Thần Bí Chi Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án + Tiết tử

Văn án

Muốn sống như một con người thực sự khó vậy sao?!

Hắn không muốn làm hình đầu lâu ảo trên màn hình máy tính nữa

Không muốn vĩnh viễn làm người phục chế chỉ có thể nằm ở khoang chứa dưỡng khí

Lại càng không muốn làm con rối giết người đến không hình đi không bóng

Hắn muốn thoát khỏi mê cung sinh mệnh, tựa hồ chỉ có thể dựa vào cô

Cô nhất định có thể giúp hắn tìm lại trí nhớ bị khóa sâu trong não

Nhưng... trong cảm nhận của cô, hắn rốt cục là gì?!

Cô khi thì giống bác sĩ đối đãi bệnh nhân, giữ khoảng cách với hắn

Khi thì lộ ra tình cảm cháy bỏng dưới lớp mặt nạ lạnh như băng

Làm hắn dần hiểu được thì ra yêu là cảm giác phong phú như vậy

Nhưng trước khi hắn chứng minh mình chính là Thiên Xu

Sao có thể dùng tình yêu trói buộc cô, để cô mạo hiểm cùng hắn...

==========

Tiết tử

"Đau quá... Tôi đau quá..." Não hắn phát ra tiếng kêu mãnh liệt.

"Anh làm được, hãy cố chịu đựng." Một giọng nói trầm tĩnh không biết từ đâu truyền đến, không ngừng trấn an hắn.

"Đây là đâu? Tôi đang ở đâu? Tôi rốt cuộc đang sống hay chết?" Hắn mờ mịt hỏi.

"Sống hay chết, anh chịu đựng được thì sống, không chịu được thì chết." Giọng nói mang huyền cơ, chờ hắn hiểu thấu đáo.

"Sống hay chết có ý nghĩa gì với tôi? Tôi chỉ thấy đau..." Hắn chỉ muốn giải thoát.

"Nỗi đau này là cái giá của việc trùng sinh, nếu chịu được anh sẽ chiến thắng số phận."

"Số phận?"

"Đúng vậy, số phận anh vốn đã đến điểm cuối, nhưng giờ lại kéo dài, đây là cơ hội trời ban, anh nên vì thế mà cố gắng."

"Cố gắng? Vì sao phải cố gắng? Có gì đáng giá để cố gắng?" Sống tiếp để bị nỗi đau tra tấn?

"Vì những người quý trọng anh."

"Ai? Ai quý trọng tôi?"

"Bạn anh, đồng đội anh..."

"Bạn? Đồng đội?" Một vài ấn tượng mơ hồ hiện lên trong đầu, hắn hơi động lòng.

"Đúng, anh phải sống sót! Sống vì họ!"

"Họ? Họ là ai? Tôi... không nhớ gì cả..." Hắn hỗn loạn không thôi.

"Chờ anh tỉnh lại, hãy tìm về trí nhớ của mình! Nhưng người chết không có trí nhớ, nên muốn nhớ lại thì anh phải sống!" Thanh âm kia kiên định nói.

"Phải sống..." Hai chữ này không hiểu sao lại lay động trí nhớ bị khóa ở góc tối của hắn.

Phải sống!

Hình như hắn cũng từng nói với người khác như thế...

"Đúng vậy, phải sống! Nhất định phải sống!" Thanh âm đó càng lúc càng xa.

"Đợi chút... Chớ đi... Ngươi... Là ai?" Hắn lo lắng hỏi.

Người nọ không trả lời hắn, biến mất trong bóng tối, nhưng lời đối phương đã tạo ra động lực nào đó, khi sự kích động khó tả xẹt qua não hắn, đau đớn tựa hồ dần dần giảm bớt, hắn có khao khát được sống. Không biết hắn phiêu đãng ở nơi không có không gian, thời gian trong bao lâu, hắn rốt cục phá kén mà ra như một đứa trẻ sơ sinh!

Hắn mở mắt —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc