Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu lão sư mệt mỏi vì xã giao

Tiêu lão sư bóp mặt Vương lão sư mặt
(mặc dù là chọc, nhưng xin mọi người cứ xem như là bóp)

Ngày hôm sau Vương thiếu gia gửi tin nhắn cho Tiêu lão sư sau khi tan làm, nói mình về nhà muộn. Không đợi Tiêu lão sư trả lời hắn liền tiếp tục công việc trong tay.

Đến khi về nhà, trong nhà không có một ai, Vương thiếu gia sững người.

Loại cảm giác này cực giống ba năm trước đây, trước mấy ngày mình về nhà Tiêu Chiến không ở đây, nhưng mọi thứ đều có, trên bàn còn có hoa quả rửa sạch, hôm nay cái gì cũng không có, luôn cảm thấy quần áo cũng thiếu đi mấy bộ.

Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, liên tục gọi bốn cuộc nhưng không ai nhận.

Hắn điên cuồng gửi Wechat, Tiêu Chiến cũng không trả lời.

Thời điểm gọi tới cuộc thứ bảy, Tiêu lão sư rốt cục mới trả lời: "Có việc gì?"

"Anh đi đâu?"

"Tham gia hoạt động."

"Sao không nói cho em biết trước?"

"Vương thiếu gia ngài bận rộn như vậy, ở công ty bận rộn, về nhà bận rộn, còn chỗ nào lo lắng cho anh sao?"

"Anh có phải lại muốn chạy đi không Tiêu Chiến? Anh không muốn em nữa à?"

"Đến cùng là ai không muốn ai?" Tiêu Chiến có chút tức giận, ủy khuất nói.

"Em sai rồi, em không nên mua hoa hướng dương."

Tiêu Chiến ở đầu bên kia điện thoại không nói gì, rõ ràng cũng không phải cái này...

"Lão bà, đến cùng là khi nào anh trở về, em ở công ty đợi một ngày rồi, em nhớ anh lắm. Anh có muốn em không?"

"Vội vàng làm gì, đợi chút nữa hãy nhớ." Tiêu Chiến cúp điện thoại

Biết Tiêu Chiến không bỏ đi, hắn liền yên lòng.

Vương thiếu gia lại cùng bằng hữu gọi video, hai người tiếp tục bí mật.

"Nhất Bác à, lão bà nhà cậu lên hotsearch rồi kìa."

Vương thiếu gia cúi đầu tiếp tục làm công việc trong tay, căn bản không để ý, lão bà đẹp mắt như vậy, mỗi ngày lên hotsearch thì có gì không bình thường?

Qua loa hỏi một câu: "Hotsearch gì?"

"Hai đại nam thần cùng chung khung hình, trong ảnh là nam nhân kia sờ đùi lão bà cậu đó."

Vương thiếu gia không còn quan tâm đến những gì trong tay nữa, không quan tâm bằng hữu tiếp tục muốn nói chuyện, cúp điện thoại, gọi điện thoại tới phòng làm việc của Tiêu Chiến, hỏi địa chỉ hoạt động, may mắn thay là cách gần đó, hắn vội vàng lái xe đi tới.

Hoạt động hôm nay Tiêu Chiến lúc đầu muốn hủy đi, muốn an tâm ở nhà bồi Vương thiếu gia, nhưng Vương thiếu gia căn bản giống như không hiểu lòng của anh. Thứ anh muốn không phải là hoa, hoa hướng dương cũng được, hoa hồng cũng không sao, dù là cỏ đuôi chó cũng tốt, chỉ cần là hắn tặng thì cái gì cũng thích, nhưng thứ anh muốn là lời giải thích của Vương Nhất Bác, lừa gạt anh một chút cũng được, dù sao hắn nói cái gì thì anh cũng nguyện ý tin, nhưng bận rộn thì không nguyện ý tin. Loại trường hợp này nói trắng ra cũng là xã giao, anh ở nước ngoài ba năm, thường xuyên như thế này, nhưng vẫn là chán ghét không quen, anh có nhớ Vương Nhất Bác một chút. Nam diễn viên bên cạnh cũng là người mới, năm nay rất hot, nhà tổ chức đặc biệt xếp hai người ngồi với nhau, cậu ta một mực muốn nghe sự tình kết hôn của anh và Vương Nhất Bác, "Hai người thật sự là kém sáu tuổi sao?"

"Ừm."

"Năm nay vừa lĩnh chứng?"

"Đúng."

"Cậu ấy làm gì?"

"Làm kinh doanh."

"Cái gì?" Hội trường rất hỗn loạn, người kia không nghe rõ, vịn vào chân Tiêu lão sư xích lại gần chút, "Anh nói gì cơ Tiêu lão sư?"

Tiêu Chiến cười qua loa, đẩy tay hắn từ trên đùi mình ra, "Làm kinh doanh."

"À à."

Sau đó đã nhìn thấy cậu ta lấy điện thoại di động ra không biết gửi đi cái gì, Tiêu Chiến nghe nói, cậu ta đặc biệt bát quái.

Năm nay anh là ca sĩ rất hot, rất nhiều người có tâm muốn kết giao cùng anh, anh cảm thấy rất mệt mỏi. Cuộc sống ba năm trước kia giống như là đang trở về, rốt cuộc chật vật chịu đựng đến lúc kết thúc, anh giống như là vừa đánh xong một trận không khói lửa, mặt lạnh đi đến phòng nghỉ, phòng nghỉ của nam diễn viên kia cũng ở ngay sát bên, hai người cùng nhau đi tới.

Thời điểm tách ra, cậu ta cười, "Tiêu lão sư, chúng ta kết bạn đi."

Tiêu Chiến cười, "Được." Vừa lấy điện thoại di động ra, một người đội mũ ôm một bó hồng to chạy tới kéo anh vào phòng nghỉ.

"Tiêu lão sư, ban đêm không để em sờ, còn chạy đến nơi này?"

Tiêu Chiến nghe được thanh âm quen thuộc, cười cười nhận đóa hoa hồng, "Cho anh à?"

"Cậu ta đã sờ vào đâu hả? Anh đã kết hôn rồi! Có biết không hả?"

Tiêu Chiến đưa tay nắm bóp mặt của hắn, "Vậy còn em? Em có biết mình đã kết hôn rồi hay không?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro