CHƯƠNG 27: MÌNH ĐI DẠO NHÉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra mặt anh đỏ vì trái tim mình đang rung động trước người bên cạnh, rung động vì cảm giác cậu rất thân thuộc với mình, nhưng không hiểu vì lí do gì anh vẫn không thể chấp nhận cậu, hay vì không muốn có những cảm giác như thế này mà đâm ghét cậu hơn

Thấy Tiêu Chiến vẫn cứ thất thần không trả lời, Nhất Bác liền lung lay người anh

"Chiến Chiến, anh thấy đỡ hơn chưa, em xin lỗi, em thấy anh thích ăn cay nên mua mang tới cho anh, không ngờ. "

Cậu đang cảm thấy có lỗi rất nhiều tưởng như lấy lòng được anh ai ngờ còn làm anh thành ra thế này. Tiêu Chiến thấy vậy liền lên tiếng

" Tôi không sao, chắc lâu không ăn lại lên không thích ứng kịp "

Giờ không lẽ lại nói mình đang cản thấy rung động trước vẻ đẹp trai của cậu haizz 😅😅😅

"A Bác con đến rồi sao, sao không gọi điện cho mẹ đi cùng "

Bích Vân đến thấy con trai mình ở đây bà cũng vui vì cậu con trai mạnh mẽ kiên cường của tôi ơi,không bao giờ tồn tại chữ từ bỏ . Tiêu Chiến thấy bà đến liền cười tít mắt, trên tay bà còn cầm rất nhiều món ăn, trái cây và cả bó hoa mẫu đơn mà anh trồng sau vườn nhà con trai, bà có ghé qua định đi cùng với cậu ai ngờ , bà biết ý muốn mang đến loài hoa mà anh thích

"A mẹ đến rồi, mẹ đi đường có mệt không, ý còn có hoa mẫu đơn nữa kìa,thơm quá,còn đẹp nữa chứ "

Anh bước xuống giường chạy đến chỗ bà nâng niu bó hoa ấy như vật quý, còn mừng rỡ khi bà tới thăm

" Con xem con kìa cứ như con nít ấy, con được chồng bồi bỏ cho đã quá ha đâu cần đến bà mẹ già này nữa đâu "

Tiêu Chiến đang cười hớn hở nghe thấy tiếng chồng mặt liền sụ xuống tỏ vẻ không thích, có lẽ chính cảm giác mà Nhất Bác đem lại cho anh khiến tim anh loạn nhịp,anh không muốn chúng tồn tại nữa càng lúc càng ghét cậu, nhưng vẫn muốn thấy cậu ở bên mình. Rốt cuộc là hai thái cực gì đây, khó hiểu quá đi mất 😊😊😊

"Mẹ , con đã nói cậu ta không phải chồng con rồi mà, sao mẹ cứ chọc con hoài vậy "😠😠😠

Nói rồi anh nhìn sang cậu với ánh mât khó chịu, tất cả lỗi dường như anh muốn đổ hết lên đầu cậu vậy

"Được rồi, mẹ không nói nữa, con đừng giận mẹ nha "

Hai người đang nói chuyện vui vẻ,ngay cả bà cũng bỏ mặc cậu con trai của mình một góc, riết rồi không biết ai mới là con ruột nữa đây

Hai người đang nói chuyện say xưa, thì Đường Bích bước vào

"Tiểu Bích à, hôm nay sinh nhật con trai mình, mình không biết nên tặng gì cho nó cả "

Khuôn mặt băn khoăn suy nghĩ của hai bà mẹ, còn Tiêu Chiến thì bất ngờ, liền lên tiếng hỏi

"Cô ơi,hôm nay sinh nhật Vĩ Thành sao? "

"Ưm, mà nó không nói cho con hả, thấy hai đứa thân nhau mà "

Anh chỉ biết cười chừ, tuy thân thì thân nhưng anh cảm thấy cậu ta cứ muốn thừa nước đục mà thả câu vậy ấy, anh không thích chút nào, nhưng lần trước cậu ta đã tặng cho mình mắt kính cận để nhìn rõ hơn nên không thể không tặng quà lại được, tránh cho cậu ta cảm giác thân mật sẽ â

Haizz trên cuộc đời này thứ khó nhất chính là nghĩ món quà sinh nhật để tặng cho người khác. Tiêu Chiến trầm tư suy nghĩ về món quà để tặng liền lóe lên ý tưởng trong đầu "Hay là mình tặng bút nhỉ "

Hai bà mẹ vẫn chưa biết mình nên mua gì, cứ tranh cãi mãi. Còn từ nãy đến giờ Nhất Bác thật sự bị bỏ rơi, không ai còn để ý đến anh, đã thấy bực mình rồi, lại còn nhắc tên hắn ta cậu lại khó chịu vô cùng

"Mẹ và gì có thể ra ngoài bàn được không ạ, vợ con cần được nghỉ ngơi"

Đã cướp đi không gian riêng còn bàn về cái tên chết tiệt ấy là không ưa nổi rồi. Đúng kiểu nghĩ nói và hành động Nhất Bác liền nói khéo để hai bà mẹ đi ra. Khi hai người đi rồi căn phòng chỉ còn lại hình bóng quen thuộc, nhất Bác nhìn anh cười thật tươi khiến trái tim anh lại có chút loạn nhịp

"Anh có muốn ra ngoài hít thở không khí không? "

Nói đúng hơn kể từ lúc anh nằm viện đến nay cũng đã 3 tháng nên chẳng được đi đâu cũng cảm thấy không thoải mái. Thấy anh vẫn đang băn khoăn, cậu liền đến bên một góc của căn phòng nơi nó chiếc xe lăn, tuy anh có thể tự đi được nhưng với tính hậu đậu của anh thì cậu khồn yên tâm với lại cậu thích được nuông chiều anh

Cậu đẩy chiếc xe đến bên giường anh, nhanh chóng bế anh ngồi lên chiếc xe đó,Tiêu Chiến bất ngờ vì hành động ấy
"Tôi đã đồng ý với cậu đâu "

Nhất Bác bỏ qua mọi lời nói của anh, cậu biết chắc chắn anh rất thích nhưng giờ mà anh chịu nói ra với cậu mới lạ nên thôi hành động là trên hết

Không khí ngoài kia quả thật rất trong lành khiến tâm trangk con người tốt lên hẳn

"Anh thấy thoải mái không ? "

Từ nãy đêna giờ Nhất Bác luôn luôn để ý đến sắc thái của anh, tuy anh không thể nhớ bây giờ nhưng cậu sẽ vẫn cố gắng từng ngày

"Sao cậu lại đối tốt với tôi vậy "

Thật ra từ lúc anh mở mắt ra anh đã nhìn thấy cậu, người con trai ấy đã nghiễm nhiên bước vào giấc mơ của anh lúc nào nhưng anh chỉ có thể thấy được chiếc nhẫn người đó đeo trên tay không tài nào thấy được khuôn mặt, mỗi lần gần cậu anh lại cảm thấy thấy an toàn khác hẳn lúc ở gần Vĩ Thành

"Em... Em... "

Cậu được anh cho cơ hội nói ra, nhưng sao lại khó nói đến thế có phải vì quá xúc động nên không nói lên lời, hay do cậu quá đau vì anh không nhận ra tình cảm của mình

"Nếu cậu không muốn nói tôi không ép "

Anh ngước mặt mình lên nhìn người phía sau, người ấy vẫn đang nhìn anh với ánh mắt trìu mến, rất nuông chiều anh. Cậu tiến về phía đằng trước quỳ một gối trước mặt anh, ánh sáng lại làm khuôn mặt cậu đẹp hơn nữa rồi

Cậu đưa tay mình lên đụng vào chóp mũi của anh, sự nhẹ nhàng ấy càng khiến Tiêu Chiến thấy rất thân quen như kiểu mình đã trải qua rất nhiều lần nhưng không tài nào nhớ lại được

"Cho dù anh không nhớ ra em, em vẫn sẽ ở đây yêu thuơng và che chở cho anh "

Cậu nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay nhỏ bé ấy nhưng rất đẹp, đôi bàn ấy hình như sinh ra đã cố tình có kích cỡ như vậy để đôi bàn tay to lớn của cậu có thể nắm chọn trong lòng bàn tay mình
Cậu tiến về phía trước hôn nhẹ lên chán anh, lên má anh, hôn lên cả đôi môi mềm kia, đã lâu không được cậu đánh dấu chủ quyền

Không hiểu vì lí do gì mà anh không phản kháng vẫn để cho cậu làm như thế, mặt anh còn đỏ ửng lên vì ngại ngùng,vành tai anh cũng đỏ lên. Nhất Bác thấy vậy liền cười lên, nụ cười rất ngọt ngào

"Anh vẫn còn ngại sao, mặt đỏ len rồi kìa "

Sau đó cậu đứng dậy, tiếp tục đẩy anh đi khắp nơi trong bệnh viện cho anh cảm thấy không bị ngột ngạt. Còn người kia bị cậu hôn mà giờ đầu óc đang ngẩn ngơ, tim anh sao vậy chẳng chịu nghe lời anh lấy một nhịp,

"Cậu thấy thôi tặng bút cho Vĩ Thành có được không "

Cái gì đang chồng mà còn to tưởng đến trai khác là Sao, đã thế lại còn là cái tên đó, quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, cậu trả lời anh với giọng chán ghét

" Ừm "

Thật ra sau khi thấy cậu đánh Vĩ Thành buông những lời nói ấy là anh đã biết cậu không thích rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao, cứ mỗi lần ở bên cậu, anh lại muốn chia sẻ tất cả mọi thứ mặc dù người này mình ghét thế cơ mà

"Vậy cậu có thẻ giúp tôi mua một cậy bút khắc tên cậu ấy không "

Tiêu Chiến quay lại nhìn Nhất Bác với ánh mắt trìu mến nũng nịu với cậu,còn lấy tay lay lay tay cậu nữa chứ . Nhất Bác dù không muốn đồng ý cũng phải chấp nhận đồng ý haizz tội cho chàng trai ấy 😢😢😢😢

Sau khi đi dạo cũng khá lâu cậu đưa anh trở về phòng bệnh, còn cậu thì tranh thủ mua giúp anh cây bút

" Khi nào anh mà nhớ lại em đảm bảo anh 1 tuần cũng không xuống khỏi giường được "

Vì công ty đối tác đến để bàn chuyện làm ăn nên cậu không thể bỏ qua đành phải chấp nhận xa anh mấy tiếng đồng hồ rồi, đưa đồ cho anh xong liền quay về công ty liền

Còn cậu ta, chờ đúng lúc cậu đi liền bê một chiếc bánh kem bước vào phòng anh, có lẽ hắn muốn đón sinh nhật với anh

Tiêu Chiến đang xen xét kĩ lưỡng cây bút, đúng là người không có tâm,khắc chữ trên cây bút xấu ghê, bồng cậu ta mở cửa vào làm anh bất ngờ

"Happy birthday to me "

Tiêu Chiến cũng chưa load được chuyện gì, mãi mới định hình được liền nở nụ cười hát ngược lại chúc mừng sinh nhật cậu

"Happy birthday to you, happy birthday to you.. "

Cậu ta vui lắm, có lẽ đây là sinh nhật năm đầu tiên cậu ta được đón cùng người mình yêu

"Anh thổi nén với em nha"

"Thôi sinh nhật cậu mà, cậu mau thổi Đi"

"Phù "

Nến đã tắt, hắn ta cũng làm thủ tục ước các kiểu, haizz màu mè là giỏi chẳng được cái nước gì hết, cậu ta cắt bánh cho anh, tuy anh không phải tín đồ ngọt nhưng thôi lâu lâu ăn có sao đâu, anh để lại trên khóe miệng còn dính chút kem Vĩ Thành thấy vậy liền tiến tới định đặt nụ hôn lêm chỗ đó, nhưng không biết từ bao giờ, anh lại không còn nhân nhượng cậu ta nữa, liền phản xạ né tránh

Cậu ta chỉ biết cười thôi, cậu ta gần như biết một số điều dù có bị mất trí nhớ nhưng anh vẫn không quên dành chọn tình cảm cho một ai đó

"Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em "

Anh cũng loo từ trong chăn ra hộp quà tặng cậu

"Quà của cậu"

"Em cũng có quà sao? "

Cậu ta vui mừng, hí hửng không ngờ anh cũng tặng quaf cho mình, liền mở ngay ra xem

"Là bút sao, còn có tên em này "

"Phải, tôi nghĩ cậu là bác sĩ nên bút rất quan trọng "

Tuy không thích nắm nhưng mà do Tiêu Chiến tặng thì cái gì chẳng thích, đúng lúc đó hai bà mẹ sau một buổi sáng chật vật mới có thể lựa được món quà cho con trai, thì hai người bất ngờ trước viễn cảnh này

"Vĩ Thành con làm gì ở đây "

"Con muốn đón sinh nhật cùng với Tiêu Chiến "

Đường Bích đã dần hiểu ra chuyện gì, bà không muốn tình bạn giữa mình và Bích Vân có gì xích mích hay gì liền nói khéo

"Hôm nay còn về nhà sớm nha, mẹ tổ chức sinh nhật cho con "

Nói rồi bà tiến lại gần Vĩ Thành nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại ấy, rồi đưa ánh mắt sắt đá nhìn con trai, cậu ta cũng đâu đấy hiểu ra chuyện

"Vâng thưa mẹ, con sẽ cố gắng "

Sàng qua sàng lại cũng đến tối, hôm nay ai cũng có việc bận lên dường như đã bỏ quên Tiêu Chiến, con đối tác lớn và quan trọng nên vẫn chưa tới được với anh. Hôm nay trời mua, càng làm cho cảnh vật thêm ảm đạm hơn bao giờ hết, Tiêu Chiến cầm điện thoại lên đã 8h rồi

Còn tại nhà Vĩ Thành quả thật Đường Bích chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho con trai mình. Cậu ta cũng tranh thủ về sớm như lời bà, bước vào với sự bất ngờ

" Happy birthday to you, happy birthday to you, con trai mau thổi nến đi "

Cậu ta cũng thổi nến, ước điều ước của cậu ta ai mà chẳng đoán ra được " Con ước con sẽ có được Tiêu Chiến được cùng anh sống chọn vẹn suốt cuộc đời này ". Cậu nghĩ gì vậy, chồng người ta vứt cho ai

Mẹ cậu nhìn cậu rồi nở một nụ cười

"Con thích Tiêu Chiến "

Cậu ta có chút bất ngờ về câu nói ấy, cố ý lảng tránh câu hỏi của bà

" Đâu có đâu mẹ, con chỉ coi anh ấy như anh trai thôi à"

Bà biết nhưng bà muốn chính miệng con trai mình thừa nhận mà thôi

" Ừm vậy thì tốt, con nên nhớ cái gì là của mình thì mãi là của mình, còn không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình, con hiểu chứ "

" Dạ, con biết ạ"

Rồi hai mẹ con ngồi ăn trong sự im lặng, sau đó cậu bước lên phòng đóng cửa phòng một cái sầm, bà nghe thấy chỉ lắc đầu

" Con có thể yêu người khác tại sao cứ phải là Tiêu Chiến "

Cậu ta bước vào phòng đập phá đồ đạc trong phòng, cậu ta điên thật rồi, điên vì không ai đồng ý cho cậu ta yêu Tiêu Chiến hay Sao

Ở bệnh biện Tiêu Chiến vẫn đang ở đó một mình, hôm nay trời mưa có chút cảm thấy cô đơn, anh cứ mong chờ ai đó, cứ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại lôi điện thoài lên Weibo up dòng trạng thái

"Nhìn ngoài trời mưa rơi từng hạt, cảm thấy mình có chút cô đơn "

Đăng kèm cùng bức ảnh của mình Vừa mới đăng thôi đã có mấy ngàn like, quả thật người thường mà vẻ đẹp cũng coa thể hút fan

Nhất Bác luôn đặt chế độ xem tin đầu tiên,thấy điện thoại có thông báo cậu liền nhấp vô liền

" Đồ ngốc"

Rồi cậu nhanh chóng thu xếp công việc đến bệnh viện với anh. Còn anh đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa

Cậu nhẹ nhàng bước đến mở cửa, rồi đến bên cạnh giường bệnh của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, ôm anh vào lòng một lúc rồi mới đứng dậy đi về nhà

Ngày mai cậu muốn dành cho anh một bất ngờ, nên cần phải chuẩn bị

Hai ngày nay, anh ngủ luôn gặp phải một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ anh thấy một hình bóng cuat một người con trai, nhưng không thể thấy được khuôn mặt, đến khi gần nhìn thấy được mặt thì lại có một bàn tay nào đó che mắt lại. Anh giật mình tỉnh dậy, anh vẫn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc

"Là cậu ấy, mùi hương này chính là của cậu ấy "

Anh cứ nằm đó suy nghĩ vẩn vơ rồi lại thiếp đi lúc nào không hay. Còn Nhất Bác đã về đến nha, cậu tranh thủ tắm rửa,rồi vẫn thói quen quen thuộc, lôi cuốn nhật kí ra

Ngày 90: Hôm nay anh ấy không còn đẩy mình xa anh ấy nữa rồi, mà vẫn không thể chấp nhận được ở bên mình mà nhắc tên người khác, mình cũng biết ghen chứ

Viết xong cậu tranh thủ nên giường đi ngủ, chắc chắn ngày mai sẽ là ngày mệt mỏi lắm đây, nghĩ tới thôi đã hạnh phúc lắm rồi😍😍😍




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro