Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 07

Kế hoạch của Ngô Thế Huân thất bại, vì vậy, sáng ngày hôm sau, khi bị tiếng chuông cửa đánh thức rồi khi mở cửa ra lại nhìn thấy Lộc Hàm, hắn không còn quá bất ngờ.

Hôm nay, Lộc Hàm mang bữa sáng được cất trong hộp giữ ấm tới. Ngô Thế Huân mở ra thì thấy bên trong có cháo và bánh bao còn đang nóng.

"Đều là do mẹ tớ làm, cậu nếm thử đi."

Người phụ nữ kia đã bỏ đi nhiều năm như vậy, Trương Bồi Sơn lại bận việc không hay về nhà, Ngô Thế Huân đã lâu rồi không ăn sáng, dạ dày cũng đã hình thành thói quen không muốn ăn cơm giờ này từ lâu. Dưới ánh mắt mong đợi của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân ứng phó ăn một thìa cháo, "Ừm, không tệ."

Chờ cháo tan ra trong miệng, Ngô Thế Huân bất ngờ phát hiện hương vị thật sự rất khá. Cho nên, vốn chỉ định ăn vài miếng thì thôi, hắn lại ăn hết toàn bộ.

"Ngày nào mẹ cậu cũng làm bữa sáng cho cậu, thật hạnh phúc."

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân ăn cả cái bánh bao đến phồng mồm, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó đột nhiên cười nói, "Ăn nhiều một chút, phải ăn no mới có tinh thần đọc sách."

"..."

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi sáng sớm đến lớp, Lộc Hàm lại đưa cho Ngô Thế Huân một hộp giữ ấm. Ngày đầu tiên, Ngô Thế Huân có chút kinh ngạc, ngày thứ hai có hơi cảm động, ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng thành thói quen. Nhưng mỗi sáng, sau khi Ngô Thế Huân ăn xong đủ món đủ loại điểm tâm, trong lòng lại không nén nổi phiền não.

Những người bạn gái trước của Ngô Thế Huân không có ai giống Lộc Hàm ngày nào cũng như ngày nào mang bữa sáng tới cho hắn... Nếu Lộc Hàm là con gái thì tốt rồi, nếu cậu ta là con gái, mình coi như sẽ chấp nhận, nhưng tại sao cậu ta lại không là con gái chứ?

Ngô Thế Huân vẫn không tìm được cơ hội cắt đứt quan hệ với Lộc Hàm, nên, dưới sự giúp đỡ của Lộc Hàm, hắn chỉ cần hai mươi ngày đã ôn tập xong kiến thức của ba môn lý hóa sinh, kiến thức cơ bản coi như đã xong, có thể ứng dụng linh hoạt hay không thì lại còn phải luyện tập thêm. Dù vậy, Lộc Hàm cũng rất hài lòng, thỉnh thoảng Ngô Thế Huân đánh một giấc trong giờ tự học, Lộc Hàm cũng không dùng gương mặt vô tội lôi cổ áo kéo hắn dậy.

Giờ tự học này, Lộc Hàm giảng xong cho Ngô Thế Huân cách dùng câu điều kiện trong tiếng Anh, Ngô Thế Huân vừa làm được vài bài đã không chịu được gục đầu vào sách mà ngủ.

Hắn cảm thấy mình vừa mới ngủ chưa bao lâu đã đột nhiên bị một trận ồn ào đánh thức, đại não dần dần khôi phục ý thức.

"Lớp trưởng không quản nổi à, có giỏi thì đi mách lẻo với Diệt Tuyệt sư thái đi!"

Lộc Hàm nhíu mày, "Tớ sẽ không mách cô giáo, nhưng bây giờ là tiết tự học, cậu không nên quấy rầy các bạn khác học tập."

Kim Chung Nhân 'hừ' một tiếng, bắt chéo chân ngồi trên băng ghế của mình, hất hàm chỉ bốn phía, "Tao quấy rối tới ai, bọn nó còn chưa ý kiến, mày giả trang người tốt làm gì."

Kim Chung Nhân nói rất to, thế nhưng có vẻ nhân duyên của lớp trưởng luôn luôn 'cao quý lãnh diễm' không tốt chút nào, các bạn xung quanh đều tỏ vẻ xem vui, chẳng ai muốn tiến lên giúp đỡ.

"Kim Chung Nhân, cậu nói chuyện trong lớp tự học là không đúng, Lộc Hàm là lớp trưởng dĩ nhiên phải nhắc nhở cậu!"

Kim Chung Nhân nhìn Lâm Băng Nghiên đứng trước mặt mình, vẻ mặt vốn vô lại bỗng đông cứng, tức giận trong mắt cũng bừng lên. Đờ người một hồi, cậu ta bỗng chuyển sang trừng mắt với Lộc Hàm, "Lớp trưởng quả thật là rất oai nhỉ? Ngay cả Diệt Tuyệt sư thái tao còn không sợ, mày thì tính là gì?"

Lộc Hàm còn chưa trả lời, bàn học trước mặt Kim Chung Nhân bỗng vang lên một tiếng 'cạch', bút viết lăn vài vòng trên mặt bàn rồi rơi xuống đất.

Ngô Thế Huân cau mày đứng bên cạnh Lộc Hàm, "Quấy rầy tao đấy có biết không? Mẹ nó, ông đã không ngủ được rồi, mày lại không thể yên lặng một lúc."

Kim Chung Nhân không dám tin trợn mắt, "Phàm Tử? Mày đá bàn tao làm gì!?"

Ngô Thế Huân đập một cái vào vai Kim Chung Nhân, "Được rồi, có chuyện gì tan học nói, giờ thì im đi, còn nói nữa là tao đá mày."

Ngô Thế Huân nói xong cũng lôi Lộc Hàm đi. Tức giận trong lòng không có chỗ xả, Kim Chung Nhân 'hừ' một tiếng, ngả người xuống mặt bàn bãi chính.

Về tới chỗ ngồi, Ngô Thế Huân vừa định nằm xuống ngủ tiếp, Lộc Hàm đã soàn soạt viết hai chữ lên giấy rồi truyền sang.

"Cám ơn."

Ngô Thế Huân nhếch nhếch mép, để tờ giấy xuống dưới cánh tay.

Ngô Thế Huân ngủ một giấc tỉnh dậy đã gần đến giờ tan học, thế nhưng Lộc Hàm cũng không sợ lỡ tiến độ học tập. Bắt đầu từ tuần trước, sau khi tan học, Lộc Hàm sẽ giữ Ngô Thế Huân lại để học bổ túc hai tiếng đồng hồ.

Kim Chung Nhân đeo cặp sách đang đi ra ngoài thì bị Ngô Thế Huân giữ lại. Chờ tất cả mọi người trong lớp đi hết, Kim Chung Nhân mới hung hăng mở miệng, "Chuyện gì?"

"Ui, đúng là giận rồi?"

"Con mẹ nó, mày giúp thằng nhãi kia lại không giúp anh em, giờ còn ngạc nhiên vì tao tức?"

Ngô Thế Huân vẫy vẫy tay với 'thằng nhãi kia', chờ người ta đi tới bên cạnh mình thì ôm choàng lấy vai, "A Minh, bây giờ cậu ấy cũng là anh em của tao."

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn Trương Phàm. Kim Chung Nhân còn kinh ngạc hơn cả cậu, nhìn hết người này đến người khác một hồi, cuối cùng mới kéo Ngô Thế Huân ra một góc.

"Mày không nói đùa chớ, không phải trước đây mày rất ghét cái kiểu như thằng đó sao?"

Ngô Thế Huân nhíu mày, "Thế à, không nhớ lắm."

Kim Chung Nhân tức đến mức thở dốc, "Mày nghĩ cho kĩ đi, dù sao có nó thì không có tao, có tao thì không có nó!"

Ngô Thế Huân tức cười nói, "Cậu ta làm gì chọc tới mày mà thù sâu đến vậy!"

"Nó! Nó dụ dỗ Lâm Băng Nghiên!"

"..." Ngô Thế Huân phì cười vui sướng, "Đờ mờ! Đấy là do mày vô dụng không theo đuổi được người ta, liên quan gì đến cậu ấy, cái đồ lòng dạ hẹp hòi này!"

Mặt Kim Chung Nhân lúc đỏ lúc trắng, Ngô Thế Huân cười một hồi, đến khi người kia sắp sửa xù lông lên thì vỗ vỗ vai, "Yên tâm đi, cậu ta chắc chắn không thích Lâm Băng Nghiên, không uy hiếp đến mày đâu, tao đảm bảo!"

...

Đuổi Kim Chung Nhân đi xong, Ngô Thế Huân thảnh tha thảnh thơi trở về chỗ ngồi. Lúc này, hắn mới phát hiện hóa ra Lộc Hàm vẫn chưa đọc sách mà còn đang nhìn mình.

"Sao thế?"

"Cậu vừa nói chúng ta, chúng ta là anh em?"

"Đúng thế."

Lộc Hàm thoáng nở nụ cười, con mắt sáng ngời, "Đây là lần đầu tiên có người đối tốt với tớ như vậy, tớ có thể gọi cậu là anh không?"

Ngô Thế Huân sửng sốt: Không cần, không cần nghiêm túc như vậy chứ?

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Lộc Hàm, hắn lại vô thức gật đầu.

"Ừ."

"Anh."

Lộc Hàm cười đến nheo cả mắt, Ngô Thế Huân không ngờ mình thuận miệng nói một câu lại khiến cậu cao hứng thế, nhìn vẻ mặt sinh động hiếm thấy kia, hắn lại nảy sinh xao động muốn vươn tay xoa xoa đầu cậu. Thế nên, hắn cũng đồng ý theo, "Được, vậy sau này cậu gọi anh là anh, anh thì nên gọi cậu là gì nhỉ, trừ Lộc Hàm ra..." Con nhóc thối tha Lâm Băng Nghiên kia đã gọi cậu ta là Lộc Hàm!

Ngô Thế Huân suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói, "Vậy anh gọi cậu là Lộc Lộc đi!"

Lộc Hàm hơi cau mũi, "Được, thật là trẻ con."

Ngô Thế Huân, "..."

Lại bị đứa còn nhỏ hơn mình tận hai tuổi nói là trẻ con...

Ngô Thế Huân có chút phiền não thỏa hiệp, "Được rồi, thế anh cũng gọi cậu là Lộc Hàm..." Mẹ kiếp, nhìn như vậy chẳng thấy mình có điểm nào đặc biệt hơn người cả.

Lộc Hàm ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Hai người ở cạnh nhau lâu thế, hiếm khi mới có bầu không khí tốt đẹp thế này, Ngô Thế Huân đảo mắt, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu. Hắn còn chưa kịp phản ứng, câu nói đã thốt ra.

"Tiểu Địch, có phải cậu rất muốn làm em trai anh không?"

Lộc Hàm gật đầu thật mạnh, thậm chí còn gọi 'anh' một tiếng như để chứng minh.

Ngô Thế Huân sĩ khí nảy sinh*, "Chúng ta cứ giữ mối quan hệ như thế này nhé, sau này cậu sẽ gặp một cô gái cậu thích, anh cũng sẽ tìm bạn gái cho mình, cậu xem, hai đứa con trai làm sao có thể..."

Lộc Hàm kinh ngạc cắt đứt lời hắn, "Anh muốn tìm bạn gái?" Đột nhiên nghĩ đến những lời người kia nói với mình, lại nghĩ đến những chuyện mình đã đáp ứng, cậu sửng sốt một hồi, có phần căng thẳng nhìn Ngô Thế Huân, "Anh không thể không tìm bạn gái sao?"

Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt sáng ngời mang nét chờ mong kia, đột nhiên có chút không đành lòng để cậu thất vọng... Nhưng hắn không thể thỏa hiệp vấn đề này được!

"Giờ không tìm, sau này sớm muộn gì cũng sẽ tìm, hai thằng con trai lớn tướng cũng không thể ở cạnh nhau suốt ngày được..."

Sĩ khí suy giảm**.

Lộc Hàm có phần tổn thương, ánh mắt sáng ngời cũng sầm lại, "Anh, anh thực sự nghĩ vậy sao, ngày nào em cũng ở cạnh anh không tốt sao?"

"..."

Mẹ nó, thật muốn bệnh...

Cái vẻ mặt này, cái giọng nói này...

Ngô Thế Huân thở dài thật dài, "Chuyện này... trước mắt anh không tìm, chúng ta sẽ bàn lại sau."

Sĩ khí... tiêu tan***.

CHƯƠNG 08

Chẳng mấy chốc, chuyện Lộc Hàm là anh em của Ngô Thế Huân đã lan truyền khắp lớp. Trước đây, tuy Lộc Hàm và Ngô Thế Huân cũng đã như hình với bóng, nhưng lúc này, khi nhìn thấy hai người xuất hiện thành cặp trước mắt, mọi người lại có một cảm xúc khác, có người không tin, có người xem vui, còn có một số người dù không bằng lòng cũng chỉ còn cách thu hồi ý muốn tổn thương người khác.

Ngô Thế Huân rất thích giới thiệu Lộc Hàm với bạn bè của mình. Ngoại trừ thời gian học tập hai người ở cạnh nhau, mỗi lần ra ngoài tụ tập bạn bè, Ngô Thế Huân sẽ đưa cậu theo. Nam sinh tuổi này không phải người hay ghi thù, huống chi Lộc Hàm cũng không thực sự động chạm gì tới bọn họ, mọi người thấy thái độ của Ngô Thế Huân với Lộc Hàm nhiệt tình như vậy, coi như không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, không ai gây phiền toái cho lớp trưởng của mình nữa.

Kim Chung Nhân là điển hình trong số đó.

Có lần sinh nhật một người anh em, Ngô Thế Huân để mọi người ngồi chờ ở tiệm cơm, còn mình thì lái xe đi lấy bánh ga-tô.

Lúc đi, Lộc Hàm dùng ánh mắt gần như đáng thương để nhìn hắn, Ngô Thế Huân biết cậu muốn đi theo. Trong một thoáng, hắn không biết phải tách ra thế nào, chỉ đành cười cười trấn an với cậu rồi xoay người rời đi.

Tính cách Lộc Hàm hướng nội nên mới khiến người khác cảm thấy cậu là người lạnh lùng, để cậu ở cùng mọi người nhiều một chút là tốt rồi...

Nhưng nói thì nói vậy, chờ đến khi hắn thực sự một mình bước chân ra khỏi quán cơm, bên cạnh không còn cái đuôi nữa, trong lòng cũng chẳng còn cảm xúc gì...

Lộc Hàm luống cuống ngồi giữa đám người, vì không biết nói gì nên chỉ có thể cúi đầu, gắng sức giảm thiểu sự tồn tại của mình. Một đám người đang nói nói cười cười, Kim Chung Nhân bỗng hô lên, "Đây không phải là di động của Phàm Tử sao? Nó quên không mang đi rồi."

Lộc Hàm chớp mắt, khóe miệng nhếch lên như thể rốt cục đã tìm được một cớ để lấy điện thoại ra...

Tiếng chuông tin nhắn rất ngắn đột nhiên vang lên bên người, Kim Chung Nhân ngoẹo đầu liếc mắt nhìn di động của Ngô Thế Huân, ai ngờ vừa nhìn thấy người gửi tin liền ngẩn cả người. Trong nháy mắt lòng hiếu kì chiến thắng lễ tiết, cậu ta vươn tay mở ra xem...

[Anh, anh quên không mang điện thoại rồi.]

Cái này...

Kim Chung Nhân cầm điện thoại ngẩn ngơ quay đầu nhìn người gửi tin—

"A, tớ, tớ..."

Lộc Hàm cũng nhận ra mình vừa làm một việc thật ngu xuẩn, mặt đỏ bừng, quẫn bách y như một chú thỏ.

"Ha ha ha, Lộc Hàm, cậu chọc cười chết tôi..." Kim Chung Nhân cầm điện thoại không nhịn được ha ha bật cười.

Sau đó, một màn này bị Kim Chung Nhân coi như truyện cười rêu rao mất mấy ngày, bạn bè trong lớp nhanh chóng biết rằng: Lớp trưởng 'lãnh diễm' của mình kì thực có chút ngốc nghếch.

Vì vậy, những lần tụ tập chơi đùa sau, mọi người đều rất cam tâm tình nguyện gọi Lộc Hàm tới cùng, bởi vì bạn học Tiểu Đường luôn luôn lơ đãng mang đến cho cả bọn rất nhiều trận cười.

Tỉ như...

Khi cả đám xúm vào một bàn chơi Hồng thập, người trước Lộc Hàm ra quân K cơ, cậu còn chưa kịp xem bài cẩn thận, người sau đã đột nhiên cướp lượt quăng quân 2 rô xuống, "Có ai có không?"

Bạn học Tiểu Đường rút ra quân 2 bích, vẻ mặt chính trực ngắt lời người kia, "Cậu đừng cướp lượt, là tớ 2 mới đúng."

"..."

Mọi người trầm mặc một lúc, sau đó chợt cười vang.

Người vừa giành bài kia rút 2 rô của mình lại, nín cười nhìn vẻ mặt vô tội của Lộc Hàm, "Được, không cướp, cậu 2, cậu 2..." Sau khi nói xong lại bị Ngô Thế Huân vỗ vào đầu một cái, người kia rốt cục ha ha phá lên cười.

Lại tỉ như, khi chơi trò Sát nhân, phàm là Lộc Hàm lấy được bài sát thủ, cậu sẽ luôn luôn chỉ biết giết một người— Trương Phàm.

Có lần có người không nhìn cảnh ấy được nữa, mở miệng hỏi, "Tiểu Địch, tại sao lần nào cậu cũng giết Phàm Tử, lần sau giết người khác đi."

Lộc Hàm có chút buồn bực, ở đây chỉ có Ngô Thế Huân là cậu thân nhất, nếu giết người khác, người ta lại mất hứng thì sao...

"Vậy tớ có thể giết ai?" Các cậu thực sự bằng lòng bị giết sao?

Người đặt câu hỏi sửng sốt một lúc, dở khóc dở cười vui vẻ nói, "Ở đây có nhiều người như vậy, ai mà không được giết! Trong mắt cậu có phải chỉ nhìn thấy Phàm Tử hay không!"

Lời vừa nói ra, không ngờ mọi người ngồi xung quanh bắt đầu ồn ào.

Ai cũng giết được à... Lộc Hàm nhìn vẻ tươi cười 'khoan dung' của mọi người, cũng ngốc nghếch cười cười.

Nhưng trong mắt Ngô Thế Huân, vẻ mặt này lại trở thành xấu hổ...

Vì vậy, trong tiếng cười đùa của mọi người, Ngô Thế Huân một hồi phiền não, một hồi kiêu ngạo lại một hồi ngọt ngào, cảm giác đơn giản là trăm mối ngổn ngang, cuối cùng tất cả biến thành một nụ cười cưng chiều bên khóe miệng: Mẹ nó, đàn em này sao lại dính người thế nhỉ...

Thỉnh thoảng chơi đùa vài bận coi như để điều hòa lại quãng thời gian học tập bận rộn, lấy tiếng cười tự lừa mình dối người quên đi tất cả phiền não về bài vở, nhưng nói thế nào thì nói, kì thi thử cũng đã tiến đến càng ngày càng gần, không sai một li.

Vào một ngày cuối tuần trước kì thi thử, cô giáo chủ nhiệm thông báo cho cả lớp cùng tới công viên gần trường học để chụp ảnh tốt nghiệp, một mặt bởi giờ là đầu xuân, cây cỏ bắt đầu đâm chồi, công viên cũng có nhiều chỗ để chọn làm hậu cảnh, mặt khác là để mọi người thư giãn trước kì thi một chút.

Mỗi người đều phải chụp ba tấm ảnh, một bức chụp cả lớp, một bức chụp cá nhân, còn một bức là tùy ý chụp theo nhóm, chọn những bạn học có quan hệ tốt với mình để chụp chung, số lượng người không giới hạn. Ngoại trừ ảnh chụp chung cả lớp, hai bức còn lại có thể tự tìm địa điểm.

Chủ nhiệm vừa phổ biến xong quy định, Lộc Hàm đã bị người khác vỗ một cái vào vai, Lâm Băng Nghiên không biết đã nhảy sang đây từ lúc nào, "Tiểu Địch, hai chúng ta chụp ảnh chung đi!"

Lộc Hàm theo bản năng quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng đang kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

Sao lại có con nhóc này?

Cổ Lộc Hàm cũng bỗng bị người bá lấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân cười hì hì vươn tay ôm một bên, "Ông không được vào sổ hộ khẩu của cậu nhưng nhất định phải vào được kỷ yếu của cậu, đến đây đến đây, Tiểu Địch, chúng ta chụp ảnh ba người!"

Lâm Băng Nghiên không kịp trở tay trợn trừng mắt, cô nàng còn chưa mở miệng, mấy người anh em của Ngô Thế Huân nhìn thấy thế cũng tụ lại, đè lên nhau tựa như làm xiếc chồng người, "Tớ chụp cùng với, đừng quên như thế chứ..."

Học cùng nhau lâu như vậy, Lộc Hàm vẫn không thể chịu được mọi người ồn ã thế. Cậu khom người như tránh mìn chui ra khỏi nơi loạn lạc, vừa xoay người đã thấy Ngô Thế Huân đang chìm giữa đám người hò hét cũng khó khăn lắm mới lộ ra được cái mặt. Hắn tỏ vẻ sốt ruột, bên môi còn nở nụ cười bất đắc dĩ. Lộc Hàm nhìn thế đột nhiên cười cười có chút hâm mộ.

Nhân duyên của anh thật tốt, không giống như mình.

"Tiểu Địch, sao cậu lại quen với bọn kia?"

Lâm Băng Nghiên thoáng liếc nhìn một đám người cao to kia, có phần không vui.

Lộc Hàm thu hồi đường nhìn, thản nhiên đáp, "Bọn họ đều tốt cả."

"Không nhìn ra..." Lâm Băng Nghiên bĩu môi, bỗng nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lên, cô nàng kéo tay Lộc Hàm muốn lôi đi, "Nhanh, tranh thủ lúc này! Chúng ta tìm cô giáo chụp ảnh trước đi."

Lộc Hàm không phản ứng kịp, ngây người để Lâm Băng Nghiên kéo tay đi hai bước. Chờ đến khi cậu rốt cục nhớ ra quay đầu nhìn lại người kia, vai bỗng nhiên bị ôm.

"Đi đâu thế?"

Lộc Hàm quay đầu, thấy là Ngô Thế Huân, cậu híp mắt bật cười, "Anh, anh cũng trốn được à?"

"..."

Ngô Thế Huân không nói gì, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Lộc Hàm nhìn theo tầm mắt hắn... A.

Lộc Hàm rút bàn tay đang bị Lâm Băng Nghiên nắm ra, "Chờ chút."

Lâm Băng Nghiên sốt ruột đến giậm chân, "Tiểu Địch, cậu sẽ không đổi ý đấy chứ, cậu đồng ý rồi mà!"

Lộc Hàm mếu máo, cậu vừa nói câu gì có nghĩa tương tự đáp ứng sao?

"Tớ chụp với anh, trên đường tới đây bọn tớ đã thống nhất rồi."

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nói dối, không biết tại sao, khóe miệng đột nhiên không khỏi muốn nhếch lên, muốn kìm cũng không kìm được.

Đôi mắt to của Lâm Băng Nghiên đong đầy thất vọng. Cô nàng cắn môi do dự như phải khó khăn lắm mới hạ nổi quyết tâm, "Được rồi, tớ đồng ý để cậu ta chụp ảnh cùng bọn mình."

Mẹ nó... Con nhóc này...

Khóe miệng phải giật giật vài cái mới có thể nhịn không chửi người.

Cuối cùng, kế hoạch chụp ảnh chung hai người của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân cũng không thành công, nguyên nhân là bởi đám bạn không có mắt nhìn của Ngô Thế Huân đuổi theo phía sau. Thế nhưng, đối tượng bị đám địa lôi này oanh tạc không phải là Ngô Thế Huân, mà là Đường Vũ Địch.

Mày chụp ảnh với bọn tao còn hiếm à? Bọn tao còn lạ gì mày nữa, bọn tao tìm Tiểu Địch, nè!

Thế là, nhóm chụp ảnh chung của Lộc Hàm đạt tới chín người, cậu nhóc đứng ở chính giữa, lần đầu tiên biết cảm giác có nhiều bạn bè vây xung quanh là thế nào, đôi mắt cong cong cười thật vui vẻ.

Một mình Lâm Băng Nghiên là cô học trò đứng giữa một đám đàn ông con trai. Cô nàng không cam lòng quệt miệng, nhưng đến khi màn trập* trong nháy mắt đóng lại, cô nàng vẫn hướng về phía Lộc Hàm, nở nụ cười xinh đẹp nhất.

Đám con trai ngốc nghếch còn lại đang giương nanh múa vuốt bên cạnh coi như bối cảnh, không đáng đề cập đến.

Mà Ngô Thế Huân thì sao?

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, thấy rất không thoải mái...

Còn cười còn cười à, tình huống khốn kiếp thế này, cậu còn cười được? Thoạt nhìn mới vui vẻ làm sao.

Màn trập khép lại trong chớp mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về ống kính, duy chỉ có ánh mắt Ngô Thế Huân rơi xuống người Đường Vũ Địch.

CHƯƠNG 09

Từ trước tới nay, thái độ của Ngô Thế Huân đối với chuyện thi cử luôn là thờ ơ, vô cảm.

Lần này cũng thế, với các học sinh khác, buổi thi thử ngày hôm nay có thể nói là vô cùng ý nghĩa, thế nhưng đối với Ngô Thế Huân, ngày hôm nay cũng chẳng khác gì những buổi sáng bình bình thường thường khác.

Sau khi tiếng chuông báo thức vang lên đến lần thứ ba, hắn mới vùng ra khỏi chăn, vội vội vàng vàng bắt xe đến trường, vừa đi vừa lấy tay cào cào mái tóc như ổ gà cho vào nếp.

Trường thi được sắp xếp dựa theo thứ hạng trong lớp, thứ tự từ người đầu tiên cho tới người cuối cùng cũng là thứ tự thành tích học tập từ người đứng đầu cho tới người xếp bét.

Ngô Thế Huân móc giấy báo thi từ trong túi quần ra, nhìn lướt qua nơi mình thi rồi quen đường quen lối mò đến, đến khi bước tới cửa phòng thì chợt sửng sốt.

"Sao cậu lại ở đây?"

Lộc Hàm giơ cái túi trong tay, "Biết ngay anh sẽ không tới sớm, em không mang cơm nhà làm đi nên mua cho anh mấy cái bánh bao này. Ăn nhanh lên, cuộc thi sắp bắt đầu rồi."

Ngô Thế Huân vươn tay nhận lấy, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lộc Hàm, tinh thần bỗng trở nên tốt một cách kì lạ. Hắn còn không kìm lòng được vênh váo dạy dỗ người ta, "Biết sắp thi rồi mà còn chạy tới đây, lại còn là vì cho anh mấy cái bánh bao vớ vẩn." Phòng thi đầu tiên cách đây tận mấy tầng.

Lộc Hàm bị mắng thành quen nên không buồn bực chút nào, "Anh, anh thi cho tốt, thi xong chúng ta cùng ăn trưa."

Còn cần phải nói sao... Khóe miệng Ngô Thế Huân không khống chế được nhếch nhếch lên lại bị hắn che đậy bằng cách cắn một miếng bánh bao. Hắn rũ mắt ậm ừ vài tiếng, "Biết rồi, cứ dông dài mãi thế, nhanh đi về đi."

Lộc Hàm ngốc nghếch cười cười, gật đầu xong rồi xoay người rời đi.

... Chờ khi người kia thực sự đi rồi, lòng dạ Ngô Thế Huân bỗng trở nên vô vị, bánh bao đang nhai trong miệng cũng trở thành nhạt nhẽo.

Nhưng hắn còn chưa nhai được vài miếng...

"Ô, cậu lại quay lại làm gì?"

"Anh, anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù lần này anh thi thế nào, em vẫn sẽ rất hài lòng, bởi vì em đã thấy anh cố gắng rồi."

Cậu nhóc nói xong một câu phiến tình như vậy liền ngượng ngùng xoay người bỏ chạy, để lại Ngô Thế Huân ngậm bánh bao đứng đần tại chỗ.

Trời đất chứng giám, trong lòng mình vốn làm gì có cái áp lực nào!

Nhưng mà bây giờ... Mẹ nó, nhất thời lại thấy thấp thỏm lo âu!

Cậu đột nhiên xuất hiện ở đây thế này khiến một kẻ vô tâm vô phế như Ngô Thế Huân cũng phải thấy sóng lòng cuồn cuộn.

Ngô Thế Huân nhìn mấy cái bánh bao còn nóng hổi trong túi...

Chạy mười nghìn mét xong chân run lẩy bẩy có muốn đứng cũng không đứng nổi, sáng sớm thứ bảy mở cửa ra thấy một gương mặt tươi cười chân thành, ngồi trên mô-tô của mình mệt mỏi đến mức ngủ gật, mỗi ngày lại đặt trên bàn một hộp giữ ấm đựng đồ ăn sáng...

Anh, anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù lần này anh thi thế nào, em vẫn sẽ rất hài lòng, bởi vì em đã thấy anh cố gắng rồi.

"... Đồ ngốc."

Ngô Thế Huân nhếch miệng bước vào phòng thi, ý chí chiến đấu lần đầu tiên tràn đầy trong lồng ngực.

Được rồi, vì đàn em nhà mình, hắn sẽ liều mạng một lần.

Cuộc thi kéo dài hai ngày, những lúc hai người ở cùng nhau, Lộc Hàm không bao giờ đề cập tới chuyện thi cử, rất tâm lý dành thời gian cho Ngô Thế Huân thả lỏng.

Tên nhóc cao lớn vốn vô tâm nay lại vô cùng chán nản, lần nào cũng sục sôi ý chí bước vào phòng thi, mấy giờ sau lại cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi phòng. Dù bây giờ hắn đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, không đến mức bỏ từng chỗ trống lớn trên giấy thi, hơn nữa vì đã nắm chắc kiến thức cơ sở, đề bài trước mắt căn bản cũng có thể làm được trôi chảy, thế nhưng mỗi khi đến hai phần cuối bài không thể chỉ dùng đến kiến thức cần nhớ để làm, điểm yếu của Ngô Thế Huân lại bộc lộ.

Ngô Thế Huân oán hận nghĩ thầm: Điểu ti nghịch tập nào có đơn giản như vậy, truyện cổ tích đều là gạt người! (Điểu ti là từ dùng để mỉa mai và tự giễu một người nghèo nàn, có khuyết điểm; nghịch tập dùng để chỉ người có tinh thần dồi dào, không ngừng cố gắng. Điểu ti nghịch tập có thể hiểu là một người kém cỏi không ngừng cố gắng vươn lên.)

Sáng ngày thứ hai thi môn cuối cùng là tiếng Anh, bởi vì thi chỉ mất có nửa ngày là xong, nửa ngày còn lại theo lệ thường được nghỉ, ngày tiếp theo lại đi học bình thường.

Chiều nay dù là Lộc Hàm cũng sẽ không vô nhân đạo đến mức lôi Ngô Thế Huân đi học kèm, vì vậy, cậu tất nhiên đã chuẩn bị xong mọi thứ để cùng Ngô Thế Huân đi chơi.

"Anh, anh muốn đi đâu chơi?"

Mới ra khỏi phòng thi, Ngô Thế Huân còn có chút phiền muộn, nghe thấy Lộc Hàm nghiêm túc hỏi như thế lại không kìm được bật cười, "Có phải anh đã dạy hư cậu rồi, thích đi chơi đến thế." Chính hắn cũng không phát hiện ra, ánh mắt của mình nhìn Lộc Hàm không biết từ lúc nào đã luôn luôn tràn đầy cưng chiều.

"Ha ha."

"Đi hóng gió với anh, lần trước cậu ngủ gật, anh còn chưa cho cậu thấy sự lợi hại đâu."

"Được thôi, lần này chắc chắn không ngủ."

Nụ cười trong sáng mà ấm áp của Lộc Hàm mang chút ngượng ngùng, Ngô Thế Huân nhìn một lúc lại không nén nổi lòng mình vươn tay nhéo nhéo gương mặt cậu...

Hai người cất cặp sách vào nhà Ngô Thế Huân rồi mới ra khỏi cửa, lần trước Ngô Thế Huân lôi Lộc Hàm lên xe là để dạy dỗ, lần này lại là vì khoe khoang, muốn cho đàn em thấy sự lợi hại của mình.

Nhưng tới khi lên đường quốc lộ, Ngô Thế Huân lại do dự trong lòng, luôn luôn vô thức khống chế tốc độ, không thể lái chậm quá tự làm mất mặt mình cũng không thể lái quá nhanh— ngộ nhỡ làm người đằng sau sợ thì biết làm sao.

Mô-tô vẫn duy trì vận tốc không nhanh không chậm băng băng đi trên đường nhựa vùng ngoại ô, gió thổi qua mái tóc, Lộc Hàm nhìn từng khóm từng khóm cải dầu mọc hai bên đường, hài lòng híp mắt lại.

"Anh ơi, dễ chịu thật."

Hơi thở của Lộc Hàm kề bên cổ, tiếng gió thổi bên tai lớn như vậy, thanh âm nhẹ nhàng ấy lại có thể vừa vừa vặn vặn lọt vào trong tai, vừa êm ái lại dịu dàng, giống hệt người phía sau. Tim Ngô Thế Huân đập 'thình thịch' một tiếng rồi sau đó bắt đầu 'Thịch! Thịch! Thịch! Thịch' nhảy loạn.

"Cha mẹ cậu quản nghiêm như vậy, họ không nói với cậu lái xe mô-tô là việc chỉ có thiếu niên bất lương mới làm sao?"

Lộc Hàm suy nghĩ một lát, gật đầu, "Có nói."

"..." Ngô Thế Huân phiền muộn, có cần thành thật như thế hay không.

"Nhưng em cảm thấy rất thích, rất rất thích, anh, lái nhanh thêm chút nữa đi." Lộc Hàm nhắm mắt cảm nhận niềm vui sướng do tốc độ mang lại, sau đó vươn tay ôm lấy thắt lưng Ngô Thế Huân một cách tự nhiên.

...

Đây không phải lần đầu tiên Lộc Hàm ôm eo Ngô Thế Huân, thế nhưng lúc này, Ngô Thế Huân lại rõ ràng cảm thấy đại não đổ 'đùng' một tiếng, sợi dây nào đó căng trong não đứt phựt.

Hai người điên cuồng một buổi chiều, bạn học Tiểu Đường rốt cục vẫn không thể nào giữ đúng lời hứa— đôi mắt nhắm lại một chốc sẽ thấy vô cùng thoải mái, cậu tựa đầu lên lưng Ngô Thế Huân mà ngủ.

Sau đó, trời dần dần tối sẫm, gió đêm se se lạnh, Ngô Thế Huân sợ tên ngốc sau lưng bị cảm nên dừng xe trước một cửa hàng lẩu rồi đánh thức người phía sau dậy.

Hắn nhớ rõ ràng Lộc Hàm đã từng nói thích ăn cay, sự thực chứng minh hắn quả thật không tìm sai chỗ. Lộc Hàm vừa bước chân vào cửa tiệm, con mắt đã sáng lên.

Ngô Thế Huân thầm buồn cười: Thật là dễ nuôi...

Nồi bắc trên bếp chín rất nhanh, Lộc Hàm tham ăn nếm một miệng, nụ cười bên khóe miệng lại càng rạng rỡ. Dù trong cửa hàng không lạnh, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên cũng làm mờ mắt, Lộc Hàm vì ăn nên cũng không cố giữ hình tượng, tháo kính đặt sang bên cạnh.

Gắp một miếng thịt dê đã chín kĩ lên, chấm nước tương, tên nhóc con ăn đến mức hai mắt phát sáng, bên trong chứa đựng ánh nhìn hạnh phúc chỉ có khi ăn mới thấy được. Hơi nước bốc lên khiến đôi mắt trở nên mông lung, Lộc Hàm đang dùng một đôi mắt như vậy để quan sát Trương Phàm.

"Sao anh không ăn đi?"

"... Cậu, sao cậu lại bỏ kính ra?"

Vừa bỏ kính lại vừa cách một màn hơi nước, Lộc Hàm trông không rõ vẻ mặt Trương Phàm. Cậu thấy giọng Ngô Thế Huân có chút kì lạ nhưng cũng không để ý, híp mắt cười thật tươi, "Như thế tiện hơn, ăn ngon quá."

Thật... Thật muốn bệnh...

Ngô Thế Huân không biết mình nghĩ gì, chờ tới khi phản ứng kịp, tay đã vươn ra từng chút từng chút che lên cặp mắt kia.

Lộc Hàm dù thấy khó hiểu nhưng nhất thời cũng không kịp phản ứng, ngoan ngoãn mặc hắn làm.

Tất thảy cảm quan hình như đều tập trung lại ở lòng bàn tay...

Ngô Thế Huân cảm thấy hai hàng lông mi thật dài thật mềm kia chốc chốc lại cà cà vào lòng bàn tay mình, cảm giác không nói rõ được này khiến lồng ngực cũng trở nên nhột nhạt...

"Anh?"

"Cậu, khóe miệng cậu dính thức ăn."

Ngô Thế Huân vươn tay kia, ngón tay cái sượt nhẹ qua đôi môi mềm mại, sau đó, hắn như bị điện giật rụt cả hai tay.

Lộc Hàm chớp mắt, sờ khóe miệng, "Rơi chưa?"

"Rồi, rồi..." Ngô Thế Huân cúi đầu gắp thức ăn trong nồi của mình, vẻ mặt nhìn không rõ.

Cơm nước xong, hai người trước tiên tới nhà Ngô Thế Huân lấy cặp sách. Ngô Thế Huân vốn định lấy cặp rồi lại dùng mô-tô đưa Lộc Hàm về nhà, không ngờ cửa vừa mở đã nhìn thấy một vị khách ít khi tới— Trương Bồi Sơn.

Ngô Thế Huân còn chưa kịp có phản ứng gì, Lộc Hàm đã tháo mũ mở lời chào, "Chào chú ạ."

Ngô Thế Huân lúng túng đứng ở cửa, không hiểu sao lại đột nhiên có cảm giác hạnh phúc nhỏ bé của mình bị người ta phá vỡ. Bình thường, mỗi lần Trương Bồi Sơn thấy Ngô Thế Huân đưa mấy người anh em về nhà, ngoài mặt dù không nói gì, kì thực trong lòng lại không vui, cái dáng vẻ gia trưởng ngạo mạn ấy khiến trước mỗi lần đến nhà, anh em lại phải hỏi hắn cha mày không có nhà chứ.

Chỉ mất có mấy giây, Ngô Thế Huân đã âm thầm quyết định, nếu giờ Trương Bồi Sơn dám nhăn mặt với Lộc Hàm dù chỉ một cái thôi, mình sẽ lập tức quay đầu rời nhà đưa người kia đi, không thèm đả thông ông già nữa.

Ai ngờ phản ứng của Trương Bồi Sơn lại làm người có chút bất ngờ, không, là vô cùng bất ngờ mới đúng.

Con trai ruột còn đang đứng đó cũng dường như không phát hiện, ông quay sang cười với Lộc Hàm, gọi một tiếng vô cùng thân mật, "Lộc Hàm tới đấy à, mau mau vào nhà, đã ăn cơm chưa, chưa thì bảo chú đưa ra ngoài ăn! Nói cho chú biết cháu thích gì, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà..."

Ngô Thế Huân nhìn sắc mặt nghìn năm khó gặp của Trương Bồi Sơn, lặng lẽ cảm khái một câu trong lòng: Đờ mờ...

Khụ khụ, 'đờ mờ' đúng là một từ vạn năng.

"Chú ạ, cháu và Ngô Thế Huân đã ăn rồi, cháu tới lấy cặp sách."

"Được được, ăn rồi thì chú đi rửa hoa quả, cháu và Ngô Thế Huân cứ ngồi chờ ở sô pha xem TV, đừng khách sáo!"

Khóe miệng Ngô Thế Huân giật giật mấy cái không chút ngượng ngùng bóc mẽ Trương Bồi Sơn: Tủ lạnh nhà ông mẹ nó lấy đâu ra hoa quả?!

"Chú ơi, không cần phiền thế đâu, cháu nên về nhà rồi, nếu không cha mẹ cháu lại sốt ruột."

Trương Bồi Sơn tựa hồ rất buồn rầu, "Vừa mới tới đã phải về à..."

Ngô Thế Huân, "..."

"Sau này hay đến chơi nhé, cháu chờ một chút, chú đi thay quần áo xong sẽ lái xe đưa cháu về ngay!"

Lúc này, dù Lộc Hàm cự tuyệt thế nào cũng bị bác bỏ, Trương Bồi Sơn nhảy ba bước thành hai bước về phòng ngủ thay đồ, cứ như sợ chỉ chậm một giây là người đi mất.

"Mợ, sao ông già lại biết cậu?"

"... Có lẽ, có lẽ." Lộc Hàm đảo mắt, "Chắc là đã từng gặp lúc họp phụ huynh..."

Ngô Thế Huân không để ý tới Lộc Hàm nói năng ấp úng, nghĩ kĩ thêm một tí thì cũng không có gì là lạ, Lộc Hàm là báu vật trong tay chủ nhiệm lớp, lôi cậu ra khoe khoang trong buổi họp phụ huynh cũng không hiếm gì.

"Ông già đưa cậu đi cũng được, đỡ phải ngồi mô-tô, dễ bị cảm." Trương Bồi Sơn không ghét Lộc Hàm, thậm chí là rất thích, trong lòng Ngô Thế Huân bỗng chồi lên cảm giác kiêu ngạo một cách kì dị.

Nhìn đi, đây là Lộc Hàm nhà mình, Lộc Hàm người gặp người thích.

Lộc Hàm cười nháy mắt một cái, "Thực ra em còn thích ngồi xe mô-tô của anh hơn."

"..."

Gương mặt Ngô Thế Huân dần dần tràn ngập vẻ tươi cười, quãng thời gian có mấy giây lại cứ như bộ phim từng cảnh từng cảnh chậm rãi lướt qua, khiến đóa hoa trong lòng cũng từng chút từng chút một bừng nở.

Người gặp người thích, vậy mình thì sao?

Kỳ thực, không biết từ lúc nào, đã sớm yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro