại và rực rỡ. Trước khi bị dẫm đạp, trong lòng anh đã sớm băng giá.

Anh thực sự đã có một khoảng thời gian không tốt lắm khi còn ở trong đoàn đội. Vốn không có chút kỹ năng vũ đạo căn bản nào nên anh càng liều mạng luyện tập, từng mảng móng chân bị bong ra chảy đầy máu. Anh cũng chỉ trưng ra mỗi vẻ ngây thơ, rụt rè hỏi: "Có thể mọc lại không?"

Bị fan thành viên cùng nhóm mắng là tiện nhân , anh chỉ có thể lẻ loi cô độc đi lên cầu thang. Đông đảo fan hâm mộ thiên tân vạn khổ mong đợi các ca khúc Solo, cuối cùng cũng chỉ qua loa kết thúc bằng MV chất lượng tầm thường.

Vương Nhất Bác thực sự hối hận vì sao cậu lại không gặp anh sớm hơn một chút, nếu vậy có thể đẩy anh một cái từ phía sau lưng khi anh ngất đi, không đến mức để anh trực tiếp ngã xuống sàn thịt nát xương tan.

May mắn thay cái đưa tay của cậu đã xua tan vầng mây giúp nhìn rõ ánh trăng, hiện tại bọn họ đều rất tốt.

Trợ lý nói rằng Tiêu lão sư bị fan tư sinh hủy bỏ chuyến bay một cách bất hợp pháp, rốt cục mắc kẹt tại sân bay. Cậu không nói nhiều lời, hoãn lại lịch trình rồi lập tức lái xe đi đến.

Ở sân bay, chú thỏ Tiêu của cậu đang cầm một con thú nhồi bông hình SpongeBob, đội mũ bucket và mặc áo khoác kaki đứng ở cửa WC. Buồn bực ngán ngẩm đứng tại vị trí nhỏ ấy chơi điện thoại di động.

Cậu bước nhanh đến, vươn tay ôm lấy người vào lòng, không bao giờ buông ra.

"Ài? Sao em lại đến đây?" Thanh âm giọng mũi nghẹn đặc tràn đầy bất ngờ, giống như một đứa trẻ ba tuổi đang ăn kẹo.

"Đến đón anh về nhà."

"Được."

Trong phim, Lam Trạm đã buông tay, thế nên hắn phí mất 16 năm. Thoát khỏi phim, cậu không muốn bỏ lỡ mỗi giây nào bên cạnh Tiêu lão sư.

..........

Ánh trăng sáng thanh khiết không nhiễm bụi trần, một hình bóng thấp thoáng rơi xuống sau cửa sổ.

Trong chăn hai người liều chết triều miên, lưu lại từng tiếng thở dốc nóng bỏng.

Ngón tay cậu thon dài trắng nõn, từng tấc từng tấc chạm vào tấm lưng gầy trơn mượt của Tiêu lão sư. Làn khí đông lạnh lẽo vậy mà còn xấu xa phối hợp với cậu, hung ác thổi tới, khiến người phía dưới run rẩy liên tục.

Cậu lại phủ xuống, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm nhẹ vành tai nhạy cảm đỏ ửng của đối phương. Giọng nói trầm thấp khàn khàn nhiều thêm mấy phần trêu chọc:

"Tiêu lão sư, mong anh tạm ngưng phát ra mị lực ~"

"Em vẫn còn trẻ, vạn nhất* lại bị vẻ đáng yêu của anh giết chết. Vậy làm sao có thể dành quãng đời còn lại chung sống với anh đây?"

Hoàn.

*ngũ quan tuyệt luân: đẹp không gì sánh bằng / đẹp có một không hai.

*vạn nhất: chẳng may / không may.

*vô thanh vô tức: không tạo ra âm thanh

*đánh rắm ra cầu vồng: chém gió, tâng bốc người khác đẹp / hoàn mỹ đến mức đánh rắm cũng ra cầu vồng. Kiểu Nhất Bác đang khen anh Chiến í :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro