Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺🦁🐰🌺

Đêm trong hoàng thành rất lạnh, cơn gió chợt nổi lên kéo lá cây rơi rụng lả tả, dưới màn đen bao phủ, cửa sổ nhỏ yên tĩnh ở phía đông phát ra một tiếng "két", hoa lá bốn phía cửa sổ bay lên, có một hắc y bước vào trước.

Vẫn chưa quá quen, cửa sổ quá nhỏ hẹp liền kẹt chân người đến, vang lên một tiếng hút khí rất nhỏ.

"Công phu cạy khóa chuồn vào trong của bệ hạ ngày càng kém a."

Trong bóng tối, cung điện như thủy triều bao phủ, có người chầm chậm bước vào trong ánh trăng hắt ra từ cửa sổ.

Tiêu Chiến "Chậc" một tiếng, vươn tay.

"Còn không mau kéo ta một chút."

Vương Nhất Bác cười khẽ, trực tiếp duỗi tay từ bắp đùi ôm người xuống, Tiêu Chiến rơi xuống đất phủi phủi y sam, duỗi đầu nhìn nhìn phía sau.

"Đánh ngất rồi à?"

"Ừ."

"Ra tay thật tàn nhẫn."

"......"

"Mau mau tìm đồ."

Thân mèo của Tiêu Chiến đang chuẩn bị lục tung, lại phát hiện người phía sau không nhúc nhích, tay quơ quơ.

"Nghĩ gì thế?"

Vương Nhất Bác ôm cánh tay nghiêng đầu nói rất nghiêm túc.

"Đang nghĩ, có nên đánh gãy xương sườn của bà ta không."

Tiêu Chiến cười vỗ hắn: "Đừng nháo, lát nữa lại giống ngày đó, khiến người ta đau tỉnh."

Vừa nói vừa đi về phía giường, xốc màn nguyệt ảnh kia lên lại sửng sốt.

"Bà ta cởi cả y phục sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Đánh gãy xương sườn của bà ta cho ta."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, đi qua kéo y lại bị hất tay, Tiêu Chiến lẩm bẩm nói:

"Rồi móc tròng mắt của ngươi ra."

"Nô tài móc mắt, sẽ không nhìn thấy mỹ mạo của bệ hạ nữa."

Tiêu Chiến cười đẩy hắn, lúc này hai người mới bắt đầu làm chính sự, tìm kiếm khắp nơi, Tiêu Chiến đẩy Thái Hậu vào trong cùng, ghé vào ván giường làm bộ gõ lên.

Vương Nhất Bác đứng phía sau y, nhìn mông cong mẩy bị y phục dạ hành bao đến tròn trịa đang nhích tới nhích lui kia, hầu kết lăn lộn một chút mới nói:

"Sao người biết ở trên giường?"

Tiêu Chiến đáp một cách đương nhiên: "Trước đây lão ma ma từng nói cho ta biết, nói nữ nhân già trong cung đều thích trang bị cơ quan ngầm trên giường." Nói xong thần thần bí bí nhìn thoáng qua phía sau nói, "Dùng để giấu công cụ gì đó."

Vương Nhất Bác lại nhìn chằm chằm bờ mông đang nhúc nhích kia, ánh mắt tối sầm lại, đi qua đỡ vòng eo bị đai lưng buộc nhỏ vô cùng, giọng rất trầm.

"Để ta."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, chóp mũi cao cao cọ qua bên tai y, sự ngứa ngáy rất nhỏ, nhìn đường nét cứng cỏi của sườn mặt người nọ, dáng vẻ rũ mắt tìm kiếm nghiêm túc, trầm tĩnh như một mặt nước tĩnh lặng, Tiêu Chiến đột nhiên lẩm bẩm nói:

"Hôm nay, rất nhớ ngươi."

Vương Nhất Bác tạm dừng động tác tìm kiếm, ngẩng đầu nhìn y, môi hé mở, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng vang.

"Thái Hậu nương nương có cần chuẩn bị tắm rửa không?"

Là giọng nói của lão ma ma bên cạnh Thái Hậu, Tiêu Chiến chấn động, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vương Nhất Bác kéo eo, khá thuần thục nhét vào tủ quần áo.

Hai người mới trốn kỹ trong tủ xong, ma ma bên ngoài cũng đã thăm dò đẩy một khe cửa thò đầu vào.

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người ở trên y phục mềm mại nín thở, Vương Nhất Bác còn ôm lấy vòng eo của Tiêu Chiến, nghiêng đầu nhìn tình huống bên ngoài từ một tia sáng.

Tiêu Chiến dựa trên người hắn, chỉ có thể nhìn thấy cằm tinh xảo của hắn, giương mắt mới có thể nhìn đến đôi mắt cảnh giác của hắn, như một con dã thú ở trong bóng đêm thời khắc chuẩn bị săn thú, chuyên tâm cảnh giác, lại lộ ra một lực hấp dẫn khiến người khó có thể dời mắt.

Tiêu Chiến liếm liếm môi, dán bên tai Vương Nhất Bác nói:

"Cái này có giống chúng ta ở thanh lâu ngày đó không......"

Hơi thở trầm thấp khiến tai của Vương Nhất Bác vừa ướt vừa ngứa, hắn thu ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.

Mắt đào hoa của Tiêu Chiến hơi cong, thủy nhuận trong suốt nhìn hắn, đầu ngón tay khe khẽ chậm rãi tìm được vị trí đũng quần của hắn, cười như một con hồ ly nhỏ.

Vương Nhất Bác lập tức nhận ra y muốn làm gì, nắm chặt cổ tay y một phát, đè thấp giọng.

"Đừng nghịch."

Ma ma bên ngoài gọi hai tiếng không nghe thấy tiếng đáp, đang phát ra giọng nghi ngờ, đi về phía vị trí của bọn họ trong phòng càng ngày càng gần.

Nhưng đôi tay kia vốn không có ý dừng lại, trong nụ cười sáng như hoa hồng của Tiêu Chiến, đầu ngón tay đột nhiên dò vào cầm cực lớn của hắn.

Vương Nhất Bác hút khí một tiếng.

Ma ma bên ngoài còn đang nghi hoặc chẳng biết Vương Nhất Bác đã đi đâu rồi.

Còn hắn lại không có cách nào suy nghĩ, tất cả lực chú ý đều vọt xuống hạ thể, đế vương trẻ tuổi nắm mệnh căn tử của hắn cười dịu dàng.

"Lúc đó sao trẫm sờ lại trống không vậy?"

Bụng dưới của Vương Nhất Bác nóng lên, giọng khàn khàn, hất cằm lên.

"Thất vọng à?"

"Có chút." Tiêu Chiến di chuyển, khẽ dán vào hắn nói, "Làm thế nào?"

Hô hấp của Vương Nhất Bác dần dần dày nặng, nghiêng đầu không để ý đến y.

Từ trong một bên khe, có thể nhìn thấy ma ma cho rằng Thái Hậu chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ rồi, đang chà lau thân thể cho bà.

Còn trong ngăn tủ chỉ cách vài bước, hạ thể của hắn nóng đến sắp bốc cháy.

Đầu sỏ gây tội lại còn như ngại không đủ, trong ánh mắt không thể tin của hắn, chôn xuống dưới người hắn, xốc y sam kia lên, môi khẽ chạm vào cán của hắn, vươn đầu lưỡi non hồng, đảo qua mỗi một tấc kinh lạc trên đó.

Giương mắt nhìn hắn vừa mị vừa mềm.

"Nói cho ta biết......"

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hạ thân sắp nổ tung, mím môi, Tiêu Chiến lại đột nhiên há miệng ngậm vào, ấm áp ướt mềm bỗng chốc khiến hắn kêu rên một tiếng.

Bên ngoài vang lên tiếng nghi hoặc, Vương Nhất Bác cắn môi mới đè thấp giọng nói:

"Thuốc. Uống thuốc đặc chế."

Tiêu Chiến hài lòng khi chiếm được đáp án, mới chuẩn bị đứng dậy, lại đột nhiên bị đè đầu lại, giọng nói của Vương Nhất Bác quả thật có thể dùng nghiến răng nghiến lợi để hình dung.

"Muốn chạy à?"

Nói rồi dùng sức đưa mình vào trong ướt mềm kia, đỉnh lộng, ma ma bên ngoài nhìn quanh một vòng không phát hiện dị thường, liền thu dọn đồ vật, chầm chậm lui ra ngoài.

Vương Nhất Bác càng thêm không kiêng nể gì, ngón tay cắm vào mái tóc Tiêu Chiến, khống chế lực độ, Tiêu Chiến bị đỉnh đến mức đầu lưỡi đã tê dại, giơ tay đánh hắn, lại bị giam tay đưa vào sâu hơn.

Đế vương cửu ngũ chí tôn liền ở trong ngăn tủ nhỏ hẹp này, cùng thái giám của mình làm diễm sự như vậy, thật ra Tiêu Chiến lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cũng không có kỹ thuật đáng nói, nhưng khi Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt oán trách đang chôn dưới thân mình kia, cùng môi đỏ mọng bị bắt mở ra rất lớn, huyết khí của hắn dâng trào hừng hực.

Một cú húc người liền tiết ra ngoài, Tiêu Chiến bị sặc một chút, khóe mắt cũng dâng lên hơi nước sinh lý, đầu môi diễm sắc trượt ra một sợi trắng sáng.

Đế vương y sam hỗn độn, mái tóc hơi tản ra, khóe mắt ửng hồng mang theo sự oán trách yêu kiều, đầu lưỡi còn hiện đặc dính như ẩn như hiện, hầu kết của Vương Nhất Bác lăn lộn một chút, cúi người hôn y.

Tiêu Chiến lại đột nhiên nảy người lên, y đã quá quen thuộc loại ánh mắt này, còn lăn lộn ở đây nữa e là sẽ càng hoang đường, y trốn một chút chợt đụng phải nóc ngăn tủ.

Liền nghe thấy một tiếng "bang".

Một ngăn bí mật chậm rãi mở ra phía trên đầu.

Tiêu Chiến ngẩn người: "Cái này cũng có thể sao?"

Vương Nhất Bác cười rộ lên, duỗi tay mò mẫm trong ngăn bí mật, sau một lúc lâu, lấy ra một quyển tranh cuộn.

Tiêu Chiến mở ra, liền thấy tranh cuộn kia chuyển động chậm rãi, cuối cùng mở ra, nương ánh sáng ít ỏi, y cũng thấy rõ ràng.

Đó là Hàn Mai Đồ của mẫu thân y.

🌺🦁🐰🌺

Hí hí chap trước hết hồn chưa các đồng râm? 🤭🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro