Em Gái Heo Muốn Chia Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://archiveofourown.org/works/23345650

Thể loại: Song Tính, không dễ nuốt, dirty, thao nước tiểu + bắn nước tiểu

Tiếp tục series Em Gái Heo nào!!!!!

Cảnh báo CẨU cmn HUYẾT, có yếu tố cưỡng bức (???) trong quá trình yêu đương.

Về lần đầu chia tay và cũng là lần duy nhất. Tuyến thời gian vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, đôi tình lữ vừa chính thức khai trai.

----------------------------

Vương Nhất Bác ngoại tình rồi, Tiêu Tán tận mắt nhìn thấy. Vì vậy cậu nhanh chóng dứt khoát, gửi một tin nhắn chia tay sau đó đeo balo, lắc lắc mông về nhà.

Khi Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn chia tay, còn tưởng Tiêu Tán đang đùa giỡn với hắn. Rõ ràng vài hôm trước còn đang yên ổn lên kế hoạch hôm sinh nhật đi đâu chơi, khách sạn hắn cũng đặt xong rồi. Kết quả vợ yêu lại chia tay với hắn. Tại sao trước mỗi lần kinh hỷ đều phải cãi nhau một trận chứ? Nhìn chằm chằm vào từng dấu chấm thang đỏ tươi trên tin nhắn điện thoại, hắn cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Ngay cả một con đường cầu tình hòa hảo thông thường đều bị chặn sạch. Dường như đây không phải vấn đề mà tùy tiện dỗ dành là có thể giải quyết.

Quay ngược thời gian trở về lúc nghỉ hè. Kỳ thi đại học kết thúc đúng ngay giữa hè, một người vừa thành niên, một người còn một tháng nữa mới thành. Củi khô lửa cháy đương nhiên là khống chế không nổi. Vương ba ba ghét bỏ con trai ngày ngày dâng tiền cho khách sạn vô cùng hủ bại, dứt khoát mang vợ yêu ra ngoài du lịch, đem hai căn phòng trống để người trẻ tuổi tha hồ lăn. Yêu cầu duy nhất chính là phải dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường. Vương ma ma có bệnh khiết phích, nếu để bà ấy phát hiện ra chỗ nào có dịch thể trắng đục không xác minh. Thì cho dù có là con trai đứt ruột đẻ ra cũng thẳng tay đuổi ra đường.

Bé heo vừa khai bao dính người vô cùng, liên tục đuổi theo hắn đòi ăn "thịt". Những dấu tay xanh tím trên cặp mông trắng vểnh còn chưa tan hết thì cặp chân mềm nhũn đó đã quấn quanh hông hắn đòi bế,bế đi ăn cơm, bế đi vệ sinh. Thậm chí chỉ cần niết hai phát xuống eo nhỏ thì ánh mắt của cậu liền đổi khác. Khi Vương Nhất Bác đưa bạn trai về nhà thuận đường mua thêm hai hộp hai mươi sáu chiếc bao cao su. Hai tuần sau chỉ còn thừa lại nửa hộp.

Mắt thấy sinh nhật của Tiêu Tán sắp đến gần. Hắn sớm đã chọn xong quà tặng, sinh nhật mười tám tuổi đương nhiên phải long trọng nghiêm túc hơn một chút. Trước khi bố mẹ đi sinh hoạt phí để lại cũng không nhiều, món đồ mà Vương Nhất Bác nhắm trúng lại có hơi đắt. Vì để biểu đạt thành ý của mình mà hắn quyết định sẽ tự mình kiếm tiền mua nó. Nhưng hai người họ hiện tại lại vô cùng dính nhau. Cho nên Vương Nhất Bác quyết định đi làm thêm kiêm chức, nhịn vài buổi tối rốt cuộc cũng tìm được một công việc làm bạn trai ảo.

Dùng tài khoản WeChat được cung cấp để phục vụ khách hàng, bạn học Vương Nhất Bác tận chức tận trách làm công việc tán gẫu. Phần lớn là lắng nghe những tâm sự phiền não, lại nhắn vài câu tình thoại sến súa dỗ khách hàng vui vẻ thì được tính là hoàn thành công việc. Nói chuyện cùng khách hàng một lần được hai mươi tệ, mỗi lần ba mươi phút, trừ những lúc ăn cơm hoặc bồi vợ yêu ngủ ra thì Vương Nhất Bác một ngày có thể kiếm được hơn một trăm tệ. Gom góp chừng mười ngày là có thể mua cái đồng hồ đeo tay trong giỏ hàng của Tiêu Tán. Bởi vì tính chất đặc thù của công việc bạn trai ảo, số lượng khách hàng phải tiếp vào buổi tối khá nhiều. Vì vậy Vương Nhất Bác bắt đầu tìm cách để Tiêu Tán mệt mỏi đi ngủ trước tám giờ. Như vậy bản thân hắn có thể hoàn thành công việc trước mười giờ, ôm lão bà mềm mềm thơm thơm ngủ say.

Thật trùng hợp vào một buổi tối nọ Tiêu Tán giật mình tỉnh dậy, điện thoại của Vương Nhất Bác vẫn đang sáng đèn, còn người nọ đã xuống bếp ăn khuya. Tin nhắn WeChat vừa mới bồi khách hàng nói chuyện xong còn chưa kịp thoát ra. Tiêu Tán ngây ngốc xem nhật ký nói chuyện, "Bảo bối", "Bảo Bảo", "Em yêu anh", . . . Từng từ ngữ thân mật ấy giống như kim châm đang đâm vào tim của cậu. Thì ra Vương Nhất Bác mỗi ngày sau khi cậu đã ngủ say liền cùng đứa con gái khác nói chuyện. Hiểu ra điều này khiến Tiêu Tán rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Cậu không tin Vương Nhất Bác một chân đạp hai thuyền, lén lúc xem thêm những tin nhắn trả lời của hắn.

[Yêu anh.]

[Anh cũng yêu em, ngủ sớm đi.]

Cho nên, Vương Nhất Bác thật sự một bên ngủ với mình một bên cùng đứa con gái khác yêu đương? Nhìn những tin nhắn trong WeChat cậu gần như rơi nước mắt. Gương mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên cường cắn chặt răng không để bản thân mình khóc ra tiếng. Móng tay siết chặt lại gần như đâm luôn vào trong thịt.

Khi người nọ đã kiếm ăn xong tại phòng bếp quay trở về giường thì thấy bé heo vẫn đang ngủ. Vương Nhất Bác trìu mến hôn lên hai gò má đỏ ửng của cậu, đá văng dép lê chui vào trong ổ chăn. Một bên vui vẻ nhìn số tiền trong tài khoản tăng lên, một bên ôm chặt lấy vợ yêu ngửi ngửi mùi nước giặt trên người cậu. Trong lòng thầm tính phải làm thêm mấy lần nữa thì mới từ chức được. Hắn vô cùng phấn khởi nên không nhận ra hàng lông mi đang run rẩy thấm đẫm nước mắt của Tiêu Tán.

Thế nên ngày hôm sau Tiêu Tán cự tuyệt cái dương vật đang cứng lên vào sáng sớm của Vương Nhất Bác. Khi cậu đẩy Vương Nhất Bác xuống lầu mua bao, hắn cũng không nghi ngờ gì. Chỉ đè cậu xuống giường, mạnh mẽ hôn cậu một lúc mới không tình nguyện mặc quần áo vào, cầm lấy chìa khóa đi tới cửa hàng tiện lợi. Mà Tiêu Tán thì chỉ đợi sau khi người nọ xuống lầu liền bắt đầu thu dọn balo của mình, thực ra cũng chỉ có một cái điện thoại và chìa khóa nhà. Bé heo mang balo trên lưng, cúi người mang giày. Sau khi chuẩn bị xong liền đóng sập cửa rồi khóa lại, vòng ra cửa sau của tiểu khu rồi chạy về nhà mình. Khi ngồi trên xe bus cậu mới đề nghị chia tay, sau đó block hắn rồi tắt điện thoại. Chỉ là rõ ràng chính cậu là người đề nghị chia tay. Nhưng mà hốc mắt lại đỏ lên như một con thỏ, hai cánh môi ngập ngừng cũng không biết đang mắng cái gì.

Tiêu ma ma sau khi nhìn thấy con trai mình về nhà thì ngẩn ra một lúc. Bà không ngờ rằng con heo chủ động chạy theo cải trắng cũng có ngày chạy ngược trở về. Tâm tình của cậu có hơi sa sút, Tiêu ma ma hỏi mấy câu tượng trưng cũng không nhận được câu trả lời. Chỉ xem như đôi tình lữ cãi nhau nên khó chịu vậy thôi, người làm trưởng bối cũng không nên tham gia vào, đành để mặc người nọ đem cửa phòng khóa kín.

Bất quá tới tận khuya bà phát hiện có điều gì đó không đúng. Cái tên say khướt đang cầm loa hô Tiêu Tán dưới lầu hình như là con rể của bà đúng không? Đã mười giờ đêm rồi tính kêu toàn bộ hàng xóm tới xem tiểu tình lữ cãi nhau sao? Tiêu ma ma dứt khoát đập đập cửa phòng, xách con trai một phát vứt ra khỏi cửa.

"Nhanh chóng hòa hợp rồi cút đi! Đừng ở chỗ này khoe ân ái cho mẹ mày xem nữa."

Tiêu Tán cúi đầu nhìn nhìn đôi dép lê dưới chân, lại nhìn bộ đồ ngủ dúm dó hình hải miên bảo bảo trên người. Không dám tin rằng cậu lại bị mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà.

"Mẹ, hôm nào chúng ta đi xét nghiệm DNA nha?"

"Trước tiên cút xuống dưới, không Vương Nhất Bác lại gào lên bây giờ!"

Tiêu Tán chỉ đành bĩu môi, chậm rì rì bước xuống lầu tìm đầu sỏ gây tội.

Cả ngày hôm nay của Vương Nhất Bác có thể nói giống như là đi xe qua núi vậy, kích động phập phồng. Vốn dĩ còn đang vui vui vẻ vẻ xuống lầu mua bao cao su. Dùng sự tích cực hưởng ứng chính sách "Sinh được, nuôi được" của quốc gia. Kết quả vừa về tới nhà mới phát hiện vợ yêu biến mất, mở điện thoại lên thì thấy bé heo trực tiếp nói chia tay. Đầu óc vừa nãy còn đang vui vẻ quá độ thì trong nháy mắt lập tức chập mạch.

"Vương Nhất Bác! Anh tắt loa ngay đi! Nửa đêm còn không để người ta ngủ à?"

Tiêu Tán cau mày, tư thế hung dữ chộp lấy cái loa tắt ngay nguồn điện. Âm thanh huyên náo không ngừng rốt cuộc cũng biến mất. Trái tim buồn bực cả một ngày, giờ phút này đã lên tới đỉnh điểm. Cậu lớn giọng quát thằng nhóc to xác đang muốn tới gần mình.

"Đứng ngay tại đó, không cho phép tới gần tôi!"

"Em lúc trước chưa bao giờ hung dữ với anh như vậy. . . . ."

Vương Nhất Bác dường như uống say rồi. Mùi rượu nồng đậm đến nỗi cậu cách hắn mấy bước cũng có thể ngửi rõ ràng. Hắn còn trừng đôi mắt mơ mơ màng màng như cún con, tựa vào cột đèn ủy ủy khuất khuất nhìn cậu. Đây là bộ dạng mềm mại ôn nhu mà Tiêu Tán chưa từng nhìn thấy, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần. Rõ ràng là hắn cắm sừng cậu, tại sao mình lại giống như kẻ làm loạn không nói đạo lý thế này?

"Anh trước kia cũng không bắt cá hai tay a!"

Tiêu Tán cúi đầu nhỏ giọng oán giận. Dù sao cậu cũng bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi, vẫn nên đem tên ma men này về trước. Điện thoại cũng vứt ở trong phòng không đem theo, chỉ có thể móc lấy điện thoại của Vương Nhất Bác gọi xe. Nam hài lặng lẽ dùng hai tay quấn quanh người cậu, đem người nọ siết chặt vào trong lòng mình. Hắn không bao giờ, không bao giờ buông tay nũa.

Sớm biết không nói đạo lý được với ma men, Tiêu Tán lại không đẩy nổi người đang dính trên cơ thể mình. Chỉ đành nửa dỗ dành nửa lôi kéo xách hắn lên xe. Vừa lên xe Vương Nhất Bác dường như dường như tìm thấy điểm tựa, liều mạng vùi gương mặt nóng hừng hực vào trong cổ Tiêu Tán. Hai tay quấn chặt eo Tiêu Tán, hai chân phủ lên đùi cậu. Vương Nhất Bác nhìn thì không mập bằng cậu, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều. Tiêu Tán bị hắn đè sắp không thở nổi, cự ly gần tới mức chỉ cần quay đầu liền có thể hôn môi. Nhưng cậu nhanh chóng mím chặt môi quay đầu sang chỗ khác. Nếu đã nói chia tay, lại hôn môi thì nên tính thế nào đây?

Đợi đến khi hai người lảo đa lảo đảo vào cửa, Tiêu Tán ở trong bóng tối sờ soạng công tắc đèn. Vương Nhất Bác mạnh mẽ bắt lấy eo mềm của Tiêu Tán ấn cậu lên vách tường. Mùi rượu nồng nặc đập vào trong mặt cậu, khiến cậu run rẩy một trận.

"Nhất, Nhất Bác, Anh buông tôi ra trước đi."

Vương Nhất Bác say đến không phân biệt được đông tây nam bắc. Lại biết rõ trong ngực mình là bảo bối mà hắn đã tìm cả ngày hôm nay. Nhất định không được buông tay!

"Không được, không thể buông. Buông ra rồi, em liền chạy mất, em liền không cần anh nữa."

Vương Nhất Bác nhắm mắt vô cùng thân mật cọ cọ mặt Tiêu Tán, miệng riêng tục nỉ non những từ ngữ không thành câu, mơ hồ có thể nghe ra được hắn gọi Tán Tán. Tâm của Tiêu Tán đập nảy tựa như bị sấm sét đánh vào, cậu vừa giận vừa tủi thân. Vốn muốn giữ lại chút tình cảm hảo tụ hảo tán. Làm sao lại giống như cậu ngủ với người ta còn không chịu trách nhiệm?

"Vương Nhất Bác, cùng đứa con gái khác yêu đương ở sau lưng tôi, chơi vui lắm sao? Đùa giỡn tôi như vậy thú vị lắm sao?"

Nước mặt nhịn cả một ngày giờ đây trút hết ra ngoài, toàn bộ thịt trên thân của bé heo đều đang run rẩy. Bàn tay nhỏ chảy đầy mồ hôi nắm lại thành quyền đấm từng cái từng cái xuống ngực Vương Nhất Bác. Cậu cũng không nỡ a, người mà cậu đã yêu sâu đậm như thế, vừa chớp mắt một cái đã gọi người khác là bảo bối. Cậu cũng đau lòng muốn chết rồi.

"Anh, anh thích em, thích đến không chịu được. Ô ô. . . . Nhưng mà, nhưng mà em nói em thích người khác rồi. Hức, anh cũng sẵn lòng hảo tụ hảo tán với em."

Ngực của cậu và Vương Nhất Bác dán chặt lấy nhau, đầu gối bị người nọ bá đạo kẹp chặt. Quần dài rộng thùng thình đỉnh thành một động cong. Hai cái tính khí bán cương cọ sát lẫn nhau. Mông thịt tròn vểnh bị người nọ nắm ở trong tay vừa niết vừa nhào nặn. Mỹ nhân bị người nọ giữ chặt kêu khóc không ngừng. Đôi môi nóng bỏng của Vương Nhất Bác dán trên mặt của cậu một lúc lâu, đầu óc mới thanh tỉnh hơn một chút.

"Anh ở sau lưng em yêu đương với người khác? Anh đùa giỡn em khi nào? Không phải em đột nhiên nói chia tay với anh sao?"

Ngón tay cái lau đi giọt lệ nóng hổi. Vương Nhất Bác trán cụng trán bắt đầu cùng cậu tranh luận.

"Anh là tên khốn! Nhật ký trò chuyện của chính mình trên WeChat còn chưa xóa. Bị tôi phát hiện còn không chịu thừa nhận. Vương Nhất Bác sao anh lại xấu xa như vậy hả?"

Tiêu Tán khóc càng lợi hại hơn, nghĩ rằng hắn là một người dám làm không dám nhận. Âm thanh gào khóc khiến Vương Nhất Bác đau hết cả đầu, dứt khoát nâng cằm của bé heo lên mạnh mẽ hôn xuống. Sau khi nụ hôn sâu qua đi, đôi môi đỏ hồng của cả hai có hơi sưng lên. Đầu lưỡi ái muội kéo ra một sợi tơ còn lưu luyến. Rượu tây cay nồng tràn ngập khắp khoang miệng, huân Tiêu Tán có hơi váng đầu, miệng vẫn chu ra than thở mắng Vương Nhất Bác là tra nam.

Đại nam hài vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng bị mắng mãi hắn có hơi tạc mao rồi. Ỷ bản thân đang say rượu nên xuống tay không hề chừng mực. Hắn vác thân thể mềm mại đi về hướng phòng ngủ, nghĩ một hồi vẫn đưa cậu tới phòng ngủ chính. Ảnh cưới của ba mẹ Vương được đặt ngay giữa tủ đầu giường, ảnh chụp của Vương Nhất Bác và ba mẹ cũng được đặt bên cạnh. Tuy rằng đèn trong góc phòng không sáng, nhưng cũng đủ để Tiêu Tán nhìn thấy người trong ảnh là ai. Cái loại cảm giác thẹn thùng khi bị mọi người nhìn thấy xâm nhập vào tim cậu, Tiêu Tán ghé vào đầu vai của Vương Nhất Bác đập mạnh.

"Vương Nhất Bác, anh buông tôi ra. Vương bát đản, ah!!!!"

Vương Nhất Bác hung hăng ném người nọ xuống giường, không nói hai lời lột quần đùi của Tiêu Tán xuống. Áo thun dài quá mông bị cuốn lên đến nách, hai bầu sữa vừa phồng vừa mềm ở trong không khí run rẩy. Tuy không lớn nhưng đó lại là địa phương Vương Nhất Bác yêu thích nhất mỗi khi lên giường.

Vương Nhất Bác mở lớn miệng ngậm cả khối thịt mềm đó vào trong. Hắn mở lớn bàn tay bóp lấy gốc vú khiến nó chen chúc ra ngoài. Đầu tiên dùng mặt lưỡi liếm qua đỉnh, sau đó lại cuộn lưỡi lại liếm quanh quầng vú, cuối cùng cắn hút nó, giống như không hút ra được cái gì thì sẽ không bỏ qua. Bàn tay còn lại đè ép lên bầu vú kế bên, hắn ấn phẳng núm vú chỉ còn một tầng mỏng. Núm vú mềm mại bị vê nắn cứng như một hòn đá nhỏ. Móng tay khảm vào núm vú sưng to cọ sát qua lại. Tiêu Tán bị hắn niết vừa đau vừa sướng, đạp gót chân cầu xin hắn buông tay. Mạch máu mỏng manh sưng lớn vỡ ra từ tuyến sữa chảy ra ngoài cho người nọ ăn. Hương vị tanh ngọt của máu càng kích thích dục vọng chiếm hữu của nam hài. Cần cổ trắng nõn lộ ra gân xanh dọa người, hai lạng thịt trong quần lót nhịn đến phát đau.

Chơi xong hai bầu sữa, Vương Nhất Bác tiếp tục hướng xuống, sờ lên dương vật hưng phấn tin thần, tâm tư xấu xa vươn tay đánh lên hai cái. Người dưới thân quả nhiên trả lời bằng tiếng rên rỉ nho nhỏ. Sau khi đợi nó nhồi máu cương lên, hắn ngậm lấy quy đầu đỏ thấu dùng hàm trên cọ xát hai cái, lại vươn đầu lưỡi ra liếm từ đầu đến toàn bộ thân dương vật, hút lấy hai túi nang, cuối cùng tách mở miếng thịt trai mềm mại ra.

Hai chân của Tiêu Tán bị tách thành chữ M, hai bàn tay múp míp nhỏ bé giữ chặt cặp đùi nhiều thịt đem âm hộ lộ ra hoàn toàn rõ ràng. Thịt trai ửng hồng đóng mở, Vương Nhất Bác thò cái lưỡi ngập tràn mùi rượu, liếm lên những nếp gấp trên khe hở chật hẹp. Nơi đó ẩn giấu một âm đế có thể khiến bé heo sướng đến phun nước tiểu. Cảm nhận được cơ thể căng thẳng giật bắn một cái, cậu lập tức cắn lấy vải dệt nơi cổ áo nức nở rên rỉ. Tiêu Tán mới không kêu cho Vương Nhất Bác nghe đâu.

Nam hài nâng mắt nhìn sóng triều tràn đầy trên gương mặt của người trong lòng. Bất giác hạ thân lại lớn hơn một vòng, đầu lưỡi liếm lên khe thịt cũng tăng thêm vài phần khí lực. Thịt trai kẹp chặt lấy lưỡi của hắn không ngừng khóc lóc. Hắn cũng không biết vì sao chỗ đó của Tiêu Tán lại nhiều nước như vậy. Phía trên biết khóc, phía dưới cũng biết khóc. Khóc nhiều tới mức tim hắn cũng ngứa lên.

Nữ huyệt chảy đầy nước bị đầu lưỡi quấy nhiễu vang lên từng tiếng. Đôi môi ngoạm lấy âm đế đỏ hồng phát sáng, cả hàm trên lẫn hàm dưới đều cắn chặt rồi đung đưa một hồi. Miệng trai phía dưới lập tức chảy nước cuồn cuộn ra ngoài. Dâm dịch chảy từng ngụm từng ngụm vào miệng của hắn. Âm đế mềm rục run rẩy hút đầu lưỡi vào trong. Tiêu Tán đã bị hắn liếm đến cả người nóng như phát sốt.

"Thoải mái không? Kêu ra ngoài được không? Anh muốn nghe Tán Tán kêu."

Vương Nhất Bác nhổm người dậy kề cận bên tai cậu dẫn dắt từng bước. Sống mũi cao cọ vào vành tai Tiêu Tán giống một chú chó con ngửi tới ngửi lui. Bé heo cắn chặt cổ áo, không chịu mở miệng ra. Hắn dứt khoát đưa tay bóp chặt phần cằm mềm mềm của người nọ, buộc cậu phải phun áo ra. Ngón tay cái kéo môi dưới của cậu xuống thuận tiện đưa những ngón tay khác vào trong. Vương Nhất Bác cược Tiêu Tán nhất định không nỡ cắn hắn.

Lúc này cục diện đã biến thành Tiêu Tán ngậm lấy ngón tay có hương vị mồ hôi mằn mặn ngâm nga khe khẽ. Nước bọt chưa kịp nuốt xuống thuận theo khóe miệng chảy xuống cổ. Dây chuyền mà cậu đeo thấm đẫm nước bọt sáng lấp lánh. Đó là món quà mà Vương Nhất Bác tặng cậu sau khi thi tốt nghiệp xong.

Vương Nhất Bác dục hỏa đốt người một tay kéo quần lót xuống. Dương vật tím hồng ba một tiếng bật ra ngay trên phần mu. Tiêu Tán bị kích thích tiếp tục run rẩy, Vương Nhất Bác đỡ dương vật hung hãn với những mạch máu đáng sợ cọ hai phát vào dâm dịch ở giữa hai chân, làm bộ muốn cắm vào trong. Bé heo bị dọa đến lập tức nức nở cầu xin nói cậu không muốn.

"Không được ah! Anh, anh không mang bao. Nếu tôi mang thai thì làm sao bây giờ?"

"Không phải em mắng anh tra nam sao? Anh liền tra cho em xem."

Còn chưa tỉnh rượu, khí thế nói chuyện càng suồng sã. Tiêu Tán chớp chớp đôi mắt quả đào bị người nọ bày thành tư thế nằm sấp. Vừa nãy bị chơi đùa đến không còn sức lực, bây giờ chỉ có thể để mặc Vương Nhất Bác vững vàng đem dương vật vừa thô vừa lớn đâm vào hoa huyệt. Lần đầu tiên quan hệ da thịt kề nhau không có bảo hộ, hai người sướng đến nhịn không được rên rỉ. Người đã uống rượu, da thịt nóng như lửa đốt, dán lên phần mông mát mẻ của Tiêu Tán chỉ cảm thấy lạnh lẽo, thoải mái vô cùng. Bên trong âm hộ vô cùng chặt chẽ, dường như muốn đem cả hai túi cầu đều hút vào trong. Nam hài cắn chặt răng đỉnh vào âm hộ nóng ướt, người dưới thân ban đầu muốn kẹp chặt mông đem đồ vật kia gạt ra ngoài. Kết quả âm hộ đang siết chặt càng mẫn cảm, đao thịt còn chưa thao tới cái thứ hai đã biến thành bao cao su mềm mại ôm chặt lấy dương vật triền miên giao hoan.

Mông thịt trắng nõn bị ngón tay bóp đến đỏ hồng. Một bàn tay to lớn xinh đẹp sờ từ cặp mông cong vểnh lên thắt lưng rồi thuận theo bụng dưới sờ tới bộ ngực đầy đặn. Hai chú thỏ trắng ửng hồng bị dồn về giữa vuốt ve. Thịt thừa từ những ngón tay tràn ra ngoài, hai núm vú hồng nhạt nằm trong tay người nọ bị vân vê nhào nặn không ngừng.

"Ah. . . Chậm, chậm một chút. Nhất Bác, không muốn. . . . . ."

"Không muốn? Không thể không muốn."

Hiện tại Vương Nhất Bác cực kỳ không thích nghe cái từ "Không" này. Tiêu Tán càng từ chối, hắn càng muốn thao người nọ, muốn người nọ phải ngoan ngoãn phục tùng mình. Đao thịt tím đen tiến vào âm hộ nóng đỏ càng dùng nhiều lực hơn. Người dưới thân gần như bị đỉnh đụng vào đầu giường, cũng may là được Vương Nhất Bác giữ eo lại. Bé heo chỉ cảm thấy trước mắt một màu trắng xóa, nửa thân dưới bị làm đến tê dại. Âm hộ càng thao càng mẫn cảm, mỗi lần điểm G đều bị mạnh mẽ nghiền qua. Dịch nóng lúc cao triều bị dương vật mạnh mẽ chặn lại trong lỗ nhỏ. Dường như muốn đem nhục bích mỏng manh đó phá vỡ mới chịu thôi.

"Ân ah. . . . Nóng, thật nóng. Anh đi ra ngoài ah. . . . ."

Tiêu Tán cảm thấy mình bị thao đến xuất hiện ảo giác. Vương baba và Vương mama ở trong khung hình đang nhìn chằm chằm vào cậu. Một loại cảm giác bị nhìn trộm không an tâm bao vậy lấy cậu. Bé heo sợ hãi gần như nắm chặt drap giường, chỉ có hai cánh mông càng vểnh cao hơn để mặc người nọ thao.

"Nhất Bác, oh oh. . . . Em muốn nhìn anh, ân. . . . . Em sợ."

Vương Nhất Bác mím môi thô bạo xoay người nọ lại. Dịch nóng còn chưa kịp phun ra lại bị xỏ xuyên lần nữa. Lần này hắn một bên xoa nắn dương vât đã cứng lên của bé heo, một bên đưa ngón trỏ vào kích thích âm đế. Chỉ là uống say rồi, xuống tay không chính xác lắm. Xoa mãi xoa mãi liền đụng đến niệu đạo nho nhỏ. Còn tưởng là tìm thấy cái gì chơi vui, đầu ngón tay đâm vào niệu đạo, vô cùng thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào kiều mỵ của Tiêu Tán.

"Ah ah. . . . Ân. . . Sướng quá! Thật thoải mái! Nhất Bác. . . . Muốn bắn oh. . . ."

Khoái cảm bén nhọn chạy thẳng từ cột sống lên. Trừ tinh dịch ra, dường như bàng quang cũng đang kêu gào. Người đang chìm trong biển dục cuồn cuộn không phân biệt nổi là muốn bắn hay muốn đi tiểu. Cuối cùng cả hai miệng đều đồng loạt tiết ra. Tinh dịch trắng đục và nước tiểu vàng nhạt tưới đầy bụng của Vương Nhất Bác. Âm hộ siết chặt cũng bắt đầu co rút không theo một quy luật nào.

Nam hài trên người cậu cũng sắp bắn rồi. Sau khi gia tốc đâm lộng không bao lâu liền chưa đâm mở miệng tử cung đã bắn ào ào ra ngoài. Tiêu Tán nhắm mắt chịu đựng cảm giác khác thường khi bị bắn vào trong. Đầu tiên là một dòng nước hơi lạnh, sau đó là nước tiểu ấm áp mạnh mẽ từng đợt từng đợt bắn vào miệng tử cung non nớt. Vương Nhất Bác khi bắn nước tiểu vào trong, toàn bộ thân thể của hắn đè trên người Tiêu Tán, vẻ mặt mê man. Tiêu Tán tức đến đưa tay tát vào mặt người nọ vài cái, muốn đánh tỉnh người nọ. Nhưng người vừa tiêu hao một đống thể lực căn bản là không có sức lực gì. Tách cũng không tách ra được, đánh cũng không đánh tỉnh. Cậu chỉ đành nhắm mắt nằm yên trên chiếc giường ô uế, làm dịu đi cảm giác trống rỗng trong cơ thể mình.

Vài tiếng sau, Vương Nhất Bác khó khăn tỉnh dậy. Dưới tác dụng của cồn, đại não hỗn độn cũng dần dần bắt đầu làm việc. Nhận ra cái người thân thể đầy dấu hôn xanh tím là Tiêu Tán, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Rút dương vật ra khỏi tiểu huyệt lại nhìn thấy chất lỏng vàng trắng lẫn lộn thì sắc mặt của hắn lại đen thêm vài phần. Đây không còn là chuyện quỳ trên lego là có thể giải quyết nữa rồi. Đây cmn là muốn dọa lão bà chạy đi mất ahhh!

Đợi đến khi Tiêu Tán tỉnh dậy, cơ thể cậu đã được tắm rửa sạch sẽ rồi. Drap giường duới thân cũng thuộc về chiếc giường mà Vương Nhất Bác đã ngủ mười mấy năm kia. Người sau khi xác định không ở phòng ngủ chính cuối cùng cũng thở ra một hơi. Tiêu Tán thử nhổm người dậy bị một trận đau đớn đánh bại, đành phải hắng hắng giọng gọi người. Vương Nhất Bác chạy đến rất nhanh, đại khái là nghe thấy động tĩnh ở trước cửa phòng. Chỉ thấy hắn ôm một hộp lego và bưng một ly sữa bò. Cẩn thận đỡ người nọ dậy rồi đút hết nửa ly, sau đó lại dâng một viên thuốc màu trắng lên. Sau khi nhìn người nọ ngoan ngoãn nuốt hết xuống lại tự giác quỳ trên lego cúi đầu nhận lỗi.

"Lão bà, anh sai rồi. Anh không nên say rượu phát điên, buộc em phải làm tình với anh. Cũng không nên không mang bao, cho dù em không yêu anh nữa anh cũng. . . . ."

"Đợi chút! Cái gì mà tôi không yêu anh nữa? Rõ ràng là anh chơi đùa với đứa con gái khác sau lưng tôi! Tôi đã xem nhật ký trò chuyện của anh rồi!"

"Cái đó em hiểu lầm rồi, đó chỉ là công việc làm thêm của anh thôi. . . ."

Vương Nhất Bác dường như đã hiểu rõ ngọn ngành của chuyện này rồi. Nếu tiếp tục giấu diếm hậu quả sẽ càng lớn. Hắn vẫn nên nói ra toàn bộ thì tốt hơn.

"Cho nên. . . . Anh vì chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi nên cùng đứa con gái khác chơi đùa?"

Tại sao trọng điểm của vợ yêu luôn kỳ lạ như vậy?

"Anh. . . Được rồi, có lẽ phương thức anh làm việc khiến em không thể tiếp nhận. Nhưng anh thề, anh chỉ là làm việc đơn thuần thôi. Nhắn tin đủ ba mươi phút xong, liền xóa ngay. Ngày đó em nhìn thấy chỉ vì anh đói quá rồi, còn chưa kịp xóa đi."

"Ồ."

Tiêu Tán căm phẫn nuốt một ngụm lớn sữa bò. Làm sao lại có cảm giác tự mình hại mình?

"Cho nên, lão bà có thể tha thứ cho anh không?"

Vương Nhất Bác một bên quỳ thẳng một bên cẩn thận nâng mắt quan sát sắc mặt của vợ yêu.

"Không được! Anh có biết anh hôm qua quá đáng thế nào không? Không chỉ không mang bao bắn vào trong, còn, còn. . . ."

Vẻ mặt vừa thẹn vừa ngại của cậu khiến hắn xem đến nhũn tim. Khẳng định bộ dạng nũng nịu của cậu chính là không giận hắn nữa.

"Còn như thế nào? Em cũng tiểu đầy người anh còn gì."

"Không cho phép nói!"

Tiêu Tán trợn mắt phượng làm bộ muốn đi đánh hắn. Vương Nhất Bác vội vàng muốn đứng lên đỡ cậu, kết cả không để ý lego dưới chân nên vấp phải, trực tiếp bổ nhào đè lên người cậu. Tiêu Tán nhíu mày nhe răng trợn mắt nhéo vào hông hắn một cái, đến cả sức lực để mắng hắn cũng hết rồi.

"Anh sai rồi anh sai rồi. Lão bà, anh xoa xoa cho em có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro