Viên đường thứ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác Quân Nhất Tiếu chi chiến sơn vi vương

1. Đệ nhất viên đường 🍬

Tác giả: Lục Minh Hi

Đây là lần thứ ba mươi tám Tiêu Chiến từ chối Vương Nhất Bác.
Bên dưới ánh đèn lóa mắt, Vương Nhất Bác mặc áo ngủ hình bò sữa, chân gác lên ghế sô pha mềm mại, tức giận nhìn Tiêu Chiến đang ngồi đọc sách ở trên sô pha đối diện.
"Chiến ca, anh đồng ý đi." Vương Nhất Bác dùng hết sức mình cầu xin Tiêu Chiến.
"Không."
Tiêu Chiến không ngẩng đầu lên, trực tiếp phun ra một chữ từ trong miệng.
Vương Nhất Bác không vui liền bĩu môi, sau đó cầm lấy di động trên bàn bắt đầu chơi trò chơi.
Phòng khách đang yên tĩnh trong nháy mắt bị tiếng nhạc phát ra từ trò chơi của Vương Nhất Bác đánh tan.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn về phía bạn nhỏ đang cáu kỉnh ngồi trên sô pha, bất đắc dĩ nói: "Không phải anh không muốn nhận, mà là anh không thể nhận. Hai chúng ta đã đóng chung một bộ phim có hai nam chính rồi, nếu lại đóng tiếp một bộ nữa, đối với cả hai người chúng ta hiện tại không tốt chút nào."
Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ chú tâm vào trò chơi.
Tiêu Chiến bỏ quyển sách trong tay xuống, đứng lên ngồi cạnh Vương Nhất Bác, dùng khuỷu tay chạm vào Vương Nhất Bác đang không muốn nói chuyện, kiên nhẫn giải thích : "Hai chúng ta ở bên nhau cũng được hai năm, hiện tại khó khăn lắm mới đem mọi tin đồn về Trần Tình Lệnh áp xuống, anh không muốn chúng ta lại bị chú ý."
Tránh thoát  biển người đông đúc, cùng nhau đứng trên sân khấu long trọng nhất, anh làm sao có thể cho phép hai người bọn họ một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của công chúng.
Tình yêu.
Nếu hỏi ai mở lời trước,  là Vương Nhất Bác. Nhưng nếu hỏi ai hãm sâu hơn, không thể nghi ngờ là Tiêu Chiến.
Từ lúc ban đầu sở thích tương đồng, rồi đến thích, lại tới khi giờ phút này không thể chấp nhận đau đớn khi chia xa lúc yêu đương, Tiêu Chiến sớm đã đánh cược sở hữu, đi đổi một đoạn tình yêu.
Hai năm trước một bộ Trần Tình Lệnh, làm hai người bọn họ ban đầu không ôn không hỏa, đột nhiên một đêm bạo hồng, nhất là Tiêu Chiến nhân khí tăng vọt.
Mà bọn họ, tiểu nhân vật không có tiếng tăm ở giới nghệ sĩ, quả thực là đại phúc trời giáng, kinh hỉ ngoài ý muốn
Trần Tình Lệnh  sau khi phát sóng, bên cạnh khen ngợi, hot search về hai người bọn họ một đám nối đuôi nhau tới, ' hai người sân bay ', ' mặc đồ đôi ', ' hậu trường song tiêu ' từ từ, hai người đột nhiên lên đứng đầu, như sóng thần đến, hai người chưa chuẩn bị gì cả, nháy mắt bị sóng lớn đập tới không biết làm sao.
Bên dưới vô số ánh đèn flash lóa mắt , bọn họ ẩn nhẫn tách nhau ra.
Hai người trong mọi tình huống đều cố gắng duy trì khoảng cách, dù nhận phỏng vấn, cũng cố gắng không nhìn đối phương, tham gia gameshow, cũng cố đứng thật xa. Chỉ là, tình yêu nơi đáy lòng không thể che giấu, vì thế, cả hai lộ ra trăm ngàn chỗ hở.
Tiêu Chiến trực tiếp lấy đi di động trong tay Vương Nhất Bác.
Cầm điện thoại lên, anh mới phát hiện Vương Nhất Bác thua rối tinh rối mù. Cái gọi là tức giận, cũng chỉ dáng vẻ bên ngoài thôi.
"Em mang kịch bản "Vô Ki" tới cho anh xem, cốt truyện không tồi đâu. Nếu em diễn tốt, sự nghiệp của em liền nâng cao một bước." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác cúi đầu, cắn môi, không lên tiếng.
"Này, Vương Nhất Bác, em nếu không để ý tới anh, anh liền đi đây. Em biết anh gần đây đóng phim rất bận đó." Tiêu Chiến vừa muốn từ trên sô pha đứng lên, liền bị Vương Nhất Bác lanh lẹ bắt lấy.
"Chiến ca, đừng đi."
Tiêu Chiến liền nắm lấy tay cậu,  lòng bàn tay Vương Nhất Bác rất nónng, nóng khiến anh có chút đau lòng.
Giọng điệu liền không tự chủ trở nên dịu dàng, Tiêu Chiến nói: " Em phải biết, anh không thích chúng ta bị mọi người chú ý nhất cử nhất động , cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không dám làm. Cảm giác thống khổ đó anh không muốn trải qua một lần nữa."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về Tiêu Chiến,gtrong  ánh mắt nặng trĩu tình cảm, nói: "Chuyện này em đều hiểu, em sao có thể không biết. Mỗi lần anh đi đóng phim, em gọi điện thoại cho anh, lúc anh không nghe máy, em muốn điên lên rồi. Sợ,"
Vương Nhất Bác đột nhiên muốn nói lại thôi.
Tiêu Chiến cười, trong ánh mắt phảng phất có ánh sáng lấp lánh, "Sợ cái gì?"
"Sợ anh thích người khác." Vương Nhất Bác mím môi, nói: "Anh đẹp như vậy, người theo đuổi anh nhiều như vậy,  nữ minh tinh còn có ba người. Em thật sự sợ đến khi ngươi đột nhiên nghĩ ra, bản thân mình thích con gái, mà không phải......"
Vương Nhất Bác không nói nên lời nữa rồi.
Những điều không nên nói cứ giữ lại trong lòng để chúng mục rữa.
Nói không chừng,  sẽ nở ra một đóa hoa xinh đẹp.
Vương Nhất Bác chính là không có tự tin, giống như một đứa trẻ không có được tình thương, cả người đều là ủy khuất cùng bất đắc dĩ.
Ngực của Tiêu Chiến tê rần.
Anh nắm chặt tay Vương Nhất Bác, ngữ khí bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, "Vương Nhất Bác, em biết anh hiện tại bao nhiêu tuổi rồi."
"......"
"Anh đã 30 tuổi. Em cho rằng anh ở tuổi này, không lấy sự nghiệp vì trung tâm, cũng không kết hôn sinh con, lại ở bên cạnh em tốn  thời gian, là đùa giỡn sao."
Tiêu Chiến hiểu rõ chính mình đang làm cái gì.
Nếu anh không nghĩ kĩ, anh cũng sẽ bỏ qua liên hoan của đoàn phim đêm nay, cũng sẽ không tới Thượng Hải,  đến bên thiếu niên cô đơn tịch mịch một mình ở khách sạn này.
"Có lẽ em sợ mất anh, anh như vậy thật tốt."
Mà em lại thích anh.
Vương Nhất Bác rút tay khỏi tay của Tiêu Chiến, sau đó cùng Tiêu Chiến mười ngón tay đan vào nhau.
Tiêu Chiến cười, nhìn Vương Nhất Bác đá lông nheo, ý bảo cậu dựa lại đây.
Vương Nhất Bác thực nghe lời dựa vào vai Tiêu Chiến, bởi vì ở bên cạnh thật gần, cậu có thể ngửi thấy hương nước hoa tươi mát trên người anh, một đại ngôn, tên gọi là Lucky Love.
Đây là một nhãn hiệu nhỏ lại hấp dẫn được công chúng. Hơn nữa tên gọi của mỗi dòng nước hoa đều gắn với một câu truyện cổ tích mỹ lệ.
Vương Nhất Bác tặngTiêu Chiến nước hoa này, tên là 'Aurora'. Chuyện xưa kể rằng, có hai thiếu niên, không màng ánh mắt của thế nhân, dũng cảm đem tình yêu công khai, sau đó họ tới Nam Cực, đi tìm  tuyệt mỹ cực quang trong truyền thuyết hiếm thấy, cuối cùng trên đường gặp tuyết lở, bất hạnh mà hy sinh.
Câu chuyện này, là  thật cũng tốt, là giả cũng vậy, Vương Nhất Bác lười không muốn tìm hiểu, cậu chỉ biết cậu đã từng thật sự muốn cùng Tiêu Chiến đi Nam Cực ngắm cực quang, sau đó vĩnh viễn ở bên nhau.
"Nước hoa này rất thơm, sau này anh đều dùng được không?" Vương Nhất Bác dựa vào vai của Tiêu Chiến, làm nũng.
Tiêu Chiến ôm eo thiếu niên, sủng nịch nói: "Anh biết rồi, cún con."
"Chiến ca, em rất nhớ anh."
Đó là một loại nhớ nhung thật lòng.
"Anh gần đây hầu như diễn đêm, không có thời gian tìm em. Nếu em không ngủ được, gọi cho anh, chỉ cần anh rảnh, sẽ cùng em nói chuyện phiếm." Tiêu Chiến đem cằm gác trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, mái tóc mềm mại  tản ra mùi hoa nhài, là đại ngôn của anh.
"Anh gạt em, mỗi lần gọi điện thoại, đều không có người trả lời." Vương Nhất Bác tức giận nói.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, ôm lấy người trong lòng, vừa lừa vừa gạt nói: "Phải làm sao bây giờ, anh phải nỗ lực kiếm tiền, như vậy anh mới có thể trả hết tiền vi phạm hợp đồng, còn có tiền nuôi em chứ."
"Tự em có thể kiếm tiền, không cần anh nuôi." Vương Nhất Bác bĩu môi, trong lòng hụt hẫng.
Tiêu Chiến thật sự quá liều mạng, đóng phim không kể ngày đêm, cùng với các loại quảng cáo đuổi không xong, làm cho thiếu niên luôn khiêm tốn, không tranh không đoạt, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn nổi tiếng.
"Chiến ca, hiện tại tài nguyên của em rất tốt, thu nhập cũng không tồi, nếu anh muốn hủy hợp đồng, em có thể giúp anh." Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không thích nghe chuyện  này, nhưng cậu vẫn phải nói.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Chiến thay đổi,  bàn tay đặt trên eo Vương Nhất Bác liền cứng đờ lại.
Anh im lặng một lúc rồi nói: "Đây là chuyện của anh, em không cần nghĩ nhiều."
"Chính là," Vương Nhất Bác vừa muốn nói, lại bị Tiêu Chiến lập tức cắt ngang, , "Ai giúp anh cũng được, chỉ có em là không được."
Ở trên đời này, ai cũng có thể giúp anh, chỉ có Vương Nhất Bác là không thể.
Bởi vì, đó là toàn bộ lòng tự trọng của anh.
Leng keng ——
Chuông cửa khách sạn đột nhiên vang lên.
Tiêu Chiến hoảng hốt, vội vàng bỏ tay khỏi eo cậu.
"Không cần sợ, là quản lý của em." Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, đi mở cửa.
Ngay sau đó, một cô gái ăn mặc xinh đẹp, dáng người cao gầy hấp tấp đi vào phòng.
Cô cầm theo bao lớn bao nhỏ trong tay, toàn bộ đặt trên bàn trà, nhìn Tiêu Chiến phong thần tuấn lãng trước mặt, giơ tay chào hỏi, "Chiến, đã lâu không gặp."
Đối với Tiêu Chiến, Văn Lệ hiểu rõ.
Bởi vì Văn Lệ cùng quản lí của Tiêu Chiến, Nhiêu Na, cũng có một mối tình cảm không thể để thiên hạ biết.
"Lệ tỷ, đã lâu không gặp." Tiêu Chiến cười đáp lại Văn Lệ.
Văn Lệ chỉ vào mấy túi đồ trên bàn, nói: "Tiểu Bác biết cậu muốn tới, liền nói tôi mua đồ ăn khuya, nhớ hâm nóng lên."
"Được."
Tiêu Chiến đem cơm hộp từ bao nilon lấy ra, sau đó từng bước từng bước dọn đồ ra, chờ Vương Nhất Bác từ toilet đi vào, hai người cùng nhau ăn.
Văn Lệ liếc thấy kịch bản 《 vô ki 》nằm trên sô pha không người hỏi thăm , nhịn không được liền hỏi Tiêu Chiến: "Cậu có đồng ý không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, giải thích: "Tôi sẽ không nghĩ lại quay tiếp phim song nam chủ."
Văn Lệ có chút kinh ngạc nói: "Cùng Tiểu Bác diễn, cậu cũng không muốn."
Tiêu Chiến nói: "Bởi người kia là em ấy, tôi mới không muốn."
Lúc trước bộ phim kia được người người yêu thích, nhà sản xuất đem hậu trường của hai người đăng lên. Khi đó, Tiêu Chiến còn chưa thực sự thích Vương Nhất Bác, chỉ là nhập diễn mà thôi. Cho dù ở dưới tình huống như thế,ánh mắt của Tiêu Chiến lại có một chút gợn sóng tình cảm. Sau này Tiêu Chiến mới hiểu, những tình cảm đó thật ra vì anh thích Vương Nhất Bác.
Chính anh còn không nhận ra, mà camera từng chút từng chút ghi lại, sau đó đưa ra cho công chúng.
Nếu là người khác, chỉ cười một cái rồi cho qua. Nhưng đối với Tiêu Chiến, không thể nghi ngờ là thẹn cùng bi phẫn. Anh tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra lần nữa.
Cho nên, lúc Vương Nhất Bác cầm kịch bản, muốn cùng anh đóng phim, anh mới có thể  kiên định cự tuyệt như vậy.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Tiêu Chiến, cùng Vương Nhất Bác, một trong hai người đều không quay lại khoảnh khắc đóng phim tự nhiên năm đó
Ái đã sớm từ đáy mắt tràn ra, sao có thể thu lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro