NGOẠI TRUYỆN 1 : SINH NHẬT LAO PO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mọi thứ đã quay trở về với đúng quy luật ban đầu của nó, cậu chỉ biết cuộc sống có lẽ không tồi tệ đến mức như cậu tưởng. Ngày anh tỉnh lại và lại yêu thương cậu như ngày nào, giờ niềm vui còn được nhân đôi nữa chứ : ANH ĐÃ MANG THAI, ĐỨA CON CỦA ANH VÀ CẬU, BÉ CON SẼ LÀ CẦU NỐI GIÚP CẬU VÀ ANH NGÀY CÀNG THÂN THIẾT, GẮN BÓ TRỞ THÀNH HÌNH BÓNG CỦA NHAU KHÔNG THỂ RỜI XA

Khi ngắm nhìn dung nhan của anh trên chiếc giường thân quên, cậu lấy tay vuốt tóc anh, ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trên đôi môi mềm mại kia

"Vợ ơi, anh đẹp thật"

Nhưng rồi chính khoảng lặng ấy lại khiến cậu nhớ về quá khứ, nhớ về thời khắc cậu ngồi bên giường bệnh của anh từ ngày này qua ngày khác, mong chờ ngày anh tỉnh lại

Có lẽ Nhất Bác sẽ chẳng ngờ được mình lại đón sinh nhật của chính mình và của cả anh một mình

'Chẳng lẽ anh hết thương em rồi hay sao, mà anh không chịu tỉnh lại vậy, anh có biết hôm nay là gì không?"

Cậu lại ngồi khóc, anh không đón sinh nhật cùng em đã đành ngay cả sinh nhật anh, anh cũng chẳng cần nữa hay sao, anh không muốn cùng em đón sinh nhật đến vậy sao. Lấy tay lau đi giọt nước mắt, cầm trên tay một chiếc bánh gato nhỏ nhỏ, có cắm cây nến 

"Vợ ơi, anh ước đi rồi thổi bánh"

Nhưng người kia vẫn nằm đó vẫn không có động tĩnh gì, thật sự cậu phải mất anh sao, cậu đã rất sợ, sợ khoảnh khắc anh mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa

Cậu vẫn đang miên man trong nỗi nhớ của quá khứ, liền bị anh lay lay

"Nhất Bác, em sao vậy, sao tự nhiên lại khóc"

Cuối cùng cậu cũng thoát ra khỏi nỗi ám ảnh kinh hoàng ấy, liệu cậu có tin được hay không khi tất cả những chuyện đã sảy ra trong khoảng thời gian dài ấy nó giống như một giấc mơ vậy và khi tỉnh dậy lại chẳng có chuyện gì cả

"Em nói anh nghe coi, suy tư cái gì mà lại khóc"

Cậu lại càng ôm chặt anh vào lòng

'Sao vậy em có chuyện gì nói anh nghe đi, Nhất Bác"

"Một chút thôi, chúng ta cứ như thế này một chút thôi"

5 phút sau cậu cũng buông anh ra, anh lấy tay lau đi nước mắt cho cậu

"Có phải em lại nhớ về chuyện cũ nữa hả"

Cậu lắc đầu

"Không đâu em chỉ là có con gì bay vào mắt nên mới nước mắt mới chảy như thế thôi"

Anh lấy tay cốc đầu cậu

'Em nghĩ anh là con nít hay sao mà dám lừa anh hả, nói mau"

Cậu chỉ biết ngãi đầu rồi cười cười, lại ôm anh thủ thỉ nhẹ nhàng

"Hì, mà anh này, sinh nhật của anh qua rồi, anh có muốn có gì không"

'Ờ ha, em không nhắc anh cũng không nhớ là sinh nhật mình qua rồi ấy, lu bu quá nên chẳng nhớ gì cả"

'Vậy anh có mong ước muốn có gì không"

"Cún con ngốc này, anh thì cần gì nữa, chẳng phải mọi thứ như vậy là đủ rồi sao"

Anh tiến tới hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu không thể nào cưỡng lại được nụ hôn ấy, mà đè anh ra hôn thật say đắm, hôn thật sâu, đến khi anh không có dưỡng khí để thở được nữa mới chịu thôi

'Anh mà không nói ước nguyện của mình ra, không những dừng ở chuyện hôn, mà em còn làm đến chuyện khác luôn ấy"

'Hả, em là đang ép người quá đáng đấy"

'Hì, em thích vậy mà"

Cậu thấy anh không phản ứng gì lại tiếp tục hôn anh, hôn đến khi đôi môi ấy đã đỏ ửng và sưng lên luôn rồi

"Được rồi, để anh nói em đừng có hôn nữa, môi anh sắp biến dạng rồi"

'Ha ha"

'Còn cười được nữa, có tin anh dùng răng thỏ cắn chết em không"

Cậu cố ý thách thức anh bằng cách đưa cổ mình ra, ý chỉ chỉ anh có dám dùng răng đó để cắn vào đây không. Anh như hiểu ra được điều gì liền cắn cậu một cái

'Ah, đau em"

'Xem lần sau em có dám khiêu khích nữa không"

"Huhu, anh hổng có thương em nữa, nên mới cắn em đau như vậy"

'Em cũng biết đau nữa hả, vậy mấy lần em cắn anh đến bầm tím người thì sao"

'Nhưng.."

'Ah, đúng rồi chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa thủy tiên đi, anh cũng rất thích hoa thủy tiên nữa, mà chẳng qua không thích bằng hoa mẫu đơn thôi"

'Anh thích ngắm nó sao"

"Ưm, đương nhiên rồi, chúng cũng rất đẹp mà"

Đúng là dân nghệ thuật luôn mang trong mình đam mê cái đẹp, cái đẹp luôn được nhìn nhận một cách toàn diện

Cậu liền nghĩ ra một ý tưởng, hay là mình cũng trồng một cách đồng hoa thủy tiên với đủ những màu sắc khác nhau cho anh nhỉ

'Được, vậy chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa thủy tiên"

'Ưm"

Anh và cậu cùng nhau thay quần áo, mặc bộ đồ cặp đẹp nhất để đi thưởng thức cái đẹp của nghệ thuật thôi

'Ah, hoa đẹp quá, Nhất Bác chúng ta đi thôi"

"Ưm"

Anh đã chủ động nắm tay cậu đi, trên đôi tay đó còn có chiếc nhẫn tròn tròn, đó có phải là vòng tròn của chiếc nhẫn cưới mà tình yêu của cả hai dành cho nhau hay không?

(HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA CHO CÂU TRUYỆN CỦA AD)

                          (HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA CHO CÂU TRUYỆN CỦA AD)

                 (HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA CHO CÂU TRUYỆN CỦA AD)

'Anh chạy từ từ thôi, anh đang mang thai đó, kẻo ảnh hưởng đến con"

'Anh biết rồi, em xem ở đây thật nhiều màu sắc, cả cánh đồng hoa thật đẹp"

Cậu ôm anh từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm mình lên vai anh

'Anh thích nó lắm sao"

'Ưm"

"Em sẽ mua cả chỗ này để làm quà sinh nhật cho anh, anh có chịu không?'

"Hả, không cần đâu, hoa đẹp thì phải để mọi người cùng ngắm chứ"

'Anh có biết gì không"

"Em phải nói anh mới biết được chứ"

'Anh cũng giống như những bông hoa kia vậy á, cũng rất đẹp nhưng nó lại chỉ thuộc về một người. Vậy có cớ gì mà cả cánh đồng này lại không chỉ thuộc về anh"

Anh đã bị cậu trọc cho đến đỏ mặt rồi, ý cậu là sao ý cậu là cậu đánh dấu chủ quyền rồi thì không cho ai đụng vào có đúng không?

'Tiêu Chiến, đã không thể tổ chức cho anh một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng rồi"

Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cậu

"Em có biết điều anh muốn nhất vào ngày sinh nhật là gì không?"

'Hửm, đó là gì"

'Đó chính là...."

'Anh mau nói đi"

"Là Vĩ Thành đó"

Vừa nói xong anh liền bỏ tay cậu chạy khắp cánh đồng

"Tiêu Chiến anh mau đứng lại, đừng để em bắt được anh rồi thì anh đừng hòng qua khỏi đêm nay"

'Liu liu, đố em bắt được anh"

Sau một hồi đuổi rượt nhau trên cánh đồng đẹp đến thơ mộng ấy, cuối cùng anh cũng xin hàng anh đâu dám chạy nhiều chạy nhanh lại càng không vì sợ bé con sẽ mệt

"Nhất Bác anh xin lỗi, anh mệt quá rồi"

Cậu chạy lại bế anh phốc lên, vào ngốc cây lớn rồi đặt anh ngồi xuống, cậu ngồi phía sau anh, ôm anh chặt vào lòng, nói nhỏ

"Vừa nãy anh mới nói gì cơ, anh nói lại em nghe xem nào"

'hả, anh đâu có nói gì đâu"

'Em cho anh một cơ hội để nhận được sự khoan hồng, nếu không em không dám tối nay anh sẽ bị gì đâu"

'Hả, anh nói anh muốn Vĩ Thành đó"

Cậu liền bật ngửa anh ra sau, hôn anh một cách đắm đuối

(HÌNH ẢNH MINH HỌA CHO THÊM PHẦN SỐNG ĐỘNG )

"Ah, anh xin lỗi chồng yêu, anh biết lỗi rồi"

"Vậy điều anh muốn nhất ngày sinh nhật là gì"

'Hì, nó đơn giản lắm, anh chẳng cần phải tổ chức linh đình thịnh soạt, đồ ăn sa hoa hay những thức uống đắt đỏ gì cả, anh chỉ muốn cùng em như thế, nắm tay nhau thật hạnh phúc đi khắp muôn nơi như vậy cũng đã mãn nguyện rồi"

Cậu lại nhẹ nhàng hôn lên trán anh

'Em cũng nguyện cùng anh đi khắp thế gian, chỉ cần anh ở đâu em sẽ ở đó"

'Ah, đúng rồi, hồi anh còn nhỏ á, mỗi lần sinh nhật mẹ cũng hay mua cho anh một chiếc bánh gato nhỏ nhỏ, tuy nhỏ thôi nhưng anh vô cùng thích luôn. Nhưng ở chỗ anh sống không có hoa thủy tiên, nên mẹ đành dẫn ra cánh đồng hoa cải vậy, Bởi vậy anh cũng muốn em được ngắm cánh đồng hoa cải á"

Cậu lấy tay nhéo mũi anh

"Anh đúng là thỏ con đáng yêu "

"Em cũng là con sư tử đáng yêu"

Hai người cứ như thế cùng nhau ngắm cánh đồng hoa thủy tiên, cùng nhau ngắm nhìn về tương lai phía trước, cùng nhau xây đắp mái ầm gia đình

Sinh nhật cũng không hẳn ta sẽ phải cần quà của ai đó, nhưng người nào đó chấp nhận ở bên cạnh ta cùng nhau nắm tay ta đi đến hết cuộc đời này, cũng là món quà quý giá nhất rồi

"Vương Nhất Bác, anh yêu em"

'Tiêu Chiến, em cũng yêu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro