Chương 8:Vuốt mặt không nể mũi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào cửa phòng làm việc, đúng lúc gặp Trì Dĩ Ngưng từ trong phòng bước ra, màu sắc đôi môi tươi sáng, khuôn mặt ửng hồng. Trường Tinh chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nhưng đã từng xem trên ti vi, suy đoán một chút, rồi lại nhìn vào mắt giám đốc Phùng, Trường Tinh cảm thấy buồn nôn trong lòng.

Trì Dĩ Ngưng đắc ý nhìn cô, cũng không chào hỏi, hếch mũi cùng hất tóc rời đi.

Theo nghi thức xã giao, tuổi của cô tính ra cũng ngang với tiền bối của cô ta, bây giờ đến chào hỏi cũng không chào hỏi nữa rồi, thật không có lễ độ.

"Vào đi"

Giám đốc Phùng từ trong nói ra, nhìn thấy cô bước vào, đứng dậy đi đến đem cửa phòng làm việc đóng lại.
Tim Trường Tinh cùng cánh cửa đóng lại nhảy " thịch" một cái.

" Trường Tinh, chương trình " Thách Thức đến cùng" cô đã gắn bó cùng nó một thời gian dài, lúc đầu chủ đích muốn cô cùng Tả Khiên đưa nó có sức hút trên truyền hình, bây giờ mặc dù nó ngày càng có sức nó, cũng là lúc cô nên độc lập một phương diện khác, tôi và mọi người trong đài đã thảo luận qua, vừa đúng lúc bên đài làm phim hoạt hình có một chương trình mới, cử cô qua đó làm chủ biên. Do đó chương trình " Thách thức đến cùng" bên này sẽ do cho Trì Dĩ Ngưng đảm nhận."


Giám đốc Phùng dựa cả người vào bàn làm việc với vẻ mặt tiếc nuối.
Trường Tinh tâm như chìm xuống đáy, đài làm phim hoạt hình mặc dù lượng xem buổi tối rất lớn, nhưng đều là các bạn nhỏ, căn bản không hề phổ biến, " Đài trưởng, tôi làm chủ biên chương trình " Thách thức đến cùng cũng đã hơn 1 năm, lôi kéo được một lượng lớn fan hâm mộ, khán giả cũng đã quen tôi cùng thầy Tả làm chủ biên. Trì Dĩ Ngưng cô ấy mới vào công ty chưa được bao lâu, kĩ năng cũng chưa thuần thục, chưa thể nắm bắt được chương trình lớn như thế này.
"Có Tả Khiên ở lại, cô ấy sẽ theo đươc thôi." Giám đốc Phùng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên thấp giọng cười đặt tay lên vai cô.


Giữ chặt lấy cô, Thân thể giám đốc Phùng gần như dựa sát vào cô.

Vai cô mềm oặt như nước.

Lại nhìn vào bộ váy của Trường Tinh, Tay áo màu trắng được làm tỉ mỉ kết hợp với chiếc váy đen dài, vòng eo bé nhỏ mềm mại khiến mỗi người đàn ông đều muốn giữ lấy. Tầm mắt hắn ta lại rơi trên bộ ngực cao vút của cô, giám độc Phùng thiếu chút chảy máu mũi.


Cả cái đài truyền hình, số đo của Trường Tinh là mê hoặc nhất. Tất nhiên, còn có đôi mắt, giống hệt chú mèo nhỏ gái ngứa, khiên người được gãi nhịn không được mà vô cùng sốt ruột.

" Tất nhiên rồi... " Giám đốc Phùng lập tức thay đổi lời nói, tay cũng thuận tiện trượt từ vai cô xuống dưới " Ba cô trước đây thường xuyên tài trợ cho các chương trình của đài chúng ta, tôi cùng ông ấy cũng coi như có chút giao tình, tôi cũng không phải người không biết nói đạo lý..."

Mắt nhìn thấy tay hắn ta sắp rơi trên ngực cô, Trường Tinh chán ghét lập tức né tránh. Giám đốc Phùng giữ chặt vai cô, không muốn để miếng thịt đến miệng lại bay mất.

"Ông còn như vậy, tôi sẽ lớn tiếng gọi người tới." Trường Tinh không kìm được tức giận. Dốc sức hất bàn tay ra. Dù gì cũng đang trong công ty, giám đốc Phùng cũng không muốn để cô náo to chuyện. Chỉ đành buông tay, chỉ là khuôn mặt càng thêm âm trầm.

"An Trường Tinh, cô đừng tưởng rằng tôi cho cô mặt mũi mà không nể mặt người khác, trước đây tôi thấy gia đình cô có chút tài trợ, bằng không làm sao cô có được ngày hôm nay."

"Đài trưởng, ông muốn đổi thì đổi đi, có điều sau này, ông sẽ hiểu tôi là dựa vào tiền tài trợ hay là năng lực của bản thân."

Trường Tinh một lần cũng không muốn nhìn thấy loại người như ông ta, mau chóng mở cửa ra khỏi phòng làm việc.

"An Trường Tinh, cô đợi đấy cho tôi." Giám đốc Phùng giận dữ nhìn chằm chằm bóng lưng cô.

----


Buổi chiều, Trường Tinh trở về nhà, tin tức có liên quan đến cô bị thay đổi chủ biên đã lan truyền trên mạng đến long trời nở đất rồi.

Buổi tối, An Lỗi quay về kiên nhẫn đứng trước cửa phòng cô: "Bảo bối, là ba không tối, đều trách ba năm nay không tài trợ mới khiến con ở đài giờ mới khiến cho ba không phải lo lắng, mắt không còn đỏ nữa.

"Con muốn tự mình tranh đấu, giống như thầy Tả cho dù đài truyền hình muốn đổi cũng không dám. Có điều con nghĩ thông rồi, làm chương trình phim hoạt hình cũng tốt, có thể lộ mặt trong đài truyền hình là đã rất tốt rồi.

An Lỗi thở dài " Đứa ngốc này, mỗi năm lại có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, hôm nay Trì Dĩ Ngưng cô ta đẩy con ra khỏi chương trình, lần sau sẽ lại có người thứ hai giống Trì Dĩ Ngưng đẩy con ra đến ngay cả phim hoạt hình cũng không còn nữa, đến khi hợp đồng hết hạn, đài truyền hình sẽ khiến con phải ra đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro