Chiến ca 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Ca 3

< Vương hoàng xế chiều,
Thâm cung định tử,
Cận thần phản phúc,
Tam tử mưu nghịch.>

Thanh Phong thành *** vương cung

Lương chính già nua thân thể ngồi trước án thượng phê duyệt tấu chương, năm gần 60 hắn tại vị đã được 40 năm. Nhiều năm lao tâm lao lực bình ổn thể cuộc hắn rốt cục muốn trụ không được. Phòng trung thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan.

" Vương thượng, đã có tình báo mới nhất." 1 vị lão thái giám 2 tay bưng 1 xấp tấu chương chạy vội mà đến. Người này chính là đại nội tổng quản Lý Duẫn.

" Hả có tin gì mới không."

" Vương thượng, Bắc Đông Nam 3 vị trấn quốc tướng quân đang trên đường hồi vương đô. Theo đó, nhị vương tử cũng theo đó mà về." Lý Duẫn cung kính hồi đáp.

" 3 vị khanh gia đến như thế nào."

" Hồi vương thượng, các đều mang 1000 binh mã hồi vương đô."

" 1000 binh. Không nhiều không ít a. Tất cả đều là lão hồ ly. Khục khục." lại 1 trận ho khan, Lương Chinh thân thể kịch lệt lắc lư như thể bất cứ lúc nào cũng có thể quy tiên.

" Vương thượng ngài phải giữ gìn thân thể a. Thanh Phong không thể không có ngài." Lý Duẫn vội vang vỗ lưng cho Lương Chính khuyên nhủ.

Khoát khoát tay Lương Chính hỏi." Thịnh Nhi hắn mang bao nhiêu binh về"

" Hồi Vương Thượng, nhị vương tử hắn chỉ mang 10 thân tín, trực tiếp đi theo nam trấn quốc hồi vương đô."

" Haha, xem ra Đinh gia cũng đã đứng đội rồi." khẽ cười nhẹ Lương Chính bất ngờ hỏi. " Lỹ Duẫn ngươi theo cô được bao nhiêu năm rồi"

" Đã 45 năm rồi thưa vương thượng."

" Đã 45 năm rồi sao, ngươi theo cô nhiều năm, Hưng nhi Thịnh nhi Quốc nhi tất cả đều là ngươi nhìn xem lớn lên. Ngươi nói xem cô nên truyền ngôi cho ai là tốt."

Lý Duẫn nghe xong thất kinh vội vã quỳ xuống run rẩy nói. " Vương thượng việc nhà lão nô không dám nữa phần xen vào. Mong vương thượng minh xét."

" Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, không trả lời thì thôi. Cô cũng đã giết ngươi đâu. Hưng nhi chính thất con trai trưởng Yến, Mạnh 2 gia muốn binh có binh muốn quyền có quyền. Thành thục ổn trọng, nhưng bảo thủ 1 cái, thủ thổ có thừa, khai cương không đủ a."

" Thịnh nhi dũng mãnh gồm nhiều mặt, tát chiến anh dũng. Nhưng chỉ có cái dũng của kẻ thất phu. Hắn nếu chấp chính chiến tranh chắc chắn không ngớt. Dễ bị kẻ khác lợi dụng."

" Quốc nhi đứa trẻ này cô thương yêu nhất, cũng coi như là cơ linh nhưng trò vặt qua nhiều thiếu sự quả quyết a." khe khẽ thở dài Lương Chính khẽ lẩm bẩm "Lập trưởng không lập ấu, lập trưởng không lập ấu." Cảm khái xong nhìn vẫn quỳ trên đất Lý Duẫn phất phất tay ra hiệu lui xuống.

" Lão nô cáo lui." Bước ra cửa đại điện đi 1 mạch về tới phòng của mình lúc này hắn mới nhận ra, sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi. Hôm nay hắn nghe được tin tức quá lớn a. Vương thượng thế mà thừa dịp chư gia tộc hồi vương đô muốn sắc phong thái tử a. Vội vàng ngồi xuống rất nhanh 1 phong thư đã viết xong kêu lên tâm phúc tiểu thái dám dặn dò vài câu đưa thư đi. Làm xong tất cả mọi việc hắn mới âm thầm thở ra 1 hơi, ám đạo thầm nghĩ " tam vương tử ta đã tận lực, việc còn lại đều do ngài a."

Tam vương tử phủ.
~ Rầm ~ chén trà va xuống đất vỡ tan tành. Lương Quốc nổi giận đùng đùng gào thét.

" Phụ vương là già quá hồ đồ rồi sao. Lương Hưng hắn thì tài đức gì mà đòi làm thía tử. Mấy năm qua ta thức khuya dậy sớm hầu hạ hắn, kinh thương gia tăng thuế phú cho đất nước, việc gì ta không làm, hắn dựa vào đâu mà bỏ qua ta đi lập Lương Hưng làm thái tử." Nắm bất quá 23 tuổi Lương Quốc khi nhận được tin của Lý Duẫn nhất thời lửa giận không kìm nén được chửi ầm lên.

" Vương tử ngài cần bình tĩnh a. Việc chưa tới cuối cùng vẫn chưa biết được." 1 tên gầy gò trung niên văn sĩ vội vã đến khuyên. Hắn là thân tín của Lương Quốc Tống Viễn Kiều.

" Ngươi kêu ta bình tĩnh. Mấy năm nay ta và Lương Hưng tranh đấu chi kịch liệt ngươi không phải không biết. 1 khi để hắn thượng vị hắn chịu bỏ qua cho ta sao." Lương Quốc khó chịu nói.

" Vương tử chuyện đã đến nước này. Nếu để các đại gia tộc hồi vương đô, nhờ sự gia thiệp của Yến Mạnh 2 nhà chắc chắn địa vị thái tử của đại vương tử chắc chắn sẽ vững như thành đồng vách sắt. Nếu muốn phá cục chúng ta phải chiếm chủ động."

" Chiếm chủ động, Viễn Kiều ngươi có kế gì dạy ta." Nghe Tống Viễn Kiều nói Lương Quốc như bắt được cọng cỏ cứu mạng vội vàng hỏi.

" Vương tử, chuyện sắc lập thái tử chắc chắn bây giờ chỉ mình ngài biết, đại vương tử bên đó không có Lý công công dạng này ám tử. Chắc chắn chưa rõ đầu đuôi. Như vậy không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường nhập vương cung thỉnh vương thượng ban chiếu lập ngài làm thái tử." Tống Viễn Kiều âm lãnh nói.

" Viễn Kiều ngươi có biết Ngươi đang nói gì không. Vào cung bứt phụ vương phong thái tử vị đây là đại nghịch bất đạo việc a. Hồ ngôn hồ ngôn." Lương Quốc kiếp sợ nói.

Tống Viễn Kiều sắc mặt nghiêm nghị chắ tay nói. " Vương tử cơ hội chỉ có 1 lần, vương thượng đã quyết tâm chúng ta không thể nào thay đổi được. Thay vì ngồi chờ chết tại sao chúng ta không tìm 1 đường sinh cơ cho bản thân mình chứ."

Nói đoạn lại phục xuống khẩn thiết nói " Vương tử sự quan trọng đại nếu không làm quyết định nhanh 2 ngày nữa các trấn quốc về mọi sự đã muộn rồi. " Nói xong đập đầu xuống đất đến khi máu chảy.

Nhìn 1 chút đã máu tươi nhuộm đỏ trán Tống Viễn Kiều, lại nhìn 1 chút hướng vương cung Lương Quốc hít thật sâu nói " đứng lên đi Viễn Kiều, ngươi có mấy phần nắm chắc việc này."

Nghe Lương Quốc ngữ khí 9 phần đã quyết định Tống Viễn Kiều vui mừng đứng dậy. Ngữ khí có chút căng thẳng đáp " Hồi vương tử 4 phần nắm chắc ạ."

" Mới 4 phần, thôi thôi quyết định vậy đi. Ta đã không có đường lui rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#action