Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe Tiêu Chiến nói thế, Vương Nhất Bác giật giật khóe miệng, cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ tay: "Tiêu lão sư sợ là phải thất bại hoàn toàn một lần sao. Anh cho rằng anh là ai?"

Tiêu Chiến nhìn hắn, giống như là nhìn vào đáy lòng của hắn, ngọt ngào mà cười cười, Vương Nhất Bác quay đầu sang chỗ khác, sợ nhìn một chút lại là muốn lừa bịp hắn.

"Vậy em thử xem một chút đi."

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, trong mắt một vòng ý cười.

Vương thiếu gia ngồi trên ghế tinh tế suy tư về lời Tiêu Chiến vừa mới nói, thật là khó nén ý cười.

"Nhất Bác, làm sao thế? Sao vui vẻ như vậy?"

Nghe bằng hữu nói, Vương thiếu gia hắng giọng, lại thay đổi một bộ dáng lạnh lùng.

"Đính hôn đương nhiên là phải vui vẻ rồi."

"Tôi vừa mới, hình như trông thấy…"

"Ừm, tôi vừa gặp anh ta rồi. Anh ta đến chúc mừng tôi tân hôn hạnh phúc."

"Cậu, thật sự là muốn đính hôn?"

"Đương nhiên." Vương Nhất Bác đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Người chủ trì bắt đầu buổi lễ, suy nghĩ của Vương thiếu gia đã cũng không biết bay đi nơi nào.

"Tiếp theo, xin mời Tiêu Chiến Tiêu lão sư lên hát cho mọi người một bài — 《 Điều anh hoài niệm 》."

Nghe lời người chủ trì nói, hắn mới hoàn hồn, xung quanh đã sôi trào.

"Đây không phải Đại công tử Tiêu gia sao?"

"Công tử nhà họ Tiêu là ca sỹ mới hot nhất bây giờ đó."

"Anh ấy không phải là nhà thiết kế sao?"

Quá trình bản thân mình rõ ràng đã xác nhận qua, lúc nào có một ca khúc như vậy? Ca sĩ? Hắn mỗi ngày trầm mê vận cực hạn  cùng với công ty, vì không chú ý những tin tức giải trí này, nên hắn mới không biết người yêu ngày xưa bây giờ đã thành ca sĩ.

Vương Nhất Bác nhìn về phía sân khấu, người kia đang chuẩn bị, ánh đèn phả lên người, nhìn không quá rõ ràng, hắn nhíu mày, chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, tiếu dung hoàn mỹ, ngay cả đường cong đều nhìn rất đẹp, nhưng Vương Nhất Bác biết, kia là nụ cười tiêu chuẩn giả vờ cười của anh, thời điểm lừa gạt hắn, rất thích nhất cười như thế này.

Khúc nhạc dạo vang lên, Vương thiếu gia lẳng lặng nghe, giống như trở về ba năm trước đây.

Tiêu Chiến động tình hát, lại luôn không kiểm soát mà nhìn về mấy tiểu bằng hữu phía dưới sân khấu, nhưng mà từ đầu đến cuối, hắn lại không ngẩng đầu nhìn mình một chút.

Kết thúc bài hát, anh trở lại chỗ ngồi. Đã lâu lắm rồi anh mới xuất hiện vào dịp như thế này, rất nhiều người muốn được hàn huyên với anh, huống chi anh đến vội vàng, gần đây hoạt động cũng nhiều, làm Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy mệt mỏi, trốn ở góc khuất dựa vào ghế, khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nên không phát giác được Vương thiếu gia một bên uống rượu một bên vụng trộm nhìn mình, sợ anh lại biến mất một lần nữa.

Quá trình từng mục từng mục được tiến hành, Vương thiếu gia càng ngày càng lo lắng, hắn nói không nên lời, chẳng qua là cảm thấy có chút kích thích. Đối tượng đính hôn mặc lễ phục nhấc mép váy chậm rãi đi tới, nhưng trong mắt của hắn y nguyên chỉ có đại mỹ nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia, vừa vặn thấy anh bất đắc dĩ uống rượu, nhiều năm như vậy tửu lượng vẫn là kém như thế. Rõ ràng đã cảnh cáo khi hắn không có ở đây thì không được uống rượu rồi…

Đột nhiên, người kia đứng dậy, cùng lúc đó, cô dâu tương lai vòng tay ôm lấy cánh tay của hắn, nhịp tim hắn đập vô cùng mạnh mẽ, nhưng cái người nói muốn cướp tân lang kia lại đi ra ngoài — — lại lừa gạt mình.

Lúc đầu khóe miệng của Vương thiếu gia mang theo ý cười giây lát đã lạnh lẽo, toàn thân tản ra tín hiệu người sống chớ tới gần, đối tượng đính hôn tưởng rằng mình tự chủ động ôm lấy tay hắn mà chưa có sự đồng ý, nhanh chóng buông tay ra, nhẹ nhàng nói xin lỗi.

Vương thiếu gia nghe lọt, chỉ là nhìn chằm chằm về hướng người kia đang rời đi, lại nhìn thấy người kia trước lúc đi ra cửa bỗng nhiên dừng một chút, đỡ trán, lập tức ngất xỉu.

Không có ai ở cửa, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên sân khấu, không ai phát hiện Đại công tử Tiêu gia ngất xỉu ở cửa ra vào.

Người chủ trì đang giới thiệu về hai vị trẻ tuổi, nhưng khi hắn trông thấy Tiêu Chiến té xỉu, trong nháy mắt, thân thể lại không khống chế được, liền xông đến, ôm lấy Tiêu Chiến đi ra ngoài.

Đám người kinh hô, một trận rối loạn, hắn ở ngay trước mắt bao người, ôm lấy người yêu cũ, rời đi.

Ba năm trước, hắn không giữ được anh. Bị người trong ngực cười gọi là anh bạn nhỏ. Mỗi lần hắn nếm thử thời điểm ôm lấy anh, lại luôn run run rẩy rẩy.

"Anh bạn nhỏ, em có làm được hay không a? "Em ôm anh đi". Lúc ấy người kia cười ấm áp hạnh phúc, không giống người trong ngực sắc mặt có chút tái nhợt. Anh ấy trước kia luôn nhẹ như thế này sao?

Nhìn thấy Vương Nhất Bác tiến lên một khắc này, bạn tốt của hắn liền lái xe ra bên ngoài chờ hắn.

Tiêu Chiến tựa trong ngực Vương Nhất Bác, xe phi tốc chạy đi. Hắn cực lo lắng, làm sao lại đột nhiên ngất xỉu chứ?

Người trong ngực đột nhiên mở to mắt, cười: "Em nhìn đi, anh thắng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro