Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25

Tiêu Chiến và bạn đại học cùng nhau đi Nhật Bản.

Thực ra bọn họ từ nhỏ đã quen biết, quan hệ không tệ, lên đại học vừa may học cùng một trường, chuyên ngành cũng tương tự nhau. Sau khi tốt nghiệp hai người từng muốn hùn vốn cùng nhau mở phòng làm việc, nhưng Tiêu Chiến làm không được hai năm đã chuyển hướng vào showbiz, kế hoạch này liền phải gác lại.

Tuy rằng cuộc sống hai người bây giờ đã khác nhau một trời một vực, nhưng lúc rảnh rỗi Tiêu Chiến vẫn thích tìm đối phương tâm sự. Hồi còn làm thiết kế, chỉ cảm thấy cực khổ, ứng phó với bên A ra vẻ hiểu biết biết vênh mặt hất hàm sai khiến, trong mắt anh xem ra đây là công việc biến thái nhất thế giới, nhưng mà vào showbiz rồi, thỉnh thoảng lại hoài niệm quãng thời gian cuộc sống bình thản đó.

Có lẽ con người luôn mâu thuẫn như vậy đi.

Bạn đại học lúc nào cũng hâm mộ anh sau khi debut đẹp lên rất nhiều, có nhiều người thích anh hơn, nhất cử nhất động đều có fan quan tâm, thực tế nhất chính là thu nhập của người đi làm bình thường không thể nào so sánh nổi. Tiêu Chiến giải thích kỳ thật những điều đều phải đánh đổi, ví dụ như: việc riêng tư, tự do, vui vẻ đơn thuần, rất dễ dàng thỏa mãn. Trước kia bạn đại học đối với chuyện này đều là khịt mũi coi thường, cảm thấy anh đang già mồm, nhưng mà lần này gặp lại anh, lại có vẻ hơi lo lắng:"Cậu gặp phải chuyện gì à?"

Lúc hẹn đối phương cùng đi Nhật Bản du lịch anh nói hiếm có cơ hội nghỉ ngơi, muốn ra ngoài chơi một chút, rất rõ ràng tình trạng của anh trong mắt bạn đại học không phải là dáng vẻ"Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ cho nên nhất định phải cố gắng thư giãn".

Tiêu Chiến ngắm mình qua gương, cũng cảm thấy người này vừa mệt mỏi vừa uể oải, cũng khó trách bạn đại học lại hỏi như vậy.

Anh nỗ lực giải thích:"Mới diễn xong một nhân vật ngược tâm, đến mức toàn thân mệt mỏi, có chút không thoát được vai, nên tớ muốn đi ra ngoài một thời gian."

Bạn đại học sáng tỏ, lại hỏi:"Kết phim thảm lắm à?"

Tiêu Chiến cười ngại ngùng:"Kết phim...rất tốt."

"Thế thì có gì phải buồn? Phim truyền hình bây giờ, ngược là bình thường mà, chỉ cần kết cục viên mãn là được." Bạn đại học an ủi anh.

Đúng vậy, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mặc dù đều đã trải qua thời khắc hết sức thống khổ, nhưng cuối cùng khổ tận cam lai, hai bên hiểu rõ tâm ý đối phương, từ nay về sau nắm tay sóng vai, bất kể về sau có phát sinh chuyện gì, bọn họ cũng không bao giờ tách ra nữa.

Kết thúc rất ấm áp, mình cuối cùng cũng đem Tiện Tiện trả lại cho người cậu ấy yêu.

Anh cố gắng cười, không biết từ khi nào, đối với anh mà nói cười đã trở thành một việc phải cố gắng mới có thể làm tốt được, bởi vì nó liên quan đến nhiều cơ quan trên khuôn mặt.

"Tớ không buồn, chỉ là hơi mệt."

Có thể anh thực sự đã quá mệt.

"Không sao mà," Bạn đại học vỗ vỗ vai anh động viên,"Lần này chúng ta đi chơi một trận thống khoái!"

Hai ngày trước bọn họ ở Tokyo đi dạo đi ăn, nội thành dòng người huyên náo, ban đêm lại càng xa hoa trụy lạc, khắp nơi náo nhiệt phồn hoa. Nhưng cảnh tưởng náo nhiệt này lại giống như cách một tầng kết giới, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mình chỉ như quần chúng mà thôi, tựa như đang xem hình ảnh qua màn hình, không hề chân thật, Trong lòng trống rỗng, ngẫu nhiên có một trận giói thổi qua, có thể nghe thấy âm thanh vọng lại xa thẳm.

Hoá ra ở nơi náo nhiệt như này nhưng con người vẫn có thể cảm thấy cô đơn.

Bạn đại học nói:"Tớ thấy ở đây không khác Thượng Hải mấy, mai bọn mình về nông thôn tắm suối nước nóng đi!"

Tiêu Chiến ngạc nhiên:"Mùa hè tắm suối nước nóng?"

"Không phải giống mùa hè cậu vẫn ăn lẩu à?" Bạn đại học cười:"Tớ thích làm chuyện ngược lại."

Ngày thứ ba hai người đi Hakone ngay gần Tokyo, suối nước nóng ở đây nổi danh trên thế giới, nhưng hiện tại lại là mùa vắng khách, bởi vậy du khách thưa thớt, càng lộ thêm vẻ tịch mịch âm u.

Qủa nhiên trời vừa tối bạn đại học liền đi tắm suối nước nóng, Tiêu Chiên sợ nóng, từ chối không xuống, chỉ thay quần áo ngồi một bên ngâm chân.

Suối nước nóng ở ngoài trời, ngẩng đầu có thể nhìn thấy hàng vạn ngôi sao. Nơi này quả nhiên là đẹp hơn Tokyo, bầu trời đêm ở Tokyo quá sáng còn ở đây cảnh đêm như mực, rất giống với đêm ở Qúy Châu kia. Bọn họ ngồi trên mái nhà ngắm sao, cũng là bầu trời vừa tối vừa yên tĩnh như này, nhưng ngày đó chỉ nhìn thấy một ngôi sao, vừa to vừa sáng.

Lại nghĩ đến cậu ấy ...

Tiêu Chiến cúi đầu vuốt vuốt mặt, cố gắng quên đi hình ảnh trong đầu.

Mấy ngày hôm nay anh một mực chịu đựng không liên lạc với cậu, đồng thời cố gắng thoát vai, anh cố gắng thoát khỏi sự nhớ nhung thiếu niên. Câu truyện đã kết thúc, bọn họ cũng nên tiến về phía trước, không nên ngoảnh lại. Ngụy Anh cùng Lam Trạm sẽ thay bọn họ sống tốt ở một thế giới khác, còn bọn họ bắt buộc phải bắt đầu chặng đường mới của riêng mình.

Anh cố gắng thôi miên bản thân,nói với mình rằng lúc trước khi chưa quen Vương Nhất Bác anh vẫn sống rất tốt, nên không phải thiếu ai thì sống không được. Những ngày ở đoàn làm phim tuy rằng vui vẻ, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng bởi nhân vật, giờ đây nhạc hết người đi, mọi thứ nên khôi phục lại bình thường mới đúng.

Nhưng vì sao lại khó như vậy? Anh không hiểu tại sao lúc nào cũng nghĩ đến cậu, nhìn thấy có người mặc quần Nike SB nhớ đến cậu, nhìn thấy có người lái motor lướt qua người cũng nhớ đến cậu, nhìn thấy thanh niên trượt ván ở quảng trường vẫn là nhớ đến cậu, thậm chí chỉ cần nhìn thấy một đôi giày màu xanh cũng sẽ nhớ đến cậu, bởi vì màu xanh là màu yêu thích của Vương Nhất Bác. Dù cho nhắm mắt lại vẫn nhìn thấy đôi mắt sáng rực rỡ của thiếu niên, chân thành tha thiết nhìn mình. Vẫn nghe thấy âm thanh trầm thấp dễ nghe của thiếu niên:"Em thích anh, từ quá khứ đến hiện tại, cho dù tương lai xa xôi vô hạn, vẫn thích anh, chỉ thích anh." từng lần, từng lần, không thể dừng lại.

Ở khắp mọi nơi.

Dù cho bản thân đã cách xa cậu hàng ngàn cây số, cách núi cách biển, cậu vẫn như cũ xuất hiện khắp mọi nơi.

"A Chiến, cậu còn nhớ Tiểu Bân không?" Bạn đại học nhìn anh thần sắc hoảng hốt, liền tìm chủ đề nói chuyện:"Chính là "Beethoven Trùng Khánh" hồi cấp 3 ý."

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, cười nói:"Đương nhiên nhớ chứ."

Tiểu Bân là bạn học thời cấp ba của bọn họ, từ nhỏ đã học dương cầm, tính tình cực kỳ bướng bỉnh. Lúc ấy trường học không phép nam sinh để tóc dài, yêu cầu độ dài không qua vượt qua tai. Tiểu Bân lại tùy ý làm bậy không chịu cắt tóc, không chỉ như thế, còn uốn tóc xoăn,mời phụ huynh vô số lần vẫn vô dụng, có lẽ đến bố mẹ cũng không quản nổi cậu ta. Bởi vì việc này cậu ta thường xuyên bị phạt đứng, dần dần nổi danh trong trường, bạn học đều bí mật gọi cậu ta là"Beethoven Trùng Khánh", kiểu tóc giống hệt, cậu ta lại còn biết đánh đàn, cho nên biệt danh này cũng quá ư chuẩn xác.

"Cậu biết cậu ấy có bạn trai chưa?"

Tiêu Chiến khẽ giật mình, nụ cười trên mặt không hiểu sao lại biến mất, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:"Tớ biết."

Đã là mấy năm về trước, lúc đó anh còn chưa debut, trong weibo Tiểu Bân nhìn thấy tin này. Anh còn để lại lời chúc ở bên dưới, Tiểu Bân hơi ngại ngùng, còn tưởng trước kia anh không chấp nhận loại quan hệ này nên không nói với anh, lúc đó anh trả lời rất nhanh:"Tớ đâu có cổ hủ như vậy!"

Bạn đại học thở nhẹ một hơi, nói:"Tết năm ngoái về nhà nghe mẹ tớ kể, cậu ấy đưa bạn trai về , kết quả bị bố mẹ đuổi khỏi nhà, hai người quỳ nửa đêm trước cửa cũng không cho vào. Náo động đến mức, ngày hôm sau huyết áp bố cậu ấy tăng vọt phải nhập viện, nghe nói mắt trái sắp không nhìn được nữa..."

Có thể gió đêm quá lạnh, thổi đến cổ liền cảm thấy phía sau lưng rét run, rùng mình, anh thấp giọng hỏi:"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tớ từng liên lạc với cậu ấy, hồi tháng ba, hai người bọn họ chuyển qua Thành Đô sống rồi, có lẽ cả đời sẽ không về lại Trùng Khánh được nữa." Bằng hữu cảm thán:"Tớ thật sự khâm phục cậu ấy, nếu đổi lại là tớ có lẽ không thể kiên trì như vậy."

"Cậu ấy không làm gì sai." Anh nghe thấy thanh âm tiếng lòng vô cùng xa xăm, giống như có tiếng hồi âm:"Cậu ấy chỉ là thích một người con trai mà thôi."

"Nhưng trong mắt bố mẹ, đây đã là sai lầm thiên địa bất dung." Bạn đại học bất đắc dĩ cười:"Cậu ấy nói với tớ cậu ấy không hối hận, cậu ấy nói, nếu như con người quá hèn nhát, sẽ không ngừng mất đi, không ngừng bỏ lỡ, cuối cùng ngay cả bản thân mình cũng không thể tìm lại. Đã mất đi bản thân, mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời mình, con người chỉ còn lại cái xác không hồn mà thôi. Cậu ấy không muốn là cái xác không hồn, nên sẽ kiên trì đến cùng."

Anh không khỏi mỉm cười:"Cậu ấy thật sự rất dũng cảm, rất rõ ràng."

Tiêu Chiến từng có vài mối tình kết thúc mà không có nguyên nhân, từng có tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt, cũng từng có trằn trọc, trăn trở, nhớ da diết, nhưng trước nay chưa bao giờ cảm thấy yêu đương là chuyện chấn động lòng người, như con thiêu thân mà lao đầu vào lửa, vẫn luôn cho rằng đó chỉ là để tăng thêm nghệ thuật trong tiểu thuyết mà thôi, thẳng cho đến khi tự mình gặp phải, mới rõ ràng hóa ra không phải không tồn tại, chỉ là trước kia chưa gặp phải.

Đâu chỉ thiêu thân lao đầu vào lửa, mà còn nguyện ý hiến dâng tất cả mọi thứ bản thân có, cố chấp điên cuồng chỉ để đổi lấy một nụ cười của đối phương.

Bọn họ nói chuyện tới khuya mới về. Tiêu Chiến đi suối nước nóng không cầm theo điện thoại, lúc về đến phòng phát hiện 4 cuộc gọi nhỡ, 3 cuộc của Vương Nhất Bác, một cuộc là của Đại Thành.

Anh biết thiếu niên không có thói quen ngủ sớm, cho nên gọi lại nhưng đầu dây bên kia lại tắt máy.

Tiêu Chiến thấy kì lạ, Vương Nhất Bác nổi danh thức muộn cùng nghiện điện thoại, không thể nào sớm như vậy đã tắt máy, hơn nữa thiếu niên từ trước đến nay có ngủ sớm cũng không tắt điện thoại.

Tiêu Chiến thấp thỏm đợi đến sáng hôm sau, ngủ cũng không ngon. Bởi vì thời gian chênh lệch, anh kiên nhẫn đợi đến trưa, mới thử gọi lại cho Vương Nhất Bác.

Cuối cùng cũng gọi được.

Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh khởi động máy ầm ầm bên tai, giọng thiếu niên xen lẫn trong đó, vô cùng lạnh lùng, không chút ấm áp.

"Em đang ở trường đua, thầy Tiêu có chuyện gì không?"

Tiêu Chiến dè dặt:"Anh thấy có cuộc gọi nhỡ của em..."

"Em gọi nhầm." Thiếu niên cắt đứt lời anh:"Hôm qua uống với bạn hơi nhiều, gọi nhầm."

Là thật hay là...giận rồi? Anh thận trọng giải thích:"Tối qua anh đi tắm suối nước nóng, không cầm điện thoại, cho nên..."

"Đã nói là em gọi nhầm." Thiếu niên dường như không kiên nhẫn:"Thầy Tiêu bận như vậy, là em không nên quấy rầy mới phải."

Cuối cùng vẫn là giận rồi đi, Tiêu Chiến trong lòng thở dài, anh còn chưa nghĩ xong sẽ giải thích với đối phương như thế nào về tâm tình và lo lẳng của mình, nhưng anh có thể xác định một điểm là mình không hề muốn từ bỏ. Có lẽ đã từng lừa mình dối người là do nhập vai quá sấu, nhưng tha hương nơi đất khách quê người mấy ngày ngắn ngủi, anh đã rõ ràng lòng mình hướng về ai.

"Cún con, anh có chuyện..."

"Tiêu Chiến!" Dường như anh có thể nghe thấy hô hấp dồn dập của thiếu niên bên kia điện thoại, đột nhiễn cắt đứt lời anh, giống như liều mạng kiềm chế, thanh âm vẫn như cũ lạnh như băng:"Em không thích cách gọi này, cực kỳ không thích."

Anh đứng đó không biết làm sao, mở miệng nhưng lại không thể nói ra được câu nào.

Thiếu niên rất nhanh lại trở về dáng vẻ không gợn sóng, không nhiệt độ:"Em hẹn anh Doãn Chính đi đua xe, anh ấy đang chờ, em cúp máy trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro