Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thúc thúc Vương Nhất Bác vốn chỉ định đi Boston ba ngày, trước hôm trở về gọi điện thoại nói tạm thời đang gặp chút chuyện, hợp đồng chưa ký được nên cần ở lại thêm một tuần.

Khi Vương Nhất Bác về đến nhà, nhìn thấy dì Hồng và Tiêu Chiến đang nói chuyện trong phòng khách, không biết hai người đang nói cái gì, dì Hồng liên tục nói cảm ơn, mặt mũi tràn đầy vui vẻ. Nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về tựa ở cạnh cửa, Tiêu Chiến nghiêng mắt nhìn hắn một chút, quay đầu nói một giọng nhu hòa với dì Hồng: "Dì đừng để ý, mấy năm nay dì không xin nghỉ phép, em trai dì khó mà đến đây chơi, dì đi cùng với bọn họ đi".

"Chiến Chiến, cháu thật sự tốt bụng a, cám ơn cháu rất nhều." Dì Hồng vẫn không ngừng nói cảm ơn, Tiêu Chiến cười cười khoát tay, nhẹ nhàng đẩy dì Hồng một chút.

"Dì còn không thu dọn đồ đạc đi, tí nữa cháu lái xe đưa dì qua đó, à đúng rồi, cháu nhớ cháu gái của dì năm nay học đại học đúng không, cháu có một chiếc vòng tay, lúc đi dì mang theo nó đưa cho cô ấy nhé."

"Ai nha, như vậy làm sao được, cái này đắt quá a." Dì Hồng thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay.

"Không sao đâu, cháu coi dì như người trong nhà, không cần phải so đo với mấy vật ngoài thân như vậy, để cháu lên lấy đưa cho dì".

Nói xong, Tiêu Chiến liền đơn phương kết thúc cuộc đối thoại này rồi quay người đi lên lầu, dì Hồng nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về, vui vẻ mà đi tới, cười nói: "Nhất Bác, mấy ngày nay dì phải đến chỗ em trai, nó vừa đặt trước một nhà trọ, lúc đầu dì dự định chỉ xin phép nghỉ một buổi tối nhưng Chiến Chiến nói, dù sao lão gia cũng không ở nhà, cậu ấy cũng không cần dì hầu hạ, để dì đưa em trai sau đó trở về cũng được".

"À, vậy sao? Thật tốt, dì có thể dành thời gian với gia đình mà." Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dáng vui vè của dì Hồng như vậy, hắn cũng rất vui vẻ.

"Đúng a đúng a, cơm tối dì chuẩn bị ở trong phòng bếp dì, hai đứa ăn đi, đi lên trước dọn dẹp ít đồ đạc." Bộ dáng dì Hồng vội vã phải đi, chỉ chỉ vào phòng bếp, liền tranh chạy nhanh vào phòng mình.

Khi người lái xe đến đón dì Hồng, Tiêu Chiến đi tiễn, Vương Nhất Bác cách cửa sổ sát đất nhìn thấy hai người như mẹ con, tay cầm tay nói chuyện một hồi lâu, dì Hồng dường như cũng muốn lau nước mắt, Tiêu Chiến mới bảo bà nhanh lên xe.

Bưa ăn tối nay lần đầu tiên yên tĩnh đến vậy.

Trên bàn ăn là ba món ăn và một món canh dì Hồng trước khi đi chuẩn bị kỹ càng cho họ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mỗi người ngồi một bên, không ai nói gì, điều này khiến Vương Nhất Bác ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng Tiêu Chiến bình thường hay làm khó người khác nhừn trong hoàn cảnh này lại có thể hoàn toàn trầm mặc đến như vậy.

Cứ như vậy, hai người từ đầu tới cuối, chẳng hề nói một câu, ăn cơm xong lúc thu dọn bát đĩa Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Để tôi rửa bát đĩa."

"Được a, mặc dù anh đã lớn thế này cũng chưa từng rửa bát đĩa bao giờ." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối đáy mắt đều mang theo ý cười, lời nói này, anh bằng phẳng ngoài dự đoán của mọi người.

Vương Nhất Bác không nói tiếp, dọn dẹp bát đũa bê đến phòng bếp, lúc rửa bát hắn chợt nhận ra rằng mấy ngày nay hắn đều cùng Tiêu Chiến sống chung đơn độc như thế này, mặc dù căn biệt thự này rất lớn nhưng hắn vẫn cảm thấy có cảm giác chật chội hít thở không thông.

Đang nghĩ đến có nên đến nhà bạn ở nhờ không liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến ở sau lưng.

"Ài, tủ lạnh trống quá."

Vương Nhất Bác dừng tay rửa bát, xoay người nhìn thấy Tiêu Chiến đang tựa vào chiếc tủ lạnh ở lối vào bếp, lười biếng dùng chân mở nửa cánh tủ lạnh ra, cúi đầu vào, quả nhiên, bên trong chỉ có một chút trái cây.

Rút chân ra, tủ lạnh tự động khép lại, Tiêu Chiến ngáp một cái, nói: "Chờ chút nữa em lái xe, chúng ta đi siêu thị đi, anh nhớ không nhầm thì cách đây không xa có một Costco* rất lớn.

*Tập đoàn bán lẻ lớn thứ hai thế giới sau Walmart

"Ừm."

Chiếc xe ô tô Nhật Bản cũ của Vương Nhất Bác đã dùng được vài năm, chỗ ngồi cũng không rộng rãi lắm. Tiêu Chiến vóc dáng có chút cao, lúc ngồi vào tay lái phụ, xê dịch chỗ ngồi, mới có thể ngồi yên ổn.

Xe khởi động được một lúc, Vương Nhất Bác mở cửa xe, không gian chật hẹp bên trong làm hắn có chút khó chịu, loại cảm giác khó chịu này cư nhiên là đến từ người bên cạnh.

Hắn và Tiêu Chiến cho dù là quan hệ thân thiết nhưng cũng giới hạn ở phương diện thể xác, hai người ngoại trừ những lúc ở trên giường ra thì hiếm khi có thời điểm chung đụng như thế này.

Hắn nhìn Tiêu Chiến vươn tay ra, một bộ dáng không rõ ràng lắm nghịch nghịch mấy cái nút điều khiển trước xe của hắn.

"Làm gì vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Lạnh a, trời hôm nay sao lại lạnh như vậy." Tiêu Chiến tiếp tục ấn ấn, siết chặt chiếc áo khoác len trên người.

"Xe rẻ tiền chính là như thế, điều hoà cũng không nhanh như vậy." Vương Nhất Bác đưa tay qua, nhấn vào nút bấm trên điều hoà mở lớn hơn một chút.

"Xem ra chính xác là xe rẻ tiền." Tiêu Chiến thu tay lại, dựa đầu vào ghế, cảm nhận được nhiệt độ trong xe bắt đầu từ từ ấm lên.

Sau khi lái xe ra một con phố quen thuộc, Vương Nhất Bác đột nhiên mới nghĩ tới chính hắn căn bản không biết siêu thị nằm ở đâu.

"Đi như thế nào? Anh chỉ đường đi."

"Anh làm sao biết a, anh chỉ biết có siêu thị lớn ở gần đây thôi." Lần này Vương Nhất Bác hoàn toàn sửng sốt, trong lòng có chút giận dữ. Hắn chạy xe chậm lại một chút, nói: "Không biết đường thì đi làm sao?"

"Đừng hỏi anh, em có thể xem hướng dẫn, anh nhớ nó không xa đây lắm đâu." Tiêu Chiến ngược lại là bộ dáng tự nhiên, đổi một tư thế thoải mái ngồi ơt trên ghế.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm Costco trên Google Map, phát hiện ra cái gần nhất cũng phải mất một giờ lái xe. Đây chính là cái gần nhất mà Tiêu Chiến nói?

"Gần nhất cũng mất hơn một giờ?" Hắn hoài nghi Tiêu Chiến căn bản cũng không biết có cái siêu thị nào gần đây, toàn nói lung tung, người như anh thì làm sao có thể biết đến siêu thị chứ.

"Vậy em còn không mau đi?" Tiêu Chiến lại ngáp một cái, thúc giục nói, giống như thúc giục tài xế vậy.

Trong long Vương Nhất Bác kiềm chế lại một cước đạp chân ga quay đầu về nhà, dù sao hắn không chết đói, Tiêu Chiến chết đói, cũng không phải chuyện của hắn. Nhưng lý trí đã chiến thắng cảm xúc, hắn cất điện thoai đi, một lần nữa tăng tốc, đi theo phương hướng đã được chỉ dẫn.

Để ứng phó với sự im lặng lúng túng này, Vương Nhất Bác mở radio lên, hắn thường xuyên nghe kênh âm nhạc, vào buổi tối sẽ phát một chút nhạc jazz rất thích hợp để lái xe vào ban đêm.

Có âm thanh, trong xe trở nên náo nhiệt hơn, Vương Nhất Bác rung rung bả vai, giọng nữ trên radio rất nhẹ nhàng ấm áp làm hắn cảm giác thời gian trôi qua cũng không đến nỗi khó khan.

"Anh rất thích bài hát này." Tiêu Chiến đang im lặng cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

"Hử?"

"Tôi hỏi người trong lòng, tương lai chúng ta sẽ như thế nào? Cuộc sống mỗi ngày đều sẽ mỹ hảo sao? Người yêu của tôi nói với tôi: chúng ta không thể đoán được tương lai. Thế sự không thể cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên đi."

Tiêu Chiến không trả lời Vương Nhất Bác, bắt đầu ngân nga theo theo giọng nữ trên radio, mang theo một chút trầm thấp khàn khàn.

Có lẽ là bởi vì tác dụng của âm nhạc, cũng có thể là do sự chung sống yên bình này. Vương Nhất Bác trong lúc chờ đèn đỏ, nhịn không được nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, người đang ngâm nga bài hát kia. Trên gương mặt không có biểu tình lạnh lùng thường ngày, ánh đèn
đường trên đường cao tốc ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến, lại có một tia yếu ớt bất lực, khiến lòng người trắc ẩn.

"Tại sao lại sống một cuộc sống như vậy?" Vương Nhất Bác rốt cục vẫn là hỏi ra câu hỏi trong lòng. Hắn không nhìn Tiêu Chiến cũng không mong chờ câu trả lời của anh, hắn chỉ là hiếu kì muốn hỏi.

"Nếu không em nói cho anh biết phải sống một cuộc sống như thế nào đi?" Ngoài dự đoán giọng nói của Tiêu Chiến không có chút cay đắng ngược lại thanh âm bình thản, hỏi lại hắn.

"Anh không yêu thúc thúc tôi."

"Đúng, anh đương nhiên không yêu ông ta." Ngữ khí Tiêu Chiến rất thẳng thắn, anh trông rất sắc sảo thậm chí có chút xảo trá khi nói về nhiều điều mà người khác muốn che giấu, thản nhiên đến mữ làm cho người khác kinh ngạc.

"Nếu như anh muốn rời đi, thúc thúc cũng không ép buộc anh." Vương Nhất Bác nói tiếp, đây là lời nói trong lòng hắn, "Thúc thúc tốt với anh như vậy, ông ấy là người rất tốt, tôi tin ông ấy sẽ tôn trọng anh."

Vương Nhất Bác cũng không nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến, rất nhanh cuộc đối thoại bị đình trệ một lát.

"Anh cũng không phải loại người thiếu ai thì không sống được, chỉ cần anh mở miệng, thúc thúc chẳng lẽ sẽ cự tuyệt anh sao?" Lời đã nói ra, Vương Nhất Bác liền không quan tâm, hắn tuôn tất cả những lời nói đã nghẹn trong bụng từ lâu ra.

Hắn nghe được tiếng cười của Tiêu Chiến phát ra từ ghế phụ, rất khó là nụ cười vui vẻ.

"Vương Nhất Bác, em thật sự rất ngây thơ." Trước cái nhìn chằm chằm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dừng tiếng cười, nhẹ giọng cảm thán một câu. "Anh ghen tị với những người như em đấy, chỉ có thể vĩnh viễn nhìn thấy mặt ngoài của câu chuyện."

Xe đã chạy được nửa đường trên tuyến đường do Google Maps hướng dẫn, bên trong xe trở nên rất nóng, radio đã bị Tiêu Chiến tắt đi, anh kết nối điện thoại di động của mình bắt đầu bật nhạc jazz.

"Anh có ý gì?" Vương Nhất Bác không rõ Tiêu Chiến trong lời nói nghĩ.

"Thúc thúc của em không chỉ có mình anh."

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn về phía trước, hắn tự hỏi có phải mình nghe nhầm không, Tiêu Chiến bình thản mà nói: "Người thích hoa, không phải chỉ thích một loại hoa, những người như vậy trồng rất nhiều và nuôi dưỡng rất nhiều hoa. Trồng hoa ở vườn, trồng ở ban công, trồng trong phòng khách, trồng trong phòng ngủ của mình."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, tiếp tục ngân nga theo bài hát, nhìn ra bầu trời đem ngoài cửa sổ xe bầu trời đêm, chớp chớp mắt, nói: "Anh chính là người ở trong phòng ngủ đó."

"Nhưng lần trước không phải anh nói ông ấy không thể...." Lời đến khóe môi, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khó mở miệng, hắn là muốn nói, lần trước hắn nhớ Tiêu Chiến nói cho hắn thúc thúc hắn không có cách nào cùng người khác làm mấy chuyện kia.

"Cái này cùng việc ông ta nuôi tình nhân có liên quan gì. Trên thế giới có người thích xem phim thì cũng có người hứng thú nuôi nhân tình."

Tiêu Chiến nói những lời này, một bên nhẹ nhàng ngân nga, một bên vừa dùng ngón tay đánh nhịp, như thể nói về chuyện của người khác lại tự nhiên như vậy.

Vương Nhất Bác trong lúc nhất thời rất khó tiếp nhận thúc thúc mình là hình tượng như vậy. Trong lòng hắn, thúc thúc rất tốt bụng lúc nào cũng cười với tất cả mọi, không bao giờ mất bình tĩnh, trong kinh doanh nổi tiếng là một người có hoà nhã.

Nhưng một người như vậy thực sự mà nuôi nhân tình rất nhiều. Hắn còn nhớ rõ dì Hồng nói rằng Tiêu Chiến khi còn nhỏ đã được thúc thúc mang về nuôi.

"Anh đã ở với... ở với thúc thúc tôi khi anh còn rất nhỏ?" Vương Nhất Bác nói câu này đều đứt quãng, rất khó mở miệng.

"Đúng vậy, lúc anh 15 tuổi liền được ông ta đón về từ cô nhi viện."

"Ông ấy... ..." Lời kế tiếp, càng khó có thể mở miệng.

"Anh biết em muốn hỏi điều gì, mọi người đều có suy nghĩ như vậy, nhưng thúc thúc của em không phải là người như vậy. Trước khi anh 20 tuổi ông ta thậm chí đến ôm cũng không thèm làm." Tiêu Chiến giống như là biết Vương Nhất Bác muốn hỏi cái gì, thuận theo hắn, trực tiếp trả lời.

Trong long thở dài nhẹ nhõm một hơi, Vương Nhất Bác hít sâu một ngụm, hắn rất sợ nghe những chuyện mà hắn không cách nào có thể tiếp thu được. Đối với một người như hắn, từ nhỏ đã phân biệt được trắng đen rõ ràng, câu trả Tiêu Chiến rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn sau này.

Xe đang từ từ đến nơi được hiển thị trên bản đồ của ứng dụng điện thoại di động, Vương Nhất Bác nhìn thấy biển hiệu khổng lồ của Costco ở đằng xa. Hắn đi theo chỉ dẫn lái xe về chỗ đậu xe.

Đậu xe xong Vương Nhất Bác đang muốn tháo dây an toàn, Tiêu Chiến ở bên cạnh đột nhiên gọi hắn: "Vương Nhất Bác."

"Hử?"

"Sau này em không cần hỏi anh những việc như thế này." Sắc mặt Tiêu Chiến trở nên cực kỳ nghiêm túc, giống như biến thành người khác.

"Ý anh là gì?" Vương Nhất Bác đang đẩy ra một nửa cánh cửa, hắn không hiểu mà nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại nở nụ cười, cười đến ngọt ngào, thế nhưng là nụ cười kia như thể cũng không đi vào đáy mắt

Anh tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, cực nhanh hôn hắn một cái, thì thầm: "Sợ em không thể quên được anh."

Cửa xe bị Vương Nhất Bác mở ra nửa cánh, có hai người đi ngang qua bọn họ định lên chiếc xe bên cạnh, quay lại nhìn một chút rồi quay đầu lại.

Họ chỉ nhìn thấy một đôi tình lữ đang ngọt ngào với nhau trước khi bước ra khỏi xe. Điều này cũng không có gì lạ cả, thực ra Tiêu Chiến cười đến ngọt ngào như vậy, mà người ngoài nhìn vào đích thị là yêu nhau.

Đây chính là thói quen của Tiêu Chiến, không thể kiểm soát được sẽ nói ra vài lời điên rồ. Vương Nhất Bác không để ý đến anh, đẩy cửa xuống xe, Tiêu Chiến cũng xuống xe, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác đưa xe đẩy đến trước mặt hắn.

Costco rất lớn, Tiêu Chiến rõ ràng là một người không biết mua đồ sinh hoạt, trong siêu thị cái gì cũng lấy, cái túi khoai tây chiên to như túi gạo cũng được Tiêu Chiến ném vào xe đẩy. Vương Nhất Bác không nói một lời đẩy xe, chờ Tiêu Chiến đi lên phía trước mấy bước, lại lấy túi khoai tây chiên thả lại trên kệ hàng.

Hắn nghĩ tới câu hỏi Tiêu Chiến hỏi hắn, anh có thể sống kiểu gì?

Vấn đề này trong lòng Vương Nhất Bác không có đáp án, những người được nuôi dưỡng trong nhà kính như Tiêu Chiến việc chăm sóc bản thân gần như không thể tự mình lo liệu, ngoại trừ ngày hôm nay, hắn không còn cách nào tưởng tượng những khả năng nào khác.

Dạo siêu thị gần một giờ, đến lúc phải đóng cửa, Vương Nhất Bác mới thúc giục Tiêu Chiến đang thích thú đi tính tiền. Lúc thanh toán là Vương Nhất Bác quẹt thẻ, Tiêu Chiến nói thẳng mình không có mang tiền liền đứng qua một bên.

Vương Nhất Bác chỉ muốn kết thúc việc đi siêu thị càng sớm càng tốt. Hắn nhanh chóng trả tiền, cầm đồ rồi đi đến chỗ đậu xe rồi cất đồ vào phía sau cốp. Những thứ Tiêu Chiến mua kia, đừng nói một tuần, mà là đủ cho ba người ăn một tháng.

Vào trong xe, Vương Nhất Bác bởi vì cuộc nói chuyện lúc nãy, cảm thấy trong lòng có chút tối tăm, cảm giác như bị rạch ra một lỗ hổng, đồ vật bên trong nóng lòng muốn xông ra, điều này không giống như bình thường hắn hay trầm mặc ít nói, có lẽ là cuộc sống như vậy thật sự là ngoài ý muốn, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy mình không quá bình thường.

"Tại sao phải làm loại chuyện đó để áp chế tôi?" Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến nghỉ ngơi, vừa mới lên xe không bao lâu, hắn liền bắt đầu ngăn không được muốn đặt câu hỏi, trong lòng của hắn từ đầu đến cuối có một nút thắt đối với chuyện này.

"Thú vị."

"Thú vị liền có thể tùy tiện làm ra ba cái loại chuyện hạ lưu này, ép buộc người khác?" Nghe đối phương ngả ngớn trả lời, Vương Nhất Bác trở nên phẫn nộ, hắn hối hận, biết rõ người này không có khả năng cho ra cái đáp án gì thật lòng, chính mình lại muốn tìm nhục nhã.

"Không phải em cũng rất thoải mái sao? Mỗi lần đều bắn nhiều như vậy." Tiêu Chiến nói.

"Cái này không phải là một chuyện!" Vương Nhất Bác thẹn quá hoá giận, hắn nắm lấy tay lái rất chặt, lên giọng cơ hồ là hét lên. Từ lâu đến nay, sự bất lực và tức giận nơi đáy lòng hắn bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ.

Hắn khống chế không nổi mà muốn phát tiết.

"Không phải sao?" Tiêu Chiến hỏi lại hắn, Vương Nhất Bác hung hăng đạp một cước vào chân ga, phát hiện có chút bất động, hắn không có trả lời Tiêu Chiến, nhìn xe còn rất nhiều xăng, trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc không nhẫn nhịn được hung hăng đạp lên chân ga.

Rầm.

Xe đột nhiên dừng lại, ngừng rất đột ngột, thân xe chấn động một cái, sau đó liền tắt máy. Vương Nhất Bác hơi giật mình nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển mắng một câu thao.

Xe bị chết máy.

Hai người bọn họ còn chưa kịp lên đến đường cao tốc, ô tô lại đột nhiên bị chết máy ở ven đường, trên đường tối đen như mực ngoại trừ ánh đèn đường le lói, cũng không có trạm xăng nào ngay cả bóng dáng của cửa hàng 24h cũng không có, thậm chí xe đi ngang qua đều ít đến cảm thương.

Vương Nhất Bác đẩy cửa xuống xe, hắn đứng ở bên ngoài xe, không biết mình đang ở chỗ nào. Phía trước là một mảnh đen sì, đằng sau cũng là bóng tối vô tận. Hắn ngẩng đầu lên, bầu trời đêm nay, cũng không có sao.

Tiêu Chiến theo hắn xuống xe, đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn một chút nói: "Gọi điện thoại gọi người đi."

Vương Nhất Bác bị anh nhắc nhở, mới nhớ ra, lấy điện thoại ra gọi vào đường dây nóng cứu hộ 24h ra, giọng nữ máy móc nói cho hắn, đội cứu hộ nhanh nhất cũng cần 2 giờ mới có thể đến chỗ bọn họ.

Chỉ có thể chờ đợi, ngoài việc chờ đợi thì còn có thể làm gì. Phía trước không có nhà dân phía sau không có cửa hàng căn bản sẽ cũng không có thần tiên đột nhiên tới cứu bọn họ.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên mui xe, đôi chân dài để trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn một mảnh trời đen nhánh.

Hắn đi tới, đứng trước mặt Tiêu Chiến, nói: " Chờ đi, nhanh nhất cũng mất 2 giờ."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm sau đó cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mặt Vương Nhất Bác. Anh đưa tay ra bắt lấy cổ áo Vương Nhất Bác kéo hắn tới trước mặt mình. Vương Nhất Bác bị bất ngờ mất trọng tâm suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, hai tay chống sang hai bên sườn Tiêu Chiến.

Đôi chân thon dài kia tách sang hai bên cơ thể của Vương Nhất Bác, đôi tay câu lên cổ Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến áp sát mặt vào hắn, nơi này tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng hít thở của hai người đều trở nên nặng nề, rõ ràng như vậy.

"Anh muốn." Tiêu Chiến cọ cọ lấy Vương Nhất Bác, sau đó đột nhiên dùng sức đảo ngược một cái ép Vương Nhất Bác xuống mui xe, ngồi xổm ở trước mặt hắn.

Khoá quần bị Tiêu Chiến kéo xuống, bên trong cái kia còn chưa thức tỉnh nằm mềm oặt. Tiêu Chiến nhẹ nhàng gảy một chút, dưới hông Vương Nhất Bác phát ra một tiếng cười nhẹ, sau đó dùng chóp mũi xoa xoa, chậm rãi ma sát, cảm nhận được nó sưng to lên một chút xíu.

Vương Nhất Bác bị dọa sợ, hắn đẩy Tiêu Chiến, nói: "Đây là bên ngoài, anh muốn nổi điên thì đợi trở về mà phát."

"Anh không muốn, muốn phát ở chỗ này." Vừa dứt lời, Tiêu Chiến liền một ngụm ngậm côn thịt của Vương Nhất Bác vào, chờ hắn bắt đầu trở nên cứng ngắc ở trong khoang miệng ấm áp của mình, bị khống chế bởi điểm chí mạng, Vương Nhất Bác không còn sức kháng cự gì, hắn hoảng loạn nghiêng mắt nhìn xung quanh sợ sẽ có xe đi qua.

Nhưng rõ ràng con đường này rất vắng vẻ, bọn họ chết máy hơn nửa giờ, ngay cả một con mèo cũng không đi ngang qua.

Quy đầu bị Tiêu Chiến tinh tế liếm láp, cảm giác hồi hộp được bao khỏa khoái cảm, lập tức liền chiếm cứ lấy lí trí Vương Nhất Bác, cùng hậu huyệt Tiêu Chiến trước sau bất đồng. Đầu lưỡi anh liên tục cuộn quanh đầu khấc của hắn, cảm giác kích thích mãnh liệt cùng nhau lên xuống.

Vương Nhất Bác phát ra một tiếng rên rỉ, hắn vươn tay, nhẹ nhàng kéo lấy tóc Tiêu Chiến, nghe Tiêu Chiến cũng phát ra âm thanh hừ nhẹ. Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy Tiêu Chiến ở dưới thân đang ngậm lấy côn thịt mình. Cự vật sưng đỏ đang bị phun ra nuốt vào bên trong miệng Tiêu Chiến, nâng lên đôi mắt đều là nhộn nhạo sắc tình, dưới ánh đèn, đôi mắt sáng lên lấp lánh.




Vương Nhất Bác không thể kìm nén được nữa, hắn kéo Tiêu Chiến đứng dậy, ấn anh trực tiếp lên mui xe, xoa cái mông cùng hậu huyệt rồi cắm côn thịt của mình vào, cắm đến Tiêu Chiến run lên một cái.

"A... ...thật thô." Tiêu Chiến rên rỉ, bị đặt ở trên mui xe lạnh lẽo, hậu huyệt nuốt vào toàn bộ côn thịt vừa thô vừa to của Vương Nhất Bác, trướng đến làm cả người anh tê dại.

Vương Nhất Bác không nói lời nào cắm đầu làm, hắn chưa bao giờ quan hệ tình dục trong tình huống như thế này. Đây là lần đầu tiên, hắn không thể không thừa nhận rằng nam nhân là sinh vật quá trực giác. Trong tình huống đặc biệt như thế này lại sinh ra ham muốn và hưng phấn mãnh liệt như vậy, hắn dùng sức xoa nắn lấy cái mông vểnh lên của Tiêu Chiến giống như chỉ dùng côn thịt thao anh còn chưa đủ, còn cần một chút lối thoát.

Sau khi đâm vào một lát, Vương Nhất Bác lại rút ra, đưa Tiêu Chiến đang ép xuống mui xe, lật anh đối mặt lại với mình, tách hai chân anh ra một lần nữa cắm vào. Tiêu Chiến mất lực ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, bên trong miệng không đè nén được tiếng rên rỉ.

"A... ...sảng khoái... ...nhanh một chút, lại dùng sức một chút."

Tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến giống hắc ám ma pháp, lại khiến cho Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghe lời, hắn gia tăng lớn khí lực, dùng sức đem côn thịt thao đến chỗ sâu nhất, cảm nhận được những nếp gấp trong vách hậu huyệt Tiêu Chiến không ngừng tuôn ra nước ướt đẫm, khoái cảm trên thân thể làm hắn không nhịn được bắt đầu mắng chửi Tiêu Chiến là đồ lẳng lơ, mắng anh không biết xấu hổ, mắng anh thiếu thao.

Ngay tại lúc này, dường như những từ ngữ thấp kém thô tục nhất mới đủ tận hứng.

"Anh, anh nói cho em một bí mật có được không?" Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, một bên rên rỉ một bên đứt quãng mở miệng.

Vương Nhất Bác không trả lời anh, ngậm vành tai của Tiêu Chiến vào trong miệng. Cho dù không có tình yêu, Vương Nhất Bác tóm lại vẫn là một nam nhân, cuộc chinh phục tình dục khiến nội tâm của hắn trở nên thú tính hơn, chỉ muốn nhìn dáng vẻ của Tiêu Chiến bị hắn thao đến mất hồn, không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì khác.

"Em là người đàn ông đầu tiên của anh."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói ra mấy câu này ở bên tai Vương Nhất Bác. Đầu óc của Vương Nhất Bác rầm một tiếng liền nổ tung, nhục bổng của hắn giống như vừa cứng lên một chút, cũng càng dùng thêm sức, khoái cảm muốn xuất tinh từ đại não hắn lan tràn lên dương vật, hắn cắn tai Tiêu Chiến, gần như là run rẩy bắn tinh dịch bắn vào trong cơ thể Tiêu Chiến.

Trận tình ái này vì xảy ra quá bất ngờ nên diễn ra chưa đến hai mươi phút, có lẽ là bởi vì quá kích thích, Vương Nhất Bác bắn ra rất nhanh. Nhưng cường độ cao trào lại là trước nay chưa từng có kịch liệt như thế. Hắn kéo Tiêu Chiến vào trong xe, nhìn bộ dáng anh đổ vào ghế phụ mơ màng muốn ngủ, hắn mở cửa xe ra bước ra ngoài một lần nữa.

Có người nói rằng đàn ông sau khi bắn tinh sẽ trở thành một triết học gia, Vương Nhất Bác không xác định được đây có phải là người viết sách bịa chuyện không. Nhưng bây giờ hắn nhìn đêm không tĩnh lặng như thế này, bốn phía đều yên tĩnh đến không có một tiếng động. Người trong xe đang ngủ, thế giới tựa như cũng thu nhỏ lại chỉ còn một mình hắn.

Chàng trai 22 tuổi này ngẩng đầu lên thở một hơi thật dài.

Tại thời khắc này, hắn hiểu được, cho dù mình một mực "tô son trát phấn", ý đồ lừa dối giả tạo. Nhưng cũng chính hắn rõ ràng nhất cuộc sống của chính mình ở đây đã sớm bị gió bão
cuồng phong này càn quét đến lệch lạc. Mặc kệ là đối mặt với phụ nữ sinh lý tình dục không cách nào phản ứng hay là càng ngày càng cảm thấy nội tâm trở nên phức tạp hơn.

Những điều này đều do Tiêu Chiến ban tặng, người con trai này đã xâm nhập vào cuộc sống của Vương Nhất Bác một cách thẳng thừng nhưng lại là ác mộng đối với hắn.

Có một giọng nói đang dần lớn lên trong đầu hắn, bắt đầu chiếm giữ tất cả suy nghĩ của Vương Nhất Bác.

Chạy trốn đi, rời khỏi đây, rời khỏi người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro