Em Gái Heo Tìm Lão Công Cùng Đón Năm Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://archiveofourown.org/works/22461259

Thể loại: Song tính, Mang thai,...

Phần tiếp theo của <Em Gái Heo> nên không biết ghi thể loại gì cả. Chúc mừng Em Gái Heo của chúng ta đã mang thai. Hoan hô.

-------------------------------------------------

1.

[Lão công! Em tới sân bay rồi. Anh mau gửi địa chỉ cho em đi.]

Vương Nhất Bác nửa tiếng sau mới nhìn thấy được tin nhắn. Sắp cuối năm mà công ty lại phái hắn đi Anh quốc công tác ở một cái thị trấn nhỏ nào đó. Tiêu Tán vốn muốn xin nghỉ để cùng đi với hắn. Nhưng lại phát hiện ra cậu đã mang thai. Vương Nhất Bác trực tiếp "đóng gói" cậu lại đưa tới nhà ba mẹ. Vừa tỉnh lại Tiêu Tán đã phát hiện lão công đã bay đi mất liền tức giận tắt luôn điện thoại, hai ngày trước mới kéo Vương Nhất Bác ra khỏi sổ đen. Thật ra Vương Nhất Bác cũng không muốn như vậy, chỉ là Tiêu Tán từ sau khi có thai cực kỳ dính người, bác sĩ lại không kiến nghị cậu đi máy bay trong khoảng thời gian này. Hắn chỉ có thể len lén thừa dịp bé Heo đang ngủ, lặng lẽ chuồn mất.

[Em làm sao lại chạy tới đây? Bụng có khó chịu hay không?]

Vương Nhất Bác vội vàng mở định vị GPS lại phát hiện đối phương cách mình càng ngày càng xa. Hóa ra Tiêu Tán không chờ được tin nhắn của hắn, nhanh chóng tìm nhật ký nói chuyện của hai người tìm được một cái địa chỉ. Ở ven đường nhanh chóng chặn taxi lại rồi đi theo địa chỉ kia. Không hề nghĩ qua địa chỉ đó là sai hay đúng.

[Xong đời rồi. Em hình như đưa cho bác tài sai địa chỉ rồi. . . .]

Tiêu Tán nhìn khoảng cách mấy chục dặm của hai người, âm thầm đau lòng cho ví tiền của mình.

[Em đưa địa chỉ mới cho tài xế xem đi. Anh ở đây chờ. Em mặc dày không? Ở Anh rất lạnh.]

Biết Tiêu Tán sắp tới tìm, hắn liền không vội vã về ký túc xá nữa. Bé mù đường này sợ là đã quên đổi tiền rồi, Vương Nhất Bác liền tìm một nơi kín gió, kiên nhẫn đợi cậu.

[Yên tâm đi. Em với bảo bảo đều rất tốt]

Tiêu Tán luống cuống tay chân cùng tài xế giải thích mình đã đưa nhầm địa chỉ, lại ngại ngùng nhờ tài xế quay đầu lại. Cậu ngồi ở trên ghế da quấn chặt lại áo lông màu đen trên người, khăn quàng đỏ nhung mỏng bao phủ lại chỉ lộ ra đôi mắt.

"Vương lão sư, ngài làm sao lại ngồi đây a?"

Một vị nữ sinh đến cùng hắn chào hỏi làm thân. Vương Nhất Bác cẩn thận hồi tưởng một chút, nhận ra cô là thực tập sinh mới đến của công ty. Lần đi công tác này còn chủ động xin được đi cùng. Thái độ công việc cũng bình thường, nhưng thái độ lôi kéo làm thân với lãnh đạo thì lại không ít.

Vương Nhất Bác lãnh đạm gật gật đầu xem như đã chào hỏi, không để ý đến câu hỏi của cô. Ai ngờ nữ sinh kia còn chưa hết hy vọng mà mời gọi:

"Vương lão sư, nếu không thì em mời ngài ăn cơm nhé?"

"Thật ngại quá! Người tôi yêu sắp tới rồi. Có lẽ không tiện lắm."

Vương Nhất Bác đưa tay biểu hiện chiếc nhẫn trên ngón tay. Lại nhìn vị trí định vị trên di động cũng không cách quá xa. Hắn đứng dậy định ra cửa đón Tiêu Tán, lúc đi ngang qua cô gái kia liền tốt bụng khuyên một câu:

"Đem tâm tư này của cô đặt lên công việc đi"

2.

Lúc này Tiêu Tán đang luống cuống giải thích với tài xế bởi vì cậu quên chưa đổi tiền nên không có cách nào để trả tiền. Điện thoại lại sắp hết pin, trước lúc nó tắt máy Tiêu Tán liền gửi vị trí của mình cho Vương Nhất Bác. Cậu cũng không biết người nọ có nhận được hay không? Hai tay Tiêu Tán chập lại hình chữ thập, cầu xin tài xế làm ơn chờ đợi một lát. Người tài xế này cũng lương thiện, không đuổi cậu xuống xe. Đồng ý cùng cậu đợi thêm một lát.

Cũng may Vương Nhất Bác tới nhanh, thay cậu thanh toán tiền rồi nói cảm ơn với tài xế. Đôi phu phu nhỏ đã xa cách một lúc lâu liền ôm nhau thật chặt. Tiêu Tán kiễng chân đem cằm chôn vào cổ của hắn, tham lam hít một hơi hương vị thân thuộc của ái nhân, cảm nhận được cả thân thể cậu đều đang sống lại. Vương Nhất Bác ôm chầm lấy Tiêu Tán cũng hôn nhẹ lên vành tai đã đông lạnh đến đỏ hồng của cậu. Một bên giúp cậu kéo hành lý, một bên cằn nhằn người không nghe lời nào đó:

"Thật sự to gan lớn mật rồi a. Còn học được tiền trảm hậu tấu?"

Tiêu Tán rụt cổ cười cười, núp dưới khăn choàng nghe ông xã giáo huấn. Sau cùng còn không quên oán giận Vương Nhất Bác càng ngày càng dông dài.

"Em có để giấy lại cho mẹ xem rồi! Em nhớ anh thôi mà. Bảo Bảo cũng nhớ anh lắm đó."

Vương Nhất Bác mang theo cậu đi tới ký túc xá. Nữ sinh vừa rồi vẫn còn ở chỗ cũ chờ đợi. Vương Nhất Bác vốn định giả vờ không nhìn thấy, không nghĩ tới nàng lại chủ động đi đến chào hỏi Tiêu Tán:

"Chào anh! Anh chính là người yêu của Vương lão sư đi. Thật không nghĩ tới Vương lão sư thế mà lại đi thích một nam nhân."

Một bộ dáng cao cao tại thượng của người phụ nữ kia khiến Tiêu Tán ngơ ngác. Cậu quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ý bảo hắn giới thiệu một chút. Vương Nhất Bác mặt lạnh trừng mắt với người phụ nữ kia. Haizz!!! Tình cảm chính là một đóa hoa đào nát, Tiêu Tán đã rõ rồi.

"Tôi là người theo đuổi trung thành của Vương lão sư. Từ nay về sau, tôi sẽ cạnh tranh với anh. Nếu anh thức thời thì nên chủ động rời đi. Ít nhất tôi còn có thể sinh cho Vương lão sư một đứa con. Anh có thể làm được như vậy sao?"

Tiêu Tán lần đầu tiên gặp được một "tiểu tam" dám tới tận cửa khiêu khích như vậy. Nếu như bình thường cậu sẽ không thèm để ý tới người nọ. Chỉ là người đang mang thai tính khí thay đổi rất nhiều. Cậu đưa tay kéo khóa áo lông, đem áo hoodie rộng thùng thình màu hồng đang ôm chặt lấy cái bụng đã lớn lộ ra. Tiêu Tán nhìn thẳng vào cô ta gằn từng câu từng chữ, khẳng định chủ quyền đối với Vương Nhất Bác.

"Hậu duệ của Vương lão sư các người đã chờ đợi ở trong bụng tôi rồi. Tôi nghĩ mẹ anh ấy sẽ không thích loại nữ sinh như cô. Quá xấu rồi, sẽ mang gen di truyền lệch mất."

Nói xong cũng không thèm quay đầu nhìn lại, túm lấy Vương Nhất Bác trực tiếp đi thẳng. Để lại cô gái đó tức đến nỗi đứng đó giậm chân.

Tiêu Tán dắt Vương Nhất Bác đi thêm vài bước rồi lại buông tay ra, cậu buồn bã ngập đầu đi thẳng về phía trước. Vương Nhất Bác cong cong khóe miệng đi theo sau cũng không buồn nhắc nhở cậu đang đi sai hướng. Tiêu Tán càng nghĩ càng cảm thấy cậu lúc nãy thật giống như một mụ đàn bà chanh chua, nói chuyện cay nghiệt quá đáng. Đã đi nửa ngày rồi mà người kia cũng không qua đây dỗ mình, trong lòng lại đau khổ thêm vài phần. Vừa muốn nhấc chân xuống thềm để qua đường cái liền bị người nọ dùng sức ôm vào lòng.

"Qua đường lớn phải xem đèn xanh đèn đỏ a. Bé heo ngốc."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ điểm điểm chóp mũi của cậu. Thật không biết người này ở nhà chăm sóc bản thân như thế nào? Tiêu Tán vừa nghe lão công nói vậy liền nghĩ hắn thật sự chê mình ngốc. Âm thanh lập tức mang theo một tầng nghẹn ngào:

"Ô ô. . . Anh, anh có phải đang ghét bỏ em ngốc không? Anh có phải muốn cùng người phụ nữ kia sinh con?"

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười nhìn người trong ngực đang ghen tuông lung tung. Hắn kiên nhẫn kéo người nọ ngồi lên ghế đá bên đường. Từ trong túi lấy ra khăn tay đưa cho cậu lau nước mắt.

"Con trai của anh không phải đang đợi ở trong bụng em sao? Trừ em ra, ai anh cũng không muốn. Vợ yêu! Em làm sao lại nỡ đẩy anh cho người phụ nữ khác? Còn muốn để anh cùng cô ta sinh con?"

Tiêu Tán bĩu môi không thèm để ý tới hắn. Vương Nhất Bác muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận của cậu. Sau khi hôn thử mấy cái liền dứt khoát cởi khăn choàng cổ của cậu, quấn một nửa lên cổ mình. Khoảng cách của hai người cứ tự nhiên xích gần lại như vậy. Đôi môi mềm mại bị người nọ hôn đến phiếm nước. Vương Nhất Bác giống như một con cún lớn treo ở trên người của Tiêu Tán.

"Anh rất nhớ em, lão bà a."

Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu kéo đến đũng quần đã phồng lên một đoàn. Vừa cười hì hì vừa ghé vào vai của cậu nói nhỏ:

"Nó cũng rất nhớ em."

3.

Đi thẳng một mạch cũng không biết cậu đã trở lại ký túc xá như thế nào. Tiêu Tán bị người nọ đặt trên cửa hôn môi còn đang suy nghĩ về chuyện của vị nữ sinh kia. Vương Nhất Bác phác hiện người dưới thân đang thất thần, dùng răng nanh cắn nhẹ xuống.

"A đau!"

Lần cắn này có chút sâu, môi dưới cũng bị cắn đến chảy máu. Cánh tay đang khoát lên bả vai của Vương Nhất Bác cũng bất giác đẩy hắn ra.

"Vào lúc này mà em còn thất thần. Là lão công đã quá lâu không thao em sao?"

Áo lông bị tùy ý cởi ra một nửa. Bàn tay mát lạnh cởi quần dài tuột xuống bắp chân. Quần lót tình thú màu đen lộ ra, hai mảnh vải mỏng một trước một sau được một sợi dây màu đen nối lại ở giữa. Bởi vì đi đường mà sợi dây vừa khéo bị kẹp lại ở giữa khe mông và khe hoa huyệt. Không cần sờ cũng có thể đoán được sợi dây kia nhất định đã ướt nhẹp rồi.

Vương Nhất Bác đưa ngón tay vào tiểu mật đậu* quen thuộc được che dấu dưới lớp vải. Hai ngón tay đem đem âm đế chơi đùa đến lộ đầu, đôi lúc lại túm lấy sợi dây đen thô ráp ma sát qua lại. Tiêu Tán rốt cuộc nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ vỡ vụn.

"Lão công, ân a. . ."

Cậu cẩn thận tính toán, lần làm tình trước của hai người cũng khoảng hơn ba tháng trước. Do ảnh hưởng của chu kỳ hormone khi mang thai mà Tiêu Tán cực kỳ ham muốn. Lúc lão công không ở bên cạnh cậu chỉ có thể dùng đồ chơi đùa giỡn ở bên ngoài. Thật sự là cắm vào một cái cậu cũng không dám. Một mặt là Vương Nhất Bác không đồng ý, mặt khác là sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Tiêu Tán tự mình nắm lấy núm vú trướng lớn ở phía trên, phía dưới lại cầm lấy trứng rung đỉnh vào âm đế lên lên xuống xuống. Nhưng mà sau khi sướng xong thì chỉ còn lại sự trống rỗng đến vô tận. Sau đó do chịu không nổi sự tra tấn của dục vọng liền đặt vé máy bay. Rồi bay cả ngàn cây số để "tặng sex". Chỉ là vừa mới xuống máy bay liền gặp phải chuyện chán ghét như vậy. Cậu thiếu chút nữa quên mất bản thân đã mang theo thứ tốt gì.

"Hô. . . Hành, hành lý. Bên trong có áo mưa và gel bôi trơn."

Vương Nhất Bác ôm lấy lão bà thơm ngát đem người ném vào trong chăn bông mềm mại, để cậu tự cởi quần áo. Bản thân hắn thì vừa bước tới chỗ hành lý vừa cởi, ngông nghênh khom thắt lưng nhập mật mã.

Tiêu Tán mang theo cũng khá đầy đủ: Gậy mát xa, trứng rung, áo mưa, gel bôi trơn, một cái cũng không thiếu. Vương Nhất Bác chọn mấy cái mình muốn dùng rồi trở về bên giường. Tiêu Tán vùi đầu vào trong chăn, cặp mông trắng nẩy ở bên ngoài xoay tới xoay lui, câu dẫn Vương Nhất Bác thiếu chút nữa là trực tiếp vác súng vào trận. Hắn nhẹ nhàng cắn một cái lên cặp mông béo tròn, sau đó nắm lấy xương hông mềm ngấy lôi bé heo mập từ trong ổ chăn ra ngoài. Ti mỉ hôn từng chút một từ xương sống hôn xuống.

"Ô. . . Không. . . Không cho hôn. . . Không cho anh động vào. . . ."

Tiểu dựng phu* túm chặt lấy drap giường không chịu xoay người để Vương Nhất Bác hôn lên mặt. Hắn cũng không miễn cưỡng cậu. Vương Nhất Bác cúi đầu cắn lên vành tai trắng nuột, bàn tay to lớn mạnh mẽ xoa nắn lên cái mông có xúc cảm vô cùng tốt. Thuận theo khe mông tìm được miệng nhỏ đang khép mở.

*Dựng phu: người đàn ông đang mang thai

"Vì sao không cho anh động? Em xem nơi này đều đói tới phát khóc."

Miệng huyệt liên tục cắn chặt lấy ngón tay mảnh khảnh của Vương Nhất Bác. Dâm thủy từ trong âm hộ nhỏ giọt ra ngoài, rơi xuống drap giường sẫm màu. Hắn bóp đầy gel bôi trơn lên trứng rung hình cầu, đẩy nó vào trong âm hộ ướt sũng.

"Anh, ân. . . Anh có nát đào hoa. . ."

Người trẻ con kia ngây thơ quay đầu, trừng đôi mắt phượng. Bộ dáng nóng nảy như bắt được kẻ thông dâm chọc cười Vương Nhất Bác.

"Anh không cần nát đào hoa. Anh chỉ cần âm hộ nhỏ của lão bà."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cắn lên xương bả vai lộ ra không quá rõ ràng của bé heo ngốc. Sau đó từ eo sờ lên trên, tựa như đùa giỡn nhéo nhéo núm vú hai cái.

"Ân. . . Trứng. . . Trứng hư. Không để anh thao. . . . ."

Rõ ràng cả người đã mềm nhũn lại còn cứng miệng. Cậu trừng đôi mắt đầy nước, hoàn chỉnh mắng móng heo lớn kia. Người khi không bị mắng liền bị đốt lên một cỗ tà hỏa, cường ngạnh lật người Tiêu Tán lại. Vương Nhất Bác nhắm vào đôi môi mỏng và đỏ như sắp chảy máu, vừa cắn vừa liếm. Bầu vú trước ngực cũng được người nọ toàn tâm toàn ý xoa nắn. Núm vú tê trướng trước ngực khiến hạ thân càng chảy nhiều nước hơn.

"Lão công. . . Ngô ân. . . . Anh liếm một chút được không. . ."

"Không phải nói không để anh thao sao? Không phải em còn giận sao?"

Vương Nhất Bác cười xấu xa ngậm lấy một viên nãi châu đang run rẩy. Cầm điều khiển trong tay lặng lẽ mở trứng rung. Tiêu Tán cảm nhận được thân dưới sau khi căng chặt lại mở ra giống như bơ sữa đang tan chảy. Tiếng rên rỉ yếu ớt không ngừng từ trong miệng tuôn ra. Thịt mềm nơi bắp chân không nhịn được mà cọ cọ đầu gối của nam nhân.

"Ngô a. . . Ân a, lão công, dùng sức a, ngứa. . ."

Đầu lưỡi liếm lộng lung tung lên núm vú. Lỗ nhỏ trên núm vú bị kích thích mở rộng ra, cùng với quầng vú đều bị đầu lưỡi thô ráp liếm láp. Đáng tiếc Tiêu Tán chỉ mới mang thai, còn chưa có sữa để uống. Vương Nhất Bác mút lấy núm vú vang lên từng tiếng tấm tắc. Trứng rung trong tiểu huyệt đỉnh tới đỉnh lui. Âm hộ lúc này đã lầy lội không chịu nổi, bức thiết cần một cái gì đó thô thô cứng cứng tới lấp đầy.

"Đừng gấp."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dịch chuyển bắp đùi đang quấn lên eo mình. Nhìn người dưới thân cả người đang phiếm hồng. Tầng mồ hôi mỏng phủ lên trên người cậu tựa như một bông hoa hồng bị gió mưa tàn phá. Dương vật dưới thân bắt đầu đứng thẳng, adrenalin bắt đầu phân bố. Hắn vươn tay lấy đến một cái gậy mát xa hình chữ Y*, đem tiểu dựng phu bày thành tư thế chữ M, đâm thẳng gậy mát xa vào âm hộ đang chảy nước. Trong lúc tiến vào còn không quên nhắc nhở người nọ nếu có khó chịu thì phải nói nhanh. Chỉ sợ bé heo mập này vì quá tham muốn dục vọng mà chịu khổ.

Tiếng rên rỉ kéo dài tràn ngập trong không gian rộng lớn. Trứng rung bị gậy mát xa đỉnh tới chỗ sâu nhất trong âm đạo. Điểm G bị đồ vật đang chấn động liên tục đỉnh vào vừa đau vừa tê. Gậy mát xa được bật lên ở mức trung. Hai món đồ chơi có tần suất bất đồng ở trong âm hộ ướt sũng đỉnh lộng. Hình dạng đặc thù khiến cho đầu âm đế cũng chịu không ít kích thích. Tiêu Tán bị cảm giác khoái cảm xa lạ dọa đến thét chói tai.

"Ô ô. . . Không muốn. Quá, quá nhanh. A nha. . ."

Dương vật phía trước đang nhếch lên không cần âu yếm cũng phun ra một cỗ trọc dịch, bắn đầy lên bụng của Vương Nhất Bác. Hắn vươn tay vân vê sợi dâm tơ mang theo tinh dịch bôi lên gò má dần dần căng mọng của ái nhân. Người bị khoái cảm tra tấn không còn biết gì bất tri bất giác vươn đầu lưỡi ra tìm kiếm. Đốt tay tinh xảo được cậu ngậm ở trong miệng dùng đầu lưỡi mềm mai liếm láp lấy lòng. Khoái cảm không thể trốn thoát rất nhanh đem người đang mang thai cơ địa mẫn cảm cao trào một đợt. Sau khi tiết theo hơn phân nửa sức lực của mình, Tiêu Tán cũng không ôm nổi cặp đùi đang run rẩy của cậu nữa. Cậu dứt khoát dang tay dang chân nằm thành hình chữ đại, tùy ý để khoái cảm lưu chuyển lên khắp cơ thể mình.

"Ô ô. . . Lão công. . . Ân, thật, kỳ quái a. . ."

Cao triều qua đi, món đồ chơi bên trong vẫn không chịu dừng lại. Âm hộ tràn ngập dâm dịch ướt át bị ma sát đến đỏ lên. Âm đế bị chấn động giống như bị tróc da dường như có chút đau đau, sướng sướng. Hai cánh hoa âm thần đầy đặn sung huyết không ngừng đóng mở phun ra một cỗ lại một cỗ dâm dịch.

Quá trình phục hồi sau lần cao triều đầu tiên khiến cho khoái cảm càng trở nên rõ ràng. Miệng cổ tử cung có cảm giác toan trướng như bị đỉnh mở. Người bị chìm trong ham muốn vẫn chưa thoát ra được liền nhịn không được nước mắt, bắt đầu rên rỉ khóc nức nở. Bắp đùi trắng nõn đều bị bản thân cậu cấu lấy thành từng vết trăng khuyết đỏ hồng. Người tự biết đã chơi đến quá mức lập tức tắt điều khiển, đau lòng an ủi cậu:

"Không khóc, không khóc. Bị đau rồi phải không? Lão công xoa xoa cho em a. Đều tại anh tinh trùng thượng não, làm đau lão bà."

Vương Nhất Bác một bên hôn lên đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng, một bên dùng tay bao lấy âm hộ bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve. Bụng dưới hơi nhô lên dần dần phủ một tầng mồ hôi. Vương Nhất Bác đưa tay lau đi, sau đó học theo giáo trình trên mạng cách lớp da bụng tiếp xúc an ủi:

"Bảo Bảo không được quậy Mami a. Mami còn có việc phải làm, còn phải cho Baba ăn. Rất vất vả đó."

"Ô ô. . . Vương Nhất Bác anh gặp vấn đề lớn rồi! Em phải về nhà cáo trạng với mẹ!

Tiểu dựng phu một tay che bụng dưới, một tay ra sức ngắt một cái lên cái dương vật đứng thẳng của người kia. Vương Nhất Bác bị nhéo một cái liền giật mình, bàn tay đang xoa âm hộ cũng mạnh thêm vài phần. Dẫn tới hô hấp của Tiêu Tán cũng gấp hơn vài phần, hoa huyệt cũng bắt đầu co rút theo quy luật, rất muốn có một vật gì đó nhồi vào.

"Anh thề. Anh đối với lão bà là toàn tâm toàn ý."

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn xuống cái rốn hơi nổi lên. Tiêu Tán mẫn cảm co rúm người lại một chút, rồi lại dán vào trong ngực của người nọ, cố ý kéo dài ngữ điệu gọi lão công:

"Anh tiến vào được không, bên trong rất nhớ anh. . ."

Tiêu Tán là người miền Nam. Bình thường nói chuyện thanh âm trong trẻo ôn nhu. Bây giờ cậu đã mang thai âm thanh càng mềm dính hơn. Cậu làm nũng một hồi khiến Vương Nhất Bác chỉ có thể nghe lời, chiếu cố nơi đó của cậu.

Vương Nhất Bác sờ sờ hai má ửng hồng của cậu, lại vuốt hai cái lên dương vật bán cương của hắn, nhanh chóng mang áo mưa rồi cắm vào nơi quê nhà ôn nhu. Vương Nhất Bác chú ý đến cậu đang mang thai liền không dám động quá nhanh. Tiêu Tán nóng nẩy duỗi bắp đùi đầy thịt vòng quanh thắt lưng đang gắng sức của người nọ. Thật giống một con quỷ háo sắc! Dáng vẻ tham ăn của cậu khiến Vương Nhất Bác bị chọc cười.

Đại quy đầu rục rịch ngóc đầu dậy vừa tiến vào hoa huyệt ẩm ướt mềm mại đã bị kẹp đến ướt đẫm mã mắt. Tầng tầng nhục bích bao vây lấy dương vật vừa cắn vừa nuốt. Cảm giác khi cách một tầng bảo hộ không quá sảng khoái. Bao cao su trơn bóng khiến cho cậu có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra.

"Ân a. . . Lão công! Anh có phải. . . Lại lớn thêm. . . ."

Tiêu Tán cau mày oán giận. Âm hộ phấn hồng bị căng trướng đến toàn bộ nếp uốn đều biến mất. Nhục huyệt đỏ tròn bị dương vật tím đỏ lấp đầy. Mỗi một lần ra vào đều phảng phất bị nhục bích dâm đãng cắn lấy suýt chút nữa bắn. Người có cảm giác bị khiêu kích lòng tự tôn đối với tao huyệt bắt đầu ra sức đỉnh lộng như đang đóng cọc. Bộ ngực phía trước đi theo động tác mà run rẩy. Bầu vú trắng mềm phản chiếu làm hắn hoa cả mắt. Dứt khoát không nhịn nữa mà cắn ở trong miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng nghiền nát.

"Lão bà, chỗ này của em vừa ướt vừa nóng."

"Lão bà, anh đã đem em thao mở rồi."

"Lão bà, em đều cao triều ba lần. Còn ra nữa là sẽ tiểu luôn đó."

4.

Không biết đã bị thao bao lâu, Tiêu Tán chỉ nhớ được bản thân bị thao đến không thể khống chế vài lần. Drap giường dưới thân khô rồi lại ướt, cho dù cậu là miếng bọt biển cũng đã bị vắt khô rồi. Cổ họng rên la đến mất tiếng cũng không thấy người trên thân giảm tốc độ lại nửa phần. Tiêu Tán thiếu chút nữa nghĩ rằng bản thân sẽ không thấy nổi mặt trời của ngày thứ hai. Vẫn may Vương Nhất Bác còn giữ được một tia lý trí cuối cùng. Hắn áp lấy cậu điên cuồng cày bừa suốt năm tiếng mà mới bắn đến đợt thứ 3. Tiêu Tán mệt đến sức lực mắng hắn cũng không còn. Đầu ngón tay đều lười chả buồn động.

Vương Nhất Bác chủ động ôm lấy Tiêu Tán cả người dính đầy tinh dịch đi tắm rửa. Sau khi chỉnh đốn ổn thỏa cho cậu xong mới nhanh chóng xoa xoa bản thân rồi ôm lấy lão bà cũng tiến vào ổ chăn chuẩn bị đi ngủ. Tiêu Tán mệt mỏi dính vào trong lòng của người nọ, âm thanh khàn đặc phàn nàn:

"phía dưới đều sưng hết rồi. Ngày mai không thể đi nổi."

Tiểu huyệt và âm đế bị sử dụng quá độ chỉ cần đụng nhẹ liền có thể phun ra dâm thủy giống như chất nhờn của ốc sên. Tiểu mật đậu sưng giống như trái cherry vừa đỏ vừa cứng. Tiểu dựng phu không chịu cô đơn liền ôm lấy cổ của người nọ làm nũng:

"Lão công, cắm vào rồi đi ngủ được không? Không mang bao ấy."

Vương Nhất Bác thở dài, xoa xoa dâm tơ dính dấp nơi miệng huyệt, đỡ lấy dương vật bán cương lại cắm vào trong. Tiêu Tán thở phì phì đưa đầu lưỡi ra ngoài đợi cho hắn hoàn toàn cắm vào mới vừa ý nhắm mắt, làm ổ trong ngực người nọ ngủ.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác ngủ được nửa giấc mới cảm giác dương vật bị vật gì đó cắn một cái. Mê man mở mắt liền phát hiện một cái lưng trắng bóng phản chiếu trước mắt. Tiêu Tán đang đỡ lấy bụng cẩn thận lên xuống phập phồng. Sau khi biết được người dưới thân đã tỉnh liền dứt khoát ngậm lấy dương vật quay người 180 độ, ánh mắt quyến rũ ẩn tình mà oán giận hắn:

"Lão công! Bảo bảo nói nhớ anh rồi."

*Gậy mát xa hình chữ Y (lại cập nhật kiến thức... à mà nếu không phải thì các cô cứ phổ cập lại cho tôi nhé... tôi tìm thấy mỗi cái này thôi và cả cây lăn mặt nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro