Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐱🌸

Một canh giờ sau, xe ngựa đi đến chân núi Vụ Linh, xa phu ngừng xe nói với hai vị chủ tử đã đến, dọc theo đường đi bên trong xe an an tĩnh tĩnh, không ai phát hiện ra hai người này có gì bất thường nhưng khi bọn họ xuống xe liền thấy sắc mặt xấu hổ của Tiêu công tử, mặt đỏ không chịu được còn Vương gia lại vui vẻ ra mặt, vẻ mặt đắc ý thoả mãn.

Hai người một trước một sau, ai cũng không nói chuyện với ai, nhìn qua kỳ kỳ quái quái nhưng lại không giống bộ dáng náo loạn không thoải mái. Các hạ nhân cũng không dám tự suy đoán tâm tư của chủ tử, ai biết bọn họ sao lại như thế.

Khu vực săn bắn thiết lập ở đây là tài sản riêng của Chử tướng quân, hôm nay ngoại trừ Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thì không còn mời người khác tới nữa, mục đích của chuyến này là muốn kiểm nghiệm một chút mấy năm nay ông không ở bên cạnh, không ai đốc thúc Vương Nhất Bác luyện tập, thuật cưỡi ngựa bắn cung của hắn có thụt lùi hay không.

Cho bọn họ hai canh giờ đến giờ Thìn, lệnh hai người đến đúng giờ liền mang theo con mồi trở về phục mệnh, Chử tướng quân luôn luôn có yêu cầu rất cao đối với Vương Nhất Bác, số lượng con mồi không đủ, chất lượng không tốt, trở về dĩ nhiên sẽ mắng hắn nhưng mà Tiêu Chiến là công tử vũ văn lộng mặc, cũng không biết bản lĩnh thế nào nên cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với y, chỉ kêu y lượng sức mà làm, chú ý an toàn.

Không cần chào hỏi thêm, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến chọn cung nỏ chọn ngựa xong liền đi vào trong núi sâu.

Tiêu Chiến có biết một chút về cưỡi ngựa bắn cung, chẳng qua đều là học mấy công phu cơ bản ở giáo trường, đao thật kiếm thật vào núi đi săn vẫn là một chuyện khác, hưng phấn vô cùng, chân tay hơi luống cuống.

Trong núi gồ ghề, y cưỡi ngựa không nhanh, y đi phía trước, Vương Nhất Bác đi theo sau lưng vài trượng, chung quanh còn có mấy thị vệ đi theo bảo hộ an toàn cho hai vị chủ tử.

Đi được một đoạn, Tiêu Chiến xoay người nhìn Vương Nhất Bác, "Ngươi đi theo ta làm gì? Cữu cữu không phải đã cho ngươi nhiệm vụ rồi sao, còn không mau tranh thủ thời gian."

"Gấp cái gì." Vương Nhất Bác cười tự tin, "Săn mấy con vật nhỏ này quá dễ dàng, cần gì dùng đến hai canh giờ." Nếu so sánh thì muốn bắt được ngươi mới gọi là khó.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, "Cuồng vọng tự đại."

Vương Nhất Bác quát một tiếng "Giá", vó ngựa đi nhanh thêm vài bước, tiến lên đứng ngang hàng cùng Tiêu Chiến, "Thế nào? Còn không tin ta sao?" Nghĩ đến cũng phải, Tiêu Chiến có thành kiến quá sâu với hắn, đã sớm nhận định hắn là tên phế vật không biết làm gì, sao có thể tin hắn có sở trường gì chứ.

Đi về phía trước thêm một đoạn ngắn, phút chốc nghe thấy tiếng sàn sạt rung động trong rừng —— Có vật sống, là vật sống lanh lợi. Vương Nhất Bác nhìn quanh bốn phía băn khoăn một chút, mắt nhìn vào bụi cây trước mặt. Cánh tay nhấc lên ý bảo mọi người dừng lại, từ sau người rút ra một mũi tên lông vũ, nửa đặt trên cung khảm sừng, nhìn Tiêu Chiến bên cạnh cười khẽ, "Nhìn,"

Tiêu Chiến chưa đáp lại gì nhưng hai mắt cũng đã gắt gao dính chặt trên người hắn rồi.

Hoàng thất vây săn thường là "Ba mặt đuổi thú, trước mở một mặt", ý là thị vệ đuổi theo thét to, dã thú giật mình liền sẽ chạy về một phía, con cháu hoàng gia săn thú liền có thể uy phong lẫm lẫm thoả thích săn giết.

Vương Nhất Bác không cần dùng đến cái này.

Hắn nhếch khóe miệng nở nụ cười sau đó dây cung căng thẳng, hướng về phía có động tĩnh, nghe tiếng động thì ra là một con nai sừng tấm không lớn, hoảng loạn đạp cỏ cây chạy trốn, hắn giục ngựa yên lặng nhìn, chọn đúng thời cơ, không chút do dự, cung đã lên dây, trong lúc cấp tốc đuổi theo, một mũi tên bay ra liền bắn thủng trái tim con nai kia.

Một tiếng kêu thê thảm, con vật một khắc trước còn tung tăng nhảy nhót, sau đó ngã xuống đất liền run rẩy vài cái rồi tắt thở. Thị vệ đi theo hò reo phấn khích, tranh nhau tiến lên đem con nai về.

Dĩ nhiên là không thiếu được sự khen ngợi, "Vương gia bắn cung quá giỏi", "Vương gia uy vũ", "Vương gia thiên hạ vô địch"... Nhưng mà những lời này tai hắn đã nghe đến ra kén rồi, người khác khen hắn như thế nào hắn vốn không thèm để ý, trở về bên cạnh Tiêu Chiến, đắc ý nhìn y cười, vẻ mặt tranh công xin thưởng, "Lợi hại không? Phu quân của ngươi đó."

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn hắn, biết rõ hắn muốn nghe mình khen hắn một tiếng nhưng lại càng không nói một chữ giỏi nào, lạnh nhạt thờ ơ để hắn khổ sở chờ đợi nửa ngày, nói với hắn: "Dạy ta."

Vương Nhất Bác ngẩn ra, sau khi phản ứng lại so với được khen ngợi còn muốn vui hơn, đắc ý cái đuôi muốn vểnh lên trời, "Ngươi gọi ta một tiếng phu quân tốt, ta sẽ dạy ngươi."

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Không dạy thì thôi." Nói xong nhấc dây cương lên, thúc ngựa muốn đi.

Vương Nhất Bác đắc ý chỉ mới một lát, nhanh chóng cụp mi rũ mắt theo sau, "Dạy dạy dạy, chưa nói không dạy mà!" Hắn đứng thẳng dậy, chỉ nghe thấy một trận gió mạnh gào thét qua tai, nháy mắt đã rời khỏi ngựa của mình, rơi xuống trên ngựa mà Tiêu Chiến đang cưỡi. Người ngồi dán vào phía sau Tiêu Chiến, sau khi ngồi ổn hai tay liền thuận thế ôm eo y, dán vào bên tai y, cợt nhả cười nói: "Ta tới rồi."

Tiêu Chiến hoang mang, "Ngươi ngồi trên ngựa của ta làm gì?!"

Vương Nhất Bác bình tĩnh trả lời: "Ngươi nói ta dạy cho ngươi, đương nhiên ta phải nghiêm túc tay cầm tay dạy a,"

Thị vệ đi theo xung quanh đều là nam tử bình thường, tuy rằng tất cung tất kính với Vương gia Vương Nhất Bác này nhưng nhìn hai người đoạn tụ gần gũi như vậy thật sự là không dám nhìn kỹ, một đám đưa mắt ra hiệu cúi đầu lảng tránh. Nhưng bọn họ có nhìn hay không thì Vương Nhất Bác cũng không để trong mắt, trong mắt hắn chỉ có Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến nào có da mặt dày như hắn, hành động thân mật đột ngột chọc cho y lại đỏ mặt một chút. Hôm nay là lần thứ hai, vừa rồi ở trong xe ngựa trên đường đã dung túng cho hắn một lần, người này được lợi còn không biết thu liễm, quả thật là lòng tham không đáy.

"Ngươi mau trở về đi,"

"Xuỵt ——" Vương Nhất Bác đột nhiên ra hiệu ý bảo y đừng lên tiếng, dựng tai lắng nghe một chút, nói: "Có gì đó, ta mang ngươi đuổi theo." Nói xong không đợi Tiêu Chiến nhiều lời nữa, đôi tay vòng lên trước người y, đột nhiên lôi kéo dây cương, vó ngựa liền bắt đầu gào thét bay nhanh.

Bọn thị vệ vội vàng đi theo bị Vương Nhất Bác phất tay ngăn cản, "Đều trở về đi, không cần đi theo," Vốn theo bản lĩnh của những người này, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì Vương Nhất Bác bảo hộ cho bọn họ còn dư... Cho nên tất cả đều đừng đi theo vướng bận, ảnh hưởng người ta phóng ưng trục khuyển, càng làm lỡ người ta nói chuyện yêu đương.

"Nhìn thấy không?" Hai người đuổi theo chính là một con nai khác, Vương Nhất Bác mắt sắc, dù trong lúc chạy nhanh vẫn có thể thấy rõ phương hướng của con nai kia, đụng người Tiêu Chiến nhắc nhở y.

Lần đầu tiên săn vật còn sống, thật là có chút hồi hộp, Tiêu Chiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy rõ vị trí của con nai liền giơ tay kéo căng cung nhưng trên lưng ngựa xóc nảy không thể so với lúc ở giáo trường bắn vào bia ngắm không nhúc nhích kia, ngắm như thế nào cũng cảm thấy không chuẩn.

"Đừng khẩn trương, cổ tay ổn một chút." Vương Nhất Bác ôm y vào trong lòng giúp y chỉnh lại tư thế kéo cung —— Thật sự nói không sai, tay cầm tay dạy.

Tiêu Chiến cố gắng giữ vững hô hấp, dưới sự hưng phấn, trái tim đập loạn, chỉ lo đi săn nên liền tùy ý người phía sau ái muội ôm y như vậy.

Nhắm một mắt lại nhắm chuẩn, hơi hơi lộ ra đầu lưỡi một chút, bả vai cùng cánh tay y bị Vương Nhất Bác lấy lý do chỉnh thẳng tư thế mà nắm trong tay, trong lòng yên lặng đọc ba, hai, một.

Vương Nhất Bác ăn ý cùng y đếm thời gian, ở bên tai y nói nhỏ một tiếng: "Bắn tên,"

"Vèo" một tiếng, mũi tên lao ra bay thật nhanh, con nai kia hoảng sợ kêu rên một tiếng ——

Nhanh như chớp chạy mất.

Bắn lệch......

Hai người đều sững sờ ngay lập tức, dường như cũng chưa nghĩ đến kết quả này.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến quay đầu trừng hắn, "Ngươi đảo cái gì loạn,"

"??" Vương Nhất Bác giang hai tay, "Thế nào lại thành ta quấy rối rồi? Ta đang giúp ngươi mà..."

"Mới nãy rõ ràng ta đã nhắm chuẩn rồi, nếu ngươi không chạm vào ta thì mũi tên này nhất định sẽ trúng,"

"Ngươi có nói đạo lý hay không vậy, ta là đang giúp ngươi điều chính tư thế, là ngươi muốn ta dạy, sao lại trách ta?"

Tiêu Chiến liếc ngang, "Được, ta không trách ngươi, ngươi đi xuống cho ta!"

Vương Nhất Bác càng là vô tội, "Ngựa của ta đã để bọn hắn dắt đi rồi, bây giờ đi xuống ngươi muốn ta phải đi bộ sao?"

"Vậy ngươi đừng nói chuyện, đừng lộn xộn,"

"Được được được, ta không lộn xộn, chính ngươi tới, chính ngươi tới..." Trong lòng nghĩ chính là, ta nhìn xem chính ngươi có thể bắn trúng cái gì......

Sau khi con nai kia bị dọa chạy, hai người cưỡi ngựa lắc lư đã lâu cũng không lại đụng đến vật gì khác, Tiêu Chiến không để ý người ta, Vương Nhất Bác cũng không ngại bị y làm lơ, mượn tư thế kéo dây cương mà ngồi ôm mỹ nhân vào ngực, trong lòng phải gọi là thoải mái vô cùng.

Nhưng mà bộ dáng nhỏ giận dỗi của Tiêu Chiến thật sự quá mức nghiêm túc đứng đắn, Vương Nhất Bác lén quan sát đã nửa ngày, quyết định vẫn nên an ủi một chút mới được. "Theo như ta đã nói thì nai là khó săn nhất, ngươi không có kinh nghiệm, săn không được là bình thường, chúng ta trước tìm thứ dễ bắt hơn, luyện tập nhiều một chút thì tốt rồi."

Tiêu Chiến chỉ lo quan sát bốn phía xem có còn con mồi nào không, vốn không nghe thấy Vương Nhất Bác nói gì, lại đi về trước thêm một đoạn, bụi cỏ phía trước hình như có dị động, Vương Nhất Bác nhanh chóng cầm tay Tiêu Chiến, "Có gì đó."

Tiêu Chiến cũng nghe thấy động tĩnh rồi, đôi mắt phút chốc sáng ngời, khẩn trương vô cùng hỏi: "Là cái gì?"

Vương Nhất Bác nói cho y: "Con thỏ, thứ này đầu óc rất ngu ngốc, mau, ngươi thử lại."

"Ừm." Một mũi tên vừa rồi, Tiêu Chiến cũng coi như là đã có chút kinh nghiệm, lần này con mồi lại là thứ không chạy lung tung, tự nhận là nhất định không có vấn đề gì, tên lông vũ đặt lên cung, mũi tên của Tiêu Chiến chỉ thẳng về hướng con thỏ béo kia.

"Cánh tay thấp một chút..." Vương Nhất Bác quan sát tư thế của y lại nhịn không được duỗi tay giúp y sửa đúng liền bị Tiêu Chiến mắt lạnh trừng lại, chỉ đành phải thành thành thật thật rút tay về, "Được được được, ta không chạm vào, ta không nói, chính ngươi tới..."

Kéo cung, nhắm chuẩn, bắn tên, "Vèo"...... Mũi tên cắm vào một bên mặt cỏ, con thỏ kia nhanh chân chạy như điên ——

"......" Mặt Tiêu Chiến cương ra một biểu cảm thật chua xót.

"Phụt..." Vương Nhất Bác dùng tay che mắt, không nhịn được cười ra tiếng.

Tiêu Chiến phóng một đạo ánh mắt giết người qua, "Buồn cười sao?"

Vương Nhất Bác sợ tới mức nhanh chóng bụm miệng, giơ ngón tay cái về phía y, "Mặc Nhiễm công tử bắn cung khá lắm." Lần này dù nói thế nào cũng không thể đổ lên đầu hắn được, Tiêu Chiến không nơi phóng hỏa, khóe miệng ủ rũ gục xuống.

Thì ra việc săn thú này so với cầm kỳ thư họa còn khó hơn nhiều......

Vương Nhất Bác cười dỗ y, "Sao vậy, không vui à? Chỉ thiếu một chút là trúng rồi, đã rất lợi hại rồi..."

"Ngươi câm miệng." Bộ dáng mất mát oa oa này của y thật sự là rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác nhìn gò má y lại nhịn không được muốn hôn lên, thật ra không chỉ muốn hôn mà còn muốn làm chuyện khác. Lại nói tiếp, dù sao cũng là phu thê —— muốn làm chuyện khác cũng không thể tính là quá mức đi...

Khụ, "Đừng mất hứng, mang ngươi đến một nơi."

"?"

Hai người tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua một mảnh rừng cây, ngừng trước cửa một sơn động. Vương Nhất Bác dẫn đầu bước xuống ngựa, vươn một bàn tay về phía Tiêu Chiến muốn đỡ y, "Tới đây."

Tiêu Chiến lại không phải nữ tử thân thể mềm mại yếu đuối xuống ngựa còn phải có người đỡ, không nắm tay hắn mà nghiêng người lưu loát rơi xuống đất. Lòng bàn tay Vương Nhất Bác ngừng giữa không trung, có chút xấu hổ giật giật sau đó cười rút tay về.

Tiêu Chiến cảnh giác nhìn thoáng qua sơn động, "Mang ta tới đây làm gì?"

"Bắt thỏ,"

"Bắt thỏ?" Tiêu Chiến đầy mặt mê mang, "Trong sơn động có thỏ sao?"

"Có." Vương Nhất Bác chắc chắn vô cùng gật đầu với y, "Lúc trước ta hay tới động này lắm, thật sự có thỏ, rất nhiều."

Tiêu Chiến hoài nghi lại nhìn thoáng qua bên trong, "Thật sao...?"

"Thật, ngươi tin ta đi."

"......"

"Nếu ngươi không tin thì cùng ta đi vào nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao." Đi thì đi, người sợ tối là ngươi chứ không phải ta......

Tiêu Chiến đi đằng trước, Vương Nhất Bác theo sát y, sơn động này so với bên ngoài thoạt nhìn còn sâu thẳm hơn, hai người đi vào trong, ánh sáng dần dần trở tối, Vương Nhất Bác tim đập cũng càng thêm mau, nơi này có thỏ là hắn nói bậy thôi, hắn mang Tiêu Chiến tiến vào cũng không phải vì bắt thỏ ngu ngốc gì đó.

Hắn từ sau lưng nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Chiến, vòng eo buộc chặt dưới ánh sáng u ám càng lộ vẻ thướt tha, vốn một chút ý niệm dâm đãng trong đầu kia dần dần phóng đại, lại phóng đại.

Rất khó nhịn được, chịu đựng quá lâu, quá giày vò người rồi.

"Tiêu Chiến..." Sau khi hắn khẽ gọi một tiếng liền gấp không nhịn nổi mà duỗi tay ôm eo y, sợ dọa đến y nên động tác rất ôn nhu. Nhưng chính vì hết sức ôn nhu dùng ít lực nên liền bị Tiêu Chiến trở tay một chiêu đè ép hắn lên trên vách đá, hoàn toàn không kịp ứng đối.

Tiêu Chiến trên cao nhìn xuống tóm hắn, trong mắt là ánh sáng giảo hoạt, khóe môi tươi cười nghịch ngợm chưa từng thấy qua —— xem ra là trước khi vào sơn động đã sớm có phòng bị với hắn rồi, đắc ý dào dạt nói với hắn: "Ta biết ngay mà," ta biết ngay ngươi lại chơi chiêu với ta, cho rằng lần nào ta cũng đều sẽ mắc bẫy của ngươi sao?

Vương Nhất Bác nơi nào thấy qua Tiêu Chiến tiểu hồ ly như vậy, nhịn không được tim đập thình thịch, với hắn mà nói nếu muốn tránh thoát áp chế của Tiêu Chiến thì quá dễ dàng nhưng hắn lại không nỡ làm như vậy, mặt mang y cười, xin tha nói với Tiêu Chiến: "Tiểu vương biết sai rồi, Mặc Nhiễm công tử tha mạng..."

"Xa hoa dâm dật,"

"Phải phải phải, ta xa hoa dâm dật......"

"Đê tiện vô sỉ,"

"Phải phải phải, ta đê tiện vô sỉ......"

"Biết sai có thể sửa sao?"

"Có thể sửa có thể sửa... Hửm? Ta sai chỗ nào?"

"Tự ngươi nói xem, lừa ta vào trong sơn động này là muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác đầy mặt hồn nhiên nghĩ nghĩ, "Không lừa ngươi a, không phải tìm thỏ sao..."

"Thỏ đâu?"

"Thỏ..." Vương Nhất Bác khó xử quét mắt một vòng, vô tội nói: "Chắc là, chuyển nhà rồi......"

Tiêu Chiến cắn môi nghẹn ý cười lại, tàn nhẫn nói: "Mở miệng toàn nói bậy,"

"Đều là câu nói thật..." Giật giật cổ tay bị đè ép, Vương Nhất Bác năn nỉ nói: "Mặc Nhiễm công tử, buông ta ra đi, cổ tay người ta đau quá..."

"Nếu ta buông ngươi ra, ngươi lại làm bậy..."

"Ta không làm bậy, ta thề,"

"......" Tiêu Chiến vẫn không chịu tin, hắn liền lấy lý do khác: "Cữu cữu đang chờ con mồi của chúng ta mà..."

Hắn không nhắc thì thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, vậy... Tạm thời tha cho ngươi một lần.

Sau khi được thả ra, Vương Nhất Bác giả bộ xoa xoa cổ tay như thể sức lực của Tiêu Chiến thật sự gây ra gì đó với hắn vậy.

"Đi thôi." Tiêu Chiến bất đắc dĩ trừng hắn một cái.

Vương Nhất Bác kéo tay y lại, "Chờ một chút."

Tiêu Chiến nhạy bén rút tay về, "Lại thế nào nữa?"

"Cưỡi ngựa lâu như vậy, thắt lưng đau... Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

"??" Tiêu Chiến nhìn hắn không nói nên lời, không kiên nhẫn hỏi: "Công phu của ngươi không phải rất tốt sao??"

"Vương phi có điều không biết..." Vương Nhất Bác làm bộ vừa nói vừa tìm một khối đá bằng phẳng ngồi xuống, vỗ vỗ vào bên cạnh ý bảo Tiêu Chiến cũng qua ngồi đi.

Tiêu Chiến thật rất muốn ném hắn lại đây rồi tự mình đi nhưng hai người chỉ có một con ngựa, trong núi sâu này nếu y tự mình trở về thì không ổn, vì thế đành phải không tình nguyện đi tới bên cạnh hắn.

Vương Nhất Bác cười trộm, tiếp tục nói: "Vương phi phải thương tiếc ta đó, thân thể này của bổn vương từng bị trọng thương. Khi còn nhỏ bị kẻ gian hãm hại, bị nhốt vào một chỗ trong sơn động, ngươi không biết đâu, trong sơn động kia ẩn nấp rất nhiều rắn độc, khi đó ta bị rắn độc gây thương tích, nếu không phải có người phát hiện kịp thời thì suýt chút nữa đã đi đời nhà ma rồi..."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến, vốn tưởng rằng y sẽ lại không cho là đúng mà mắng hắn nói bậy nhưng lại thấy sắc mặt Tiêu Chiến nghiêm túc khác thường, cũng không muốn bác bỏ ý hắn.

Đó là vì lúc trước Tiêu Chiến đã nghe nói qua chuyện này rồi. Thử cảm thông, đứa bé nhỏ như vậy lúc ấy sẽ sợ hãi biết bao. Nếu không y cũng sẽ không mềm lòng mà cầm đèn đi đến thư các đón hắn.

"Bị rắn cắn... Đau không?"

Vương Nhất Bác càng không nghĩ tới Tiêu Chiến thế mà sẽ mở miệng quan tâm, cái này ngược lại khiến hắn không biết làm sao, "Vẫn, vẫn ổn... Ta cũng đã quên rồi."

Sau đó Tiêu Chiến không nói thêm nữa, lẳng lặng ngồi một bên chờ khi nào hắn nghỉ ngơi xong liền đi.

Vương Nhất Bác huyên thuyên xoay tròn đôi mắt, sau mấy phen dò xét, thân thể đột nhiên cứng lại, ánh mắt nhìn về phía sau Tiêu Chiến, thấp giọng hỏi Tiêu Chiến: "Ngươi... Sợ rắn không?"

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, đúng sự thật nói: "Sợ."

"Ngươi đi đến phía sau ta đi..."

"?"

"Khẽ thôi, đi đến phía sau ta..."

"Làm sao vậy?"

"Xuỵt ——"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho hoảng hốt, vừa theo tầm mắt của hắn nhìn xem phía sau mình có gì liền nghe thấy Vương Nhất Bác hô một câu "Cẩn thận!" Sau đó nhào tới đẩy y sang một bên.

Ngay sau đó là một tiếng kêu đau khổ: "A ——!" Sau đó liền thấy Vương Nhất Bác vung cổ tay lên, một con rắn đang phun lưỡi bị hắn bóp đầu bắt được, hai tay cùng sử dụng cắt đứt thân rắn, ném vào hồ nước bên cạnh.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Chiến vốn chưa chuẩn bị chút nào, sợ tới mức trừng mắt không nói nên lời, không phải vì thấy rắn mà là trong nháy mắt mình bị đẩy ra thì con rắn kia đã cắn một phát vào đùi Vương Nhất Bác rồi.

Chớp mắt một lát, Vương Nhất Bác đã thống khổ ngã xuống đất, khó khăn mím môi, ngay cả trợn mắt cũng không có sức. Tiêu Chiến vội vã tiến tới xem xét miệng vết thương của hắn, dưới lớp vải quần chảy ra mấy vệt máu loang lổ, Tiêu Chiến sợ tới mức nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, "Vương... Vương Nhất Bác... Ngươi không sao chứ?"

Vương Nhất Bác cuộn tròn người, yếu ớt nói: "Rắn này... Có độc..."

"Hả?" Tiêu Chiến khẩn trương nhìn chằm chằm miệng vết thương của hắn, "Có độc... Vậy... Phải làm sao bây giờ?"

"Trước đỡ ta lên..." Vương Nhất Bác vươn tay, Tiêu Chiến vội vàng dìu hắn dựa vào tảng đá.

"Giúp ta... Cởi y phục ra, nhìn một chút... A... Nhìn một chút miệng vết thương..."

"Được được." Tiêu Chiến gật đầu lung tung làm theo lời hắn. Nhưng này nhìn kỹ lại thì phát hiện vị trí hắn bị cắn là bắp đùi, cách dương vật rất gần, y do dự ngượng ngùng không xuống tay được...

Vương Nhất Bác cau mày thúc giục y, "Mau..." Quên đi, cứu người là quan trọng, Tiêu Chiến hạ quyết tâm, vén vạt áo của hắn lên, cởi quần ra một phát nhìn thấy bốn cái lỗ máu không lớn.

Còn thấy một chỗ nữa, vật kia rõ ràng sinh ra giống y lại khiến y nhìn một cái liền cảm thấy xấu hổ dị thường.

Lại nói miệng vết thương này không có dị sắc, chảy ra máu đỏ tươi giống như vết thương chảy máu bình thường, "Cái này... Thật sự là trúng độc sao?" Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đột nhiên che ngực ho hai tiếng, "Ca ca, cứu ta... Độc rắn này phát tác cực nhanh... Lại chậm chút nữa sợ là muốn tới tâm mạch..."

"Hả?" Tiêu Chiến nghe hắn nói xong càng luống cuống, "Ta làm sao cứu ngươi a..." Nơi này ngay cả một cọng thảo dược cũng không có, muốn y giúp hắn giải độc như thế nào bây giờ?

"Dùng... Dùng miệng, hút máu độc trong miệng vết thương của ta ra..."

"A???" Cái này cái này cái này... Vị trí miệng vết thương này sợ rằng không tiện lắm a?!

"Ca ca... Mau cứu ta..." Y do dự, Vương Nhất Bác lại lấy tính mạng ra thúc giục y.

Được, được, ta, ta... Tiêu Chiến trong lòng rưng rưng, quỳ sát trước người Vương Nhất Bác, cúi đầu chôn vào chỗ giữa hai chân hắn, dùng miệng ngậm lấy miệng vết thương của hắn.

Môi lưỡi ướt át khiến da thịt vốn hơi hơi đau lại ngứa ngáy khó chịu, Tiêu Chiến hút ra một ngụm máu, nghiêng đầu phun ra một bên, lại lần nữa quỳ xuống, lần này lặp lại hành động tương tự.

Rắn không cắn Vương Nhất Bác trúng độc, Tiêu Chiến mút mới khiến hắn sắp trúng độc, cảnh tượng này so với hắn dự đoán vừa rồi còn muốn khiến người ta tê dại da đầu hơn...

Tiêu Chiến hút hết máu có thể hút ra được hết nhưng vẫn sợ độc tố còn sót lại chưa hết nên vẫn cứ ngậm chỗ thịt kia không nhả ra, nhưng... đột nhiên phát giác không thích hợp. Một vật gì đó cưng cứng, dưới khóe mắt y nhanh chóng dựng thẳng, một cây nóng bỏng đụng vào mặt y.

Đồng thời Vương Nhất Bác duỗi tay vỗ lên tóc y một cái.

Tiêu Chiến cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, trên môi còn dính vết máu đỏ tươi, hai mắt trừng đến tròn xoe, hoảng sợ, nghi hoặc, lại tức giận...

Vương Nhất Bác sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt mê ly, nơi nào có nửa phần bộ dáng trúng độc chứ? Giờ phút này tươi cười đặc biệt cợt nhả, sâu kín nhìn Tiêu Chiến nói: "Ngươi rất ngoan a..." Sau đó thò người về trước, để sát vào mặt y, dùng âm thanh khàn khàn khiêu khích y: "Sợ ta chết như vậy sao?"

"Ngươi??"

Không cho y hỏi chuyện, Vương Nhất Bác trực tiếp đè y dưới thân, vật cứng kia trần trụi để lên người Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác ngươi vô lại," Tiêu Chiến tức giận đến cổ cũng đỏ, hai tay bị hắn đè lên trên đỉnh đầu, động cũng không động được, chỉ có thể một câu lại một câu mắng hắn.

Càng mắng Vương Nhất Bác ngược lại càng cười vui vẻ, liếm vết máu trên khóe môi y một cái, dán lên tai hỏi y: "Ca ca, ta ăn ngon không?"

🌸🦁🐱🌸

Chap này có sự dễ thương ó, chúc mừng các đồng râm bị lừa 😂
Mấy nay bận quá chẳng có thời gian rảnh chút nào, để mn chờ lâu rùi 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro