4 ( Hoàn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


❌BẢN DỊCH CHỈ ĐÚNG DƯỚI 80%❌

———————

10.

Hạ thủ của Vương Nhất Bác dạo này luôn nơm nớp lo sợ, nhân viên trong công ty mỗi ngày như bước trên miếng băng đang mỏng dần, Vương đại lão ngày trước cảm giác áp bách dọa người, hiện tại chính là cảm giác âm tình bất định tra tấn người ta, không những vậy còn chạy qua Bolivia làm ăn cả một cọng long cũng không thèm lưu lại, tất công việc đều giải quyết trên video hội nghị, giải quyết không được ban giám đốc tự bỏ phiếu quyết định. Một tuần này Vương Nhất Bác ép mình phát điên cũng đem mấy lão cán bộ ép đến phát điên rồi.

Vương Nhất Bác ở bên đó trong lòng không ngừng suy nghĩ về nhân sinh tiện thể bình phục tâm tình, lần này khó khăn mới được nghỉ lại một đám hắc y nhân pha hỏng, Vương Nhất Bác thuê một căn biệt thự nhỏ, lần đầu tiên chào đón người ngoài đến chơi.

Vương Nhất Bác cầm một chiếc cốc hình vuông ngồi ở ngoài sân ngắm sao trời, tất cả đèn trong biệt thự đều tắt, tối như mực giống một cái hang sâu không thấy đáy, anh ấy. . . . Đã khỏe lại chưa. . . . . 

Tiếng kim loại cào vào tường rất nhỏ, ánh mắt Vương Nhất Bác sắc bén, cầm chặt cốc rượu lui về phía sau, đem cả người ẩn vào trong bóng tối.

Trong bóng đêm tám chín hắc y nhân dùng thiết trảo từ tường ngoài leo vào bên trong biệt thự, lướt nhẹ qua đỉnh tường, nhanh chóng nhảy vào vườn hoa, âm thầm hỗ trợ nhau lần lượt đi vào biệt thự, bóng người màu đen di chuyển rất nhanh, phân tán lực lượng, một nhóm đi lên mái nhà, một nhóm ở ban công tầng hai.

Nhóm người mặc đồ đen trên mái nhà đột nhập thành công, từng ngượi một hạ thấp trọng tâm cẩn thận đi qua vườn hoa, ô che nắng và ghế xếp, kết quả đột nhiên một người đội hữu ngã xuống sàn co rúm lại, sao lại thế này? ! Ngay sau đó người thứ hai người thứ 3 lần lượt ngã xuống.

" Ai? " Sợ hãi căng thẳng theo bản năng hét to một tiếng.

Mới vừa nói xong hai người cuối cũng cũng ngã quỵ xuống.

Một tiếng cười lạnh tràn ngập trào phúng trong bóng đêm vang lên, một nửa khuôn mặt từ bên trong bóng tối lộ ra dưới ánh trăng, đôi mắt hẹp dài khiến người ta cảm thấy áp bách, lạnh cả sống lưng, giống như xâm nhập vào lãnh địa của động vật ăn thịt hung dữ, cảm giác sợ hãi xoáy sâu vào trong tim can.

Mũi dao sắc bén lạnh lẽo xẹt qua cổ, người thứ nhất ngã xuống, bất động, mọi người đều hiểu rõ ý tứ mồ hôi sau lưng chảy ra ướt nhẹp, một giọng nói trầm thấp chấn động màng nghĩ: " Tâm lý tố chất, kém; tổng hợp thực lực, kém; mà lại biết tôi ở chỗ này, các người là người của ai? "

Dứt lời được 5s, hai bên vẫn không ai mở miệng, tiếng cười lạnh lại vang lên, người thứ hai, thứ ba ngã xuống cũng là bị mũi dao sắc nhọn cướp đi tính mạng, hai người còn lại nhìn nhau, một người định mở miệng, tên còn lại đâm sầm vào mũi giày.

Dong —— Tên kia vừa mở miệng định nói, nghe thấy một tiếng máy móc vang lên liền quay đầu lại, đội hữu còn lại duy nhất máu chảy ra mũi miệng, hai mắt trợn lên.

Một tiếng hừ nhẹ vang lên, " Hừ nói. "

Cảm giác sợ hãi làm hắc y nhân dựng tóc gáy, nhiều người chết như vậy rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi đối phương, làm, làm sao bây giờ, trong đầu vang lên câu nói không đáng tin cậy lắm của thái tử gia nhà mình, " Đúng rồi, nhớ kỹ, cách duy nhất để cứu các cậu là nói với hắn các cậu là người của tôi, yên tâm, hắn rất dễ bắt. "       ( =))) )

Thanh âm thái tử gia nhà mình quanh quẩn bên tai, hắc y nhân cũng sắp khóc rồi, gia, ngài nói là dễ bắt có phải là có nhầm lẫn gì hay không? ! Còn nữa, cậu bảo chúng tôi tới bắt người, nói tên cậu ra chẳng phải sẽ chết nhanh hơn sao? A a a bỏ đi bỏ đi, dù cũng đều là chết. 

Vương Nhất Bác nhăn mày, vẫn không nói? Thôi, chết đi, vừa nâng tay lên đã bị tiếng kêu lớn chấn động tới mức tóc gáy cũng dựng lên.

" Chúng tôi là người của Tiêu Chiến! "

Hắc y nhân nhắm mắt chờ đợi kết cục, mà kết cục lại là nam nhân từ trong bóng tối lao ra túm cổ nhấc người lên: " Anh nói ai? "

Tay giữ kim tiêm nhằm vào cổ nam nhân, ôm lấy nam nhân ngất xỉu, hắc y nhân chảy hai hàng nước mắt, ngửa mặt lên trời xanh gào to: Gia, này là ngài chơi tôi sao.

( Bỏ qua đi =)) Tui edit mà tui còn kh hiểu gì :)) )










11.

Tỉnh lại là do bị roi quất, cơn đau nhói trên ngực khiến dây thần kinh như muốn cháy lên, Vương Nhất Bác hơi nhíu mày mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt của Tiêu Chiến đang cười hì hì. Mắt theo phản xạ liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, là một nhà xưởng bỏ hoang, quần áo hắn được mở rộng ra, hai bị bắt chéo sau lưng buộc vào ghế tựa, cả người ngồi trên ghế chính giữa trung tâm nhà xưởng.

Tiêu Chiến phát hiện con ngươi của Vương Nhất Bác khẽ chuyển động, một roi quất lên lồng ngực rộng lớn của hắn, thành công đem lực chú ý của Vương Nhất Bác đặt lên người anh.

" Vương tổng, thiếu chút nữa đã chơi chết tiểu nhân, vứt người ở bệnh viện hỏi cũng không hỏi đã chạy đi nghỉ dưỡng; Tiểu nhân hết thiên tâm vạn khổ mới tìm được tung tích của ngài, phí hết chín trâu hai hổ mới đem ngài trói về đây, thế mà chuyện đầu tiên ngài nghĩ đến lại là làm thế nào để chạy trốn? "

Tiêu Chiến chỉ mặc một chiếc áo khoác da, tay cầm một chiếc roi, dây xích theo động tác vung roi mà lách cách rung động, phần cổ lõa lồ cùng với phần ngực và bụng đầy vết hôn xanh tím, vết dây trói ghi lên da cũng với vết cắn đã kết vảy có thể thấy rõ, sâu trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên sự đau đớn cùng ghét bỏ chính bản thân mình. 

Tiêu Chiến thấy được, anh lại vung lên một roi,roi này cũng không phải đồ tình thú, roi da rắn thật, bốn lần quất mỗi lần đều lưu lại vết roi dài màu đỏ tím sắp xuất huyết trên ngực Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chỉ nhíu mày, cũng chưa từng thở mạnh.

Lại ăn thêm một roi, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, thanh âm ngập ngừng không biết nên nói thế nào, " Tôi. . . . Tôi là theo bản năng thôi. "

Tiêu Chiến cười tà đi đến bên cạnh người đang bị trói, có thể nhìn thấy thên thể Vương Nhất Bác, chân giẫm lên chân Vương Nhất Bác, lấy tay nâng mặt Vương Nhất Bác lên, khuôn mặt này suốt một tuần này vẫn quanh quẩn trong đầu anh, quấy rầy làm tinh thần anh bất an, cúi người, khoảng cách hai người lúc đó rút ngắn lại đến mức có thể nghe được hô hấp của đối phương, " Vương tổng, chơi đủ rồi nhưng theo tôi điều tra cách làm thường lệ của ngài. "

Vương Nhất Bác có chút sốt ruột muốn giải thích: " Trước kia đều là người hợp tác play, hợp đồng ước định không nói đến chuyện tình cảm, anh. . . . anh là. . . . "

Thấy ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên trốn tránh Tiêu Chiến bóp mặt hắn ép hắn nhìn vào mình, tức giận nhếch miệng cười: " Tôi là cái gì? Sau tình một đêm thì cậu thấy thú vị, vì thế uy hiếp tôi biến tôi thành đồ chơi của cậu? Nghĩ muốn chơi tôi thế nào chơi, chơi sướng rồi đủ rồi, sợ người mất mạng nên vứt tôi đi? "

Vương Nhất Bác cau mày, ngữ khí có chút tức giận, " Tiêu Chiến, nếu tôi xem anh như một món đồ chơi, chơi chết anh tôi cũng không bận tâm, hơn nữa một món đồ chơi chơi tận nửa năm, đã sớm chán rồi! "

Tiêu Chiến nhếch miệng, thanh âm vang lên, " Cho nên cậu là chơi chán rồi? "

Vương Nhất Bác nhịn không được hạ giọng gầm lên, cảm giác lạnh lẽo áp bách tràn ngập, " Tiêu Chiến! Anh biết rõ ý tứ của tôi! "

Tiêu Chiến cũng bị chọc tức, cười lạnh một tiếng, " Ha, Vương Nhất Bác, cậu không nói ra tôi vĩnh viễn không biết cậu có ý gì đâu! "

Vương Nhất Bác bị thanh âm của Tiêu Chiến làm cho ngớ người, Tiêu Chiến nhìn thấy, giọng nói lạnh như băng vẫn tiếp tục, " Có phải vì tôi không phải M? "

Trong mắt Vương Nhất Bác lại xuất hiện chán ghét, hắn chán ghét bản thân mình, đau lòng nhìn Tiêu Chiến: " Không, là bởi vì tôi, anh không phải M căn bản không quan trọng, chủ yếu là ở tôi. Tôi thừa nhận, trước kia quả thật là vì khuôn mặt và thân thể của anh hợp với khẩu vị của tôi, cho nên nghĩ đến dùng thủ đoạn thấp hèn bỉ ổi đem anh trói bên người; Nhưng mọi thứ chậm rãi thay đổi, dần dần mỗi lần làm với anh cả người tôi đều căng như dây đàn, bởi vì phản ứng của anh, cả người phiếm hồng khóc lóc run rẩy, ánh mắt thất thần tràn ngập tình dục, mỗi lần nhìn thấy như vậy nội tâm đều kêu gào muốn hung hăng xâm chiếm, khiến anh khóc lớn hơn nữa, đem anh chơi đến hỏng bét, thậm chí. . . . chơi chết . . . .  "

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, gắt gao nhắm chặt lông mi đang run rẩy, " Tình trạng tâm lý của người trong giới BDSM so với người bình thường đều khỏe hơn, cũng là để play càng thêm kích thích mang đến sự sung sướng cho thể xác và tinh thần. Tôi không phải như vậy, chỉ cần sinh ra cảm tình thì sẽ trở nên. . . . Muốn chơi chết anh để anh chỉ có thể thuộc về tôi, để anh khi mở mắt ra chỉ có thể nhìn thấy tôi, ham muốn khống chế và chiếm giữ như vậy đã là bệnh trạng rồi, anh hiểu chưa. . . . Đã từng có một người, vì không chịu nổi tra tấn mà tự sát, anh. . . . Anh không thể trở thành người thứ hai, không thể. . . . "

Lông mi run rẩy lộ ra thủy quang, toàn bộ khí thế tiêu tan, giống như một đứa nhỏ cuộn mình trong góc tối, bởi vì ở trong đó quá lâu mà trở nên tái nhợt yếu ớt, ép mình đào lên những thứ chôn sâu trong lòng từng khiến người ta sợ hãi, lại lấy thứ đó như một lý để bảo vệ người ta tiếp tục cuộn mình ở nơi ánh sáng không chiếu tới đợi vết thương trong lòng khép lại.

Tiêu Chiến ném roi đi, ngồi trên người Vương Nhất Bác đem người hai mắt nhắm chặt yên lặng chảy nước mắt ôm vào trong ngực, ôm đầu từng chút từng chút vuốt ve gáy người trong lòng, thanh âm đường hoàng tự tin: " Vương Nhất Bác, tôi là alpha, không dễ bị chơi chết vậy đâu; Tôi cũng rất khỏe, cho dù là về mặt tâm lý hay năng lực; Tôi còn là thái tử gia của Đồng minh hội, cậu muốn giết tôi cũng cần phải suy nghĩ cân nhắc đó. Tôi sau này cũng sẽ không kích động cậu, cũng không bao giờ nhìn người khác nữa, chỉ là của cậu thôi. "

Vương Nhất Bác bị lời nói của Tiêu Chiến làm cho chấn động, cánh mũi phập phồng, đầu mũi đỏ lên, ánh mắt cũng đỏ bừng ngửa cổ nhìn sâu vào mắt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hôn trán Vương Nhất Bác một cái, tiếp tục nói: " Tôi có thể làm cho cậu buông xuống nỗi bất an, cũng cho cậu đủ cảm giác tín nhiệm và an toàn, cho dù tôi có cử chỉ thân mật cùng người khác cũng sẽ không để cậu phải nghi ngờ; Tôi cũng có thể cho cậu sự ấm áp và bao dung, tôi cũng đủ mạnh mẽ để tiếp nhận tình yêu thâm trầm đến mức làm người ta ngạt thở đó của cậu. "

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang ngửa đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt xinh đẹp chảy xuống, tim đau như bị một cây kim nhỏ đâm vào. Tiêu Chiến nâng mặt Vương Nhất Bác cúi đầu  hôn lên đôi môi quen thuộc, Vương Nhất Bác phối hợp hé miệng ra, môi lưỡi dây dưa không mang theo một tia tình dục, chỉ còn lại ôn nhu lưu luyến vô tận.

Nhẹ nhàng tách rời, Tiêu Chiến lần đầu tiên thật sự cười tươi như vậy, thanh âm cực kỳ thâm tình, " Cậu biết đấy, tôi đã từng chơi rồi, sao có thể không biết đến BDSM chứ, đêm đó cậu nói tôi yêu anh là safeword nhỉ, tôi biết rõ nhưng tôi không nói, không muốn nói ra dưới tình huống như vậy. Vừa mới bắt đầu cũng không biết vì sao bản thân liên tục phá bỏ hình tượng phong lưu, vì sao lại ngoan ngoãn cho cậu thượng bị cậu khống chế; vì sao mệnh lệnh của cậu tôi đều muốn nhận, cho dù là ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng nội tâm lại không muốn phản kháng, sau này tôi hiểu được rồi, bởi vì, tôi yêu cậu. "

Ánh mắt Vương Nhất Bác chợt nóng rực, trong mắt cuồn cuộn khát vọng cùng dục vọng, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người,  nóng đến mức cách một lớp quần áo Tiêu Chiến vẫn cảm nhận được, tim run lên, giọng nói từ tính mê người vì tình dục mà khàn khàn, " Em yêu anh. "

Tiêu Chiến cười gật đầu, " Anh biết. "

Mâu quang Vương Nhất Bác thâm trầm, " Em yêu anh. "

Tiêu Chiến cười đến thoải mái, " Anh biết. "

Vương Nhất Bác cũng cười, nụ cười vừa rực rỡ lại vừa xấu xa, " Em muốn anh. "

Tiêu Chiến cười tà tiến sát lại gần, đem chiếc cổ yếu ớt tràn ngập vết hôn xanh tím, vết cắn, vết dây thừng ghì chặt đến bên miệng Vương Nhất Bác, cảm nhận được hô hấp của Vương Nhất Bác dần trở nên gấp gáp, đầu lưỡi thô ráp liếm láp đến ngứa ngáy, anh rướn người thanh âm quanh quẩn bên tai Vương Nhất Bác, " Lần này anh sẽ không thả em ra, bởi vì anh muốn thượng em. " 

( sụp rai =)))) )




















































Vương Nhất Bác hoàn toàn ngưng lại, khoảng ba giây đồng hồ, thanh âm lưu manh cùng hơi thở nóng rực phả lên lên cần cổ đánh vào trái tim Tiêu Chiến, " Được. " 

Tiêu Chiến sửng sốt, anh không ngờ Vương Nhất Bác sẽ đồng ý, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi bộ dáng nằm dưới thân người khác rên rỉ, bao gồm cả chính bản thân anh. Nhưng anh vẫn rất thiếu đánh tiếp tục nói: " Hiếm thấy a, không nắm bắt cơ hội thì anh chính là thằng ngốc rồi. "

Vẻ mặt Vương Nhất Bác không chút thay đổi, chỉ là dùng con ngươi nóng rực không chớp mắt nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn là nụ cười thiếu đánh đứng dậy, chuyển qua giữa hai chân Vương Nhất Bác ngồi xổm. Cởi bỏ dây lưng, kéo khóa, từ trong túi lấy ra một tuýp bôi trơn, một lọ thuốc sát trùng cùng với một chiếc nhuyễn tắc dài nhỏ*, đem nhuyễn tắc và sát trùng đặt sang một bên, nắm lấy tính khí bán cương của Vương Nhất Bác ngậm vào trong miệng.

( * Cái này tui để nguyên QT nó hơi buồn cười :v không phải là cái kim nhỏ nhỏ đâu, mà này là cái nút mềm hơn, ngắn hơn cái ở chương trước :v ye, ngoài việc nó để bịt thì có thêm một cái dây thắt nút nữa + 1 công dụng chút nữa đọc sẽ thấy, tôi có đi hỏi rồi mà không ai biết QAQ chị nào biết tên thì cmt tui sửa nhooo )

Tiêu Chiến dùng sức cúi đầu, để tính khí thô to đâm thật sâu vào yết hầu, đầu lưỡi gian nan liếm mút, từng chút từng chút đè ép, mút vào, Vương Nhất Bác bị làm đến kêu lên một tiếng khó chịu Tiêu Chiến một bên khẩu giao một bên nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy ánh mắt hắn vì dục vọng mà nóng rực, giống như dã thú phá tình, rất gợi cảm, dáng vẻ này đều là vì anh.

Khẩu giao một hồi Tiêu Chiến nhả thứ trong miệng ra, lau nước bọt đứng dậy, cầm lấy nhuyễn tắc xấu xa quơ quơ trước mặt Vương Nhất Bác, cầm tuýp bôi trơn bắt đầu chậm rãi đem nó nhét vào tính khí Vương Nhất Bác, nhìn thấy Vương Nhất Bác vì đau đớn mà nhăn mày lại, Tiêu Chiến ngừng lại một chút rồi lại từ từ đem nó đẩy vào trong, một bên lặp đi lặp lại thao tác một bên cười đắc ý, " Vương Nhất Bác, trước kia đều là em chơi anh, em giữ quyền chủ động, hôm nay đến lượt anh, anh muốn em nói mấy lời dâm loạn cho anh nghe. "

Vương Nhất Bác không hé răng, nhưng vẫn quen chiều theo Tiêu Chiến nở một nụ cười, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Rốt cuộc Tiêu Chiến cắm vào thắt nút xong, buộc cũng khá lỏng, đã cố định lại nhưng thời điểm trướng to cũng sẽ không quá đau.

Làm xong hết thảy, Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác khiêu khích cởi bỏ thắt lưng, cởi quần dài ra, từng chút từng chút đẩy quần lót xuống, quần lót theo đôi chân thon dài khỏe mạnh trượt xuống, con ngươi Vương Nhất Bác càng thêm thâm trầm. Tiêu Chiến cầm bôi trơn, bước từng bước đến gần Vương Nhất Bác, mở hai chân ngồi lên, cả người ghé lên bả vai rộng lớn của Vương Nhất Bác, nhếch mông lên, bóp ra một ít bôi trơn bắt đầu bôi trơn hậu huyệt của mình.

" A ~ Ưm ~ Ưm ~ A ha ư ~ Vào đi a ~ " Tiêu Chiến cố ý phát ra tiếng rên rỉ câu nhân bên tai Vương Nhất Bác, anh có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Vương Nhất Bác căng cứng, hô hấp dồn dập.

Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khác thường, càng lúc càng đùa giỡn quá trớn Vương Nhất Bác lại bị trói chặt chẳng thể làm được gì, " A ~ Ưm, ưm, thao anh, Nhất Bác, a ha, a ~ "

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mình sắp bị dục hỏa thiêu cháy, dây thần kinh trong đại não căng đến sắt đứt, " Tiêu Chiến, đừng để em phát điên. "

Tiêu Chiến mang theo âm cuối câu nhân cùng tiếng thở dốc nói bên tai Vương Nhất Bác, " Vậy em cầu xin anh đi, xin anh a. "

Thanh âm Vương Nhất Bác khàn khàn, tiếng hít thở nặng nề, cả người nóng như có thể tự bốc cháy, nghiêng đầu hôn lên phía sau tai Tiêu Chiến, " Xin anh, Tiêu Chiến, xin anh, em muốn anh. "

Tiêu Chiến hung hăng cắn một ngụm lên cần cổ Vương Nhất Bác, cầm tính khí thô to nóng hổi gân xanh uốn lượn của Vương Nhất Bác, nâng hậu huyệt đã được bôi trơn lên chậm rãi, ngồi xuống, đi vào một nửa, Tiêu Chiến đau đến mức trắng bệch, quá to rồi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhíu chặt mày, bộ dáng âm thầm cắn răng có chút khó chịu, từ trong nhục dục hoàn hồn lại, " Tiêu Chiến? A Chiến, đừng miễn cưỡng, anh thả em ra, em tới. "

Tiêu Chiến cười xấu xa ngữ khí không nghiêm túc, " Không sao, anh sẽ không thả em ra đâu, anh rất muốn nghe em nói, " Cuối cùng cũng đi vào toàn bộ, Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh, cố gắng thả lỏng, ôm cổ Vương Nhất Bác ghé vào bên tai hắn, " Lúc em khó lòng kìm nổi, lúc em bị dục hỏa đốt cháy lý trí. "

Tiêu Chiến bắt đầu bám vào bả vai Vương Nhất Bác lên xuống, cảm giác quen thuộc khi đồ vật của Vương Nhất Bác phá vỡ sâu trong tràng đạo, hết lên lại xuống, " A -—— A ~ a ha, a ~ em thật lớn, ưm, a ~ "

Vương Nhất Bác ngửa đầu nhìn đôi môi hồng nhuận của Tiêu Chiến hé mở, đầu lưỡi loạn động ở trong miệng, nói những lời dâm loạn ân ái trước giờ chưa từng nói, chỉ cảm thấy dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng đứt ra, giống như hung hăng thao anh, thao đến thất thần, thao đến mức sụp đổ khóc lóc, thao đến khi không ngừng run rẩy, kìm lòng không được hô hấp ồ ồ ra lệnh: " Ngồi sâu xuống. "

Tiêu Chiến rên rỉ nâng mông lên thật cao rồi lại ngồi xuống, kèm với tiếng hừ hừ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nháy mắt mềm nhũn, một bên điều chỉnh góc độ để tính khí dữ tợn của Vương Nhất Bác đâm tới điểm mẫn cảm, một bên lớn tiếng kêu lên, " A —— a ~ a a, a ha, a ~ a —— "

Gân xanh trên trán Vương Nhất Bác đều nảy lên, tiếp tục ra lệnh: " Đưa ngực qua đây. "

Tiêu Chiến một bên rên rỉ một bên nghe lời một bên đem ngực tới miệng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nghiêng đầu cắn một ngụm, bắt đầu cắn mút, răng nanh cắn đầu vú, đầu lưỡi đảo qua quầng vú, vừa mút vừa cắn, " A ~ , đau, a ~  a ha, ưm, ưm ~ "

Tiêu Chiến bỗng nhiên kẹp chặt, bắt đầu nhanh chóng lên xuống, nước mắt bị ép không ngừng chảy ra, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến chơi đến cúi đầu thở dốc, rât nhanh Tiêu Chiến liền bắn ra, anh nằm lên vai Vương Nhất Bác thở hổn hển trong chốc lát, tiếp tục di chuyển mông, run run thò tay vào trong túi cầm ra một cái máy khống chế, ấn nút mở.

" Uh, ưm hư " Vương Nhất Bác cúi đầu kêu lên truyền đến tai Tiêu Chiến, ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được dương cụ đang cắm trong cơ thể kịch liệt chấn động, " A —— Ư, a ~ a ha, Nhất, Nhất Bác, em hiện tại giống một cây mát xa lớn, a ~ thoải mái không. "

Vương Nhất Bác nghẹn họng, muốn phóng thích lại không thể phóng thích làm hắn mồ hôi chảy đầy đầu, " Ách, A Chiến, em giống mát xa lớn? "

Tiêu Chiến nhếch miệng cười, " Ha ha ha a ~ ưm ~ ư, a ha, không thể bắn nhưng có thể r... rung. . . . Em không thấy giống sao? Muốn bắn thì xin anh, anh đợi. " ( Nghe quen quen :)) )

Vương Nhất Bác kề sát đầu vú Tiêu Chiến, nảy ra ý xấu lưu lại mấy dấu răng, thanh âm mơ hồ không rõ, " Tiêu Chiến, anh không sợ sau này em trả thù sao? "

Tiêu Chiến cười rất vui vẻ, " A —— Ưm, ha ha ha, không sợ, bởi vì ưm ~ bởi vì rất sướng mà a ~ "

Vương Nhất Bác không chịu nổi, hắn muốn bắn, nhưng vẫn cắn răng cười, " Tiêu Chiến, trước kia em sao lại không phát hiện ra, anh lẳng lơ như vậy. "

Tiêu Chiến cong cong mắt nâng mặt Vương Nhất Bác, hôn lên, hé miệng để hắn xâm nhập, nước miếng lưu lại nơi khóe môi, thanh âm hai người cắn xé từ giữa khe môi tràn ra, " Ô, ư, ưm ~ ưm, vì, vì trước kia chưa quen ư, ưm ~ "

Vương Nhất Bác thở dốc từng ngụm, thanh âm khàn đến không tưởng tượng nổi, " Thân ái, xin anh, để em bắn. "

Tiêu Chiến lấy ra một dải lụa đen rộng ba ngón tay, buộc chặt nó vào miệng Vương Nhất Bác, tiếp tục gấp gáp nâng lên ngồi xuống, " A ~ a a a a a "

" Ư hư " Vương Nhất Bác khó chịu kêu lên, biết Tiêu Chiến muốn nhìn thấy cái gì, hắn cũng không giãy dụa. Anh ấy muốn nhìn mình bị trói chặt không thể động dậy, không thể nói chuyện, bộ dáng chỉ có thể tiếp nhận, vậy cho anh ấy xem. Vương Nhất Bác hoàn toàn giao ra quyền chủ động, cảm thụ được Tiêu Chiến nâng lên hạ xuống từng chút, dũng đạo kẹp chặt vặn xoắn tính khí, nghe tiếng Tiêu Chiến dâm kêu rên rỉ câu nhân kèm theo âm rung nức nở nhè nhẹ, cảm giác muốn phóng thích càng mãnh liệt hơn, mồ hôi hột chảy trên thái dương, quần áo sau lưng ướt đẫm, Vương Nhất Bác hô hấp dồn dập ngẩng đầu lên, từng đường gân xanh trên cổ gồ ghê bừng bừng sức sống, thân thể bắt đầu không khống chế được run rẩy, dây lụa màu đen tôn lên làn da tuyết trắng, tiếng kêu gợi cảm khác thường mê muội Tiêu Chiến.

Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có chút đau lòng nhưng nhiều hơn là cảm giác thỏa mãn sung sướng lấp đầy trái tim, anh một ngụm cắn lên gân xanh trên cổ Vương Nhất Bác, một đường hôn lên, ở trên hầu hết không ngừng trượt lên trượt xuống lưu lại một dấu hôn, " Anh cởi trói cho em, nhưng em không thể bắn, chờ anh một chút, đến khi anh gật đầu. "

Vương Nhất Bác cảm giác bên tai đều là âm thanh ong ong khó chịu, miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu, cảm nhận được Tiêu Chiến đứng dậy rút tính khí từ trong cơ thể ra, cởi dây từng chút từng chút gỡ  nút bịt mã mắt, Vương Nhất Bác rũ đầu điều chỉnh hô hấp áp chế xúc động muốn bắn, ngực kịch liệt phập phồng, đầu tóc hoàn toàn ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn đều là mồ hôi, thậm chí làm ướt cả lông mi, miệng bị bịt kín không thể nói chuyện, tay bị trói chặt ở sau người không thể phản kháng, một tia mỹ cảm bị làm nhục câu hồn đoạt phách, Tiêu Chiến nhìn đến ngây người.

Nhìn một hồi, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác không nhịn được, lấy tay bịt mã mắt nhắm thẳng vào hậu huyệt ngồi xuống, một bên động một bên kêu, " A —— A ha, có biết vì sao không cho em bắn không? Bởi, bởi vì. . . . " Một bên hung hăng nắm chặt một bên tiến đến bên tai Vương Nhất Bác, " Bởi vì, anh muốn em bắn ở bên trong anh. . . . Ưm ~ a ~ thật nóng. "

Vương Nhất Bác hoàn toàn không chịu nổi bị kẹp bắn, đương nhiên còn vì câu nói ở bên tai của Tiêu Chiến, từng cỗ nhiệt lưu nóng bỏng phun vào trong cơ thể Tiêu Chiến, đánh vào vách tràng, cũng đem Tiêu Chiến bắn ra.

Tiêu Chiến ghé lên vai Vương Nhất Bác thở dốc, một bên run rẩy nói: " A ha, a ha anh, anh cởi trói cho em. "

Kết quả thân thể trong nháy mắt bị nâng lên, không kịp phòng bị hô lên một tiếng " A " , Vương Nhất Bác cũng không rút ra, cứ như vậy cắm trong thân thể Tiêu Chiến, đi đến bên cửa sổ.

" Ưm, ưm ư, ưm ~ " Mỗi bước đi tính khí đều đỉnh lên một chút, đỉnh đến Tiêu Chiến ư ư kêu to.

Một tay nâng mông Tiêu Chiến, cảm thụ được chân dài quấn lên thắt lưng, một tay kéo dải lụa đen ra, ngữ khí ác liệt một lần nữa quay lại, " Chơi đủ chưa? Đến lượt em. "

Đem dải lụa màu đen ném xuống đất, đẩy áo da của Tiêu Chiến ra cũng ném xuống đất, để cho Tiêu Chiến giẫm lên nền, ghé vào bên cửa sổ nằm úp sấp, nắm lấy vòng eo mảnh nhỏ hung hăng đâm vào.

" A —— " Lực độ lớn hơn thời điểm mình tự chơi rất nhiều, Vương Nhất Bác bắt đầu hung hăng thao làm, có thể là vừa bị chọc ghẹo, côn thịt thô to dữ tợn rút ra hết lại đâm thẳng vào, bắp đùi Tiêu Chiến run run căn bản đứng không nổi, toàn bộ dựa vào bàn tay của Vương Nhất Bác mới có thể đứng thẳng.

" A —— A ha, a ha a ~ ưm ưm, ư ~ quá sâu rồi a a a quá sâu rồi . " Tiêu Chiến bị kích thích đến khóc lên, tính khí tím đỏ dữ tợn kéo căng tiểu huyệt không chừa một khe hở, tinh dịch trước đó bắn vào bị tính khí đụng vào chảy ra ngoài miệng huyệt mềm nát, chảy dọc theo đùi, quy đầu cực đại đè ép điểm mẫn cảm, gân xanh gồ ghề ma xát với vách tràng ấm nóng, khoái cảm làm người ta phát điên.

" A a a a a, đừng, đừng đỉnh nữa a ~ a ~ " Tiêu Chiến bị làm đến thất thần, nước mắt chảy dài trên hai má, Vương Nhất Bác lại một lần nữa không khống chế được, từ phía sau bóp mặt Tiêu Chiến quay về phía hắn, Tiêu Chiến khó chịu xoay đầu về phía sau, Vương Nhất Bác cắn một ngụm, đầu lưỡi thuần thục dây dưa với đầu lưỡi Tiêu Chiến, rất nhanh liền tìm đến nơi sâu nhất, ngạt thở làm tăng thêm một tầng khoái cảm khiến người run rẩy.

" Ô, ưm ưm uh uh, ư hưm ~ ưm ~ ưm —— A ha ư, ưm, ư ư " Tiêu Chiến lần nữa khóc ra, một bên khóc lóc một bên thừa nhận nụ hôn sâu của Vương Nhất Bác cùng với những cú thúc như muốn thao chết anh, cả người run rẩy bắn ra, dịch đục phun lên tường.

Trên kính thủy tinh mơ hồ phản chiếu hai má ửng hồng của Tiêu Chiến, thân thể phát run hu hu khóc, hiện tại Vương Nhất Bác chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, chiếm lấy anh ấy. Vương Nhất Bác không chút ngừng nghỉ ra sức va chạm vào hậu huyệt đang kẹp chặt, nghe tiếng khóc sụp đổ của Tiêu Chiến bỗng nhiên muốn nghe anh nói một câu, ham muốn mãnh liệt không giống với tình dục, lại thúc giục hắn ép Tiêu Chiến, " Gọi lão công. "

Tiêu Chiến sửng sốt, khôi phục lại một chút lý trí, cự tuyệt thốt lên, " A, không. . . . A —— "

Mới vừa mở miệng nói một chữ, đã bị nam nhân phía sau mạnh mẽ xỏ xuyên biến thành tiếng dâm kêu, Vương Nhất Bác tà ác cười cười, từng chút từng chút đụng vào trong cơ thể Tiêu Chiến, thanh âm ba ba vang vọng trong nhà xưởng trống vắng, Vương Nhất Bác lại trầm thấp ra lệnh, " Gọi lão công. "

Lý trí vừa khôi phục lại sắp bay đi, nam nhân điên cuồng thao lộng khiến khoái cảm kịch liệt ập tới khiến mắt Tiêu Chiến cũng muốn nổ đom đóm, thở dốc không ngừng , nhưng vẫn cắn răng không gọi, " Không! "

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến phản kháng lại càng thêm nổi điên , " Không gọi? Được, em đây phải thao anh đến khi anh chịu gọi mới thôi. "

Cơ thể Tiêu Chiến bị thao sâu đến mức không thể sâu hơn, cả người bị đâm đến kịch liệt lay động, giống như muốn đâm thủng, Tiêu Chiến khóc kêu cầu xin, " A a a a a, không, không, a ~ Sẽ chết mất, a ha uh uh, a —— Xin em đó Nhất Bác, sẽ, sẽ chết, ô ô ô không muốn, a a a a a"

Nam nhân phía sau không nói gì, cảm giác ép buộc làm người ta không thể hô hấp, Tiêu Chiến lại thất thần, " A, a —— Lão, lão công a a a a "

Vương Nhất Bác hài lòng cười rộ lên, " Gọi lại. "

" A a a a a, ô ô ư, a ~ lão công, lão công! A —— " Tiêu Chiến bị ép đến hỏng mất, anh cũng không nhớ rõ mình bắn mấy lần rồi.

" A a a a, a —— Lão công, lão công. . . . " Tiêu Chiến thần chí không rõ gọi lão công, giống như chỉ nhớ rõ hai chữ này, Vương Nhất Bác cười xấu xa, đao thịt không chút lưu tình đè ép thao làm, hắn chẳng những muốn xâm chiếm thân thể anh, hắn còn muốn xâm chiếm cả thần chí, cả trái tim anh.

Tiêu Chiến bây giờ khóc không được kêu cũng không xong, chỉ có thể há miệng, nước miếng từ đôi môi hồng nhuận chảy xuống, nước mắt tùy ý lăn dài, ô ô nức nở, cho đến khi nơi sâu nhất trong cơ thể bắt đầu co rút, Vương Nhất Bác ở trong cơ thể Tiêu Chiến đẩy nhanh tốc độ không ngừng đâm rút, hai người cùng nhau bắn ra.

Vương Nhất Bác tiếp tục thong thả trừu sáp thêm hai lần, đem tính khí từ trong cơ thể Tiêu Chiến rút ra, kéo theo cả một sợi chỉ bạc nho nhỏ. Ôm lấy Tiêu Chiến còn đang thất thần há miệng khóc lóc, để lên trên ghế, tự mình kéo khóa quần, cầm lấy quần áo dưới nền phủi sạch sẽ, tỉ tỉ mỉ mỉ mặc vào cho Tiêu Chiến.

Làm xong hết thảy cuối cùng ngồi xuống ôm lấy Tiêu Chiến, từ cửa nhà xưởng đi ra, vẻ mặt anh em đang canh giữ ngoài cửa có thể nói là phấn khích, đều nhường đường cho Vương Nhất Bác, tầm mắt bức người của Vương Nhất Bác chuyển tới mặt một người, thanh âm khàn khàn trầm thấp, " Chìa khóa xe. "

Tiểu đệ bị nhìn rùng mình một cái, cung kính đưa chìa khóa xe Hummer H3 treo vào ngón tay đang đưa ra của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác sải bước rời đi.

Đi đến bên cạnh xe, ấn nút đem toàn bộ cửa mở ra, đặt Tiêu Chiến nằm vào bên trong, vừa chuẩn bị đứng dậy liền bị Tiêu Chiến níu chặt áo, " Em muốn đi đâu? "

Vương Nhất Bác cầm lấy bàn tay đang níu áo mình, giọng điệu như dỗ trẻ con, " Đâu cũng không đi, lái xe thôi, mang anh đến một chỗ này. "

Lúc này Tiêu Chiến mới buông tay, tìm một tư thế nằm thoải mái, Vương Nhất Bác lái xe đi đến nơi đó.

Đợi khi đến đó, Tiêu Chiến đã ngủ rồi, Vương Nhất Bác dừng xe xong, ôm Tiêu Chiến đang mơ mơ màng màng ngủ đặt lên mui xe, Tiêu Chiến tỉnh lại, ôm cánh tay nhìn về phong cảnh phía xa.

Bây giờ đã là hoàng hôn, những đám mây đỏ hồng như muốn thiêu  cháy cả bầu trời, màu lam, màu hồng, màu trắng, màu cam, màu vàng xen lẫn giống như một bức tranh, cánh đồng muối Uyuni sau mưa như một tấm gương khổng lồ liên kết đất với trời, cảnhsắc đất trời đảo ngược, đặt mình vào trong đó giống như ảo cảnh, đẹp đến mức không chân thật; sạch sẽ, tinh khiết, khiến người khác cảm thấy an lòng.

Vương Nhất Bác tựa vào bên cạnh xe, nhìn cảnh sắc giống như thiên đường, thanh âm thâm tình, ôn nhu, " Đây là phong cảnh lúc đó em muốn dẫn anh đi ngắm, chiếc gương này giống như ánh mắt anh, sạch sẽ, hết thảy mọi thứ lọt vào mắt anh đều được phản chiếu rất rõ ràng, khiến con người dơ bẩn như em mê đắm, Tiêu Chiến, ở bên em đi, chúng ta cùng  bên nhau cả đời. "

Thanh âm trong trẻo của Tiêu Chiến vang lên, lần đầu tiên cởi sạch quần áo lụa là xưa nay vẫn dùng để ngụy trang cùng với mặt nạ của chính nhân quân tử, nhìn cảnh sắc một màu của bầu trời, lẳng lặng cười, " Hai người chúng ta lúc đó từng lấy tính mạng của mình ra đặt cược, ai thắng đây? "

Vương Nhất Bác cong khóe môi, thanh âm ôn nhu từ tính, " Anh, em thua, cam tâm tình nguyện thua, khăng khăng một mực thua rồi. "

Tiêu Chiến cười nhìn về phía Vương Nhất Bác chân chân thật thật, " Vậy anh muốn em. . . . . Một lời hứa hẹn. . . . "

Vương Nhất Bác cười, vẻ mặt như lúc xuân đến băng tan, sóng xanh dập dờn, mở hai tay ra giơ đến trước mặt Tiêu Chiến, cầm lấy bàn chân đã cởi giày của Tiêu Chiến đặt lên trái tim đang mạnh mẽ nảy lên, chân thành nghiêm túc thành kính mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, " Chúng ta cùng nhau đi du lịch sơn xuyên đại trạch, ngắm nhìn cảnh đẹp khắp thế giới, hiểu rõ đắng ngọt chua cay; Chúng ta cùng nhau hát vang đi đến tận cùng thế giới, ôm nhau đến khi thế giới tận thế, ở trong tình huống nào cũng nắm lấy tay đối phương không buông, chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống ngắn ngủi này, có được một ngôi nhà chỉ thuộc về riêng chúng ta. " Dứt lời khẽ nắm lấy mắt cá chân Tiêu Chiến, giơ đến bên môi hôn xuống.

Tiêu Chiến cười cười, nước mắt chảy xuống, rút chân về, cúi người nâng đầu Vương Nhất Bác, hôn thật sâu, thanh âm nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí không chút tạp chất theo gió bay đến nơi xa.

" Được —— "

Mặt trời lặn, giữa những đám mây, tiên cảnh mênh mông vô tận, một người ngồi trên xe ôn nhu cúi đầu, một người thành kính ngẩng đầu, hai người thâm tình hôn môi, giờ khắc này ngay tại nơi đây trời đất như vĩnh hằng



* Cánh đồng muối Slar de Uyuni sau mưa ở Bolivia

Phiền các chị search gg nhé, siêu đẹp luôn, xe Hummer H3 cũng siêu ngầu.

— HOÀN —

Edit xong là up liền. Thêm 1 chiếc fanfic ngăn ngắn kết thúc rồi, day dứt quớ, thật sự chương này lãng mạn nhưng vào tay tôi nó cứ tắt nwngs thế nào ấy = )) QT, GG cùng với vốn từ ít ỏi của tôi diễn tả không hết được :( Tôi chỉ giỏi tưởng tượng trong đầu thôi, chứ diễn đạt kém lắm. :<

Thật sự rất thích bộ này, chưa thỏa mãn 100% nhưng ít ra cũng tầm 70-80% rồi! Không biết các chị thế nào chứ tôi ngồi edit đống thịt này cũng bắt đầu sợ ăn thịt rồi :(( Chương nào cũng toàn thịt TvT Vừa sướng vừa khổ mà! 

Cảm ơn mọi người. Sáng rồi, chúc ngủ ngon !


( Lướt lof thấy Yebo A quá nên đăng :) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro