Ký sự ăn giấm của Vương Nhất Bác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi hai người có một cô con gái, Vương Nhất Bác cảm thấy mình trước mặt Tiêu Chiến đã bị thất sủng trầm trọng...

Vương Nhất Bác cảm thấy mình bị thất sủng.

Vội vã trở về nhà như thường lệ nhưng căn nhà thì hoàn toàn trống không. Trong phòng ăn có hai hộp giữ nhiệt vuông vức đặt trên bàn, trên hộp giữ nhiệt có một tờ ghi chú dán vài sticker rất đáng yêu thêm mấy dòng chữ như rồng bay phượng múa của Tiêu Chiến:

"Anh đưa tiểu Điềm Điềm đi xem phim rồi, có gọi đồ ăn cho em vừa kịp thời gian chắc là còn nóng đấy."

Dưới góc phải của giấy ghi chú còn vẽ một cái mặt cười nho nhỏ.

Vương Nhất Bác thở dài, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống ghế, mở túi giữ nhiệt ra, có một hộp cơm và một hộp rau. Một túi khác đựng canh gà tất cả đều còn nóng. Lúc lấy hộp canh ra vẫn còn nóng bỏng tay...., mở nắp mùi thịt gà bay lên khắp nơi, thịt gà hầm rất nhừ, thịt chân gà đều bị hầm cho ra bã, nước canh bên trong nồng đậm chìm chìm nổi nổi.

Vương Nhất Bác vừa nhìn liền biết đồ ăn là gọi ship về, nhưng khẳng định đây là súp Tiêu Chiến nấu, nghĩ như vậy lập tức trong lòng được an ủi không ít, Vương Nhất Bác lập tức uống ừng ực hết nửa bát canh, uống xong liền tiện tay mở điện thoại ra xem vòng bạn bè trên Wechat, nhìn thấy Tiêu Chiến một giờ trước đăng một tấm ảnh trong vòng bạn bè, phối đồ đôi cùng với tiểu Điềm Điềm ngồi cùng một chỗ trong rạp chiếu phim chụp ảnh tự sướng, tiểu Điềm chân trần ngồi trên ghế tay vịn lấy cổ anh. Trong bức ảnh Tiêu Chiến đeo cặp kính 3D miệng nở nụ cười đến là vui vẻ.

Vương Nhất Bác một đứa trẻ bị bỏ rơi cực kì ghen tị bình luận: "Lão Tiêu, nhớ mang tiểu Điềm Điềm về nhà sớm đó."

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lời này tại vòng bạn bè mà nói công khai thì quá buồn nôn, giây tiếp theo nhanh tay xóa bỏ bình luận, buồn bực ném di động lên bàn, thầm nghĩ mình mà lại cùng con gái ăn giấm, thật là cạn lời.

Thế nhưng...

Vương Nhất Bác bên cạnh vừa gặm chân gà vừa nghĩ từ ngày có Điềm Điềm, Tiêu Chiến tựa như là thay đổi thành một người từ trước kia mười ngón tay không dính nước mùa xuân giờ đa số công việc nội trợ đều do anh đảm nhận.

Sở dĩ vì bản chất công việc nên số lần hai người ở nhà ăn cơm cũng không nhiều. Ở nhà đều là Vương Nhất Bác tự thân xuống bếp, đây là sáng kiến của Vương Nhất Bác để cầu hôn Tiêu Chiến. Sau mấy lần làm nổ bếp, kỹ năng làm bếp của Vương Nhất Bác đã có một bước đại nhảy vọt sánh vai cùng với các master chef thế giới. Quả không hổ là ta.

Vương Nhất Bác quyết tâm vỗ béo Tiêu Chiến cho đến lúc em bé ra đời, kết quả hài nhi mập không có dưỡng đến, hài nhi ngược lại là dưỡng ra một Tiêu Chiến hạ quyết tâm phải vì Điềm Điềm mà khổ luyện kĩ năng bếp núc một phen. Lúc quay phim tay cầm thực đơn nghiêm túc đọc qua thậm chí còn lên mạng search công thức nấu ăn. Hiện tại các kĩ năng làm bếp của Tiêu Chiến so với Vương Nhất Bác còn tốt hơn. Món sở trường là canh hầm càng là tuyệt nhất.

Nhất là súp gà, súp đặc như sữa, thịt được hầm rất ngon, Vương Nhất Bác rất thích uống, tiểu Điềm Điềm cũng rất thích uống.

Tiêu Chiến đem canh rót vào bình sữa chuyên dụng, ôm tiểu Điềm Điềm trong lòng mà cho ăn, Vương Nhất Bác vừa uống vừa nhìn Tiêu Chiến cho con gái ăn, tiểu Điềm Điềm ôm bình sữa trong vòng tay của Tiêu Chiến mà thưởng thức nó, khi cười lên có hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt rất giống Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hiếm khi để Vương Nhất Bác cho con ăn, luôn nói với hắn rằng hắn không cẩn thận với con cái. Lý do là có lần anh đang bận quay phim ở trên núi, lúc Tiêu lão sư trở về nhà đập vào mắt anh là thấy tiểu Điềm Điềm đang bơ vơ uống sữa trong bình, còn Vương Nhất Bác thì đang dán mắt vào màn hình điện thoại chú tâm tập trung xem giải đua moto. Tiểu Điềm Điềm sau khi uống hết sữa thì liên tục lắc cái bình rỗng nhưng không thấy một hạt sữa nào rơi ra, thế là khóc đến kinh thiên động địa.

Vương Nhất Bác thấy tiểu Điềm Điềm khóc liền nhao nhao cả lên, nhặt lấy núm vú cao su nhét vào miệng tiểu Điềm Điềm không quên đe dọa:

"Đừng khóc, đừng khóc, con gái bố cắn tạm cái này nhé! Ngoan! Nào! Nào".

Tại cửa ra vào, Tiêu lão sư đã thay giày xong và thả hành lý xuống, toàn bộ quá trình đều được anh thu lại không bỏ sót một chi tiết nào. Anh không nói lời nào nhưng từ đó trở đi thà mời bảo mẫu về cũng không dễ dàng giao bé con vào tay Vương Nhất Bác.

Đối với sự tình này, Vương Nhất Bác rất vui vẻ khi được tự do, hắn mặc dù rất thương yêu tiểu Điềm Điềm, nhưng chăm sóc bé con quả thực là không am hiểu.

Với em bé thực sự là chạm vào điểm mù kiến thức của Vương Nhất Bác.

Nhưng hậu quả trực tiếp mà hắn không lường được khi để Tiêu Chiến tự tay bế bé con là thế giới riêng của hai người ngày càng ít đi.

Trong cuộc chiến ngầm này với con gái mình, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp thua đến đến nơi rồi và hắn - Vương bị bỏ rơi Bác rất bực bội.

Vào lúc ban đêm, Vương Nhất Bác yếu ớt nhìn Tiêu chiến mở chăn ra và nằm vào bên cạnh:
"Phim hay không?"

Tiêu Chiến ngáp một cái rồi đưa tay tắt đèn ngủ lười biếng nói: "Na Tra ma đồng giáng thế xem rất hay, kịch bản không tệ, hiệu ứng đặc biệt tốt, tiểu Điềm Điềm cũng ngoan, không có làm loạn".

Vương Nhất Bác không ngủ, xoay người ôm lấy anh nhẹ giọng hỏi: "Điềm Điềm ngủ chưa?"

Tiêu Chiến mùa đông đi ngủ thích dùng bịt mắt, thanh âm từ trong chăn buồn buồn truyền đến: "Rồi, anh đã hát ru nửa ngày trời mới chịu thiếp đi, ngủ đi lão Vương, ngày mai anh còn phải đi chụp tạp chí sớm".

Vương Nhất Bác trầm mặc nửa ngày, xoa xoa đỉnh đầu lộ ra ngoài của anh, nhưng không giống như Tiêu Chiến lập tức nhắm mắt, nằm trên gối đầu nghiêng người sang ôn nhu ôm lấy anh, ngón tay thon dài thuận tiện từ sống lưng của anh chậm rãi trượt lên, dừng ở cổ anh hít một hơi thật sâu, thanh âm hơi có vẻ khàn giọng nói: "Tiêu Tiêu~" .

Tiêu Chiến không lên tiếng, giật giật thân thể tránh những ngón tay đang làm loạn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác còn nhớ hồi chưa có tiểu Điềm Điềm tối đến đều có thể lăn giường với anh cả đêm, làm anh đến mức phát khóc mới miễn cưỡng tha cho. Giờ thì hay rồi, đến ôm cũng kẹt sỉ.

Vương Nhất Bác kiên nhẫn: "Chiến ca?"

Tiêu Chiến không xoay người lại, cánh tay duỗi ra đằng sau đè lại cái tay đang sờ soạng một cách vô tổ chức của Vương Nhất Bác, trực tiếp ném ra hai chữ:

"Ngủ đi!"

Vương Nhất Bác ủy khuất nói: "Em muốn ở trong anh Tiêu Chiến a."

Tiêu Chiến: "..."

Mặc dù rất muốn nói là cái việc này thì có liên quan gì đến anh, nhưng cẩn thận một suy nghĩ một lúc anh sợ mông mình gặp nguy hiểm liền bất đắc dĩ lật người nhắm mắt lại chỉ về một hướng: "Em tới phòng vệ sinh giải quyết đi, nói nhỏ chút."

Vương Nhất Bác không làm, rõ ràng lão bà ngủ ở bên cạnh mà còn phải tự mình đi vào phòng vệ sinh giải quyết, lão công như hắn thật bất hạnh quá đi.

Thế là cùng lão bà thương lượng, chạm vào vòng eo thon gọn của Tiêu Chiến mà nói: "Chỉ một tí thôi Tiêu Chiến à, chắc chắn không làm anh mệt mỏi đâu, em hứa!"

Eo của Tiêu Chiến vốn là nơi nhạy cảm, bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác phủ lên nhất thời run rẩy, đành phải mở mắt ra trừng hắn: "Anh tin em, một tí này của em tối thiểu là một giờ trở lên chứ gì Vương Tâm Cơ?".

Vương Nhất Bác kháng nghị nói: "Em cam đoan lần này chỉ trong vòng nửa giờ!"

Tiêu Chiến từ chối một cách tàn nhẫn nói: "Không."

Vương Nhất Bác đau lòng quở trách anh: "Từ khi có tiểu Điềm Điềm, số lần chúng ta mây mưa đều thiếu nhiều như vậy".

Đột nhiên, một tiếng kêu lớn của phòng bên cạnh làm gián đoạn tiếng khóc đau buồn của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến từ trên giường nhảy xuống, mặc vội chiếc áo choàng chân còn quên không đi dép chạy sang phòng kế bên với vận tốc anh sáng. Không lâu sau Vương Nhất Bác liền nghe được sát vách truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Tiêu Chiến đang ngâm nga khúc hát ru. Cúi đầu nhìn lại bản thân mình thật vô cùng đáng thương, trong lòng nói không nên lời bất bình.

Có nữ nhi là quên lão công, lão Tiêu anh hẳn là điên rồi, Vương Nhất Bác tức giận đến nỗi vừa vò vừa cắn chiếc gối của Tiêu Chiến. Tai sói dựng thẳng lên nghe được tiếng Tiêu Chiến mở cửa, rất nhanh tay lập tức đem gối của anh trở về đúng vị trí, tay làm phẳng các nếp gấp vừa bị mình làm nhàu nát, ngồi khoanh chân trên giường nhìn ra cửa giả vờ cười.

Quả nhiên, Tiêu Chiến lặng lẽ nói: "Điềm Điềm tỉnh rồi, đêm nay anh sẽ bồi Điềm Điềm ngủ."

Vương Nhất Bác mỉm cười và nói: "Nhà chúng ta tiểu công chúa là quan trọng nhất, anh đi đi, đi ngủ sớm một chút."

Tiêu Chiến gật đầu, cái đầu dò xét ló vào cửa phòng nhanh chóng rụt trở về.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác dần dần biến mất, cầm chiếc gối của Tiêu Chiến kẹp vào hai chân đấm vào nó vô cùng mãnh liệt.

Lại bồi Điềm Điềm ngủ, lại bồi Điềm Điềm ngủ, số lần Điềm Điềm ngủ cùng anh còn nhiều hơn số lần anh ngủ cùng với em rồi đấy... Chả lẽ em không cần bồi sao, em cũng cần chứ, thật đáng ghét.

Khi Tiêu Chiến một lần nữa ló đầu vào phòng, anh thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác điên cuồng vặn vẹo với chính chiếc gối của mình. Có chút im lặng, lên tiếng nhắc nhở: "Cái kia, tốt nhất là em nên đi vào phòng vệ sinh tự giải quyết chút đi, nín nhịn sẽ làm hỏng thân thể, không tốt đâu".

Nghe tiếng Tiêu Chiến sau lưng, Vương Nhất Bác giương mắt lên liền thấy Tiêu Chiến thần không biết quỷ không hay lại xuất hiện tại cửa ra vào, cuống quít đem gối ném ra sau lưng, méo miệng nhẹ gật đầu.

Tiêu Chiến thỏa mãn đóng cửa lại đi về phía phòng bên cạnh.

Vương Nhất Bác sợ tối, sau khi tự mình giải quyết được nhu cầu, hắn mở đèn đầu giường mới dám nằm xuống, cửa cũng he hé ra một góc 45°.

Tiêu Chiến ngâm nga khúc hát ru, thanh âm nhẹ nhàng và dịu dàng vang vọng trong ngôi nhà yên tĩnh. Tiểu Điềm Điềm cùng Vương Nhất Bác cùng nhau nương theo tiếng hát ru mà tiến vào mộng đẹp.

Tiểu Điềm Điềm mơ thấy mình đang bú sữa, cái miệng nhỏ xinh chẹp chẹp nước dãi chảy ướt nửa cái gối.

Vương Nhất Bác mơ một giấc mộng xuân, vừa ôm vừa cắn lấy gối của Tiêu Chiến tự an ủi mình.

Tiêu Chiến thấy tiểu Điềm Điềm đã ngủ, rón rén đi về phòng ngủ chính, xoay người nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang say ngủ Vương Nhất Bác.

Mi mắt của Vương Nhất Bác run rẩy, tay ôm gối của Tiêu Chiến thật chặt, làu bàu trở mình.

Người này, ngay cả nói chuyện hoang đường đều là mơ hồ không rõ.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đầu ngón tay quét qua chiếc mũi cao thẳng tắp của Vương Nhất Bác.

"Em đúng là, đã không giỏi ăn giấm thế mà lại ăn cả giấm với con gái của chúng ta nữa".

Chiếc đèn cạnh giường được chiếu sáng lờ mờ phản chiếu hình bóng đen của hai người trên tường, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nằm lên giường có thể trông thấy lông tơ trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác với màu vàng ấm áp.

Nhìn một chút, mí mắt chậm rãi kéo xuống, anh chui vào giường từ phía bên kia ôm lấy eo Vương Nhất Bác cọ cọ rồi thiếp đi.

Một gia đình ba người chìm vào giấc ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro