Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐱🌸

Tử lao yên tĩnh không một tiếng động, Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, vết máu trên người đã khô cạn, ánh mắt trống rỗng hầu như không khác gì người chết.

Một người quen thuộc đứng ngược chiều sáng trước mắt, đó là hoàng huynh của hắn, hoàng huynh bị hắn tự tay chặt đứt tình nghĩa, hắn ta nhìn chằm chằm binh phù dính máu trong tay Vương Nhất Bác, ánh mắt tàn nhẫn. Khó trách đã nhiều ngày qua hắn ta phái người đi lục soát khắp phủ tướng quân cũng không tìm ra binh phù ở đâu, thì ra là ở trong tay hắn.

Vậy nên, một đội này là do Chử tướng quân đã sớm có cảnh giác với hắn ta sao?

"Đưa ra." Hắn ta duỗi tay về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh trước cục diện đáng buồn.

Hoàng huynh muốn thu hồi binh quyền của Chử gia cũng không phải ngày một ngày hai, hắn ta kiêng kỵ cữu cữu lâu như vậy nhưng làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày người cầm binh tạo phản lại là hắn.

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn binh phù kia một cái, Chử gia mấy đời làm tướng, đây là căn cơ của Chử gia, binh quyền không còn nữa, Chử gia cũng sẽ không còn nữa. Nhưng cữu cữu đã chết trận trên sa trường, lưu lại binh phù này cho hắn thì có tác dụng gì? Ngay từ khi sinh ra, trời cao đã không cho hắn tư cách tận trung vì nước rồi, hơn nữa bây giờ hắn còn không có đường sống, một người chết thì giữ binh phù làm gì.

Thật ra cũng chẳng cần phí lời này, vừa rồi ở trên chiến trường, hoàng huynh có thể trực tiếp vung kiếm chém hắn rồi lấy đi là được.

Cánh tay hắn cương cứng, nâng cũng nâng không nổi, vì thế trực tiếp buông nắm tay ra rũ tại bên người, binh phù kia liền theo tiếng mà rơi xuống đất.

Hoàng Thượng nhìn binh phù rơi xuống kia, lạnh lùng nói: "An Chi, ngươi có biết trẫm rất hận không thể tự tay đem ngươi thiên đao vạn quả hay không."

Thiên đao vạn quả cũng không thể giải được hận trong lòng.

Nhiều năm như vậy, với vị hoàng đế này mà nói, Vương Nhất Bác ở trong lòng hắn ta đã sớm không chỉ đơn giản là đệ đệ như vậy, ngôi vị hoàng đế này là do hắn ta đoạt lấy, nhất tướng công thành vạn cốt khô, mà trong những xương khô đó đã chôn biết bao nhiêu huynh đệ huyết mạch của hắn ta, vì hoàng quyền mà hắn ta uy hiếp đuổi tận giết tuyệt hết tất cả, bất kể thân quen.

Vương Nhất Bác là lương tâm duy nhất còn sót lại của hắn ta sau khi vứt bỏ nhân tính, Vương Nhất Bác còn thì hắn ta liền còn xem như là người có tình nghĩa, nếu Vương Nhất Bác không còn, hắn ta liền hoàn toàn trở thành một quân vương vô tình vô nghĩa.

Nhưng ta không giết bá nhân, bá nhân lại đối địch với ta.

Vương Nhất Bác gian nan nâng nâng khóe miệng, khàn giọng nói: "Hoàng huynh hãy động thủ đi." Đừng mềm lòng nữa, lần này, An Chi cam tâm tình nguyện chịu chết.

Bộ dạng của hắn nhẹ nhàng như vậy, nghĩ đến cũng phải, người ngay cả mưu phản cũng dám làm thì sao có thể sợ chết chứ? Làm thần tử, tội lỗi có thể dùng mạng tới đền, nhưng làm đệ đệ, phản bội huynh trưởng, dùng mạng có thể tính sạch hết sao?

Vương Nhất Bác quỳ trên mặt đất, thân thể mỏi mệt không ngừng đánh hoảng, nghĩ lại cuộc đời của hắn, rõ ràng ngắn ngủi như vậy lại khiến hắn cảm thấy kiệt sức, suốt cuộc đời hắn đều khiến cho tất cả những người hắn yêu và những người yêu hắn thất vọng không ngừng không ngừng.

Thuở niên thiếu vô lực bảo vệ mẫu phi, cái gọi là thân nhân chính là ngươi lừa ta gạt, vì sinh tồn mà mỗi một ngày đều phải mang mặt nạ để sống. Còn có cữu cữu duy nhất yêu thương hắn, ngay cả mộ chôn di vật cho người cũng không kịp lập cho người.

Thôi vậy, dưới hoàng tuyền lại dập đầu nhận tội với người đi.

Còn có ai sao, mặt khác, hắn không còn nợ ai nữa......

-------

Một thanh lợi kiếm giơ lên đỉnh đầu hắn, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, chờ đợi giải thoát, cũng chờ mong giải thoát.

"An Chi, ngươi khiến trẫm quá thương tâm."

-------

Dưới sự hộ tống của thị vệ Tiêu gia, suốt đêm Tiêu Chiến mang theo Giang Nguyên Chỉ ra khỏi thành, phe của Nhị hoàng tử đại chiến thất bại, hiện giờ người còn dư lại đều đang cư trú ở một nơi bí ẩn.

Thời gian qua đi lâu như vậy, cuối cùng Tiêu Chiến cũng đã gặp lại phụ thân, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, phụ tử hai người xa cách hơn trước rất nhiều, trong lòng cả hai đều cảm thấy hờn giận nhau, Tiêu Chiến giận phụ thân y vì sao phải dùng thủ đoạn vu oan Vương Nhất Bác để thoát thân, Tiêu phụ giận đứa con của ông vì sao lúc nên đi lại không chịu đi, nếu không phải vì tiếp ứng y thì Giang cô nương cũng không cần ở lại trong thành lâu ngày như vậy rồi bị trọng thương vô ích như vậy.

Tiêu phụ liếc mắt nhìn vết thương của Giang Nguyên Chỉ một cái, hỏi Tiêu Chiến: "Là người của hoàng đế làm cô ấy bị thương thành như vậy sao?"

Tiêu Chiến nào chịu nói cho ông biết là Vương Nhất Bác làm, chỉ nói: "A Chỉ bị thương rất nặng, trước kêu lang trung tới chẩn trị đi đã."

Vết thương của Giang Nguyên Chỉ xác thực nghiêm trọng đến tính mạng, dưới tình huống hoàn toàn chưa lành lại còn phải trải qua một đêm xóc nảy, nếu không phải sớm được uống thuốc bảo hộ tâm mạch thì làm sao cứu lại được mạng của cô ta chứ.

Lang trung nhìn qua mà kinh ngạc không thôi, chưa từng gặp qua ai bị thương thành như vậy mà còn có thể nhặt mạng về. Kê thuốc cho cô ta xong thì dặn dò nhớ uống mỗi ngày, chăm sóc tốt sẽ không có gì trở ngại.

Tiêu Chiến không biết có thuốc của Vân Hà hộ thể cho cô ta, sợ Vương Nhất Bác thật sự hại chết người nên vẫn luôn canh giữ bên giường của cô ta không dám chợp mắt, giữ mấy ngày liên tiếp, rốt cuộc người này cũng tỉnh.

"Mặc Nhiễm..." Giang Nguyên Chỉ mở mắt liền thấy Tiêu Chiến ngủ gật bên giường, nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng xúc động không thôi.

"Cô tỉnh rồi." Mệt mỏi mấy ngày qua, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng thấy được người không sao nữa, cuối cùng thần kinh căng thẳng đã thả lỏng.

Giang Nguyên Chỉ chống người ngồi dậy, nhìn nhìn cảnh vật quanh mình hỏi: "Chúng ta trốn ra được sao?"

"Phải, đừng lo lắng." Tiêu Chiến nói.

Giang Nguyên Chỉ gật gật đầu, che lại ngực ẩn ẩn đau, than vãn nói: "Ở lại kinh thành vốn là tính tới tiếp ứng huynh, không nghĩ tới cuối cùng lại là huynh tới cứu ta." Cô ta cười chua xót, tư vị trong lòng Tiêu Chiến càng chua xót hơn.

"Mặc Nhiễm..." Giang Nguyên Chỉ nắm tay y, "Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đừng tách ra nữa..."

Tiêu Chiến nhìn nhìn bàn tay bị nắm lấy, trong mắt tràn đầy áy náy, "A Chỉ, ta thay hắn xin lỗi cô."

Giang Nguyên Chỉ ngẩn ra.

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Hắn không nên xúc động mà làm cô bị thương, cái này cũng trách ta, có chút hiểu lầm vẫn luôn không giải thích rõ mới liên luỵ đến cô."

"Mặc Nhiễm... Huynh đang nói cái gì vậy?"

Tiêu Chiến cẩn thận, chậm rãi đẩy tay cô ta ra, "Là ta có lỗi với cô, cô đừng oán hận hắn."

Giang Nguyên Chỉ nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn ánh mắt của Tiêu Chiến càng thêm hoang đường, giọng nói trở nên thoáng sắc bén, "Có ý gì?"

Tiêu Chiến đứng lên, đại thương của cô ta mới lành, y cũng không muốn kích thích tâm tình của cô ta, chỉ nói: "Cô không sao thì ta an tâm rồi, sau này mọi việc cẩn thận, cô là một cô nương gia, đừng tham dự vào việc phân tranh đảng phái, hãy bảo vệ tốt chính mình, ta đi đây."

Tính ra, y đã ở lại chỗ này quá lâu ngày rồi, vốn tính cứu cô ta ra khỏi nguy hiểm xong liền trở về, lại không nghĩ tới Vương Nhất Bác này lại không biết nặng nhẹ khiến người bị thương nặng như vậy, qua nhiều ngày cô ấy mới tỉnh lại.

Tiêu Chiến đã sớm nôn nóng trong lòng không thôi, lo lắng cho an nguy của Giang Nguyên Chỉ, đồng thời càng nhớ đến chính là Vương Nhất Bác thế nào rồi, vốn thấy hắn tuỳ tiện đả thương người nên Tiêu Chiến mới tức giận đầu óc mê muội. Nhưng lời nói nặng cũng đã nói rồi, đi cũng đã đi rồi, cơn tức cũng phát đủ rồi, Tiêu Chiến liền bắt đầu lo lắng, tính Vương Nhất Bác hay luẩn quẩn trong lòng, nhiều ngày không gặp y như vậy, nói không chừng đã tức điên thành cái dạng gì rồi.

"Tiêu Chiến, huynh đứng lại." Giang Nguyên Chỉ từ sau lưng gọi y lại, sắc mặt hết sức khó coi, lời nói lạnh nhạt chất vấn y: "Huynh đừng nói với ta, một lần lại một lần, rõ ràng huynh có cơ hội rời đi nhưng lại không chịu đi là bởi vì huynh thật sự động tâm với Đoan Vương......"

Thực tế, lấy quan hệ lúc trước của hai người, bây giờ giáp mặt đối chất cái này, với bất kỳ ai trong bọn họ mà nói cũng đều không dễ nhìn.

Nhưng lời đã nói tới đây rồi, Tiêu Chiến cũng không cần nói dối lấy lệ với cô ta nữa, vì thế kiên định nói với cô ta: "Đúng vậy." ta động tâm với hắn, nói đâm lao thì phải theo lao cũng được, quãng đời còn lại sau này cũng không tính rời khỏi hắn nữa.

Giang Nguyên Chỉ đột nhiên cười khổ một tiếng, đây rốt cuộc là đang sỉ nhục ai chứ? Cô ta hỏi Tiêu Chiến: "Nếu đã như thế, vì sao huynh còn phải cứu ta?"

Tiêu Chiến nói: "Ta không thể trơ mắt nhìn cô bị liên lụy vô tội được, càng không thể trơ mắt nhìn hắn phạm sai lầm."

Giang Nguyên Chỉ không biết nên nói gì, người trước mắt khiến cô ta thấy xa lạ tột cùng, không phải cô ta không thể chấp nhận kết cục từ biệt đôi bên nhưng cô ta chỉ là khó mà tin được, ở trong lòng cô ta, người ghét ác như thù nhất như y, thế mà lại nói y động tâm với người lúc trước khuất nhục y, coi thường y.

Hoang đường, nực cười.

Tiêu Chiến tạm biệt lần thứ hai, lại nghe thấy Giang Nguyên Chỉ lại nói với y: "Kinh thành đang điều tra kỹ phản đảng, hung hiểm dị thường, bây giờ huynh trở về chính là tự chui đầu vào lưới."

Tiêu Chiến nghe vậy, khó hiểu quay đầu lại nhìn về phía cô ta, dường như hoàn toàn không biết gì về thế cục trước mắt.

Tình thế bây giờ nghiêm trọng đến mức nào, đương nhiên Tiêu Chiến không biết được. Từ khi vào Vương phủ, Vương Nhất Bác quý trọng y quý thành cái dạng gì? Không nỡ để y lo lắng, không nỡ để y gặp nguy hiểm, mọi việc đều gánh thay y, không nhắc đến một chút tin xấu nào trước mặt y.

Vốn y cũng là nam tử một mình đảm đương một phía, lại được cưng chiều nuôi dưỡng còn hơn tiểu thư trong khuê các, chỉ thấy năm tháng bình yên, không thấy thế đạo hiểm đồ.

Cho nên y nào biết, nếu không phải do kịp thời trốn ra khỏi thành ngay vào lúc mấu chốt này thì y đã thành vong hồn dưới chính quyền phân tranh rồi.

Giang Nguyên Chỉ tiếp tục nói: "Coi như không vì ta, huynh cũng không thể trở về, thân phận của Tiêu bá phụ đã hoàn toàn bị bại lộ, hoàng đế sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai trong Tiêu gia."

Cô ta nói hoàn toàn bại lộ có phải có nghĩa là chuyện Vương Nhất Bác bao che cho phụ thân y cũng đã hoàn toàn bị bại lộ rồi không?

Nếu là như thế, y lại chuồn mất, Hoàng Thượng có thể sẽ cho rằng là Vương Nhất Bác cố ý thả y đi không? Còn có, nếu phát hiện hắn trọng thương là giả, lúc này đây chỉ sợ là làm thế nào cũng sẽ không tha cho hắn nữa.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng hốt hoảng, kéo theo ngực lại bắt đầu đau đớn dữ dội.

Giang Nguyên Chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, bộ dáng đau đớn không thôi, vội vàng nói: "Huynh làm sao vậy?"

Tiêu Chiến nhịn cơn đau mà lắc đầu, "Không sao, cô nghỉ ngơi đi, ta cần phải trở về."

"Mặc Nhiễm!" Giang Nguyên Chỉ gọi y lại lần nữa, kiên nhẫn nói: "Ta biết huynh trọng tình trọng nghĩa, lúc trước vì cứu Tiêu bá phụ mà vu oan hắn, nhất định là lòng còn áy náy, nhưng bây giờ dưới loại tình huống này, huynh không nghĩ tới là Đoan Vương đang lợi dụng huynh sao?"

"Lợi dụng ta?"

"Theo ta được biết, lúc trước hoàng đế phán Đoan Vương chịu trượng hình, hắn bị trọng thương thành phế nhân nhưng vì sao bây giờ thương thế lại đột nhiên khỏi hẳn? Còn nữa, có thể nhìn thấy rõ nhất huynh là vây cánh của phản thần, vì sao hoàng đế chậm chạp không hề động vào huynh? Huynh có nghĩ tới, là Đoan Vương liên thủ với hoàng đế bày thế cục, dùng huynh để dẫn những người khác rơi vào lưới không."

Cô ta ôm ngực ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Lần này là ta, nếu huynh lại khăng khăng trở về, lần sau ai sẽ là người mạo hiểm đi cứu huynh? Phụ thân huynh? Hay phụ thân ta? Huynh muốn khiến mọi người bị liên lụy hết sao?"

Câu câu chữ chữ rơi vào trong lòng Tiêu Chiến, nghe vào thì hợp tình hợp lý như vậy nhưng cẩn thận nghĩ kỹ lại thật hoang đường vô căn cứ, y lắc đầu với Giang Nguyên Chỉ, "Cô thật sự không hiểu cách làm người của hắn."

Cũng thật sự không hiểu tình cảm giữa ta và hắn.

"Hắn sẽ không làm chuyện gì bán đứng ta." Bất cứ lúc nào.

Y nói câu này chắc chắn như vậy khiến Giang Nguyên Chỉ càng bất đắc dĩ, "Huynh quá ngây thơ rồi Mặc Nhiễm à, có lẽ ngay từ đầu hắn một lòng say mê với huynh thật nhưng triều đình phân tranh không phải trò đùa, thị phi trước mặt, huynh thật sự cảm thấy đường đường là một Vương gia sẽ vì chút tư tình với huynh kia mà mặc kệ tính mạng của hoàng huynh hắn không màng, mặc kệ giang sơn xã tắc không màng ư?"

Trong loạn thế, tình cảm là thứ không đáng giá nhắc tới nhất, cô ta đã nếm trải tư vị bị coi như vật hi sinh rồi.

Tiêu Chiến không muốn tranh cãi mấy chuyện vô nghĩa này với cô ta nữa, Vương Nhất Bác là ai, Vương Nhất Bác sẽ làm chuyện gì, trong lòng y hiểu rõ, không cần người khác tới nhắc.

"Không cần nói nữa, cô an tâm dưỡng thương đi, đừng nhúng tay vào những chuyện này." Thái độ của Tiêu Chiến kiên định vô cùng, Giang Nguyên Chỉ thấy bộ dạng y bị tình cảm che đậy tâm trí, cảm thấy vô lực lại bi ai.

"Được, huynh tin hắn, nhưng huynh cũng nên rõ ràng, cho dù hắn không bán đứng huynh thì cũng đã không thể bảo vệ huynh được nữa, Chử tướng quân đã không còn, tự thân hắn còn khó bảo toàn, huynh hà tất một hai phải đi chịu chết vô ích?"

Tiêu Chiến giật mình trong lòng, "Chử tướng quân?"

"Huynh không biết sao?" Giang Nguyên Chỉ thấy y đầy mặt nghi hoặc liền nói: "Mấy ngày trước trong trận chiến cuối cùng, Chử tướng quân rơi vào mai phục của Nhị hoàng tử, đã chết."

Cái gì?

Đầu óc Tiêu Chiến oanh lên một tiếng, vì sao ngay cả điều này Vương Nhất Bác cũng không nói cho y biết.

Khó trách gần đây hắn tâm sự nặng nề, cữu cữu qua đời bỏ thân trên chiến trường, sao hắn có thể không thương tâm được? Mà ngay lúc này mình lại rời khỏi hắn, hắn sẽ tuyệt vọng đến mức nào?

"Mặc Nhiễm, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, huynh với hắn sẽ không thể có kết quả tốt đâu."

Với Vương Nhất Bác mà nói, tội mưu nghịch vốn chính là tai bay vạ gió, nếu không có y, đến bây giờ Vương Nhất Bác vẫn là Vương gia tiêu dao khoái hoạt.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mình giống như yêu tinh hại người, hại một mình Vương Nhất Bác còn chưa đủ, còn muốn hại luôn cả người bên cạnh hắn.

"Cho dù là kết quả gì, là sống hay chết, ta đều sẽ theo hắn." Một khắc y cũng không kịp đợi thêm nữa, y phải lập tức trở về bên cạnh hắn.

-------

Ra cửa, còn chưa đi được bao xa, Tiêu Chiến liền bị phụ thân y dẫn người chặn đường đi, trầm mặt hỏi y: "Con muốn đi đâu?"

"Trở lại kinh thành." Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn quét qua người sau lưng phụ thân, tất nhiên hiểu rõ lúc này phụ thân cản y là có ý gì. Từ đầu tới cuối, ông đều đang lợi dụng Vương Nhất Bác, chưa bao giờ lo lắng đến sống chết của hắn.

"Quá nguy hiểm, con không thể trở về, hãy kiên nhẫn chờ thêm chút thời gian, chờ mọi chuyện giải quyết xong rồi vi phụ sẽ mang con trở về."

Tiêu Chiến hờ hững trả lời: "Chuyện giải quyết xong như thế nào? Đợi mấy loạn thần tặc tử các người công phá hoàng thành, soán ngôi đoạt quyền sao?"

Trong mắt Tiêu phụ đầy phẫn nộ, lúc trước vì tuổi y còn nhỏ nên không nỡ để y tham gia vào nguy hiểm, chưa bao giờ nhắc với y về chuyện đoạt quyền, đến mức bây giờ y chẳng phân biệt được địch ta như vậy. "Nhị hoàng tử là Thái Tử do tiên hoàng thân sách, loạn thần tặc tử là đương kim Hoàng Thượng mới đúng." Tiêu phụ nói với y.

Tiêu Chiến không kiên nhẫn tranh luận với ông mấy chuyện này, lạnh lùng giương mắt, "Phụ thân đại nhân, ai đúng ai sai, ta không muốn phán xét, ai ngồi lên giang sơn này cũng không liên quan gì đến ta, người nhà của ta đang đợi ta, bây giờ ta phải về nhà, xin ngài tránh ra."

Tiêu phụ nhíu mày, "Người nhà? Con đang nói bậy bạ gì đó?"

"Ta nói cái gì, phụ thân nghe không rõ sao, hôn sự của hài nhi là do một tay ngài sắp xếp, bây giờ ta nhận rồi thì ngài lại muốn đổi ý à?"

Sắc mặt Tiêu phụ có chút lúng túng, "Lúc trước vi phụ cũng là bị bất đắc dĩ, bây giờ tình thế đã khác, không cần con lại miễn cưỡng cầu toàn nữa."

"Hay cho một câu phụ thân bị bất đắc dĩ, bị bất đắc dĩ liền có thể làm chuyện bất nghĩa hãm hại người khác sao?" Ánh mắt Tiêu Chiến kinh sợ, không còn kính trọng phụ thân y như trước nữa, sắc bén chất vấn nói: "Vì mưu phản mà hiến tế con trai ruột của mình cho một nam tử không hề quen biết, vì tự bảo vệ mình mà không tiếc vu oan hãm hại ân nhân bảo vệ Tiêu gia ta, từ nhỏ ngài đã dạy ta phải làm người chính nghĩa, sao tới lúc tự mình hành động lại ác độc như thế?!"

"KHỐN NẠN!" Y nói một câu lại một câu mạo phạm như vậy, rốt cuộc đã chọc giận phụ thân y, Tiêu phụ tát một cái thật mạnh lên mặt y.

Tiêu Chiến bị tát chảy máu khóe miệng, gương mặt đau rát nhưng chút đau này cũng không thể sánh với ngực đau, lại thật sự nhỏ bé không đáng kể. "Phụ thân hả giận chưa? Chưa hả giận thì đánh tiếp, hả giận rồi thì xin ngài tránh ra, đừng cản ta."

Tiêu phụ tức giận sắc mặt trắng bệch, ra lệnh cho hộ vệ phía sau, "Nhốt công tử lại, không có lệnh của ta, không cho phép y rời khỏi nửa bước!"

"Vâng!" Hộ vệ đáp.

Tiêu Chiến lại cười nhạo một tiếng, không đợi hộ vệ đến gần đã ra tay trước, tất cả hộ vệ đều có điều cố kỵ nên chiêu chiêu tránh chỗ hiểm của y nhưng Tiêu Chiến lại gấp đến đỏ mắt, chiêu chiêu mang theo sát ý, không bao lâu sau, những hộ vệ đó đều bị đánh lui về sau liên tục, vốn không cản được y, Tiêu Chiến chịu đựng tâm mạch đau đớn, cắn răng chém giết, sau khi phá tan ngăn cản liền quyết tuyệt rời đi.

"Tiêu Chiến!" Tiêu phụ tức muốn hộc máu ở sau lưng kêu y, uy hiếp nói: "Nếu hôm nay ngươi đi thì đừng nhận ta làm phụ thân nữa, sau này ngươi sống hay chết, ta đều sẽ không quản!"

Tiêu Chiến nghe vậy liền dừng bước, quay đầu lại, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu với phụ thân y, sau đó quơ đao chặt đứt một đoạn tóc đen, theo gió lạnh nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi xuống đất, "Hài nhi bất hiếu." Thân thể tóc da nhận từ phụ mẫu, hôm nay cắt tóc đoạn thân, cũng xin phụ thân đại nhân, sau này hãy xem như không có đứa con trai là ta này.

Bảo trọng.

Không nhiều lời nữa, Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

-------

Y tìm một con khoái mã, sau khi chạy về kinh thành trong đêm, vừa vào thành liền thấy trên tường thành dán một cáo thị hàng dọc phát lệnh truy nã, người Tiêu gia, người Giang gia đều bị liệt kê ở trên, lúc này tuy là bốn bề vắng lặng nhưng y vẫn không dám buông lỏng, cúi đầu thấp xuống, nhanh chóng trở về Đoan Vương phủ.

Vào đông, ban đêm càng thêm lạnh run, mà tòa phủ đệ đen nhánh một mảnh kia còn muốn quạnh quẽ hơn so với đêm đông này.

Cửa lớn của Đoan Vương phủ đóng chặt, không có một bóng người. Tiêu Chiến vào phủ, phảng phất như chìm vào một tòa huyệt mộ cô tịch, trong viện không có lấy một tia sáng, an tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông, chỉ có gió bắc thổi mạnh quét qua cành khô, gào thét từng trận, đều khiến cho người ta sợ hãi.

Tiêu Chiến hoảng loạn không thôi, Vương Nhất Bác đi đâu rồi? Người trong phủ đều đi đâu rồi? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, y chỉ rời đi vài ngày ngắn ngủi, tại sao lại biến thành như vậy?

Y bất lực đứng ở trong viện, lúng túng thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, sau đó kinh hoảng mà bắt đầu đi tìm người.

Trong phủ trạch trống rỗng chỉ quanh quẩn âm thanh mỏng manh của y, "Vương Nhất Bác..."

Nhưng không có ai đáp lại y, từ Vĩnh Xuân Các đến Thê Ngô Các, Tiêu Chiến tìm khắp mỗi một viện trong phủ nhưng vẫn như y đã thấy trước mắt, Vương Nhất Bác không ở đây.

Không ở nhà, hắn sẽ đi đâu?

Suy nghĩ rối loạn dâng trào trong đầu Tiêu Chiến, y nghĩ ra vô số loại khả năng, điều đáng sợ nhất không gì khác chính là y lại liên lụy hắn một lần nữa, hại hắn thân hãm ngục tù.

Nếu là như thế, không có cữu cữu ở đây, sao hắn có thể trốn thoát lần nữa?

Tiêu Chiến hoảng hốt đứng trong viện, bỗng nhiên có tinh thể lạnh như băng rơi vào trên má y, y duỗi tay sờ một chút, sờ đến một giọt bọt nước lành lạnh.

Tuyết rơi rồi.

Hoa tuyết lấm tấm bay theo gió đêm, thổi đến Vương phủ không có một bóng người này càng thêm tiêu điều.

Tiêu Chiến sợ đến phát run, nhưng giờ phút này y cần cố gắng hết sức để mình bảo trì bình tĩnh -- Tuy trong phủ không có người nhưng nơi nơi lại chỉnh chỉnh tề tề, không có dấu vết điều tra và đánh nhau cho nên chưa chắc hắn đã xảy ra chuyện, đừng hốt hoảng, trước đừng hốt hoảng, Vương Nhất Bác không sao, hắn nhất định không sao.

Thực tế mà nói, chính y cũng phân không rõ, đây là thật sự đang bình tĩnh phân tích hay là đang tự an ủi chính mình.

Y ngầm chịu đựng tâm mạch đau nhức, đi vào Vĩnh Xuân Các lần nữa.

Đốt đèn trong phòng lên, nơi này vẫn bày biện như cũ, chiếc áo cưới đỏ thẫm vẫn còn treo ở chỗ cũ, đặc biệt thấy rõ, cũng đặc biệt chói mắt. lòng Tiêu Chiến nhất thời thê lương, áo cưới này, đến nay Vương Nhất Bác vẫn chưa nói tặng cho y, không biết có còn có cơ hội mặc không.

Y không rảnh để mình đau buồn quá độ, sau khi nhìn quét một vòng, y thấy có một phong thư để ở trên bàn.

Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, y đi tới cầm phong thư kia lên, cổ tay run rẩy xé mở nó ra, gian nan mở giấy viết thư ra, mà sau khi đọc được chữ viết bên trên, y liền choáng váng.

"Đoan Vương trắc phi - Tiêu Chiến, hôm nay trở về bổn tông, cho dù tái hôn vẫn vĩnh viễn không tranh chấp. Sợ sau này không có bằng chứng nên tự nguyện lập văn ước này để đối chiếu."

-----

Vương Nhất Bác để lại cho y một bức hưu thư.

(Hưu thư: thư bỏ vợ.)

Câu câu chữ chữ còn muốn chói mắt hơn so với áo cưới đỏ tươi kia.

Đáy mắt Tiêu Chiến đã đỏ hoe nhưng y vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, y cắn răng đọc lại mấy chữ viết ít ỏi trên thư kia một lần lại một lần nữa.

Thế gia công tử đọc đủ loại thi thư, giờ phút này lại dường như xem không hiểu mấy chữ ngắn gọn trên hưu thư này, trong mắt đều là mê mang.

Mây câu vô cùng đơn giản mà y lại nhìn hồi lâu, y nhào nặn giấy viết thư kia trong tay ra nếp uốn, ngực càng thêm đau đớn dữ dội khiến y ngay cả ngồi cũng đặc biệt gian nan, y nằm trên bàn, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống theo thái dương.

Y không hiểu.

Y có rất nhiều vấn đề muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng nhưng Vương Nhất Bác lại không ở đây, y chỉ có thể tự hỏi chính mình.

Tại sao vậy... Bởi vì ta nói nặng sao... Bởi vì ta cứu cô ấy đi sao... Hay bởi vì lúc chàng muốn, ta lại không chịu cho...

Vương Nhất Bác... Không phải chúng ta là phu thê sao? Không phải phu thê trên thiên hạ này đều sẽ cãi nhau sao... Vì sao phải viết hưu thư...

Chàng đi đâu rồi?

Những bông tuyết bên ngoài thầm rơi vài mảnh rồi ngừng, mùa đông lạnh giá lặng lẽ đến chôn vùi hơi ấm ôn tồn đã từng tràn ngập trong viện này, tan biến vào đêm cuối thu.

🌸🦁🐱🌸

Đọc chap này có xót xa nhói lòng không mn? 🥲

-----------

P/s: Có một chuyện mình không nói không được, mình dễ tính nhưng có một số bạn đừng khiến mình phải khó chịu. Truyện mình edit rất tốn công tốn thời gian, ngồi còng cả lưng edit beta cho mn đọc thì đừng cmt những câu như xin link raw đọc trước vì chờ edit lâu quá hoặc mấy bạn đọc rồi vào spoil nội dung trước. Thật sự đọc xong rất rất tuột mood, các bạn xem công sức của mình thành cái gì? Mình không cấm các bạn tự đi đọc trước nhưng đừng không biết điều như thế, mình buồn 🙂

Lúc trước thấy mấy cmt này mình chỉ del không nói gì nhưng lần này không hiểu sao lại có nhiều người mới biết đến và mới cmt lần đầu đã nói như thế nên sau lần này mình đã nhắc rồi mà còn có cmt nào như thế trong nhà mình nữa, mình sẽ ban luôn. Mình không muốn mất hứng vì các bạn để rồi ảnh hưởng đến tâm trạng của mình mà không còn hứng để edit nổi nữa, mn cũng lâu có truyện đọc.
Hãy tôn trọng mình. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro