can't fight the feeling forever

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung là kiểu học sinh thích tập trung vào trường học mà không muốn vướng bận vào nhiều việc khác: đến lớp, công tác tình nguyện trong bộ phận của mình và dành thời gian còn lại để làm bài tập về nhà hoặc xem các chương trình trên Netflix. Anh không bao giờ là kiểu người thích đi ra ngoài và tiệc tùng, đó là lý do tại sao Doyoung không biết làm thế nào mà anh thấy mình ở một câu lạc bộ với Ten.

“Nào,” Ten rên rỉ, nhấm nháp đồ uống được trang trí bằng những quả anh đào maraschino và những chiếc ô giấy nhỏ. “Tận hưởng một chút đi Doyoung. Cậu không thể trải qua thời sinh viên mà  không đến quáng bar ít nhất một lần. "

“Hoàn toàn có thể,” Doyoung nói một cách bực tức, khuấy vodka cranberry bằng ống hút của mình. "Thực ra, mình đã thành công trên con đường thực hiện điều đó, trước đêm nay."

Ten nhún vai, nhếch mép tự hào mút quanh quả anh đào cho vào miệng. “Chà, thật tốt khi mình đã cứu vớt cậu khỏi cuộc sống đó,” Ten trêu chọc. Doyoung chỉ đảo mắt, gọi cho mình một shot, và khi anh nhìn về hướng của Ten một lúc sau đó, người bạn cùng phòng của anh đã biến mất. Khi liếc nhìn qua vai anh, Ten đã nghiền ngẫm một anh chàng nào đó, dường như đang tận hưởng thời gian của cuộc đời mình.

Điều này nhanh chóng trở thành kế hoạch mới của Doyoung cho buổi tối - uống một lượng rượu mạnh vô kể trong một khoảng thời gian ngắn với mục đích duy nhất là say đến mức bị đuổi ra ngoài. Một sự kiện như vậy sẽ buộc Ten phải đi ra cùng anh, không chỉ trả thù cậu ta vì đã kéo Doyoung đến đây, mà còn khiến cậu ta thoát khỏi tình trạng say xỉn.

Theo suy nghĩ của Doyoung, đó là một kế hoạch khá nhân từ. Ten nên biết ơn anh.

Tuy nhiên, nửa giờ sau, kế hoạch đã diễn ra ... Không mấy tuyệt vời. Doyoung đã quên rằng anh uống rượu khá tốt, mặc dù anh gầy, vì vậy tất cả những gì anh ấy làm trong nửa giờ qua là say nhẹ thay vì say rượu như anh mong đợi. Điều đó cũng không giúp được gì khi Doyoung cũng tự mình ghét mùi vị của rượu mạnh, vì vậy anh chỉ có thể uống được hai phát trước khi anh cần phải gọi một sprite để rửa vết bỏng rát từ miệng và cổ họng của mình.

Đám đông xung quanh quán bar gần anh đã thay đổi khá nhiều lần trong suốt đêm, vì vậy không gây chú ý khi một người đàn ông trượt vào bên cạnh anh. Tuy nhiên, điều khiến Doyoung chú ý chính là mái tóc bạch kim của người đàn ông. Doyoung không thể cưỡng lại một cái liếc mắt nhìn người có mái tóc như vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, anh đã bị sặc vì đồ uống của mình.

Tiếng ồn đã thu hút sự chú ý của người đàn ông, liếc qua Doyoung, và-- vâng, chết tiệt, đó chắc chắn là anh ta. Doyoung bị cuốn vào cơn hoảng loạn của mình đến nỗi suýt bỏ lỡ khoảnh khắc bối rối lướt qua khuôn mặt của người đàn ông, ngay sau đó là sự nhận ra tình hình. “Ôi trời-- Doyoung? Có phải em đó không? ” anh ấy hỏi, và bụng của Doyoung chùng xuống. Đây là một sai lầm, tất cả là một sai lầm, Ten sẽ phải trả giá cho điều này vào ngày hôm sau khi Doyoung thoát khỏi đây. “Em nhớ anh không? Taeyong đây. ”

Ồ, Doyoung đã nhớ ra Taeyong, được rồi. Taeyong, là mối tình đầu và cũng là mối quan hệ yêu đương đầu tiên của anh. Taeyong, người đã từng là nụ hôn đầu tiên của anh, cách đây nhiều năm. Taeyong, cũng chính là người mà anh từng có một mối tình ngắn ngủi nhưng mãnh liệt và đầy đam mê, cho đến khi anh ta đột ngột bỏ đi không một lời, thậm chí không cho Doyoung một lời từ biệt.

Doyoung đã luôn nghĩ tới câu nói, "hãy tha thứ và quên đi", thật là nhảm nhí. Vì vậy, một cách tự nhiên, Doyoung nở một nụ cười giả tạo, căng thẳng nhất, và nghiêng đầu sang một bên nhìn Taeyong. “Ồ, trông anh có vẻ quen quen,” Doyoung nói, cố gắng tỏ ra bình thường. "Anh ... ‘Ngắn’ hơn em mong đợi."

Doyoung hơi hài lòng khi thấy lông mày Taeyong nhíu lại, Taeyong cười, xoa xoa gáy anh ta. “Ừ, anh đã không lớn nhiều kể từ lần cuối gặp em,” anh giải thích và gạt đi. Qua vai Taeyong, Doyoung nhìn thấy một người đàn ông khác cúi xuống và thì thầm điều gì đó vào tai Taeyong, tay vòng qua eo để siết chặt hông anh ta. Nụ cười của Taeyong trở nên tự nhiên hơn một chút trước bất cứ điều gì người đàn ông kia nói, và khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Doyoung cảm thấy sự ghen tị bùng cháy dần lên trong bụng. Không đời nào anh lại để cho Taeyong hạnh phúc với người khác – có lẽ là bạn trai mới này trong khi Doyoung độc thân trong vài năm qua. Anh ấy có cảm giác lòng tự tôn đnag bị tổn thương, được thôi.

"Vậy em dạo này thế nào?" Taeyong nói, nhìn lại anh. Doyoung kiên quyết tránh giao tiếp bằng mắt, tìm kiếm Ten trong đám đông. Tất nhiên, ngay khi anh cần bạn cùng phòng nhất, Ten đã biến mất. Doyoung có người bạn cùng phòng tồi tệ nhất trên thế giới.

"Ồ, em rất tốt," Doyoung nói, nhìn lại Taeyong với một nụ cười giả tạo để cố gắng che giấu sự hoảng sợ của mình. Anh đưa một bàn tay ra sau, nắm lấy bất cứ ai đang ở phía bên kia của mình tại quầy bar. Anh không thể là một chàng trai độc thân, cô đơn tại quán bar, đặc biệt là khi người yêu cũ của anh cuối cùng đã xuất hiện trở lại sau ngần ấy năm. Doyoung cố gắng bắt được cổ tay của kẻ đứng sau mình, kéo người đó qua. "Em ở đây với bạn trai của em--"

Lông mày của Taeyong nhướng lên, và sự hoảng sợ của Doyoung lên đến tột độ. Anh nhìn qua người mà mình đã kéo tới, và máu của anh ngay lập tức đóng băng.

Đó là Jung Jaehyun.

Nếu đó là bất kỳ chàng trai nào khác trên thế giới, Doyoung có thể đã ổn áp với tình huống này. Tuy nhiên, đây không phải là bất kỳ chàng trai nào khác trên thế giới. Đây chính là Jung Jaehyun, người trong gần một năm qua đã cư trú trong cuộc sống của Doyoung với tư cách là Kẻ thù truyền kiếp của anh (như tên của cậu ta trong danh bạ điện thoại của Doyoung, kèm theo nhiều biểu tượng cảm xúc giận dữ). Jung Jaehyun cao ráo, đẹp trai, trong đội bóng rổ tài năng, và là chủ tịch hội sinh viên của khoa họ, người mà Doyoung ghét nhất, đang có được cơ hội tốt nhất để làm bẽ mặt Doyoung. Doyoung nghĩ rằng đây chính xác là nghiệp chướng đang quay lại với anh vì những gì đã làm trong tiền kiếp của mình, và anh nguyền rủa bất cứ quyền lực hay thế lực nào đó cao hơn đã đưa anh vào tình huống này.

Jaehyun mất một lúc để nhìn giữa Doyoung và Taeyong, hoàn toàn im lặng, và trong giây lát, Doyoung tin rằng Jaehyun sẽ không tham gia cùng. Nhưng sau một giây, cậu ấy mỉm cười, vòng tay qua eo Doyoung và đưa tay về phía Taeyong với vẻ thân thiện, “Chào, tôi là Jaehyun.”

Doyoung hầu như không còn chú ý đến việc Taeyong giới thiệu bản thân nữa, anh quá bận rộn để cố gắng phớt lờ sự ấm áp của bàn tay Jaehyun trên hông anh. Anh chỉ thoát ra khỏi nó khi Jaehyun kéo anh lại gần hơn một chút, và anh nhìn lên, Jaehyun đang mỉm cười và nhìn anh với nụ cười có má lúm đồng tiền duyên dáng thương hiệu. Doyoung cảm thấy mình tan chảy một chút, rồi tự nguyền rủa bản thân, căng thẳng trở lại.

“Em muốn ra ngoài để hít thở chút không khí trong lành không?” Jaehyun nói với anh, giọng trầm vừa đủ để chỉ Doyoung và Taeyong nghe thấy. Doyoung muốn chết đi luôn, tốt nhất là ngay lúc này. "Anh đi với em chứ?”

Doyoung nhân cơ hội đó nhanh chóng thoát ra khỏi đó, gật đầu nhanh đến mức khiến anh choáng váng. Anh bước ra nhanh và nắm lấy cổ tay Jaehyun, muốn giảm thiểu sự tiếp xúc của họ trước khi anh làm điều gì đó dại dột.

“Uhm, đi thôi,” Doyoung nói vội vàng. Anh quay sang Taeyong với một nụ cười căng thẳng, hy vọng rằng điều này là đủ để thuyết phục người ta. “Chà, thật vui khi gặp lại anh,” anh nói nhanh, rồi quay lại và kéo Jaehyun thật mạnh. Doyoung cố gắng điều chỉnh bất cứ điều gì Taeyong nói sau khi anh vội vã rời khỏi câu lạc bộ, nổi gai ốc khi nghe Taeyong gọi, "Anh rất vui vì em đang hạnh phúc!"

Ngay khi cả hai đã ra khỏi câu lạc bộ và tránh xa những ánh mắt tò mò, Doyoung buông Jaehyun như thể anh vừa bị thiêu cháy, lùi lại để tạo khoảng cách giữa họ càng nhiều càng tốt. Anh cảm thấy mình có thể thở dễ dàng hơn một chút khi có một chút khoảng trống giữa hai người, nhưng tất cả những gì anh đnag làm đã giúp Doyoung có cái nhìn rõ hơn về vẻ ngoài của Jaehyun. Nóng bỏng là từ nảy ra ngay trong đầu Doyoung, nhưng anh gạt nó đi ngay lập tức, nhìn ra khỏi Jaehyun, ngồi xuống lề đường và rên rỉ. Anh nhìn vào cái lưới cống dưới lòng đường một chút, và tự hỏi liệu có thể sống ở đó suốt đời để không bao giờ phải đối mặt với bất cứ điều gì như thế này nữa hay không.

“Này, anh thư giãn đi,” Jaehyun nói một cách trôi chảy, ngồi trên lề đường cạnh Doyoung, và tất nhiên Jaehyun sẽ bình tĩnh và nhẹ nhàng một cách đáng tức giận về toàn bộ chuyện này, trong khi Doyoung cảm thấy như cuộc đời mình đang bế tắc. Tất nhiên. "Anh có muốn cho em biết tất cả những gì vừa diễn ra không?"

“Không, không hẳn,” là câu đầu tiên Doyoung nói theo bản năng, giọng yếu ớt và căng thẳng. Jaehyun rõ ràng không coi đó là câu trả lời, đánh giá bằng cách ngồi trong im lặng, nhìn chằm chằm vào Doyoung cầu khiến. Một lúc sau, Doyoung cuối cùng cũng bỏ cuộc, ngả người ra sau để nhìn lên bầu trời đêm.

“Taeyong là người yêu cũ của tôi,” Doyoung cuối cùng cũng giải thích, không nhìn Jaehyun. “Chúng tôi đã có một cuộc chia tay tồi tệ. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh ấy, nhưng khi tôi nhìn thấy anh ấy ở đây cùng với một số chàng trai khác, tôi đã hoảng sợ và cố gắng làm anh ấy ghen”.

Jaehyun im lặng một lúc rồi khịt mũi. “Nghe có vẻ giống em,” anh trêu chọc nhận xét, nghiêng người huých Doyoung, người đnag lùi lại với vẻ cáu kỉnh, “Đừng chạm vào tôi.” Jaehyun lùi lại, giơ hai tay đầu hàng nhưng vẫn mỉm cười hiền lành. Doyoung cương quyết nhìn đi chỗ khác.

“Vậy,” Jaehyun bắt đầu ngập ngừng, đặt tay xuống và tiến lại gần Doyoung hơn một chút. “Có lý do gì khiến anh tóm lấy em không, hoặc--”

“Đừng có lố bịch,” Doyoung nhổ nước bọt, trừng mắt nhìn qua đường. Anh sẽ không nhìn Jaehyun – người không đáng bị Doyoung trừng mắt. “Tôi chỉ tóm lấy bất cứ ai đứng sau tôi. Nếu tôi biết đó là cậu, tôi đã không làm điều đó. "

Jaehyun bật cười, nhích lại gần Doyoung. Đầu gối của họ chạm vào nhau và Doyoung giật thót mình. “Thôi nào,” Jaehyun cười khúc khích. "Anh vẫn còn khó chịu với em à?"

Vỉa hè đột nhiên quá cứng bên dưới Doyoung và Jaehyun đang ngồi quá gần. Anh lồm cồm bò dậy, lừ lừ nhìn Jaehyun, và cảm thấy một chút thỏa mãn nhỏ nhoi cuối cùng cũng cao hơn anh một lần. “Đúng vậy, tôi đang buồn,” anh nói một cách gay gắt, “và tôi sẽ tiếp tục khó chịu. Vì vậy, đừng nghĩ rằng tôi đột nhiên thích mấy người hoặc bất cứ điều gì tương tự. Và đừng bao giờ nói với ai về điều này. ”

Jaehyun thở dài như thể đã vượt qua toàn bộ tình huống này, điều đó thực sự quá tệ đối với anh ấy, bởi vì Doyoung đã không bỏ qua cho anh. “Em sẽ không nói cho ai biết,” Jaehyun hứa, điều này rất nhẹ nhõm, cho đến khi anh đứng dậy và bước lại gần Doyoung một lần nữa. "Nhưng thực sự, Doyoung, đã một năm rồi, chúng ta hãy nói chuyện--"

“Không, không,” Doyoung nói chắc nịch. Anh buộc mình phải quay lại, không muốn nhìn Jaehyun nữa vì sợ Jaehyun bày ra vẻ mặt thất vọng, vẻ mặt này có tác dụng rất tốt với Doyoung. "Tôi về đây. Chúc ngủ ngon, Jaehyun. ”

Anh nghe thấy tiếng thở dài đằng sau của Jaehyun, anh bắt đầu bỏ đi và nghiến răng, chuẩn bị từ chối Jaehyun trong trường hợp anh ấy tiếp tục cầu xin anh, nhưng tất cả những gì anh nhận được là một sự nhẹ nhàng, "Về nhà an toàn, anh Doyoung. ” Doyoung không quay lại.

---/---

Doyoung thức dậy vào sáng hôm sau với tiếng mở cửa, và khi ló ra khỏi đống chăn của mình, anh thấy Ten đang lúi húi bước vào, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm và tuột khỏi một bên vai để lộ ra một dòng ghi nhớ màu đỏ.

“Thiệt là không biết xấu hổ,” Doyoung càu nhàu rời giường, quay mặt vào tường. "Đó là gì, cái thứ ba của cậu trong tuần này?"

“Mình đã thấy cậu với Jaehyun tối qua,” Ten bình tĩnh nói. Doyoung có thể nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống sàn và anh vội vàng kéo chăn trùm lên đầu.

“Nhắc lại chuyện đó một lần nữa đi và mình sẽ cạo đầu cậu trọc lóc luôn,” Doyoung đe dọa. Tiếng cười của Ten vang lên trong đầu ngay cả sau khi cậu ta đã đi tắm, cho đến khi anh ngủ thiếp đi một lần nữa.

---/---

Hai tuần sau Doyoung gặp lại Taeyong.

Doyoung đang trên đường trở về ký túc xá của mình sau giờ học, kiệt sức sau hai giờ luyện tập ở studio vào sáng sớm. Sáng hôm đó trời cũng mưa, Doyoung lười biếng bò lại giường và ngủ thêm vài tiếng trước khi Ten thức dậy và bắt đầu chuẩn bị.

Doyoung đã đi một con đường khác với mọi khi, lách qua một khu vực khác của tòa nhà mỹ thuật để tránh mưa, và Doyoung ngay lập tức hối hận khi bước qua cửa. Bởi vì ở đó, đang nằm dài trên băng ghế trước một trong những studio, không ai khác chính là Taeyong.

Có cảm giác như ai đó dội một gáo nước lạnh lên đầu Doyoung. Anh ngay lập tức trở nên căng thẳng và lùi lại, nhưng giày của anh kêu cót két trên sàn và đầu Taeyong hướng về anh. Ánh mắt họ chạm nhau, mặc dù Doyoung cố gắng quay mặt đi chỗ khác và làm như không nhìn thấy, nhưng Taeyong vẫn không để anh đi.

"Doyoung!" Taeyong gọi, đứng dậy khỏi băng ghế. Doyoung gần như giả vờ như mình không nghe thấy, nhưng sau đó nhận ra rằng mình không có tai nghe vì Ten, không phải lần đầu tiên, đã mượn chúng vào đêm qua. Doyoung, cũng không phải lần đầu tiên chửi rủa người bạn cùng phòng tai quái của mình.

"Chào” Doyoung ổn định, quay lại nhìn Taeyong. Anh nở một nụ cười, và bước lại gần vài bước, không muốn toàn bộ khoa mỹ thuật nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Không ai cần biết về con tàu bị chìm trong cuộc sống tình yêu của Doyoung. “Taeyong! Em không biết anh ở đây! "

Taeyong mỉm cười với anh, và nó cũng dễ thương như lần Doyoung gặp anh ta lần cuối cách đây vài năm, Doyoung cay đắng nghĩ. Thật khó để cố gắng khiến ai đó ghen tị khi họ dễ thương như vậy. “Anh không biết em đã ở đây,” Taeyong phản bác. “Anh mới chuyển về đây. Anh cũng không ngờ gặp được em."

Doyoung bật ra một tràng cười ngắn ngủi. “Chà, em cũng vậy,” anh nói, hướng đến lối chơi vui tươi nhưng thiên về phòng thủ. May mắn thay, Taeyong dường như không nhận ra.

"Em là một thành viên của bộ phận âm nhạc?" Taeyong hỏi, thực sự tò mò về cuộc sống của Doyoung. “Có lẽ em đang dẫn dắt một câu lạc bộ học sinh nào đó nhỉ? Anh khá chắc rằng mình đã nghe nói về hiệp hội sinh viên âm nhạc tại buổi hướng dẫn .. ”

Khi nhắc đến trường trung học, Doyoung như muốn tan thành mây khói, và cảm giác đó chỉ nhân lên gấp mấy lần khi Taeyong đã đứng ra thành lập hội sinh viên âm nhạc. “Không,” Doyoung nói một cách yếu ớt. "Hiệp hội sinh viên là của Jaehyun."

Taeyong thốt lên ngạc nhiên khi hiểu ra điều đó. “À, Jaehyun,” anh ấy lặp lại, gần như đã quên mất một trong những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong sự tồn tại của Doyoung. “Hai người có lẽ không thể hẹn hò với tư cách là thủ lĩnh trong cùng một câu lạc bộđíng không?”

Doyoung muốn nghẹt thở. “Gần giống vậy,” anh cố gắng nói ra.

Taeyong gật đầu một lúc, trầm ngâm, và Doyoung coi đó là dấu hiệu để rời đi. Anh chỉ mới lùi lại được nửa bước thì Taeyong gọi anh một lần nữa.

"Tất cả chúng ta nên cùng nhau đi chơi!" Taeyong đột ngột đề nghị, lại nhìn Doyoung với nụ cười đó. Chết tiệt. “Thật tuyệt khi gặp lại em. Anh cũng sẽ mang theo một người bạn, vì vậy không ai bị lẻ loi ”.

Doyoung không chắc về việc không có người thứ ba, nhưng dù sao thì anh cũng gật đầu đồng ý vì hoảng sợ. “Chắc chắn rồi,” anh nói, và bước đi vài bước. “Em phải đi, nhắn tin cho anh về việc này sau. Anh vẫn dùng số cũ chứ? ”

Taeyong gật đầu, nụ cười từ từ trượt khỏi khuôn mặt anh để nhường chỗ cho một biểu cảm khó hiểu. "Ừ, làm sao em biết được?" anh bối rối hỏi.

Thành thật mà nói, số điện thoại của Taeyong có trên Facebook của anh ấy và Doyoung đã kiểm tra nó thường xuyên để xem nó có thay đổi hay không, mặc dù không nói chuyện với Taeyong trong nhiều năm. Tuy nhiên, Taeyong không cần biết điều đó, vì vậy Doyoung quay người và vội vã rời đi, hét lên một tiếng, "Nói chuyện với anh sau!" trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng.

---/---

Doyoung kết thúc chuyến đi bộ xuyên mưa trở về ký túc xá của mình, chạy gần hết quãng đường. Lúc về đến nhà đã ướt sũng, Ten vẫn đang ngủ say nên Doyoung không phải lo lắng vào nhà tắm để thay đồ. Anh cởi chiếc quần đùi của mình ngay tại đó, ném quần áo và lấy một chiếc áo phông. Anh sẽ giải quyết quần áo sau. Bây giờ, khi đã ổn định trên giường, anh có nhiều việc quan trọng hơn phải xử lý. Chảng hạn như cố gắng nói với Jaehyun rằng anh đã hoảng sợ nên đồng ý hẹn hò đôi với Taeyong và bất cứ ai mà anh ấy dẫn theo.

Doyoung nắm lấy điện thoại và mở tin nhắn với một cảm giác sợ hãi, cuộn qua những tin nhắn gần đây cho đến khi tìm thấy một cái tên " kẻ thù không đội trời chung". Phải mất một lúc lâu, nhìn chằm chằm lên trần nhà và cố gắng tập hợp chút can đảm của mình, cuối cùng thì Doyoung cũng bắt đầu gõ lên màn hình.


Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘được rồi nghe này
nếu có cách nào để tôi tìm người khác
tôi sẽ làm ngay trong tích tắc
vô thằng vấn đề đây
như cậu đã biết
cậu là chàng trai mà tôi đã giả vờ là tôi đang hẹn hò. Bây giờ Taeyong đang ở trường của chúng ta và hỏi về cậu. Vì vậy, tôi phải cố gắng cho anh ấy thấy rằng chúng ta vẫn đang hẹn hò’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Và anh đang mong đợi em đồng ý với điều này?’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘uh
Đúng
Cậu có điều gì đó tốt hơn để làm à’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Có lẽ.’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Một lần này thôi’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Có gì cho em không?’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Nhìn thấy tôi sẽ phải đau khổ vô cùng?
Hay số lượng lớn tài liệu tống tiền?
Hay đặc ân được là một phần trong sự tồn tại của tôi?’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Em không chắc liệu mình có gọi đó là một đặc ân hay không ..’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Cậu rút lui?’
Đồ dã man vô trách nhiệm’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Haha, em chỉ đang trêu chọc anh chút. :)
Tuy nhiên, gạt tất cả những trò đùa sang một bên, em không ghét anh.
Em không có lý do gì để tống tiền anh.
Em cũng không muốn anh đau khổ.’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Cậu có giúp tôi hay không?’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Tất nhiên em sẽ giúp ạn.
Em sẽ cố gắng làm cho nó không đau nhất có thể, được chứ?’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Một vị thánh
Gặp tôi ở quán rượu trong khuôn viên trường
Thứ bảy lúc 6 giờ chiều
Chúng ta sẽ ăn tối với taeyong và bạn của anh ấy’

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘OK, gặp nhau sau’

Doyoung đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi. Nó ít khó khăn hơn anh nghĩ, nhưng anh vẫn không hài lòng về điều đó. Tuy nhiên, hiện tại, anh đã gạt nó ra khỏi tâm trí và nhắm mắt lại, không lâu sau Doyoung chìm vào giấc ngủ.

---/---
Khi Doyoung đến quán rượu vào thứ Bảy, Jaehyun đang đợi ở ngoài, vì tất nhiên anh ấy sẽ đợi Doyoung. Tất nhiên. Doyoung thậm chí đã đến đó muộn một chút với hy vọng rằng Jaehyun sẽ vào trước mà không có anh, nhưng anh lẽ ra phải biết Jaehyun cực kỳ lịch sự về những điều như thế này. Một phần vì Doyoung đã bị Ten bắt gặp được, trêu chọc rằng tại sao anh lại nỗ lực để trông thật đẹp khi gặp người mà mình ghét. Doyoung nghĩ việc khiến ai đó ghen tị sẽ trở nên khó khăn hơn nếu mình trông giống như một kẻ lười biếng cũng không khó bằng việc ngppof giải thích với cái tên Ten này.

Doyoung không có ý định đến muộn, nhưng dù sao thì anh cũng không định giải thích với Jaehyun.

“Em nghĩ là chúng ta nên đi cùng nhau,” Jaehyun nói khi thấy Doyoung đến gần, “vì chúng ta đang hẹn hò”. Anh ta trông bảnh bao một cách ‘đáng ghét’, mặc một chiếc quần jean sẫm màu và cài một cúc áo ở dưới, những chiếc cúc trên cùng được cởi ra vừa đủ để có thể nhìn thoáng qua xương quai xanh và một bộ ngực vạm vỡ. Anh ấy cố gắng choàng tay qua vai Doyoung. Doyoung vội vàng quay đi.

“Hãy cố gắng giải quyết chuyện này sớm,” Doyoung lẩm bẩm, không nhìn Jaehyun khi anh bước vào quán rượu.

Taeyong đã ở đó, cùng người mà Doyoung đã gặp ở quán rượu. Anh ta có đôi mắt sáng và nụ cười tuyệt đẹp, và có vẻ rất háo hức được gặp họ. Doyoung đáp lại anh một nụ cười căng thẳng khi ngồi xuống. Jaehyun, trong khi đó, trượt vào chỗ ngồi của mình với một nụ cười dễ dàng và giới thiệu bản thân.

Hóa ra anh chàng Taeyong dẫn theo là một du học sinh Nhật Bản tên Yuta, và anh ấy ở trong khoa nhảy cùng với Taeyong. “Tôi đã từng thấy anh xung quanh trước đây,” anh ấy nói Jaehyun. “Anh làm việc ở bộ phận âm nhạc, phải không? Là đại diện sinh viên hay gì đó? ”

Jaehyun bật cười, có vẻ khiêm tốn trông hơi xấu hổ. “Tôi là chủ tịch hiệp hội sinh viên âm nhạc,” anh thừa nhận trước sự ngạc nhiên của Yuta. Doyoung không thể ngăn mình lao vào cạnh anh, và Taeyong nhìn anh tìm kiếm. Rất may, anh ấy không bình luận về bất cứ điều gì.

Phục vụ đến không lâu sau đó, và mọi người đã gọi món trước khi quay lại cuộc nói chuyện nhỏ. “Vậy,” Jaehyun bắt đầu, nhìn giữa Taeyong và Doyoung. “Làm sao hai người quen nhau? Em không nhớ rằng đã từng nghe Doyoung nhắc đến anh trước đây. "

Taeyong dường như không ngạc nhiên lắm, chỉ liếc qua Doyoung và Jaehyun trước khi bắt đầu giải thích. “Tụi anh học cùng một trường trung học,” anh ấy nói, và Jaehyun thốt lên đầy hiểu biết. “Anh hơn Doyoung một tuổi, nhưng hai đứa sống gần nhau nên tụi anh đã trở thành bạn của nhau.” Anh liếc nhìn Doyoung, có vẻ do dự, rồi nhìn Jaehyun một lần nữa. “Thực ra,” anh ấy nói thêm, “khi tụi anh lớn hơn, Doyoung và anh--”

"Là những người bạn thân thiết!" Doyoung hoảng sợ cắt ngang. Mọi người đều nhìn Doyoung, và anh cố gắng không dao động dưới cái nhìn của họ. “Chúng tôi trở thành bạn thân khi Taeyong học năm cuối, nhưng sau đó anh ấy đã chuyển đi,” anh giải thích xong và quay sang Taeyong với một nụ cười. "Đúng không, Taeyong?"

Taeyong nhìn Doyoung một cách kỳ lạ và gật đầu. “Đúng vậy,” anh nói chậm rãi, cầm lấy cốc nước và nhấp một ngụm. "Tụi anh là những người bạn tốt nhất."

Yuta và Jaehyun có vẻ hơi bối rối trước giọng điệu kỳ lạ của cuộc trò chuyện, nhưng ngay sau đó cuộc trò chuyện đã được bắt đầu trở lại. Doyoung hầu như im lặng, kể cả sau khi thức ăn của họ được bày ra, không muốn gì hơn là tan vào đất và biến mất luôn. May mắn thay, ba người còn lại quá bận rộn với đồ ăn của mình để cố gắng lôi kéo Doyoung vào cuộc trò chuyện, vì vậy anh ấy đã được buông tha phần lớn, chỉ phải trả lời một vài câu hỏi đơn giản.

Mãi cho đến khi họ kết thúc bữa ăn của mình, Yuta mới nói chuyện trực tiếp với cả Doyoung và Jaehyun. “Này, anh định sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà vào cuối tháng 10,” anh ấy nói đột ngột, tròn mắt nhìn cả hai người. “Nhân dịp sinh nhật của anh, nhưng cũng ngay dịp cuối kỳ. Các em có muốn đến tham gia không? ”

Chuông báo thức vang lên trong đầu Doyoung và anh vội vàng mở miệng từ chối, nhưng Jaehyun đã đánh bại anh trước. "Tất nhiên rồi!" Jaehyun nói, khiến Doyoung mất tinh thần. "Tụi em rất muốn đến."

"Thật tuyệt!" Yuta quàng tay qua vai Taeyong, dựa vào anh. "Taeyong và anh sẽ rất vui khi có các em!"

Doyoung nhìn Jaehyun, nhưng Jaehyun chỉ cười toe toét đáp lại Yuta, không để ý đến hoàn cảnh của Doyoung. Doyoung biết mình không thể bất đồng với Jaehyun trước Yuta và Taeyong, không thể cười với Yuta háo hức như vậy, nên chỉ cười đáp lại một cách gượng gạo.

Doyoung đợi cho đến khi tất cả đã ra kết thúc và thanh toán - Jaehyun đã trả tiền cho bữa tối của Doyoung - và ra khỏi nhà hàng. Họ tiễn Taeyong và Yuta, cả hai cùng bắt một chuyến xe buýt ra khỏi khuôn viên trường, Doyoung quay sang Jaehyun, bốc khói.

“Cái quái gì vậy,” anh cáu kỉnh với Jaehyun. Jaehyun trông có vẻ hơi bẽn lẽn, rõ ràng là biết Doyoung đang buồn bực vì điều gì. “Cậu thực sự đồng ý cho việc chúng ta dự tiệc cùng với người yêu cũ của tôi và bạn trai mới của anh ta?”

Jaehyun đưa tay lên xoa dịu, mỉm cười với Doyoung. “Yuta rất tuyệt, thôi mà!” Anh ấy giải thích. “Anh ấy có thể là bạn trai mới của người yêu cũ của anh, nhưng anh ấy rất tốt. Và đó chỉ là một bữa tiệc, không có hại gì cả."

“Hoàn toàn có hại,” Doyoung tức giận nói. “Đây là một việc khác mà chúng ta phải làm cùng nhau, và bản thân điều đó đã đủ tệ rồi, nhưng trên hết, người yêu cũ của tôi cũng sẽ ở đó! Làm thế nào là không có hại? ”

Jaehyun thở dài, đặt tay xuống. “Doyoung, thôi nào,” anh ấy nói. “Cứ để mọi chuyện trôi qua đi. Anh Taeyong có vẻ hạnh phúc, đừng cố phá hỏng nó. ”

Có một chút xuôi lòng, mặc dù rất nhỏ của Doyoung. Cuối cùng, anh dường như nhận ra được vẻ ngoài đẹp đẽ, bóng bẩy, hoàn hảo của Jaehyun không còn ngứa mắt. “Đừng nói với tôi phải làm gì,” anh giận dữ nói với Jaehyun. "Tôi sẽ không để nó trôi đi dễ dàng."

Sự hài lòng của Doyoung trước sự thất vọng của Jaehyun chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, bởi vì lúc đó, Jaehyun đã xương nước. “Xin lỗi, anh nói đúng,” anh ấy nói với Doyoung, và Doyoung chớp mắt ngạc nhiên. “Em không nên nói anh phải làm gì. Chúng ta có thể nói với Yuta rằng chúng ta sẽ không tham gia. "

Nếu có bất cứ điều gì, lời xin lỗi của Jaehyun càng khiến Doyoung bực bội hơn, khiến anh choáng ngợp cùng với nhu cầu rời xa Jaehyun ngay lập tức. “Tự đi mà nói với anh ta,” anh gắt lên, và lảng đi. Doyoung nghe thấy tiếng thở dài đằng sau của Jaehyun.

Khi Doyoung trở về ký túc xá của mình, Ten đang đợi anh.

“Hansol đã nhắn tin cho mình” Ten nói, nhìn lên khỏi điện thoại khi Doyoung bước vào. “Anh ấy đã nhìn thấy cậu cùng với Jaehyun. Anh ấy muốn biết cuối cùng cậu có nhượng bộ và kết nối với cậu ta hay không. "

“Sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra,” Doyoung nói như vũ bão, ném áo khoác lên giường và ngồi xuống chiếc ghế bàn của mình với đủ lực để nó có thể chui xuống dưới anh. "Nói với anh ấy rằng anh ấy có thể bị bóp cổ."

Ten nhìn Doyoung một lúc, quan sát, trước khi nghiêm túc gõ tin nhắn vào điện thoại của mình. “Mọi người đang bắt đầu hỏi về cậu và Jaehyun,” Ten nói một cách khôn ngoan. “Nếu cậu muốn người yêu cũ tin rằng cậu đang hẹn hò, cậu cũng sẽ phải thường xuyên xuất hiện cùng Jaehyun trước công chúng”.

Doyoung lôi máy tính xách tay của mình ra và nhấn nút nguồn liên tục, háo hức muốn có điều gì đó để phân tâm. “Cái gì, giống như cậu rất có kinh nghiệm trong việc giả vờ hẹn hò với ai đó? Một huấn luyện viên hẹn hò giả? "

"Mình không đủ ngớ ngẩn cho điều đó," Ten bình luận một cách lạnh lùng. Doyoung phớt lờ lời chọc ghẹo. “Mình chỉ nói, nếu cậu muốn thật thuyết phục, phải ngừng hành động như thể cậu ghét anh ta hoặc cố gắng khiến anh ấy ghét bạn. Không có gì tốt bằng khi oán giận”.

“Cảm ơn vì lời khuyên, Hạt Giống cho Tâm hồn,” Doyoung trả lời một cách khô khan, nhét tai nghe vào giắc cắm trên máy tính xách tay và nhét chúng qua tai để át đi những gì Ten chuẩn bị nói. “Mình đã kiểm soát được nó.”

---/---

Trên thực tế, Doyoung không kiểm soát được nó.

Ở trường vào ngày hôm sau, dường như tất cả bạn bè của Doyoung đều đã nghe về việc anh và Jaehyun hẹn hò, và họ đã hỏi anh ấy về điều đó. Điều tồi tệ nhất là, khi họ hỏi liệu anh ấy và Jaehyun có hẹn hò hay không, anh phải nói dối và nói có. Đến trưa, anh quá mệt mỏi vì chuyện đó nên đã lui về khoa âm nhạc, chui vào phòng của sinh viên để trốn. Tuy nhiên, thật vô ích, vì Donghyuck đang ở đó, cậu sinh viên năm nhất phiền phức mà Doyoung được chỉ định làm cố vấn và không bao giờ có thể ngừng chú ý đến việc của người khác.

"Anh!" Donghyuck gọi ngay khi Doyoung bước vào, nhảy khỏi chiếc ghế dài, và Doyoung rên rỉ. Đây là điều cuối cùng cậu ấy cần. “Những gì mọi người đang nói có đúng không? Cuối cùng thì anh và anh Jaehyun cũng đã kết nối vói nhau.”

Doyoung thở dài thườn thượt, đau khổ, dừng lại bên một trong những chiếc ghế dài. Đến đây là một sai lầm. “Uhm,” anh gằn giọng. “Jaehyun và anh đã kết nối với nhau. Bây giờ tụi anh đang hẹn hò. Hãy tiếp tục và thông báo vào vòng bạn bè những câu chuyện phiếm về sinh viên năm nhất của em bằng những tin tức để mọi người ngừng hỏi anh. "

Donghyuck huýt sáo với điều đó, mắt mở to. Cậu nhóc vòng qua chiếc ghế dài để đến đứng trước mặt Doyoung, khoanh tay nhìn anh đầy ấn tượng. “Thật bất ngờ,” nhóc nói, khiếp. "Em không nghĩ rằng em sẽ sống để nhìn thấy ngày hôm nay."

“Chà, nhóc đã sai,” Doyoung nói nhanh, lướt qua và trở ra khỏi văn phòng. “Anh sẽ đi tập luyện ở một trong những studio.”

Doyoung phớt lờ cậu nhóc và để cửa đóng sầm lại khi anh bước ra ngoài.

Doyoung lững thững đi dọc hành lang về phía phòng thu thanh nhạc gần nhất, phớt lờ mọi ánh nhìn từ những người anh đi qua trên đường. Anh nhanh chóng đóng và khóa cánh cửa sau lưng khi vào trong, rên lên một tiếng vì cuối cùng anh cũng đã được yên ổn. Anh thả chiếc túi của mình xuống đất, trước khi ngồi xuống sàn. Tuy nhiên, một phút sau, điện thoại của anh rung lên trong túi và anh lại rên rỉ. Anh có một tin nhắn từ Jaehyun.

Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Anh đã được hỏi bao nhiêu lần ngày hôm nay?
Ý em là về việc chúng ta hẹn hò.’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Đừng gọi nó như vậy
Và chắc khoảng 5 lần
Tôi đã mắc sai lầm khi đến bộ phận của chúng ta’

Từ: kẻ thù không đội trời chung
‘Vâng, không phải là ý tưởng sáng suốt nhất của anh. Không xúc phạm.’

Doyoung chế giễu. Tất nhiên Jaehyun sẽ lo lắng về việc xúc phạm anh vì một điều gì đó quá ngu ngốc. Điện thoại của anh lại rung lên.



Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Chúng ta sẽ duy trì điều này trong bao lâu?
Taeyong sẽ ở đây một thời gian.
Em chỉ đang băn khoăn về tương lai.’

Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Sao, cậu có người nào khác mà cậu muốn “hẹn hò”?’

Ten’s stunned shout of, “You’re falling for him!” was the last thing Doyoung heard before the door clicked shut.
Từ: kẻ thù không đội trời chung

‘Không phải vậy.
Em chỉ không muốn anh gặp rác rối’


Tin nhắn khiến Doyoung có gì đó quặn thắt trong bụng. Jaehyun có thực sự lo lắng cho anh, kể cả sau tất cả mọi thứ? Nó cũng làm cho thứ gì đó giống như sự thích thú dần nảy nở trong ngực Doyoung, nhưng anh đã ấn nó xuống và gõ ra một tin nhắn khác.



Tới: kẻ thù không đội trời chung

‘Cậu chỉ lo lắng cho bản thân thì có’

Doyoung tắt điện thoại. Khi anh bật lại nó vài giờ sau khi luyện tập trong phòng thu, không có câu trả lời nào từ Jaehyun. Doyoung không biết mình có nên vui vì điều đó hay không.

Trước khi đi ngủ vào đêm hôm đó, anh đã đổi tên của mình trong danh bạ thành “Jaehyun”. Không có biểu tượng cảm xúc.

---/---

Trường học lại được đón nhận những sự kiện mới, và tình thế khó xử của Doyoung liên quan đến Jaehyun bị cuốn vào tình thế hỗn loạn. Các kỳ thi giữa kỳ gần kề, mặc dù một số các khóa học của Doyoung không yêu cầu kỳ thi viết, nhưng một số khóa học khác đã làm anh căng thẳng. Doyoung và Jaehyun ăn trưa cùng nhau trong khuôn viên trường vài lần, chỉ để thể hiện rằng cả hai yêu đương, nhưng điều đó xảy ra rất ít. Quay cuồng giữa tất cả các buổi biểu diễn, hoạt động tình nguyện và các kỳ thi, Doyoung đã quên hầu hết bộ phim, cùng với phần lớn cuộc đời của anh ấy, bạn bè đồng trang lứa. Anh ấy cũng quên mất luôn bữa tiệc mà Taeyong và Yuta đã mời, cho đến khi nhận được tin nhắn từ Jaehyun.

Từ: jaehyun

‘Này, chúng ta vẫn đi dự tiệc vào thứ sáu chứ?’

Tới: jaehyun

‘Gì?
Tiệc gì ???’

Từ: jaehyun

‘Yuta và Taeyong đã mời chúng ta’
Đó là sinh nhật của Yuta!’

Tới: jaehyun

‘Chết tiệt
Tôi hoàn toàn quên mất nó rồi’

Từ: jaehyun

‘Vậy, anh không tham gia? :(‘

Tới: jaehyun

‘nonono, tôi có thể
Nó ở đâu?’


Từ: jaehyun

‘Nó tổ chức tại căn hộ của Yuta, cách khuôn viên trường khoảng 20 phút lái xe. Em sẽ đón anh lúc 9 giờ?’

tới: jaehyun

‘gì?
Cậu lái xe?’

Từ: jaehyun

‘Em đã đưa anhvề nhà trước đây, nhớ không?
Sau bữa tiệc năm ngoái?’

tới: jaehyun

‘ồ
Đúng rồi
Tôi nghĩ rằng đã ném cuộc biểu diễn shitshow đó khỏi trí nhớ của mình’

từ: jaehyun

‘Điều tốt đẹp mà em nhớ! :)
Hẹn gặp anh vào thứ sáu!’


Doyoung nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc, suy nghĩ về việc có nên trả lời hay không, rồi đặt nó xuống. Khuôn mặt cười tự mãn đó không đáng được hồi đáp.

---/---

Ngày thứ Sáu trôi qua không có nhiều sự phô trương, nhưng Doyoung đã dành nửa ngày hôm đó để gặp khủng hoảng, khiến Ten thích thú. Bạn cùng phòng của Doyoung hoàn toàn không có ích gì trong suốt thời gian đó, chỉ ngồi và cười khi Doyoung cố gắng quyết định xem nên mặc gì.

“Xem xem cậu phải ghét anh chàng này đến mức nào, cậu quan tâm rất nhiều đến những gì anh ta nghĩ,” Ten nhận xét một cách tự mãn. "Cậu có chắc là không yêu anh ta không đó?"

“Mình không ghét em ấy,” Doyoung thừa nhận một cách thiếu suy nghĩ, vì quá bận rộn với việc sửa các cúc áo sơ mi của mình. Anh chỉ nhận ra mình đã nói gì khi mọi thứ im lặng ở phía bên cạnh căn phòng của Ten, và khi anh nhìn sang, Ten đang nhìn chằm chằm vào anh với cái miệng hớn hở.

“Mình có nghe nhầm không?” Ten bàng hoàng hỏi. Anh bò ra khỏi giường và tiến về phía Doyoung. “Cậu vừa thừa nhận rằng cậu không ghét Jaehyun? Sau khi dành gần hết năm qua để ghét cậu ấy? ”

Doyoung quay lưng khỏi Ten vội vàng lấy ví và chìa khóa, nhét chúng vào túi. Anh nuốt nước bọt nắm lấy điện thoại của mình, cổ họng như nghẹn lại. “Hãy đi mà kiểm tra lại tai của cậu đi,” anh nói với Ten, xỏ chân vào đôi giày của mình. Anh thậm chí không buồn đeo  chúng vào đúng cách trước khi mở cửa.

Tiếng hét của Ten vang lên, "Cậu đang phải lòng người ta!" là điều cuối cùng Doyoung nghe thấy trước khi cánh cửa đóng lại.

Doyoung vẫn căng thẳng và im lặng cho đến khi ở trong thang máy, lúc này cuối cùng anh cũng dựa vào tường, thở dài và vùi mặt vào tay mình. Anh ghét Ten. Anh cũng ghét Taeyong. Ngay cả Yuta, mặc dù anh chàng không làm gì khong tốt với anh ngay từ lần thứ hai họ gặp nhau. Hơn hết, anh ghét Jaehyun. Anh ghét nụ cười của anh ấy, tính cách quyến rũ của anh ấy, anh ấy luôn đối xử tốt với Doyoung như thế nào, trái tim anh đập loạn xạ và bụng anh cồn cào phản bội mỗi khi bên cạnh Jaehyun. Tóc anh sẽ bạc trắng như quả đầu của Taeyong nếu anh phải làm việc này lâu hơn nữa.

Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã lên đến tầng chính, thang máy kêu inh ỏi trước khi cánh cửa mở ra. Anh nhìn lên, một sinh viên năm nhất từ tầng của anh - Mark, hoặc gì đó - đang đứng ngay bên ngoài thang máy, một biểu hiện kinh hãi nhẹ trên khuôn mặt của cậu ấy.

“Chào anh,” Mark nói một cách sững sờ, ngập ngừng bước vào thang máy “Anh có ổn không?"

Doyoung nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt Mark và nhận ra đó là sự thể hiện khá tốt cảm giác của Doyoung khi đến bữa tiệc này. “Tốt,” Doyoung nói, đứng thẳng và lướt qua Mark ra khỏi thang máy. “Chúc một buổi tối vui vẻ, nhóc.”

“U-Uh, anh cũng vậy,” Doyoung nghe thấy Mark nói sau lưng mình, trước khi cửa thang máy đóng lại. Doyoung hít một hơi để ổn định bản thân.

Mặc dù Doyoung ra sớm hơn giờ hẹn nhưng Jaehyun đã ở đó, tựa vào mui xe với chiếc điện thoại trên tay. Khi anh ấy nhìn lên Doyoung và mỉm cười, một thứ gì đó phản bội lại rung lên trong lồng ngực của Doyoung. Jaehyun trông thật đẹp, thực sự hoàn hảo, trong chiếc quần jean rách và áo khoác bomber với áo phông trắng bên trong. Mái tóc vàng của anh ấy hơi xoăn và trầm ổn, khi anh ấy cười với Doyoung, mắt anh ấy nheo lại. Những lời nói của Ten lại vang lên trong đầu anh – ‘cậu đang phải lòng người ta’ - anh nuốt xuống bất cứ điều gì tốt đẹp mà mình muốn nói với Jaehyun, cúi đầu và bước đến bên anh ấy trong im lặng.

“Chào,” Jaehyun nói khi Doyoung đã đủ gần. Doyoung mở miệng, sau đó ngậm lại, không tin tưởng mình sẽ nói lại bất cứ điều gì tốt đẹp. Anh thấy Jaehyun dừng lại từ chỗ anh ấy đang liếc lên qua tóc mái, nhét điện thoại vào túi sau.

"Này, anh ổn chứ?" Jaehyun hỏi, và bụng Doyoung quặn lại. Không, Doyoung muốn nói, nhưng một lần nữa, anh không tin mình sẽ trả lời sự thật. Anh di chuyển để nắm lấy tay nắm cửa, nhưng bàn tay của Jaehyun đã đưa ra, che nó lại trước khi Doyoung kịp nắm lấy.

“Doyoung,” Jaehyun nói, giọng anh ấy trầm và có chút lo lắng. "Nếu anh cảm thấy không khỏe, chúng ta không cần phải đi đến đó."

Khi Doyoung nhìn lên, lông mày của Jaehyun đang nhíu lại và đôi môi anh ấy nhếch xuống hơi cau lại. Nhưng điều đập vào mắt Doyoung là đôi mắt của Jaehyun, nhìn anh chán ngắt, chứa đầy sự lo lắng thực sự. Bụng Doyoung lộn xộn, và anh thở một cách run rẩy.

Nhìn sang chỗ khác, Doyoung đưa tay gạt tay Jaehyun khỏi tay nắm cửa để anh có thể mở nó ra. Anh lại nhìn lên Jaehyun và nở một nụ cười ngập ngừng.

"Chúng ta đã sẵn sàng" Doyoung nói, cố trấn an. "Cứ đi thôi."

Chuyến xe đến nhà Yuta trải qua trong im lặng. Doyoung nhận thấy Jaehyun nhìn mình một vài lần, nhưng Doyoung không dám nhìn lại, kiên quyết nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mặc dù anh không nhìn vào bất cứ thứ gì. Giữa chuyến đi, điện thoại của anh bắt đầu rung trong túi, và sau một vài lần, anh ấy rút nó ra. Ten nhắn tin cho anh.

Từ: TEN

‘này
mình biết mình phiền cậu rất nhiều nhưng
Jaehyun không ghét cậu
Cậu cũng không ghét em ấy
Đừng cố làm em ấy chán ghét nữa
Nó không hiệu quả đâu em ấy quá tốt bụng’

Đến: TEN

‘cậu đang muốn nói gì’

Từ: TEN

‘ffs cậu thực sự không hiểu nó ???
Jaehyun thực sự thích cậu
Đồ ngốc’

Đến: TEN

‘Jaehyun thích mọi người’

Từ: TEN

‘Nhưng không giống như là cách em ấy thích cậu!!
Cậu cố tình không nhìn thấy nó.’


Có gì đó trong Doyoung chợt lóe, và anh bất ngờ nhìn Jaehyun. Chắc chắn rồi, Jaehyun đang liếc nhìn anh qua khóe mắt. Hai tay nắm chặt vô lăng, thẳng lưng, căng vai. Khi Doyoung bắt gặp em ấy đang nhìn, Jaehyun vội vã quay đi, mắt nhìn lại con đường, nhưng sự căng thẳng không bao giờ rời khỏi anh ấy.

Điện thoại của Doyoung lại rung lên. Anh nhìn xuống để xem một tin nhắn khác của Ten.


Từ: TEN

‘Này
Đừng tự biến thành một tên ngốc
Em ấy thích cậu
Và không làm gì sai với cậu
Đừng làm tổn thương em ấy
Cứ để điều này xảy ra
Bất cứ điều gì cậu gọi là tình yêu bằng thứ ngôn ngữ xa lạ kỳ lạ của cậu’

Đến: TEN

‘Chúng ta sẽ nói chuyện sau, cảm ơn chúa, cậu vẫn không có cảm xúc như mình.
Dù vậy, cảm ơn vì đã cho lời khuyên. thành thật.’

Từ: TEN

‘Một lời cảm ơn chân thành từ Kim Doyoung?
Mình đã cứu rỗi nước nào trong kiếp trước !!!
Cậu có nghe lời khuyên của mình không?’


Doyoung lại nhìn Jaehyun. Lần này anh không nhìn Doyoung, có vẻ như đã rút kinh nghiệm từ lần bị bắt quả tang trước, nhưng vẫn căng thẳng. Doyoung nhìn lại điện thoại của mình, gõ ra một tin nhắn, và nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu trước khi nhấn gửi.

Đến: TEN

‘Để xem’

Khi Doyoung nhìn lên lần nữa, chiếc xe đã dừng lại. Họ đã đậu bên lề đường. Cách khoảng một dãy nhà, Doyoung có thể nhìn thấy một khu chung cư thấp tầng mà cậu cho rằng đó là của Yuta.

Anh lại nhìn Jaehyun, và lần này, Jaehyun đang nhìn thẳng vào anh. Hai tay anh không còn nắm chặt bánh xe nữa, thay vào đó là một tay nắm cửa và một tay vào lẫy chuyển số, nhưng vai Jaehyun vẫn căng thẳng như cũ. Khi Doyoung nhìn anh ấy, anh ấy đã nở một nụ cười.

“Đây là nơi gần nhất mà em có thể đậu,” Jaehyun nói với anh, một chút hối lỗi, nhưng điều đó không giống như Doyoung nghĩ. Anh kéo tay nắm cửa một chút, cánh cửa chỉ khẽ mở ra. "Anh sãn sàng chưa?"

Doyoung nhìn Jaehyun thêm một cái, tiếp theo là một lần hít thở sâu, gật đầu. “Ừ,” anh nói với Jaehyun, tự mở cửa. "Đi nào."

Cả hai cùng bước đến căn hộ của Yuta trong im lặng. Jaehyun đút tay vào túi, thỉnh thoảng quệt giày trên vỉa hè. Một chút đáng yêu. Doyoung lặng lẽ lê bước bên cạnh, khịt mũi một hoặc hai lần. Bây giờ đã là cuối tháng 10, và một cái lạnh đã phả vào bầu không khí buổi tối, khiến Doyoung rùng mình.

Jaehyun nhắn tin cho Yuta khi họ đang ở trong sảnh, và anh ấy đã gọi họ. Cả hai đều không nói gì trong thang máy, nhưng Jaehyun bước đến gần Doyoung hơn một chút, đủ để tay áo khoác chạm vào cánh tay của Doyoung. Doyoung không tránh đi.

Đã gần mười giờ khi họ vào trong căn hộ của Yuta, nhưng đã có rất nhiều người ở đó. Yuta đang cười toe toét, rõ ràng là đã uống vài cốc bia rồi, và anh ấy khoác tay nhau ôm cả Doyoung và Jaehyun.

"Ồ, các em đã đến!" anh ấy nói một cách vui vẻ, và vâng, anh ấy chắc chắn ít nhất uống thứ gì đó. “Taeyong quên nhắc các em, và anh không có số của hai đứa. Anh đã nghĩ rằng hai đứa sẽ không đến. ”

Jaehyun bật cười, vòng tay ôm Yuta đáp lại, trong khi Doyoung chỉ vỗ nhẹ vào lưng anh vài lần để xoa dịu. “Không, tụi em nhớ mà,” Jaehyun khẳng định một cách không cần thiết. Cái ôm của Yuta kéo họ lại gần nhau hơn, và cánh tay của Doyoung chạm vào Jaehyun. Anh định lùi lại, nhưng Jaehyun lần này đã rút tay về trước, đặt tay lên phần lưng dưới của Doyoung, giữ anh ở đó để anh không thể rút ra.

“Nào,” Yuta nói, lùi lại chỉ để nắm lấy cổ tay Doyoung và kéo anh vào bếp. Jaehyun đi theo sau họ một cách nghiêm túc. “Đồ ăn nhẹ và đồ uống ở đây. Lấy bất cứ thứ gì em muốn. Đừng lo lắng về việc trả lại tiền. "

Jaehyun dừng lại ở đó, cau mày, tay buông xuống eo Doyoung khi Doyoung bị kéo thẳng vào tủ lạnh. “Nhưng đó là sinh nhật của anh,” anh ta phản đối và thò tay vào túi lấy ví.

Yuta mở tủ lạnh và với tay vào, lấy cho mỗi người một vài thứ mát lạnh. “Có những người bạn ở đây chính là quà của anh,” anh ấy vui vẻ hát và nháy mắt đẩy một cái chai vào tay Doyoung. "Chỉ cần em tận hưởng!"

Doyoung nhìn Yuta một lúc, nghĩ. Đây là người mà anh phải ghét? Anh muốn thử để khiến Taeyong ghen, kéo anh ra xa khỏi Yuta, để làm gì? Anh thậm chí không muốn Taeyong quay lại, anh chỉ muốn khiến anh ta ghen tị, khiến anh ta cảm thấy thèm thuồng như cách Doyoung đã làm khi Taeyong rời bỏ anh nhiều năm trước, và Yuta không đáng bị đối xử bởi những điều đó.

Doyoung nhìn lại khi Yuta chạy vòng quanh anh, đẩy một cái chai vào tay Jaehyun với một nụ cười. Bụng anh lại quặn lên khi Jaehyun cười, nhưng lần này là cảm giác tội lỗi. Yuta không phải là người duy nhất không xứng đáng với điều này.

"Này, anh Yuta?" Doyoung gọi, ngay lúc Yuta chuẩn bị bước ra khỏi bếp. Yuta nhìn lại, mỉm cười qua vai anh, và điều đó rất dễ lây lan đến mức Doyoung không thể không cười đáp lại.

“Chúc mừng sinh nhật,” Doyoung nói, hướng cái chai Yuta đã tặng về phía anh ta, “và cảm ơn.”

Yuta có vẻ hơi ngạc nhiên trong nửa giây, khuôn mặt anh nở nụ cười toe toét và anh bật ra một tiếng cười giòn giã. "Thanks you!" anh hét lên, nâng cao chai rượu trở về. "Chúc em vui vẻ tối nay!" Anh lại nháy mắt với Doyoung, rồi đi mất, ra khỏi bếp khi cánh cửa lại mở ra.

Doyoung nhìn vào nơi Yuta đã đứng, mỉm cười một mình trước khi quay lại nhìn Jaehyun. Tất nhiên, Jaehyun đang nhìn anh chằm chằm, nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng trên khuôn mặt khiến trái tim Doyoung loạn nhịp.

“Em không nghĩ rằng đã thấy anh có vẻ vui như vậy trước đây,” Jaehyun nhận xét, nhìn sang hướng khác để vặn nắp đồ uống của mình. Anh ấy quay lại nhìn Doyoung trong khi anh ấy đnag nuốt nước bọt, và ánh mắt Doyoung nhìn xuống cổ Jaehyun mà không cần suy nghĩ, nhìn cổ họng anh ấy chuyển động. Doyoung nuốt nước bọt ừng ực liếc nhìn sang chỗ khác.

“Chà, Yuta là một chàng trai tốt,” anh nói một cách phòng thủ, đồng thời mở tủ lạnh của. Anh đóng lại lần nữa, quay đi một chút khỏi Jaehyun khi anh uống rượu, mặc dù anh đã cảm thấy ánh mắt của Jaehyun nhìn mình suốt thời gian qua. Anh thở dài khi xong việc, rồi quay lại nhìn Jaehyun. Jaehyun vẫn nhìn anh chằm chằm, đôi mắt của anh ấy đột nhiên đen tối và đốt cháy Doyoung mãnh liệt. Doyoung rùng mình mặc kệ, quay đi nhanh chóng.

“Này,” anh ấy nói với Jaehyun, và nếu giọng anh ấy có hơi căng thẳng hơn trước, Jaehyun cũng sẽ không bình luận gì về điều đó. “Vào phòng khách thôi, mọi người đều ở đó.”

Doyoung không đợi xem Jaehyun có đồng ý hay không, mà chỉ đi vào phòng khách phía trước. Ở đó ồn ào hơn nhà bếp, mọi người ở đó nói chuyện rôm rả. Cũng có tiếng nhạc đang phát, khi Doyoung nhìn quanh, anh nhận ra Johnny, một chàng trai đến từ bộ phận âm nhạc chuyên biểu diễn nhạc cụ, đang đứng cạnh một chiếc bàn trong góc với một chiếc máy tính xách tay và một thiết bị DJ nhỏ trên đó. Anh gần như quay đầu lại để chào, nhưng sau đó anh ấy nghe thấy ai đó gọi tên mình. Khi anh nhìn theo, Hansol đang đứng cạnh một chiếc bàn khác được phủ đầy những chiếc cốc solo màu đỏ, trên tay là một quả bóng bàn.
"Bia-bóng chứ?" (Thực ra nó là Beer pong  =))))) Hansol đề nghị, mỉm cười nhẹ và ném quả bóng về phía anh.

Doyoung nhìn Hansol một giây, trước khi nhìn ra phía sau. Không thể tìm thấy Jaehyun ở đâu, vì vậy anh quay lại với Hansol và gật đầu, tiến đến gần hơn.

Doyoung chưa bao giờ thực sự giỏi trò ‘beer pong’, cố gắng kiểm soát đôi chân dài của mình ngay cả trong những tình huống cơ bản nhất, vì vậy, không lâu sau, anh bắt đầu thua Hansol, hơi say trong quá trình này. Tuy nhiên, anh vẫn rất thích bản thân vẫn có phong độ thi đấu như bình thường, dành thời gian cho một trong những người nổi tiếng của trường từ những năm đầu tiên. Hansol đã tốt nghiệp đại học năm ngoái - anh ấy vẫn đang ở trường để học thạc sĩ, nhưng anh ấy quá bận rộn nên Doyoung không thể gặp nhiều. Được ở bên cạnh anh ấy một lần nữa và quên đi tất cả những điều khác đang diễn ra trong cuộc sống của anh sự tận hưởng cần thiết.

Ít nhất là cho đến khi Doyoung chỉ còn hai cốc và  Hansol 5 cốc. Doyoung bắt đầu cảm thấy say nhẹ. “Vậy…” Hansol bắt đầu, nhấp một ngụm bia mặc dù anh ta chưa làm mất cốc nào. Doyoung có cảm giác rằng Hansol đang bắt đầu tò mò mình. "Jaehyun, hả?"

Anh ấy nói ngay khi Doyoung ném quả bóng, và Doyoung bực bội chửi rủa khi nó va vào vành một trong những chiếc cốc rồi bật ra xa. “Em bắt đầu thích thú khi bị thua ở đây,” anh nói với Hansol một cách thất vọng.

Hansol mỉm cười, nụ cười kín miệng thường thấy mà Doyoung vẫn nhớ, và cúi người để chộp lấy quả bóng. “Em vẫn có thể khám phá giới hạn bản thân mình,” anh ấy nói với Doyoung, ném quả bóng một cách thản nhiên và ném thẳng vào một trong hai chiếc cốc còn lại của Doyoung, “chỉ cần cho anh biết thêm một chút về điều này. Thật bất ngờ.”

Doyoung lại chửi rủa trong khi lấy quả bóng ra khỏi cốc, đánh rơi một nửa còn lại trong đồ uống của mình. Anh đã hết đá sau cốc thứ hai, nhưng Hansol đã đi và lấy cho anh cốc thứ hai. Doyoung đã thầm rủa người anh vì điều đó một chút trong khi nuốt, trước khi ném quả bóng một lần nữa. Lần này nó thậm chí còn không trúng cốc, thay vào đó nó văng tung tóe trên bàn cho đến khi Hansol đỡ lấy nó.

“Thực sự không phải như những gì anh nghĩ,” Doyoung giải thích, vặn cổ chai một cách lo lắng. Hansol tung quả bóng một lần nữa và nó bật ra khỏi vành về phía Doyoung, người đã bắt được nó. "Tụi em không phải vậy."

“Có vẻ như cậu ta đối với em,” Hansol nói với anh trong khi Doyoung ném, lại thua, “cậu ấy nhìn em cả đêm thì đó chính là dấu hiệu.”

Đôi mắt của Doyoung mở to ngạc nhiên và quay lại, tìm kiếm Jaehyun trong phòng. Đúng như lời của Hansol, Jaehyun đang ở đó, dựa vào bức tường cạnh quầy DJ của Johnny và nhìn thẳng vào anh. Anh ấy nhướng mày khi Doyoung nhìn thấy anh, khẽ đưa ly về phía Doyoung và nhấp một ngụm. Doyoung chỉ quay đi khi nghe thấy tiếng nhỏ văng ra phía sau, và khi anh nhìn, Hansol đã đánh chìm quả bóng vào chiếc cốc cuối cùng.

“Em thua,” Hansol nói với anh một cách tinh nghịch, gật đầu về phía bình rượu mà Doyoung đang cầm trên tay. “Bây giờ đến chỗ không-phải-bạn-trai của em hay gì đi nữa. Chúng ta sẽ ăn trưa sau."

Hansol xoay người đi, chuyền bóng cho một chàng trai khác mà Doyoung không nhận ra, Doyoung cũng bước sang một bên, không muốn can thiệp vào ván đấu tiếp theo. Trong thời gian anh làm điều đó và uống hết phần rượu còn lại của mình, Jaehyun đã đến bên cạnh, trên tay là một cốc bia.

“Này,” anh ấy nói với Doyoung, và Doyoung cố gắng để nghe, không nhận ra âm nhạc đã lớn đến mức nào. Anh lại đặt tay lên lưng Doyoung, và Doyoung cắn môi.

Doyoung sau đó nhìn lên Jaehyun, thực sự nhìn anh ấy. Đôi mắt của Jaehyun thâm quầng, và đôi má của anh ấy ửng hồng vì đã uống một chút rượu. Anh ấy trông rất ổn, thực sự rất tuyệt, và Doyoung cảm thấy bản thân đang say.

“Jaehyun,” Doyoung gọi đột ngột. Giọng anh ấy nghe có vẻ xa lạ, giống như đến từ một người xa lạ. "Jaehyun, em có thích anh không?"

Câu hỏi đột ngột khiến Jaehyun ngạc nhiên, mắt mở to, đôi môi khẽ hé mở. Anh lùi lại một chút, và trong một khoảnh khắc bốc đồng vô cớ, Doyoung đã chồm tới và hôn Jaehyun.

Đôi môi của Jaehyun sang trọng và mềm mại. Chúng có vị giống như bất cứ thứ gì anh vừa uống, đắng ngắt pha chút ngọt ngào, và điều đó khiến Doyoung vội vàng. Anh đưa tay lên nắm áo sơ mi của Jaehyun ngay khi Jaehyun thả lỏng người, tay Jaehyun trượt qua eo của Doyoung để kéo lại gần với nhau. Jaehyun hôn lại, khẽ thở vào miệng Doyoung khi Doyoung nhắm mắt lại.

Phải đến khi Jaehyun lùi lại thì Doyoung mới dựa vào tường, rà lưỡi mình dọc theo viền miệng của Doyoung, ký ức quay trở lại với Doyoung. Họ đã dự một bữa tiệc như thế này vào cuối tháng Hai, giữa năm học vừa rồi, một nhóm sinh viên từ khoa âm nhạc đã chen chúc trong căn hộ của một học sinh cuối cấp nào đó. Doyoung đã say khướt, một cách vô thức, và khi Jaehyun đến để trò chuyện với anh, nở nụ cười quyến rũ đó, Doyoung đã nắm lấy cổ áo sơ mi của anh ấy và hôn.

Họ đã không kiên lạc với nhau từ đêm đó - Jaehyun, may mắn là người tỉnh táo, không muốn điều đó - nhưng họ đã dành một phần tuyệt vời của buổi tối để hôn nhau, quấn lấy nhau trong một hành lang yên tĩnh với tay Jaehyun trên hông Doyoung và tay Doyoung luồn qua mái tóc của Jaehyun. Họ đã hôn nhau đến tận khuya, Doyoung cười khúc khích trên môi, má, cổ áo Jaehyun khi Jaehyun dìu anh ra khỏi căn hộ. Jaehyun đã chở anh về nhà vào tối hôm đó, anh chỉ cười và cười cùng với những lời nhận xét say sưa và luyên thuyên của Doyoung. Jaehyun đưa Doyoung về phòng, bảo vệ để ngăn anh đánh thức Ten và đưa anh lên giường. Anh ấy cũng đã để lại một nụ hôn trên trán Doyoung trước khi rời đi, và Doyoung nhớ lại Jaehyun đã thì thầm, "Em hy vọng anh vẫn nhớ điều này khi anh thức dậy."

Doyoung không nhớ mình tỉnh dậy khi nào, nhưng bạn bè của anh đã rất nhanh nhẹn cung cấp thông tin cho anh, kể cho anh nghe đủ thứ chuyện đáng xấu hổ về anh và Jaehyun. Đầu tiên, vào cuối ngày hôm đó, Doyoung phát hiện ra rằng chính Jaehyun đã đánh bại anh trong cuộc bỏ phiếu để trở thành chủ tịch của hiệp hội sinh viên âm nhạc, và Doyoung đã thề sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa.

Nhưng Doyoung đang ở đây, chen chúc dựa vào tường với lưỡi Jaehyun đang đùa bỡn trong miệng, bàn tay anh ấy âu yếm ôm lấy khuôn mặt của Doyoung. Doyoung đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Anh đẩy Jaehyun ra một cách mạnh mẽ, đủ để Jaehyun hơi loạng choạng. Jaehyun mở to mắt nhìn anh, đầy choáng váng cùng một chút thất vọng, và Doyoung không thể chịu đựng được. Anh đẩy Jaehyun qua và lao vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước ra, mở nó một cách vội vàng đến nỗi một ít bắn tung tóe trên các đốt ngón tay của anh. Anh uống hết một nửa lấy một hơi, dùng chân đóng tủ lạnh, sau đó anh mới nhận thấy còn ai đang ở trong bếp.

Taeyong đang ngồi trên quầy không quá xa tủ lạnh, trên đùi anh đặt một bát khoai tây chiên. Anh ấy có vẻ rất tỉnh táo, nếu cách anh ấy đang nhìn Doyoung với sự bối rối là bất kỳ dấu hiệu nào. Doyoung muốn khóc ngay lúc đó.

"Uh, khát không?" Taeyong hỏi đùa, bật ra một tràng cười khi ăn một miếng chip khác. "Em không sao chứ?"

Doyoung dựa vào tủ lạnh và nhìn chằm chằm lên trần nhà khi, tất cả sự chiến đấu sẽ biến mất. “Em vừa làm quen với một gã mà đáng ra em phải ghét,” anh nói, giọng dao động. "Vì vậy, không, không có gì."

Taeyong rõ ràng là dừng lại, một miếng chip nữa đưa đến miệng anh. "Nhưng em vừa rồi đang làm lành với Jaehyun?" anh bối rối nói. "Anh tưởng hai người đang hẹn hò?"

“Không,” Doyoung tuyệt vọng lặp lại, lấy một tay che mắt. "Em ghét cậu ấy. Em đã rất ghét cậu ta trong nhiều tháng. Tụi em thậm chí còn không hẹn hò, em chỉ đang cố gắng làm cho anh ghen tị. "

Lúc đó, Taeyong bị sặc, giật mạnh làm đổ một ít khoai tây chiên ra bát và lên quần jean của mình. "Em ... cái gì?" Taeyong nghi ngờ hỏi. “Em muốn làm anh ghen à? Tại sao?"

Doyoung đặt chai nước xuống, dùng cả hai tay che mặt. Mơ hồ, anh nhận ra mình đang run. “Bởi vì anh đã bỏ rơi em,” anh nói, đau đớn, không thể ngăn sự thật lộ ra. “Anh đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của em, sau đó anh rời bỏ em, và anh thậm chí còn không nói lời tạm biệt. Và rồi anh xuất hiện sau nhiều năm tại một quán bar với bạn trai của anh, tất cả đều hạnh phúc và tốt đẹp. Thật đáng ghét và em chỉ - em không thể, em không thể vẫn cay đắng và độc thân và-- ”

“Chờ đã,” Taeyong cắt lời Doyoung, đặt bát xuống và bước ra khỏi quầy. "Bạn trai? Bạn trai gì?"

Doyoung cúi gằm mặt trước sự bối rối hoàn toàn trong giọng nói của Taeyong. "Có phải Yuta là bạn trai của anh không?" anh hỏi, lông mày nhíu lại. “Anh ấy đã ở cùng anh ở câu lạc bộ, và các anh cùng nhau đi khắp nơi. Anh ấy cũng rất dễ thương với anh .. ”

Taeyong nhìn xuống Doyoung một lúc, bật ra một tràng cười ngạc nhiên. “Doyoung,” anh thở phào giải thích. “Yuta là bạn cùng phòng của anh. Tụi anh không hẹn hò, anh ấy chỉ là một người dễ xúc động. "

Doyoung ngước nhìn Taeyong, máu anh như từ từ đóng băng. "Anh... cái gì?" anh hỏi, từ từ đứng dậy. "Anh và anh Yuta-- anh không hẹn hò?"

Taeyong lắc đầu, bật ra một tràng cười bực bội. “Anh chưa hẹn hò với ai kể từ khi chúng ta chia tay,” anh ngượng ngùng giải thích. “Khi anh nói với em là đang chuyển nhà, em nhốt mình trong phòng và không nói chuyện với anh, điều đó .. Anh rất đau lòng. Anh thậm chí không thể nói lời tạm biệt với em. Anh đã mất một thời gian để vượt qua nó”.

"Chuyện này là sao?"

Tim Doyoung ngừng đập khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ ngưỡng cửa nhà bếp, và anh ấy gần như không muốn quay lại nhìn. Tuy nhiên, anh không cần phải làm như vậy, vì Jaehyun đã đi ngay đến chỗ Doyoung, nhìn anh với vẻ bối rối.

“Anh đã nói với em rằng anh ấy đã bỏ rơi anh,” Jaehyun nói, bối rối hơn là buộc tội. “Anh nói anh ấy bỏ đi mà không nói một lời. Em không nghĩ điều đó có nghĩa là anh đã không để anh ấy nói lời tạm biệt. "

Doyoung nhìn Jaehyun mà cảm thấy khó thở. Đôi môi anh đỏ, sưng húp và sưng lên, nhưng thay vào đó là ánh mắt anh chứa chan tình cảm, lại là sự bối rối và đau đớn. Nó khiến anh choáng ngợp, khiến anh bị tổn thương nặng nề đến nỗi tất cả những gì anh muốn làm là trốn đi.

Vì vậy, anh đã làm. Anh chạy ra khỏi bếp, ra khỏi căn hộ, đi theo cầu thang xuống và mặc kệ Jaehyun hét tên anh suốt quãng đường. Anh chạy ra khỏi tòa nhà và đi theo hướng ngược lại với xe của Jaehyun, không dừng lại cho đến khi tìm thấy một công viên thiếu ánh sáng.

Doyoung gục xuống một trong những chiếc ghế dài, thở dốc và thở dốc, và sau đó anh mới để mình cảm nhận được những gì đang xảy ra. Anh chưa kịp nhận ra thì nước mắt đã chực trào, anh nuốt nước bọt, rút ​​điện thoại ra nhắn tin cho Ten đến đón. Tuy nhiên, khi anh vừa mở khóa điện thoại của mình, có một loạt các cuộc gọi nhỡ từ Jaehyun, cũng như một số tin nhắn.

Từ: jaehyun

‘Doyoung

Doyoung, anh đang ở đâu

Doyoung, trả lời em đi

Doyoung, Em không giận anh. Làm ơn hãy trả lời em đi

Chúng ta sẽ không nói về điều này bây giờ, em chỉ muốn biết rằng anh vẫn ổn

Doyoung, em thích anh. Xin hãy trả lời em đi.’

Doyoung nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng của Jaehyun một lúc, nước mắt từ từ trào ra và rơi xuống màn hình. Điện thoại của anh lại đổ chuông, nhưng anh không trả lời, biết rằng anh không thể nói chuyện ngay bây giờ. Anh để nó vào hộp thư thoại, rồi cuối cùng nhắn lại cho Jaehyun.

Tới: jaehyun

‘Tôi đang ở trong một công viên

Không biết nó ở đâu nhưng tôi chỉ chạy dọc theo con phố nhà Yuta

Hướng ngược lại với nơi xe của cậu đang đậu’

Câu trả lời của Jaehyun gần như ngay lập tức, các bong bóng chỉ ra rằng anh ấy đang đánh máy mà hầu như không có đủ thời gian để xuất hiện trên màn hình của Doyoung trước khi tin nhắn hiển thị.

Từ: Jaehyun

‘Em đến ngay.’

Doyoung lại cất điện thoại vào túi, dành thời gian trước khi Jaehyun đến đó để hòa mình vào nhau. Anh lau nước mắt trên tay áo, không quan tâm đến việc nó bị ướt, và đưa tay vuốt tóc để sửa lại chỗ bị gió và việc chạy đã làm nó rối tung lên. Khi xe của Jaehyun tới được sau vài phút, Jaehyun ngay lập tức bước ra ngoài.

Doyoung nhìn lên Jaehyun, anh ấy trông rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh khiến Doyoung cảm thấy có lỗi. Anh lại nhìn xuống, sụt sịt và lau nước mắt. Vài giây sau, băng ghế bên cạnh có tiếng động, Jaehyun ngồi xuống bên cạnh.

Họ ngồi trong im lặng trong vài phút, tiếng ồn duy nhất là tiếng khụt khịt không thường xuyên của Doyoung. Tuy nhiên, từ từ, Jaehyun di chuyển một bàn tay lại gần hơn, vừa đủ để các ngón tay của anh chạm vào tay Doyoung.

“Em không khó chịu với anh” anh nói với Doyoung một cách trấn an, giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với cảm giác đau đớn mà Doyoung cảm thấy trong lồng ngực. “Anh đã bị thương. Em đã hiểu điều . Em không giận anh vì bất cứ điều gì. "

Doyoung không trả lời, Jaehyun thở dài và tiếp tục. “Tại bữa tiệc đó, khi chúng ta hôn nhau lần đầu tiên,” anh ấy bắt đầu, “Em không ngăn cản vì em đã phải lòng anh. Anh thật dễ thương và thông minh, em đã nghe anh hát vào đầu năm thứ nhất và phải lòng anh. Vì vậy, em đã hôn anh, nhưng em biết anh đã say, vì vậy em không nghĩ rằng bất cứ điều gì sẽ xảy ra. "

Jaehyun nuốt nước bọt, đủ lớn để Doyoung nghe thấy. “Sau đó vào ngày hôm sau, em đã thắng trong cuộc bầu cử để trở thành chủ tịch của hiệp hội sinh viên,” Jaehyun nói. “Em không nghĩ mình sẽ thắng, đặc biệt là thắng anh, vì anh là người tài năng và được yêu thích trong bộ phận. Nhưng khi em đến nói chuyện với anh về điều đó, bạn bè của anh nói rằng anh đang giận em và không muốn nói chuyện .. Em không bao giờ có cơ hội giải thích về bản thân mình ”.

Doyoung lúc này đang nhìn Jaehyun, quan sát miệng anh khi đang nói. Jaehyun quay lại nhìn anh, nở một nụ cười trước khi liếc đi chỗ khác. “Đó là lý do tại sao em không ngại giả làm bạn trai của anh,” anh ấy giải thích một cách lặng lẽ. “Em phải gần gũi với anh và em nghĩ anh có thể sẽ ngừng ghét em. Em đã nghĩ rằng anh thích em, khi anh hôn em, nhưng sau đó anh đã đẩy em ra, và .. ”

“Không đâu” Doyoung nói nhỏ sau đó, cuối cùng đã nói được sau ngần ấy thời gian. Jaehyun sững người, rồi bất ngờ nhìn anh, tròn mắt. “Không phải vậy” Doyoung lặp lại, to hơn và chắc chắn hơn một chút. "Anh thích em. Anh thực sự rất, rất thích em, Jaehyun. ”

Jaehyun nhìn anh chằm chằm một lúc, gương mặt anh dịu đi một chút và bật ra một nụ cười hoài nghi. "Anh không nói đùaem đó chứ?" anh ấy hỏi. “Tốt hơn là anh không nên nói đùa, bởi vì nếu đây là một trong những âm mưu tống tiền của anh--”

Jaehyun bị cắt ngang khi Doyoung đột ngột nghiêng người, hôn nhẹ. Khi Doyoung lùi lại, Jaehyun mở to mắt, nhưng nụ cười mê muội từ từ xuất hiện trên khuôn mặt anh. Doyoung không thể không cười.

"Đây có vẻ như là một kế hoạch tống tiền em?" Doyoung trêu chọc hỏi, và lại cười khi Jaehyun nhanh chóng lắc đầu. “Ngoan” anh ta thêm vào với một nụ cười. "Bây giờ hãy mua kem cho anh đi”

“Doyoung,” Jaehyun đáp lại, bực tức nhưng thích thú, anh ấy cười với Doyoung. "Gần nửa đêm."

“Anh biết một nơi,” Doyoung nói một cách tự tin bước ra khỏi băng ghế. Anh quay lại với Jaehyun, và sau một lúc, đưa tay ra.

Jaehyun cười với anh, trượt lòng bàn tay rộng và ấm của mình vào bàn tay Doyoung, nhảy khỏi băng ghế và đến đứng cạnh anh. "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro