Vì sao Vương Nhất Bác bị nhốt ở ngoài cửa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy hiện thực hướng / Chiến tranh lạnh/ Vẫn ngọt ngào /Chiến Chiến tức giận có chút A.

Vương Nhất Bác: Chiến Chiến tức giận thì dỗ làm sao 😭.

--------------------------------------

"Bang"

Vương Nhất Bác ở ngoài đập cái mũ màu tro vào cánh cửa, Tiêu Chiến đã mấy ngày này đem hắn nhốt ở ngoài cửa, cửa nhà còn để cho hắn vào, nhưng cửa phòng thì cũng đừng nghĩ đến.

Cơm cũng nấu như thường lệ, nhưng chính là một câu đều không nói với hắn. Nấu xong cũng không gọi hắn ra ăn cơm, lặng lẽ đem phần của mình vào trong phòng, giống như là liếc hắn một cái liền thấy phiền. Vương Nhất Bác bực bội mà túm tóc, ủy ủy khuất khuất mà ôm gối đi đến phòng sách.

Vương Nhất Bác kỳ thật rất sợ Tiêu Chiến sinh khí. Tiêu Chiến từ trước đến nay là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, dịu dàng khiêm tốn, nhiều lắm là có đôi khi cắn cắn môi lúc lo lắng, cũng là đáng yêu đến không chịu được. Nhưng Tiêu Chiến một khi đã chân chính nóng giận thì thật đáng sợ đến kinh hoàng, sa sầm mặt mày, khí tràng toàn bộ khai triển, lạnh đến cực hàn, ai cũng không tới gần được, Vương Nhất Bác cũng không dám lộn xộn. Vương Nhất Bác tức giận, Tiêu Chiến biết nói sao để dỗ dành, nhưng khi Tiêu Chiến sinh khí Vương Nhất Bác là không dám dỗ.

Tiêu mỹ nhân của chúng ta vừa mới dậy, sư tử con bá đạo phách lối Vương Nhất Bác bên này cũng không biết phải làm sao. Nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh lạnh của cặp đôi này, vô cùng đơn giản.

Lúc trước Vương Nhất Bác bị cảm mạo, có chút phát sốt, lúc đầu cùng bằng hữu trong đội đua xe có hẹn với nhau, Tiêu Chiến không để hắn đi. Nói sợ hắn sẽ bị choáng trên đường đua. Vương Nhất Bác nghĩ chẳng phải cảm vặt sao, làm sao có thể như thế được, Tiêu Chiến coi thường hắn, chuyện bé xé ra to.

Khoảng thời gian này hắn thực tế ngứa tay, lịch làm việc dày đặc, thời gian rảnh cũng không nỡ tách ra khỏi Tiêu Chiến, thật lâu đều không có đụng vào moto, thật là có chút phân vân. Thế là, thừa dịp Tiêu Chiến ra ngoài đóng quảng cáo, không để ý đến lời được dặn đi dặn lại của Tiêu Chiến, liền vụng trộm lẻn đi đua xe moto.

Thế là đi và cũng thật trùng hợp, thật đúng là bị Tiêu Chiến lo lắng đúng, trời quá nóng, tại một khúc cua hắn đột nhiên có chút phát choáng, cân bằng khống chế không tốt, xe và người liên tiếp cùng một chỗ đổ xuống. Ài, nói có khéo hay không, sau khi ngã xuống đất thậm chí còn chóng mặt hơn, mơ mơ màng màng không có ý thức, trước lúc ngất đi Vương Nhất Bác cũng không biết cơ thể đau chỗ nào, đầu óc đều hiện lên những từ to bổ chảng — — mình xong đời rồi.

Lúc mở mắt ra, liền thấy cặp mặt đang đỏ lên của Tiêu Chiến. Tiêu chiến cả người nhìn có chút lộn xộn, quần áo trên người còn là đồ của bên thương hiệu đang quay quảng cáo, tay áo lúc đầu phẳng phiu cuộn lên cũng có chút luộm thuộm. Giữa hai đầu lông mày nhíu chặt mang theo một hơi lạnh dọa người, bình thường luôn luôn hơi dẩu môi giờ cũng mím chặt. Vương Nhất Bác có chút co rúm lại, cực kỳ cẩn thận mà kêu lên "Ca…"

Tiêu Chiến liếc hắn một chút, hỏi: "Nơi nào không thoải mái?". Thanh âm cũng lạnh lùng

"Không có không có, em không sao" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến lấy lòng cười.

Hắn muốn nắm tay Tiêu Chiến, nhưng anh lập tức né tránh. Vương Nhất Bác lo lắng, vội vàng ngồi lên, làm sao hắn biết hệ lụy một trận vừa ngất đi, lúc muốn ngồi dậy liền suýt ngã ra khỏi giường, Tiêu Chiến đột nhiên ôm lấy Vương Nhất Bác quát: "Em đang làm cái gì vậy."

Dứt lời liền vòng tay đỡ lấy Vương Nhất Bác, đặt một cái gối sau lưng hắn bằng một tay. Vương Nhất Bác giống như bạch tuộc quấn chặt lấy tay ca hắn không buông, làm sao có thể trốn tránh hắn, làm sao có thể không để hắn nắm tay cơ chứ (ủy khuất.jpg)

"Không muốn anh ở đây phát cáu thì mau bỏ tay ra, nằm xuống!"

Vương Nhất Bác chần chừ một lúc, lực đạo có chút lỏng, Tiêu Chiến thuận thế vịn hắn tựa ở trên gối, người rất lạnh, động tác rất nhẹ nhàng nhu hòa, Vương Nhất Bác đột nhiên có chút muốn khóc, hắn tại sao lại làm Tiêu Chiến tức giận như thế này.

Tiêu Chiến bấm chuông gọi bác sĩ tới.

Não chấn động nhẹ, diện tích trầy da khá lớn. Đề nghị nằm viện quan sát mấy ngày.

Sau khi bác sĩ rời đi. Vương Nhất Bác đều không dám nhìn Tiêu Chiến, áp suất không khí trong phòng bệnh xuống tới âm độ, Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, có chút không thở nổi.

Ánh mắt liếc về phía Tiêu Chiến đang đi ra cửa, Vương Nhất Bác quên hết những gì mà bác sĩ vừa nói, liền muốn xuống giường đi theo.

"Em nằm xuống cho anh!" Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, cất bước trở về trước giường, đem hắn ấn xuống giường.

"Anh... anh đi đâu vậy a?" Vương Nhất Bác kéo tay áo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cố nghĩ Vương Nhất Bác vẫn là một bệnh nhân. Ép buộc mình phải kìm nén cơn giận.

"Em nằm xuống, anh về lấy ít đồ, chút nữa trở về."

"Em đi cùng anh…"

Vương Nhất Bác hiện tại cả người có chút hoảng, Tiêu Chiến tức giận như vậy, vạn nhất...vứt bỏ hắn thì làm sao bây giờ.

"Vương Nhất Bác, em nghe lời một tí đi được không."

Đuôi mắt anh có chút đỏ, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến có chút thất thần. Có trời mới biết lúc anh nhận được điện thoại của đội xe gọi tới nói Vương Nhất Bác xảy ra chuyện anh rơi vào trạng thái như thế nào, gấp đến độ nhanh như điên. Trợ lý đều bị hù dọa. Tiêu Chiến cảm thấy cả người mình linh hồn như bị rút mất, máy móc mà cúp điện thoại, máy móc mà nói xin lỗi với đối tác, máy móc mà chạy tới bệnh viện, hiện hồi tưởng lại, anh đều không biết lúc đấy mình đã làm gì. Cả trái tim anh treo giữa không trung, không cảm nhận được chút nhịp đập nào cho đến khi Vương Nhất Bác mở mắt ra.

"Còn tốt, thật may."

Tiêu Chiến nhắm lại mắt, đưa tay lau mặt một cái.

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Chiến lùi lại lịch trình ở bệnh viện chăm sóc Vương Nhất Bác, ôn nhu tỉ mỉ. Nhìn như hết thảy đều rất bình thường, chỉ là không thể nào mà cười với hắn một cái.

Lúc có bằng hữu đến thăm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đối đãi như thường, cười đến ôn nhu, người ngoài mảy may nhìn không ra hai người đang như hai dòng nước ngầm phun trào.

Ngày đó thiên thiên huynh đệ đến thăm Vương Nhất Bác, Uông Hàm lão sư mặt lạnh nhìn Vương Nhất Bác chỉ trích:

"Lớn như vậy rồi còn không biết nặng nhẹ sao?"

"..."

Uông Hàm lão sư trách mắng hắn, thầy như cha, Vương Nhất Bác luôn luôn kính trọng, chỉ có thể đem đầu càng cúi càng thấp.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bị mắng mà có chút đáng thương, đi qua đưa cho Uông Hàm lão sư cốc nước, nhẹ lời giải vây:

"Uông lão sư, anh cũng biết Nhất Bác lâu rồi không lái moto, cũng không nghĩ tới cảm mạo lại ảnh hưởng lớn như vậy."

"Có rất nhiều điều em ấy không mong đợi lại xảy ra."

"Vâng vâng vâng, cũng trách em không quá thích vận động , cũng lâu rồi không để em ấy đi lái moto. Em ấy lại là một người yêu chạy nhảy nữa." Tiêu chiến ôn nhu mà cười, giọng điệu mang sự cưng chiều.

Uông Hàm lão sư nhìn Tiêu Chiến nho nhã lễ độ, tức giận ngược lại cũng tiêu đi mấy phần, nghĩ thầm, đứa nhỏ này quả nhiên làm người khác ưa thích.

Tiêu Chiến cùng thiên thiên huynh đệ trò chuyện, lễ phép vừa vặn, một đám người thỉnh thoảng cười ra tiếng. Vương Nhất Bác bị gạt sang một bên có chút đáng thương.

"Chiến ca, em muốn uống nước." Vương Nhất thanh âm buồn buồn nói.

Tiếng cười hơi yếu ớt, cũng không rõ ràng. Thế nhưng Tiêu Chiến lại lập tức bắt được, rót cốc nước, nhấp miệng thử nhiệt độ một chút rồi mới đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vuốt vuốt mũi, hắt hơi một cái, Tiêu Chiến liền đưa khăn giấy qua, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, nhẹ nhàng giúp hắn đắp lại chăn. Còn vừa cùng mọi người nói chuyện, những động tác này dường như làm đã thành quen, tất cả chỉ trong một lần.

Đại lão sư mở miệng trêu chọc: "Nhìn trong nhà là biết mọi chuyện đều do Nhất Bác định đoạt a."

Vương Nhất Bác không dám nói tiếp, lướt qua thần sắc Tiêu Chiến, sợ anh không cao hứng.

"Vâng." Tiêu Chiến cười cười

"Nhất Bác tuy nhỏ tuổi hơn với em, nhưng rất trưởng thành, biết quan tâm đến mọi người."

Tiêu Chiến vẫn luôn như vậy, biết Vương Nhất Bác là sư tử con tự tôn mạnh mẽ, ở trước mặt người ngoài luôn luôn giữ thể diện cho hắn. Ngay cả khi trong lòng tức giận, nhưng là đóng cửa lại mới nói, còn ở bên ngoài thì vẫn biết bảo toàn một Vương Nhất Bác kiêu hãnh.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ôn nhu hiểu chuyện như vậy, áy náy đến mức muốn đánh chính mình, là tại sao không nghe lời, để bạn trai lo lắng tức giận. Dáng dấp đẹp mắt, tính cách tốt, gia giáo tốt, nếu có con hồ ly tinh nào nhân lúc hắn vắng nhà mà lẻn vào, đem người cướp đi, hắn lúc đấy thật không biết khóc với ai.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của Vương Nhất Bác thật chuẩn xác, hắn sớm cảm thấy mình sắp xong đời rồi. Hối hận cũng vô dụng, chờ Vương Nhất Bác phục hồi tốt có thể xuất viện. Thái độ Tiêu Chiến lập tức liền lạnh cứng. Thực hiện chính sách ba không, không cười, không nói chuyện, không tiếp xúc.

Vương Nhất Bác tại thư phòng ôm chăn mền càng nghĩ càng ủy khuất, hắn biết sai! Nào có đạo lý nào mà một tuần lễ đều không cho người vào phòng, quá tổn thương lòng tự trọng rồi! Thật là mất mặt a! Vương Nhất Bác ngồi dậy vọt tới trước cửa phòng ngủ, đêm nay hắn nhất định muốn cùng Tiêu Chiến nói cho rõ ràng, thật là khó chịu! Nâng tay lên định gõ cửa phòng, nhưng nghĩ tới khuôn mặt lạnh như tiền của Tiêu Chiến liền dừng lại, nhún nhún vai.

Lại cảm thấy mình thật quá uất ức, hắn đi tới đi lui trong phòng, Tiêu Chiến thật quá phận, hắn thật muốn phát điên, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu.

Gọi điện thoại

"Khoan ca, uống rượu không?"

… …

Thời điểm Lưu Hải Khoan đến, Vương Nhất Bác đã uống đến say không mức không biết trăng sao là gì nữa. Câu lạc bộ là trong vòng tiền bối mở, cơ bản cũng đều là người quen biết, sạch sẽ, tính an toàn cũng cao. Vương Nhất Bác không cùng Tiêu Chiến đánh nhau thì hay đến đây uống rượu nhảy nhót, cũng coi là nơi giải tỏa căng thẳng áp lực quên cả trời đất.

Sau này hai người ở cùng nhau, Tiêu Chiến tửu lượng tầm thường, tính tình lại thích yên tĩnh, không quá thích loại xa hoa trụy lạc này, Vương Nhất Bác cảm thấy không có Tiêu Chiến bồi tiếp, uống rượu cũng không có ý nghĩa gì nên cũng ít tới hơn.

Hôm nay xem như lần đầu tiên, Vu Bân đến cùng với Lưu Hải Khoan, lúc Vương Nhất Bác gọi điện thoại, hai người bọn họ tham gia sự kiện chung một chỗ, nháo nhào nói muốn tới, Lưu Hải Khoan không giỏi cự tuyệt nghĩ là nhiều người đến cũng có chút náo nhiệt.

Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác, Lưu Hải Khoan đã dùng hung thần sát khí mà trừng cái người nổi tiếng trên mạng kia. Nhìn thấy Lưu Hải Khoan, Vương Nhất Bác bắt đầu rống lên: "Đại ca, uống nhanh! Nào, cùng em uống đi."

Lưu Hải Khoan xem xét, nháy mắt hiểu rõ. Có thể đem Vương Nhất Bác giày vò thành cái dạng này, trên thế giới chỉ có một người, họ Tiêu tên Chiến.

"Thân thể vừa mới hồi phục, không thể uống quá nhiều, A Chiến có biết em tới đây không?" Lưu Hải Khoan lấy đi chai rượu trên bàn.

"Anh biết không đại ca, anh ấy đều mặc kệ em! Không để ý tới em, không cho em vào phòng."

"Hai tuần! Bạo lực lạnh*! Sao có thể dạng này! Thật rất quá đáng a!" Vương Nhất Bác líu lo không ngừng bắt đầu phàn nàn.

(*冷暴力: Bạo lực lạnh, một hình thức bạo lực, được thể hiện bằng nhiều cách thông qua sự thờ ơ, khinh miệt, nuông chiều, xa lánh và thờ ơ, gây ra những vi phạm và tổn thương tinh thần và tâm lý cho người khác. Có hai loại bạo lực lạnh, một là bạo lực lạnh trong gia đình, và loại kia là bạo lực lạnh tại nơi làm việc. Trên thực tế, tất cả chúng đều là lạm dụng tâm lý . Bạo lực lạnh trong gia đình thường đề cập đến các hành vi như thờ ơ với nhau, để giảm thiểu giao tiếp ngôn ngữ, ngăn chặn hoặc lạm dụng đời sống tình dục và quá lười biếng để làm việc nhà.)

"Em rõ ràng đã biết sai nhưng sao lại không muốn nghe em nói chứ."

"Em thật ghét Tiêu Chiến như thế này, lạnh lùng khốc liệt!"

"Bác ca, Tiêu Chiến thật sự quá phận rồi, hay là chia tay đi?" Vu Bân mở miệng.

Lưu Hải Khoan xém chút nữa không nghe rõ tròn mắt nhìn Vu Bân, người này là cố ý sao, chỉ sợ thiên hạ bất loạn sao?

Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại.

"Anh nói cái gì?! "

"Anh nói là...chia tay đi."

Vu Bân bị Vương Nhất Bác trừng mắt có chút chột dạ.

"Anh mới chia tay, cả nhà anh đều chia tay!!"

Vương Nhất Bác uống say có chút táo bạo, bổ nhào qua liền muốn cùng Vu Bân đánh nhau, Lưu Hải Khoan vội vàng ngăn lại, ánh mắt ra hiệu Vu Bân mau đi trước.

"Nhất Bác, anh đưa em về nhà" Lưu Hải Khoan đỡ hắn.

"Em không về! Về cũng chỉ có một mình em, không về! Uống tiếp đi…"

"Đại ca, anh nói anh ấy lâu như vậy không để ý tới em, sẽ không phải là muốn cùng em chia tay chứ."

"Vậy em phải làm sao bây giờ a…"

"Không chia tay, không thể chia tay!" Vương Nhất Bác bắt đầu tự giày vò mình.

Lưu Hải Khoan rơi vào đường cùng, gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, Tôn Đại Phật này không phải Tiêu Chiến đến thì ai mời đều sẽ không đi.

"Wei, A Chiến, Nhất Bác say rồi, anh…"

Sau khi nhận được cuộc gọi, Tiêu Chiến tức giận đến nỗi đánh rơi kịch bản trong tay. Nửa đêm canh ba, thân thể vừa khôi phục liền đi uống rượu, Vương Nhất Bác em rất bản lĩnh đó.

Tiêu Chiến mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, anh lao đi, cũng không có cân nhắc phối đồ gì, đeo theo khẩu trang đi vào câu lạc bộ, không biết còn tưởng rằng là sinh viên nhẹ nhàng khoan khoái.

Lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác, hắn là đang mượn rượu làm càn, một mực ôm chai rượu, ai cũng không cho đụng.

Tiêu Chiến đến gần, nhìn Lưu Hải Khoan gật đầu thăm hỏi, cười cười, "Đại ca, làm phiền anh rồi."

Quay đầu lạnh lùng giật lấy chai rượu của Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác ngay từ đầu còn tưởng rằng là người khác, có chút phản kháng.

"Vương Nhất Bác, náo đủ chưa?"

Vương Nhất Bác trong mơ hồ nghe được giọng nói của Tiêu Chiến, ngửi thấy được mùi quen thuộc. Bỗng nhiên dừng lại, nhẹ buông tay, chai rượu trong tay liền được Tiêu Chiến cầm lấy.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, mở to đôi mắt có chút mông lung, nhìn chằm chằm vào anh. Nhìn chằm chằm chằm chằm mắt liền đỏ, sau đó ôm lấy eo anh cọ xát.

"Chiến ca, đừng không để ý đến em, em biết sai rồi…"

Lưu Hải Khoan run rẩy, má ơi, Vương Nhất Bác nũng nịu thật không phải ai cũng chịu đựng được, liền yên lặng chuồn đi.

"Về nhà rồi nói."

"Không về! Em không về! Về nhà anh lại không để ý tới em."

"Vương Nhất Bác em nói đạo lý đi, không nên mất mặt ở chỗ này."

"Em không muốn đấy! Không thấy mất mặt đấy! Em không muốn chia tay." Vương Nhất Bác tay càng quấn càng chặt.

"Ai nói muốn chia tay với em?"

"Anh lừa em!"

"Không có."

"Vậy anh hôn hôn em đi."

"… …"

Tiêu Chiến nhìn thấy càng ngày càng nhiều ánh mắt chú nhìn bên này, nghĩ đến tốc chiến tốc thắng, ngữ khí liền mềm mại:

"Cún con, ngoan, chúng ta về nhà trước đã."
Tiêu Chiến ngồi xổm người xuống, kéo xuống một bên khẩu trang, hôn nhẹ một chút lên môi Vương Nhất Bác.

"Ừm, được."

Vương Nhất Bác cười đến ngọt. Khi lái xe về nhà, hắn đã có chút thanh tỉnh. Nhưng vẫn một mực nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Chiến không nói lời nào.

"Em chằm chằm nhìn đường đi nhìn anh làm gì."

Vương Nhất Bác bất động.

Tiêu Chiến hít một hơi sâu, quay đầu đối mặt với Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, em nghe lời một chút có được không."

Giọng của của anh bên trong tràn đầy bất đắc dĩ, còn mang theo chút mệt mỏi. Trong mắt một điểm đã tràn đầy, giống như là nước mắt.

"Em không phải người." Em có chuyện gì thì anh biết làm sao.

Nước mắt anh rốt cuộc cũng tuôn ra. Vương Nhất Bác hoảng loạn, trái tim vừa chua lại vừa đau, giống chà cát vào vỏ hến, mỗi lần động một cái liền đau một điểm.

"Chiến ca em biết sai rồi, về sau sẽ không dám nữa."

Tiêu Chiến giống như là muốn đem cảm xúc lo lắng hãi hùng trong khoảng thời gian này đều phát tiết ra ngoài, càng suy nghĩ nước mắt càng rơi ra, anh cứ khóc, khóc cũng yên tĩnh, không nháo không náo.

Trái tim của Vương Nhất Bác cũng như sắp khóc, tâm trở nên điên loạn.

"Ca, Chiến Chiến, bảo bảo, xin anh đừng khóc."

"Đừng khóc nữa có được không."

Vương Nhất Bác bưng mặt lấy anh, tiếp theo cúi xuống hôn lên làn nước mắt, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt anh, lông mi anh nhẹ nhàng run rẩy, giống như cánh bướm đang bay.

Đương nhiên, đêm nay, Vương Nhất Bác đã thành công trở lại phòng ngủ.

Fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro