Em Gái Heo Cũng Có Ngày Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Link: https://archiveofourown.org/works/22085371

Thể loại: SONG TÍNH (nhưng tạm thời không có tác dụng gì), học sinh mới chuyển trường Bác x em gái heo yêu thầm Tán.

------------------------------------------------------------------------

Tiêu Tán có hai cái bí mật nhỏ. Một cái là cậu thích học sinh mới chuyển trường trong lớp, tên Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác có dáng người cao cao trắng trắng gầy gầy sạch sẽ khiến Tiêu Tán crush hắn. Nhưng mà Tiêu Tán lại không dám tỏ tình. Cậu chỉ có thể thừa dịp người ta đi vệ sinh, lén lút lại gần hộc bàn của hắn nhét vào bánh quy nhỏ yêu thích của mình. Đối lập với Vương Nhất Bác, bản thân Tiêu Tán thì lại: Mặt thì nhiều thịt này. Cánh tay cũng nhiều thịt này. Mông cũng nhiều thịt này. Đến cả âm thanh thì cũng yếu đuối này. Các bạn học cũng không mang ác ý thường trêu ghẹo Tiêu Tán, gọi cậu là Em Gái Heo. Bí mật còn lại, cậu là người song tính. Mỗi ngày, Tiêu Tán đều phải tự quấn bản thân chặt chẽ kín đáo. Bộ ngực tựa con gái tuổi dậy thì trên cơ thể cậu giống như chiếc hộp Pandora vậy. Không thể để người khác phát hiện. Vùng đáy chậu nguyên bản của con trai vốn phải bằng phẳng ít lông thì của Tiêu Tán lại có thêm một khe hở nho nhỏ, chật hẹp. Tuy rằng mỗi tháng sẽ không có kinh nguyệt. Nhưng lâu lâu cũng sẽ có mấy ngày bụng dưới đau đớn nặng trĩu và có kinh.

Lúc đang học Tiêu Tán cứ thích xem cái gáy tròn tròn của người kia. Bút bi gác ở trên đôi môi đỏ mọng. Ca từ của bài hát vô tình nghe được mấy ngày trước cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu:"Anh ấy thật xinh đẹp. Nhìn thấy anh ấy tôi sẽ khẩn trương. Mỗi lần anh ấy vô ý đi lướt qua tôi, tôi đều muốn trân quý khoảnh khắc ấy trong tim mình." Cậu cảm thấy ca khúc ấy quả thật đã khắc họa chân thực tâm tình yêu thầm của cậu.

Hôm nay Tiêu Tán khó khăn lắm mới đợi xong tiết ba Vương Nhất Bác đi vệ sinh. Cậu nhanh chóng mượn việc phát bài thi để che dấu, nhanh chóng đem bánh quy nhỏ bỏ dưới hộc bàn của người nọ. Nhưng Tiêu Tán vừa quay đâu, lại đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

"Cậu làm gì đó?"

Vương Nhất Bác vươn tay đỡ lấy Tiêu Tán khiến cậu phải ngẩng đầu đối mặt với mình. Hắn nhớ rõ cậu bạn này. Từ cái bánh quy đầu tiên xuất hiện trong hộc bàn, hắn đã bắt đầu quan sát. Tiêu Tán một chút cũng không hiểu phải che giấu. Mỗi ngày ở trên lớp đều lấy cùng một loại bánh quy đó ra mà gặm. Tên gọi Em Gái Heo hắn cũng có nghe qua. Hai má Tiêu Tán mập mập, quai hàm động động khiến hắn cảm thấy cậu thật giống một bé thỏ đen. Thấy Tiêu Tán sửng sốt, hắn bất đắc dĩ ở trước mặt cậu vẫy vẫy tay ra hiệu cậu hồi hồn.

"Tớ. . . . . . . Tớ đang phát bài thi cho cậu nha."

Đại não Tiêu Tán nhanh chóng chuyển động tìm được một cái lý do nói ra. Không nghĩ tới Vương Nhất Bác ngược lại dựa vào càng ngày càng gần. Một mực dồn ép cậu đụng tới bàn rồi vẫn chưa chịu dừng lại.

"Cậu. . . . Cậu làm cái gì a? Đừng dựa vào gần như vậy. . . . . . ."

Tiêu Tán không dám nhìn thẳng hắn. Đồng phục sạch sẽ của thiếu niên phảng phất mùi hoa cỏ của bột giặt. Cậu chỉ có thể đem đầu lệch qua trốn tránh ánh mắt cực nóng của người nọ. Cả người Tiêu Tán từ đầu đến cổ đều đỏ hồng.

"Bánh quy trong hộc bàn là cậu tặng phải không?"

Vương Nhất Bác không chịu buông tha cho cậu. Không dễ dàng gì mới bắt được bé heo này, làm sao có thể không trêu ghẹo một phen. Hắn cố ý vừa kề cận vừa đem người đè lên trên bàn, rất có ý vị bá đạo tổng tài bàn đông.

Hắn có phải không thích bánh quy nhỏ không? Hắn nhất định là ghét mình rồi. Tiêu Tán càng nghĩ càng đau lòng, hốc mắt hồng hồng nhìn Vương Nhất Bác.

"Là tớ tặng đó. Cậu không thích thì ném đi là được. Tớ sau này sẽ không tặng nữa."

Tiêu Tán rũ mắt cuối đầu thật đáng thương. Vương Nhất Bác đem người ôm vào lòng thuận tiện đặt cằm lên đỉnh đầu người đó. Thanh âm mập mờ không rõ nói:

"Thích! Cậu tặng cái gì tớ cũng thích, Em Gái Heo."

Cái từ cuối cùng là hắn đối với vành tai đỏ thấu của Tiêu Tán mà nói. Hô hấp nóng rực thổi vào lỗ tai mẫn cảm. Xấu hổ đến mức cậu muốn vươn tay lên che đi lỗ tai. Tiêu Tán vừa đưa lên được nửa đường liền bị người bắt lại. Tay Vương Nhất Bác to, vừa khéo có thể đem tay của cậu bao trọn. Trái tim mãnh liệt của Tiêu Tán đập loạn. Sợ rằng bé nai tên là yêu thầm trong tim cậu đã tự đâm chết trên cái cây Vương Nhất Bác kia.

Tiêu Tán không biết vì sao lại đồng ý cùng Vương Nhất Bác làm bậy tại vườn cây nhỏ phía nam sân tập thể dục. Áo đồng phục màu xanh trắng to rộng được cậu nghiêm túc nhét trong quần bò lại bị người rút ra kéo đến trên ngực. Trên bộ ngực trắng nõn là một tầng bó ngực cực kỳ nổi bật. Vương Nhất Bác đưa tay cởi vải bó ngực ra. Tiêu Tán sợ đến không dám mở mắt, lông mi tỉ mỉ run rẩy giống như sắp thấm ra nước mắt.

"Tán Tán, cậu thật xinh đẹp."

Vương Nhất Bác mê muội cọ mặt lên đầu vú bị ép đến sẫm màu. Không phát triển rõ ràng giống như các bạn nữ khác, ngực của Tiêu Tán giống như bánh bao thịt bằm một tệ một cái bán trong căn tin mà Vương Nhất Bác cắn hai phát là có thể ăn hết một cái. Hai cái bánh bao nhỏ bị người ôm trong lòng bàn tay xoa nắn. Ôn nhu đến mức tim của cậu cũng nóng lên.

"Cậu còn muốn biết cái khác không?"

Nhìn thấy sự si mê trong mắt hắn, Tiêu Tán lấy hết toàn bộ dũng khí hỏi. Nếu như, nếu như hắn có thể tiếp nhận sự dị thường ở bản thân cậu. Vậy cậu nhất định sẽ dốc hết tất cả để yêu hắn. Nhưng nếu hắn không thể tiếp nhận. Vậy cậu vẫn dốc hết tất cả để yêu hắn. Chỉ là sẽ không để hắn phát hiện.

Tiêu Tán chủ động cởi quần bò xuống, túm quần lót kéo xuống bắp đùi. Cậu cứng ngắt cầm lấy tay người nọ sờ vào. Khi đầu ngón tay chạm vào làn da tinh tế, kích thích đến sởn cả gai ốc. Bắp đùi đã lâu không thấy ánh mặt trời vừa trắng vừa mềm. Bởi vì không thường xuyên tập luyện cho nên có nhiều ngấn nổi ở mặt trên. Hai cánh hoa nhỏ nhỏ của âm thần ở trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác nóng lên.

"Tớ cùng người khác không giống nhau. Cho nên, cậu không tiếp nhận được thì đi đi."

Nhìn người thiếu niên đang sững sờ không nói chuyện ở bên kia. Tiêu Tán nghĩ rằng bản thân đã bị từ chối rồi. Cậu cúi thấp người nhảy khỏi vòng ôm của người nọ. Quay người lại mặc quần áo vào. Giọt nước mắt nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Từng giọt từng giọt rơi xuống bãi cỏ sau đó biến mất không tung tích.

"Cậu vì sao đều không đợi tôi trả lời vậy?"

Tiêu Tán bị Vương Nhất Bác hung hăng đẩy lên cây đè lên. Vỏ cây thô ráp cấn lên người cậu có chút đau. Một cái hôn bá đạo rơi lên trên môi Tiêu Tán, dọa cậu phải mở to hai mắt nhìn. Vương Nhất Bác hôn một hồi lâu mới phát hiện cả người cậu cứng nhắc giống như người máy vậy. Lại còn ngốc nghếch mở to mắt, bất đắc dĩ phải nói cậu nhắm mắt lại.

Cậu ngoan ngoãn nhắm mặt lại đi theo Vương Nhất Bác tiến vào thế giới của ái dục. Ai cũng không có kinh nghiệm hôn môi. Từ lúc bắt đầu chỉ là môi chạm môi dần dần biến thành Vương Nhất Bác đơn phương ngậm mút lấy môi dưới của Tiêu Tán. Hai đầu lưỡi ngây ngô cùng nhau triền miên, đem theo nước bọt ngọt ngào trao đổi lẫn nhau.

"Ô ô. . . . . . . . ."

Một chút không khí cuối cùng trong phổi bị người cướp đoạt gần như không còn. Tiêu Tán đành phải vỗ vỗ lưng người nọ ra hiệu trước tiên buông cậu ra. Trên khóe mắt Vương Nhất Bác hẹp dài nổi lên một tầng ánh nước, Tiêu Tán nhìn thấy mà tâm động một trận. Quần áo thật vất vả mới mặc được bị người triệt để cởi xuống. Bộ ngực hơi nhô lên sau khi được bàn tay an ủi, lập tức run rẩy đứng thẳng lên. Núm vú khi bị xoa bóp lúc nhẹ lúc mạnh, chậm rãi nở rộ. Lúc khoang miệng ẩm ướt ấm áp ngậm lấy đầu vú, Tiêu Tán giống như một con thiên nga bị bắt lấy cánh. Nhịn không được mà ngửa đầu về phía sau. Bàn tay to vuốt ve phần thịt mềm hơi mỏng trên thắt lưng. Trêu chọc đến Tiêu Tán cả người nhũn ra, chỉ có thể vô lực treo trên người của hắn.

"Tán Tán, tớ nhịn không được nữa. Chúng ta làm ngay tại đây đi."

Côn thịt dưới háng của người nọ đã ngẩng cao từ lúc hai người bắt đầu hôn môi đã đỉnh vào Tiêu Tán. Huống hồ bản thân cậu cũng bị chọc ghẹo đến khó chịu. Chỉ cần đi xa một chút chắc là không bị phát hiện đâu ha?

"Vậy, vậy chúng ta đi xa một chút đi."

Hai người ôm lấy nhau lảo đảo hướng tới chỗ sâu trong vườn cây mà đi. Không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ bằng phẳng bí mật. Hai người trải áo đồng phục xuống đất. Quần vừa cởi ra lập tức cuộn lại một chỗ với nhau.

Tiêu Tán bị Vương Nhất Bác đặt dưới thân. Hai má và xương quai xanh dính đầy nước bọt. Bộ ngực bị người trẻ tuổi cắn đầy dấu răng. Một bên núm vú của Tiêu Tán bị hút giống như bú sữa, bên kia bị ngón tay kẹp lấy vuốt ve. Cậu từ hô hấp nhỏ tiếng dần dần biến thành thấp giọng rên rỉ. Các ngón tay ngọt ngào của Tiêu Tán luồn vào đầu tóc xuề xòa trên đỉnh đầu không biết là đang kêu gọi Vương Nhất Bác nhẹ chút hay mạnh lên.

"Tán Tán, cậu sờ sờ tớ."

Bàn tay với các khớp xương rõ ràng dẫn dắt Tiêu Tán đến tính khí hung mãnh ở dưới háng Vương Nhất Bác. Côn thịt nóng bỏng dọa Tiêu Tán rụt tay lại một chút, sau đó lại cẩn thận dè dặt sờ lên xuống. Giống như gặp được một món đồ chơi thần kỳ nào đó.

"Tán Tán, cậu liếm một chút. Giống như ăn kẹo que ấy."

Tiêu Tán quay đầy lại, bộ ngực hồng mai áp lên vùng bụng dưới lãnh bạch của người nọ. Một cỗ mùi vị nam tính tanh nồng tràn ngập khoang mũi. Tiêu Tán vươn nửa đầu lưỡi liếm liếm tinh dịch chảy ra trên quy đầu. Cậu nhấm nháp dư vị trong miệng, vị mặn mặn. Bàn tay nhỏ nắm lấy cán liếm toàn bộ dương vật giống như liếm kem vậy.

Vương Nhất Bác bên này cũng không nhàn rỗi. Đầu lưỡi cẩn thận đảo qua hoa hạch. Hắn cảm nhận rõ ràng được xúc cảm về sức lực cặp mông trần của người nọ thật tốt. Cặp mông vừa béo vừa mềm trực tiếp ngồi trên mặt hắn. Hai phiến âm thần còn không lớn bằng miệng của Tiêu Tán. Miệng nhỏ phía dưới hơi mở khiến Vương Nhất Bác chỉ có thể hút lấy. Đầu lưỡi của hắn bắt chước bộ dáng của tính khí ở trong khe hở nhỏ trượt qua trượt lại. Không được bao lâu mật dịch bắt đầu tràn ra ngoài, khiến cằm của Vương Nhất Bác ướt đẫm.

Khí quan mạnh mẽ quả thật quá lớn. Tiêu Tán cố gắng thả lỏng yết hầu chỉ mới nuốt vào hơn phân nửa. Phần còn lại chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé non mịn an ủi. Khoang miệng bị lấp đầy không có một tia hở, quai hàm phình phình chuyển động. Giống như đang ăn mỹ vị nào đó, răng thỏ lúc có lúc không cắn lên ngược lại giống như đang cổ vũ dục vọng của người nọ. Xoang mũi cùng cộng hưởng phát ra âm thanh lầm bầm, giống một bé heo vậy.

Hoa huyệt giống như mất khống chế mà chảy nước ra ngoài. Vừa hay được dùng làm bôi trơn cho hậu huyệt. Vương Nhất Bác không định sẽ phá thân Tiêu Tán. Việc làm tốt đẹp như vậy ít nhất phải đợi Tiêu Tán mười tám tuổi mới làm. Một đốt tay nương theo mật dịch mà tiến vào. Cảm giác dị vật xâm lấn rõ ràng khiến cho Tiêu Tán hô hấp không thông. Vương Nhất Bác miễn cưỡng cắm cả ngón tay liền không nhúc nhích nữa, dự tính đợi người nọ thích ứng được một chút liền bắt đầu dựa vào kiến thức mà mình học tập bắt đầu tìm kiếm.

Ngón tay vô ý cọ qua một điểm thịt mềm khiến Tiêu Tán nhũn cả tay. Tính khí cứng rắn cứ như thế đâm thẳng vào cổ họng mềm mại của cậu. Quy đầu cực đại đỉnh vào ma sát trong vòm miệng. Yết hầu theo phản xạ có điều kiện co rút lại tạo cho thiếu niên không ít kích thích.

Vương Nhất Bác đưa tay đem người đã ướt đẫm ôm lên, lại bắt đầu hôn môi. Một tay hắn xoa bóp núm vú, một tay khác bắt đầu khuếch trương hậu huyệt. Hoa huyệt bị trêu chọc nổi lên dục vọng lại không ai chiếu cố. Tiêu Tán trợn đôi mắt hạnh phiếm nước hỏi hắn:

"Cậu không muốn dùng chỗ này làm sao?"

"Không gấp, lần đầu tiên của cậu sao có thể qua loa như vậy được?"

Móng tay cọ vào khe hở đóng chặt trên núm vú. Một trận tê ngứa hiện lên lưng. Âm thanh rên rỉ rõ ràng bên tai Vương Nhất Bác. Ngón tay hắn mang theo tính xâm lược liên tục ấn vào tràng bích. Hai người ôm lấy đối phương vừa hôn vừa cắn thật lâu, Vương Nhất Bác mới dám đỡ lấy tính khí từng chút từng chút đâm vào.

"Ô Ô. . . . . . . Đau quá. . . Nhất Bác, không muốn nữa. Ăn không nổi rồi."

Vừa mới tiến vào một nửa Tiêu Tán liền vùng vẫy chân kêu đau. Sau khi bị Vương Nhất Bác đè lại từng chút một phá vỡ hậu huyệt mềm mại. Lúc toàn bộ đâm vào Tiêu Tán đã khóc tới hít thở không thông, cả người như bị gậy thịt đâm thành hai nửa. Hai mắt sưng lên như hai quả đào nhìn càng giống bé heo.

"Tán Tán thật giỏi, đều ăn hết rồi này."

Vương Nhất Bác lôi kéo tay người nọ sờ vào chỗ giao hợp. Cặp mông đẫy đà của cậu bị hắn vừa bóp vừa nắn. Tiêu Tán đưa tay kéo thấp cổ của người nam nhân xuống. Há miêng cắn vào hầu kết đang dần hiện rõ của người thiếu niên. Lặng lẽ tặng hắn một ánh mắt lấp lánh.

"Nhất Bác, cậu động động đi mà."

Tiêu Tán bị người nắm cằm hung hăng hôn hai cái. Sau đó Vương Nhất Bác nâng lên cánh mông mềm mại từ từ chuyển động. Hắn sau khi vô tình cọ vào điểm mẫn cảm lại tiếp tục duy trì luật động chậm rãi như cũ khiến người đã ăn được mỹ vị là Tiêu Tán muốn mà không được liền có chút khó chịu. Cậu chủ động xoay vòng eo khỏe mạnh. Ra sức lắc mông rên rỉ thúc giục.

"Một lát khó chịu nhớ nói."

Vương Nhất Bác tính khí vừa to vừa lớn. Mỗi một lần đâm vào đều có thể đĩnh đến chỗ sâu trong tràng đạo. Giày vò Tiêu Tán đến mức rơm rớm nước mắt. Vừa thích vừa sợ.

Tiêu Tán bị đâm đến tiếng rên rỉ đều đứt quãng. Ma xát giữa thịt với thịt làm cho cậu cảm thấy dũng đạo sắp cháy. Cả người cậu đều muốn thiêu đốt, khoái cảm vừa đau vừa tê lên đến đỉnh đầu. Tiểu huyệt bị thao từng chút từng chút cắn lấy côn thịt không buông. Vương Nhất Bác bị siết đến hâm nóng muốn ngất, động tác càng thêm tàn nhẫn.

Tiêu Tán khóc đến khàn cả giọng mà người đó vẫn không thay đổi gì. Cậu đành phải giữ chặt tay của người nọ. Miệng hô loạn những từ ngữ lung tung không có ý nghĩa. Mỗi một lần cọ qua điểm mẫn cảm đều khiến cậu nhịn không được muốn dán vào người Vương Nhất Bác. Dương vật dựng đứng dưới thân dán vào bụng dưới trắng nõn của người nọ đỉnh tới đỉnh lui.

"Nhất. . . . Nhất Bác. Ân. . . Tớ rất. . . . Rất thích cậu."

Tình cảm sâu nặng không thể đè nén được mà thổ lộ giống như là chất xúc tác làm cho hai người càng thêm trầm luân. Tiêu Tán cố gắng thả lỏng bản thân, đem toàn bộ chính mình giao cho hắn. Vương Nhất Bác nắm chặt bắp đùi nhắm tuyến tiền liệt mà dùng sức va chạm. Cảm giác bị điện giật trong đại não đấu đá lung tung. Vô ý thất thần ngắn ngủi làm cho Tiêu Tán nhịn không được mở đôi môi đỏ hồng đưa lưỡi ra thở.

"Tớ biết. Tớ cũng rất thích cậu."

Vương Nhất Bác đưa tay xoa nắn dương vật nghẹn đến tím đỏ của người nọ. Cố ý chắn lại mã mắt khiến cậu phải đợi mình cùng nhau bắn. Hắn dùng lực thao mạnh thêm vài cái rồi rút ra bắn lên ngực của Tiêu Tán. Mã mắt bị ngăn chặn được bỏ ra cũng bắn ra tinh dịch nồng đặc.

Vương Nhất Bác vớt một giọt tinh dịch nhét vào miệng nhấm nháp. Lại đứng dậy cùng người hôn môi trao đổi nước bọt vị tinh dịch. Lúc tách ra còn nhẹ nhàng oán giận:

"Vì sao của cậu lại ngọt như vậy?"

Tiêu Tán còn lâu mới đủ mười tám tuổi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro