Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vừa chụp ảnh xong đã bị kêu lên văn phòng của Tiêu Chiến . Con người hắn không quá thích giao tiếp , ngoại trừ sát hạch hàng năm và cuộc họp thường niên của công ty hắn cũng chưa từng gặp ông chủ nhà mình , lúc này đột ngột được chiếu cố khiến mọi người đều khẩn trương .

Người đại diện dặn dò vài câu , trước tiên phải cẩn thận chú ý hình tượng bên ngoài bình dị của Tiêu Chiến , lúc sau muốn nói lại thôi .

Cái gì ? Vương Nhất Bác hỏi .

Có người nhìn thấy người A nào đó trong phòng nghỉ Tiêu tổng , người đại diện trả lời .

Người A đó là gà đẻ trứng vàng của công ty, giới tính nam

Nghĩ vậy , Vương Nhất Bác cáu kỉnh dừng lại cước bộ trước cửa văn phòng . Do dự một lúc vẫn là gõ cửa .

Đập vào mắt chính là cửa sổ sát đất rộng rãi nghênh đón ánh mặt trời sáng rực . Tiêu Chiến tao nhã tay vịn ghế gỗ đàn hương màu đỏ ngẩng đầu đối hắn mím cười , cùng với người A quỳ một gối xuống trước cửa đưa lưng về phía hắn .

Khóe miệng Vương Nhất Bác kéo lên .

" Đừng đi a ". Tiêu Chiến cười ra tiếng ngăn lại Vương Nhất Bác đang muốn đóng cửa , nhấc chân đứng lên khỏi ghế .

A vẫn bảo trì tư thế quỳ , ngẩng mặt cấp bách truy đuổi theo hướng chuyển động của Tiêu Chiến , giống như một bông hoa hướng dương thiếu ánh nắng mặt trời sắp khô héo . Không chút mảy may quan tâm đến người đang sống sờ sờ trước cửa là Vương Nhất Bác .

" Còn quỳ làm gì nha ? " Tiêu Chiến cúi người nhẹ nhàng sờ sờ đầu A , giọng nói đôi mắt đều ôn nhu , " Cậu tự do , có thể đi rồi .

" Rõ ràng không phải câu sai khiến , A lại giống như mọi khi nhận được thánh chỉ , hồn bay phách lạc đứng lên , đi thẳng ra cửa , ngay cả đụng vào tay Vương Nhất Bác cũng không có để ý .

" Được rồi , hiện ta chúng ta tới tâm sự nào . " A đi ra , Tiêu Chiến giống như được một phiền toái lớn , mở miệng nói với Vương Nhất Bác . Anh có một đôi mắt đào hoa , thời điểm nhìn về phía người kia lại giống như câu dẫn .

" Các người ở đây đùa cái gì vậy ? " Vương Nhất Bác vẫn cau mày sau chấn động của A gây ra cho hắn , nhịn không được hỏi .

" Trò hề nhỏ mà thôi , cảm thấy hứng thú . " Tiêu Chiến trở lại ghế , cầm chén cà phê đang bốc hơi nóng lên , bĩu môi ý bảo đối phương ngồi xuống . Vương Nhất Bác lạnh lùng trừng anh , người vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Chiến cẩn thận xem qua tư liệu của Vương Nhất Bác , tự nhiên biết rằng hắn vẫn còn rất trẻ , vừa mới qua sinh nhật tuổi hai mươi mốt . Nhưng lúc này nhìn hắn có chút trẻ con gò má phúng phính phối hợp với ánh mắt cảnh giác bị xúc phạm , vẫn là cảm thấy rất thú vị , vì thế nên cười an ủi : " Yên tâm , tôi sẽ không | cho cậu làm chuyện giống như hắn . "

Vương Nhất Bác hỏi : " Vậy anh tính cho tôi làm cái gì ? "

Tiêu Chiến theo gọng kính màu bạc đánh giá hắn một hồi , phát hiện biểu tình của đối phương có chút cứng lại , cười tinh nghịch , anh tới gần Vương Nhất Bác , nhẹ nhàng nói : " Cậu nghĩ muốn làm gì với tôi không ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro