Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐱🌸

Ba ngày sau, đại điển tân hoàng đăng cơ.

Tiếng chuông trống hùng hồn xuyên khắp hoàng thành, bên ngoài chính điện, văn võ bá quan chỉnh trang tề tụ, sau khi lễ bộ kết thúc nghi thức cúng tế, Nhị hoàng tử đầu đội mão tua rua, người mặc áo long thêu vàng, dưới sự mong đợi của muôn người, chậm rãi bước lên thành lâu.

Thiên địa bắt đầu, lễ nhạc hợp tấu, ăn mừng khắp trời.

Tân quân nhân từ, trọng thần tiền triều phàm là tự nguyện tiếp tục thuần phục ngài thì đều sẽ để lại chức quan cho họ. Hiện tại dùng người rất chính trực, chỉ cầu người làm quan của triều ta, từ nay về sau lấy tạo phúc cho bá tánh làm gốc.

Tân hoàng đứng trên cao nhìn bách quan ở xa, ánh mắt như nước, kiên định vững vàng, mà dưới sự vững vàng kia lại ẩn ẩn giấu một tia mất mát mà người khác không thể nhận ra.

Binh phù cất trong tay áo long bào rộng của ngài, vốn tính truyền lại cho một người nhưng hắn lại không đến.

Sau khi kết thúc nghi thức, hoạn thần lên tiếng quát to: "Kết thúc đại điển, cung nghênh Hoàng Thượng ——"

Bách quan đồng thời quỳ dưới thành, "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

------

Trong hoàng thành trang trọng nghiêm túc, còn một nơi khác trong Vương phủ lại phong độ nhẹ nhàng vui sướng.

Hôm nay là ngày lên ngôi của Nhị hoàng tử, Vương Nhất Bác được người đến mời ba lần nhưng lại không đến dự. Nhận lòng tốt của Nhị ca nhưng người có thể dùng trong triều đình, thêm ta một người không nhiều lắm, thiếu ta một người cũng không ít, chúc huynh vận mệnh quốc gia hưng thịnh, phúc lợi vạn năm, thứ cho thần đệ không thể tham dự, thật sự là trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm ——

Cửa Vương phủ, các hạ nhân đã chuẩn bị xong ngựa, hành lý ngân lượng xếp đầy vài tay nải, hung hăng nhét vào tay Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, "Mang theo, đều mang theo."

Hai người bất đắc dĩ đón lấy bao lớn bao nhỏ, nhìn nhau cười khổ, thấy Bội Cô lo lắng đầy mặt, Vương Nhất Bác nói với bà: "Cô cô, chuyến đi này là chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, không phải chạy trốn, không cần phải đem theo toàn bộ tài sản đâu......"

Bội Cô lo nghĩ nói: "Đi ra khỏi nhà, dù sao vẫn nên mang theo nhiều thứ sẽ thuận tiện hơn, hai người các con ở trong phủ được người hầu hạ quen rồi, nào biết chăm sóc cho mình thế nào chứ."

Vương Nhất Bác thở dài, cười nói: "Vậy chi bằng, chúng ta mang theo cô cô luôn......"

Câu này dĩ nhiên là nói đùa, Bội Cô nghe hiểu nhưng gã sai vặt lù đù một bên lại dường như nghe không hiểu, nói tiếp: "Có thể mang cả tiểu nhân theo không, tiểu nhân sẽ khiêng hành lý cho Vương gia công tử!"

Bội Cô vỗ đầu gã sai vặt một cái, "Ngươi trở về làm việc cho ta!"

"A." Gã sai vặt xoa xoa đầu, cũng không biết mình nói gì sai, ăn mắng nên chỉ đành phải ngoan ngoãn vào viện tử.

Quay đầu Bội Cô lại hỏi: "Vương gia và công tử tính khi nào trở về?"

Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tiêu Chiến, cười mà không nói, với hắn mà nói, việc quan trọng trong quãng đời còn lại chỉ có một mình Tiêu Chiến, theo y đi khắp núi sông, đi bao xa đi bao lâu đều không quan trọng, nếu y vui vẻ thì không về lại cũng được.

"Cái này khó nói." Hắn nhét bao y phục dư về lại, chỉ chừa ngân lượng cùng vài bộ quần áo, "Sau khi chúng ta đi, Vương phủ liền phiền cô cô thu xếp." Bàn giao xong, hai người cùng bái biệt Bội Cô rồi dắt ngựa lên đường.

Bội Cô nhìn bóng lưng của hai đứa nhỏ, thật sự luyến tiếc, cũng thật sự vui thay bọn họ, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: "Sớm chút về nhà."

-------

Hai người đã sớm có dự định rời khỏi kinh thành, ngay từ đầu là vì trốn tránh truy nã, sau lại vì muốn rời khỏi chốn thương tâm, nhưng không ngờ hiện giờ thật sự lên đường mà tâm tình lại thoải mái như vậy.

Trên vai Vương Nhất Bác đeo bao, trong tay dắt ngựa, tiểu vương gia được nuông chiều từ bé lại chủ động gánh vác hết việc mà hạ nhân nên làm, không để Tiêu Chiến tốn chút sức lực nào, quả nhiên là tấm gương phu quân tốt.

Rời xa Vương phủ một chút rồi cười tủm tỉm hỏi Tiêu Chiến: "Ca ca muốn đi đâu?"

Tiêu Chiến cũng là cảnh xuân đầy mặt, bộ dáng vui mừng, suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Đi đâu trước không nói nhưng trước khi đi, có phải chúng ta nên đến chỗ Vân Hà để tạm biệt trước không?" Mấy ngày trước bọn họ thành hôn, thiệp cưới cũng đã đưa đến Định Phương Lầu nhưng không biết Vân Hà đang bận cái gì, thế mà lại không đến tham dự tiệc cưới của bọn họ.

Nghĩ đến, từ ngày từ biệt ở ngoại ô đó, hai người bọn họ đã không gặp lại Vân Hà nữa, lúc ấy anh chỉ nói còn có việc phải làm nhưng cũng chưa nói là chuyện gì, khi đó Tiêu Chiến chỉ một lòng săn sóc Vương Nhất Bác, ngay cả một câu có cần giúp hay không cũng chưa kịp hỏi, nghĩ đến thật sự có chút hổ thẹn.

Nhưng mà y vừa nói xong, Vương Nhất Bác bỗng nhiên bắt đầu méo miệng, không hiểu sao u oán nói: "Thế nào, nhiều ngày không gặp như vậy, nhớ huynh ấy rồi sao?"

Tiêu Chiến mê mang trừng mắt, "Chàng nói cái này là có ý gì?"

Vương Nhất Bác thiếu đánh mà cười lạnh, "Ta nói gì, ca ca nghe không hiểu sao?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, thở dài giải thích: "Lúc chúng ta gặp nạn, người ta nhiều lần ra tay tương trợ, ân tình còn không biết khi nào mới có thể báo đáp, lễ nghĩa sao có thể không chu toàn được? Lại nói, huynh ấy là bằng hữu của chàng, chàng...... sao có thể nghĩ bậy như thế?"

Vương Nhất Bác không vui mà hừ hừ hai tiếng, "Chính vì là bằng hữu của ta, ta mới xem thấu tâm tư của huynh ấy."

Tiêu Chiến cười đến vẻ mặt hoang đường, hỏi hắn: "Tâm tư gì?"

"Tâm tư gì còn cần ta phải nói sao?"

"??"

"Em thông minh như vậy, nhìn không ra sao?"

"Nhìn không ra."

"Giả vờ cái gì mà giả vờ......"

"Vương Nhất Bác, chàng đủ rồi đó." Tiêu Chiến chỉ vào hắn cảnh cáo, "Chàng còn nói bậy thêm một câu, ta sẽ không khách khí với chàng đâu." Thái độ của Tiêu Chiến cũng không quá cường ngạnh, tuy rằng Vương Nhất Bác không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, len lén nói lầm bầm: "Chỉ biết hung dữ với ta......"

Tiêu Chiến vừa tức giận vừa buồn cười, lười biện giải với hắn cái gì, còn đi nhanh hơn hai bước. Vương Nhất Bác dẫn ngựa đi theo phía sau y, qua hai con đường, thấy Tiêu Chiến đi thẳng đến khi ra khỏi thành liền mở miệng gọi y lại: "Này, Định Phương Lầu ở bên này a......"

Tiêu Chiến dừng lại một chút, cười trộm ngừng bước chân, xoay người hỏi hắn: "Không phải không đi sao?"

"Khi nào ta nói không đi? Vân Hà huynh và ta là bạn sinh tử, đương nhiên muốn gặp." Hắn nói xong, trên mặt Tiêu Chiến lộ ra nét mặt cha già, vui mừng vỗ vỗ đầu vai hắn một cái, "Thâm minh đại nghĩa, không hổ là chàng."

Khuôn mặt Vương Nhất Bác vốn cứng nhắc, sau khi được Tiêu Chiến khích lệ, cuối cùng cũng lộ ra ý cười, không nói những lời chua chát đó nữa, hai người chuyển phương hướng, đi về phía Định Phương Lầu.

Nhưng không ngờ, một chuyến này lại nhào hụt. Nghênh đón bọn họ là quản gia phụ trách chuẩn bị sự vụ, thấy người đến là Đoan Vương cùng Vương phi liền liên tục khom người nhận lỗi, "Vương gia tới không khéo, Vân lão bản đã rời khỏi kinh thành nhiều ngày rồi."

"Rời khỏi?" Vương Nhất Bác mờ mịt nhìn Tiêu Chiến một cái.

"Đúng vậy." quản gia kia trả lời: "Trước đó vài ngày có một vị cô nương đến, Vân lão bản đã đi cùng nàng rồi."

"Cô nương?" Vương Nhất Bác càng mê mang.

"Phải, trang phục của cô nương kia không giống nữ tử Trung Nguyên, tướng mạo sinh đến cực đẹp, lão nô sống hơn nửa đời người còn chưa từng gặp qua nữ tử tuyệt sắc nào như vậy......"

Sinh tuyệt sắc, lại không phải nữ tử Trung Nguyên, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến suy nghĩ một lát liền đồng thời đoán ra một người duy nhất. Hai người nhìn nhau cười, không nói toạc người đã đoán ra, Vương Nhất Bác lại hỏi: "Bọn họ đi đâu? Khi nào trở về?"

"Đi đâu thì lão nô không biết, khi nào trở về...... Vân lão bản nói, chậm thì mấy tháng, nhiều thì một hai năm."

Được rồi, xem ra không gặp mặt được rồi, nói cảm ơn quản gia xong, hai người cũng không ở lâu, rời khỏi Định Phương Lầu.

Trong lòng Vương Nhất Bác nghĩ chính là, Vân Hà huynh này lợi hại đấy, vô thanh vô tức, thế mà lại cùng Lang Nguyệt...... Ừm, rất tốt rất tốt.

"Vui sao?" Ra khỏi Định Phương Lầu, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, tươi cười ý vị rất nhiều. Mới vừa rồi không phải nói người ta không an phận với y sao, đảo mắt liền biết được tin này, xem hắn về sau còn dám loạn chụp tội danh cho người ta nữa hay không.

Vương Nhất Bác ý cười càng thêm sâu, ngoan ngoãn nhìn Tiêu Chiến, ý vị nháy mắt với y, "Ca ca, ta sai rồi, ta không bao giờ ăn bậy dấm nữa."

Tiêu Chiến khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Không ăn bậy dấm, chàng liền không phải Vương Nhất Bác."

Hai người ngoài miệng trêu chọc không ngừng, trong lòng lại càng nghĩ đến Vân Hà và Lang Nguyệt, liền càng mừng thay cho bọn họ, nghĩ đến không biết khi nào mới có thể gặp mặt, chờ sau khi gặp lại, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải gặng hỏi bọn họ một phen mới được.

Tâm tình tốt, sắc trời cũng còn sớm, bọn họ không vội ra khỏi thành, một bên đấu miệng, một bên lững thững đi dạo trên phố xá, khó có được thảnh thơi.

Sạp nhỏ bán bánh bao ở góc đường bốc lên khói trắng, bên tai là tiếng la to, bên cạnh có thầy bói xách theo cờ đi ngang qua, kinh thành bên ngoài Vương phủ tràn ngập khói lửa.

"Thật náo nhiệt." Tiêu Chiến nhìn dòng người chen chúc xô đẩy trên đường, cười nói với Vương Nhất Bác.

Tính ra từ khi vào Vương phủ, y lại không tự tại đi ra như vậy, hiện giờ trong lòng không còn việc gì, bên người lại có Vương Nhất Bác đi cùng, tất nhiên là y rất vui rồi.

Nhưng y bên này vui tươi hớn hở, quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác mới phát hiện vẻ mặt của hắn lại không đúng lắm, làm sao vậy a?

Chỉ thấy hắn híp mắt, mím môi, thường thường nhìn về phía không biết nào đó bên đường, trong mắt toàn là hận ý lạnh băng.

Tiêu Chiến không rõ nguyên do, vừa định mở miệng hỏi một chút liền bị hắn nắm chặt cổ tay một phát, bước đi nhanh tới trước một sạp bán đồ chơi.

Chủ sạp khách khí hô: "Hai vị công tử, mua chút gì không?"

Tiêu Chiến nhìn nhìn đống đồ chơi trên sạp, trống bỏi, chong chóng tre, đây đều là đồ chơi của tiểu hài tử a......

Mà Vương Nhất Bác không nói hai lời, kéo mặt nạ treo ở phía xuống, duỗi tay liền khoa tay múa chân trên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến liên tục lui về sau trốn hắn, từ chối nói: "Ai ai, chàng thích thì tự đeo đi, ta không muốn chơi cái này......"

Vương Nhất Bác lại khăng khăng phải mua cho y, lời nói giống như giận dỗi, "Em đeo đi, che mặt lại,"

"Vì sao ta phải che mặt lại?"

Hiển nhiên là Vương Nhất Bác mất hứng, thở phì phò nói với y: "Luôn có người nhìn em......"

"Hả?" Tiêu Chiến nhìn lướt qua bốn phía, "Ai nhìn ta?"

Y hỏi lời này, nhiều ít cũng có chút giả ngu, không phải không phát hiện ra có nhiều người qua đường nhìn lén y như vậy nhưng từ nhỏ y vừa ra khỏi cửa đã là như thế, quen rồi nên cũng không chú ý đến.

Y không chú ý đến nhưng Vương Nhất Bác đã nhìn chằm chằm, giơ một lóng tay lên chỉ vào vài người, "Người kia, người kia, người kia, đều đang nhìn em!" Nói xong quay đầu lại nhìn nhìn chủ sạp đồ chơi trước mắt, tiểu ca này cũng đang thất thần nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, cho nên ngay cả đồ chơi cũng đã quên giới thiệu. Sau đó liền nghe thấy Vương Nhất Bác chỉ vào hắn ta, hung tợn nói: "Còn có người này!"

"A?" Tiểu ca bị Vương Nhất Bác rống mới hồi thần lại, như lọt vào sương mù mà hỏi: "Sao vậy công tử?"

Vương Nhất Bác không khách khí chút nào, uy hiếp hắn ta nói: "Nếu ngươi còn liếc nhìn y thêm một cái nữa, có tin ta móc hai tròng mắt của ngươi ra không?"

"Cái này......" Tiểu ca vốn không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp sao lại đột nhiên bị uy hiếp rồi, nhìn người trước mặt một thân trang phục phú quý liền biết trêu chọc không nổi, không dám cãi lại, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch.

Đây là trúng cái gió gì...... "Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến đè lại cổ tay của hắn, gương mặt tươi cười nói với tiểu ca bị dọa ngốc, "Thật ngại quá......" vừa nói y vừa chỉ chỉ huyệt thái dương, lại vẫy vẫy tay, không ngừng đưa mắt ra hiệu với tiểu ca.

Ý là, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, đầu óc hắn có vấn đề. Cũng không giải thích thêm nữa liền kéo Vương Nhất Bác chạy nhanh đi mất.

Tiêu Chiến xem như đã hiểu vì sao tiếng xấu của Đoan Vương sẽ truyền khắp toàn bộ kinh thành như vậy, với điệu bộ này của Vương Nhất Bác, mắng hắn cũng không oan mà.

"Chàng làm gì......" Tiêu Chiến vừa đi lại vừa bắt đầu giáo huấn hắn, người này lại sao vậy, rớt lu dấm rồi sao?

Vương Nhất Bác gục mặt xuống, bước chân bước vô cùng trầm trọng, "Ta hối hận rồi, ta không nên mang em ra ngoài, nên giấu em đi...... Người bên ngoài thật không biết xấu hổ, đầy đường đều là sắc lang......"

Tiêu Chiến bị hắn chọc tức cười, hỏi lại hắn: "Xin hỏi Đoan Vương điện hạ, ai có thể sắc qua chàng?"

"Ta...... Ta là phu quân của em,"

"Ồ, có phải chàng đã quên mình làm sao biến thành phu quân của ta rồi không?"

"Ta cưới quang minh chính đại,"

"Lúc mới bắt đầu thì sao?"

"Ngay từ đầu...... liền...... dùng, dùng chút thủ đoạn, thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng toàn cục......"

"Không ảnh hưởng toàn cục? Thủ đoạn nhỏ?"

"Dù sao, dù sao, cho dù ta thế nào thì người khác cũng không được nhìn em,"

"Ồ." Tiêu Chiến làm như có thật mà gật gật đầu, bỗng nhiên dừng bước, "Vương Nhất Bác."

Nghe Tiêu Chiến gọi hắn, Vương Nhất Bác cũng dừng lại theo, xoay người trở về, vừa định hỏi y muốn nói gì, Tiêu Chiến lại đột nhiên đi đến, nhón chân, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Hơi thở ấm áp trong sương lạnh ấm tới trong lòng rồi, bên cạnh người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, Tiêu Chiến là người khéo léo nhất, thế mà lại ở trên đường cái làm chuyện không ra thể thống như thế.

Nụ hôn kết thúc, lại nhìn cô nương bên đường che mặt lén nhìn Tiêu Chiến, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lúng túng suy sụp xuống. Một lát sau, nhìn cũng không dám nhìn nữa, đợi cũng đợi không được, một người tiếp một người xoay người bỏ đi.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của các nàng, nhẹ nhàng cười cười với Vương Nhất Bác, nói với hắn: "Dọa chạy rồi." Không muốn để người khác nhìn, còn cần mang mặt nạ làm gì, cái này không phải xong rồi sao.

"Ca ca......" Gương mặt Vương Nhất Bác hồng hồng, lòng cũng bị Tiêu Chiến hôn tan rồi, không biết nói gì, chỉ lo cười ngây ngô.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười với hắn, đã nói Vương Nhất Bác người này a, tính tình tuy kém nhưng thật ra dễ dỗ, lúc ghen thật sự có chút đáng ghét, nhưng mà...... vấn đề không lớn.

"Sắc trời không còn sớm, đi thôi, tiểu tổ tông."

-------

Sau khi vào đêm, hoàng cung lặn xuống phồn hoa ban ngày, tối nay trăng tròn chiếu vào trong Ngự Hoa Viên, có vẻ thâm cung này cũng thêm vài phần ôn hoà, tân hoàng ngồi trong đình, đánh một ván cờ với trọng thần thân tín.

"Hoàng Thượng có tâm sự gì, không ngại thì nói với lão thần."

Hoàng Thượng giơ tay đặt một quân cờ, trả lời: "Trẫm nghĩ chuyện gì, Tiêu đại nhân đoán không ra sao?"

Tiêu Cảnh Uyên hiểu rõ mà cười, khuyên giải an ủi: "Binh phù kia ở trong tay Hoàng Thượng cũng là một chuyện tốt, nếu Đoan Vương điện hạ chí không ở triều đình, thật không nên miễn cưỡng."

Hoàng Thượng cười khổ, vốn tính đại điển hôm nay sẽ phong Đoan Vương làm tướng, cũng trả lại binh phù của Chử gia cho hắn, lại không nghĩ đến, ngài cho thành ý mười phần, hắn lại không đến như cũ. "Trẫm chỉ tiếc, tướng tài như thế lại không thể dùng, bất kể là với bản thân hắn hay là với triều đình mà nói, đều là việc đáng tiếc."

Tiêu Cảnh Uyên cân nhắc một lát, ánh mắt sâu thẳm, "Đúng vậy."

Hoàng Thượng lại đặt một quân cờ, tiếp tục nói: "Trong thiên hạ cũng chỉ có Tiêu đại nhân có thể hiểu được lòng trẫm, dù sao không chỉ có Đoan Vương mà còn có công tử của Tiêu đại nhân, tài hoa cũng là độc nhất vô nhị, nếu hai người này đều có thể làm việc cho triều ta, vậy đó là chuyện may mắn của giang sơn xã tắc rồi."

Đạo lý này, tất nhiên Tiêu Cảnh Uyên biết, chỉ là lúc này hai người đã trải qua hết ngàn cánh buồm, tâm tư hoàn toàn không ở nơi này, làm sao có thể miễn cưỡng được.

Thấy ông không nói gì, Hoàng Thượng lại hỏi: "Tiêu đại nhân, nếu có một ngày thiên hạ lại gặp rung chuyển, muôn dân gặp nạn, ông cảm thấy bọn họ sẽ trở về tương trợ sao?"

Tiêu đại nhân cười khanh khách nhìn ngài, không đáp sẽ hay không, chỉ hỏi ngược lại: "Hoàng Thượng cảm thấy sao?"

-------

Vào đầu đợt tuyết mới, trăng tròn trên cao, một đôi tình nhân cưỡi trên lưng ngựa, đạp trăng đi thong thả.

Ta không biết cái gọi là giang hồ xa rốt cuộc ở nơi nào, mà em đã ở bên cạnh ta, ta không cần vội vã lên đường nữa.

Đi chậm một chút, chúng ta ngắm thật kỹ vạn vật trên thế gian này.

Ngắm băng tuyết thiên sơn ngưng tụ như thế nào, ngắm liễu rũ xuân giang ôm trăng cong như thế nào, ngắm mười dặm hoa đào nở, ngắm mưa phùn rơi dưới hiên.

Chu nhan luyến kính, hoa bất từ thụ, em ở đây chính là lưu lại tất cả tốt đẹp của nhân gian này.

Đời này của ta không muốn làm anh hùng, lại may mắn vì em mà dẹp yên một trận loạn thế.

Hiện giờ em đã an toàn, lòng ta chỉ đặt vào một mình em, không vướng bận gì khác.

Chẳng qua vui gặp thịnh thế, mộng hào kiệt không cần đàm luận.

Chỉ nguyện người có tình trong thiên hạ đều sẽ bên nhau đến bạc đầu, đầy niềm vui, nhiều an bình.

- Hoàn chính văn -

(Nguyên văn là Đa hỉ lạc, trường an ninh 多喜乐 长安宁: nghĩa là chúc người một năm mới, mỗi ngày thêm hỉ nhạc vui sướng và cuộc sống thêm an bình.)

🌸🦁🐱🌸

Lu dấm của Đoan Vương không bao giờ xài hết 😂

Tuy chỉ đề cập một chút nhưng cũng biết hai bạn nhỏ Vân Hà và Lang Nguyệt cũng có cái kết đẹp giống đôi chim ku nhà mình rồi nè ☺️

Còn 1 phiên ngoại và bật mí chút là có SM nhẹ đó nha 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro