70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Đáng sợ như vậy sao

Thật ra cái chậu của Thư Thủy Thủy càng giống như một cái khay lòng thấp đựng trái cây, ngồi bên trong vừa vặn không bị che tầm mắt, cần câu cá chuột nhỏ sử dụng cũng là cần câu mini, mồi câu có lẽ cũng chỉ có đám cá nhỏ tép nhỏ chú ý, Thư Thủy Thủy cũng không tham lam, dù sao nếu cá lớn quá thì không thể nói rõ là chuột câu cá hay cá kéo chuột xuống nước.

Trên chiếc khay có một chiếc ly sứ, bên trong có bốn năm con cá bạc nhỏ, là thu hoạch nãy giờ của Thư Thủy Thủy.

Đợi tới thời gian bữa trưa, Thư Thủy Thủy đã câu được nửa ly cá nhỏ, ngoài ra trên khay còn có hai con tôm hùm đất đỏ rực, một con cua bị trói chặt, trên khay đựng không quá lớn thì số thu hoạch này cũng tương đối khá.

Lúc Thư Thủy Thủy dùng một cái muỗng cán dài làm mái chèo, nhàn nhã từ mặt hồ quay trở lại bờ, Cổ Lan Cốt trực tiếp nâng cả khay lẫn chuột và đám tôm cá bên trên lên.

Thư Thủy Thủy yên ổn ngồi trên khay, chỉ con cua bị trói gô: "Con này cho Cốt Cốt ăn, nó dữ lắm nhé, còn muốn đánh nhau với Thủy Thủy. Hai con tôm hùm này làm cay một chút, mùi vị siêu ngon! Cá bạc nhỏ thì chiên giòn, Thủy Thủy sẽ cạo vảy, xử lý nội tạng."

Nói xong, chuột nhỏ đứng dậy, dựa vào sát mép chiếc ly, nhìn nửa ly cá mà mình câu được.

Dư Tẫn đang làm cơm trưa thấy Cổ Lan Cốt bưng Thư Thủy Thủy tới thì nhịn không được xoa xoa tay: "Thủy Thủy câu cá sao rồi?"

Thư Thủy Thủy kiêu ngạo vỗ vỗ chiếc ly ở bên cạnh: "Câu được nửa ly luôn!"

Dư Tẫn: ? ? ?

Lần đầu tiên nghe cá có thể tính bằng ly, Dư Tẫn sáp tới nhìn, sau đó thấy được nửa ly cá của Thư Thủy Thủy, sau đó có chút buồn rầu, ý tưởng muốn được chia một miếng thịt cá tan vỡ, một xíu như thế còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Nhưng Thư Thủy Thủy lại thực phóng khoáng nói: "Khăn tắm muốn ăn không? Chốc nữa chia cho khăn tắm một con, muốn hấp, chiên hay kho?"

Dư Tẫn bối rối nhìn con cá nhỏ không quá bốn năm cm, nếu đáp ứng thì sẽ nhớ mãi không quên như châu chấu, nhưng từ bỏ lại không cam lòng, cuối cùng, Dư Tẫn cắn môi: "Muốn hấp!"

Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: "Vậy thì tốt rồi, có thể hấp chung nồi với cua." Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt sờ sờ con cua nói: "Mày có bạn rồi."

Cua: "..."

Cổ Lan Cốt đặt khay đựng trái cây và Thư Thủy Thủy lên một tảng đá bằng phẳng, Thư Thủy Thủy lạch bạch nhảy xuống, sau đó bạch bạch chạy đi, phân biệt tìm tới Nam Ca, Nam Phương và cả Tạ Phong, hỏi xem bọn họ muốn ăn cá vị gì.

Không cần phải nói, cả ba người đều rất vui sướng, đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp là trưa nay có thể ăn cá. Xuất phát từ tâm lý có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Dư Tẫn cũng không nhắc nhở bọn họ về vấn đề số cá kia do Thư Thủy Thủy câu.

Vì thế sau một phen bận rộn, nhóm Nam Ca phấn khích quay trở lại bên cạnh đống cửa, chuẩn bị hưởng thụ món cá thơm ngon thì nhận được một con 'cá nhỏ' theo hương vị mình đã đặt trước đó.

Đúng là một con cá, cũng đúng là được chế biến rất tinh xảo, cho dù chỉ là một con cá nhỏ cũng được cạo vảy bỏ nội tạng, xử lý rất cẩn thận, nhưng vấn đề là con cá này chỉ đủ nhét kẽ răng!

Thư Thủy Thủy ăn rất vui vẻ, mỗi con cá đều dùng hai móng vuốt ôm lấy, sau khi ăn xong còn ợ một tiếng, Thư Thủy Thủy chia xong phần cá nhỏ thu hoạch lúc trưa thì phần còn lại của mình và Cổ Lan Cốt cũng không còn bao nhiêu, thế nhưng Thư Thủy Thủy ăn một con tôm hùm chua cay, cảm thấy chuột sinh thực viên mãn.

"Cốt Cốt, chúng ta có thể đào một cái ao nhỏ ở bên cạnh nông trường, nuôi vài con tôm hùm đất, như vậy thì không cần lần nào cũng phải ra hồ bắt nữa." Hiển nhiên Thư Thủy Thủy rất cố chấp với ao nhỏ.

Cổ Lan Cốt vui vẻ gật đầu, nói là ao nhỏ nhưng thật ra chỉ là chuyện đào hai xẻng và lấy hai thùng nước, dù sao thì hai mảnh ruộng của Thư Thủy Thủy cũng không rộng bao nhiêu.

Đại trận bảo vệ khởi động tới ngày thứ năm thì công việc bận rộn trong khe núi rốt cuộc cũng ổn định lại, nhóm người cũng không gấp gáp xây nhà, ở trong lều cũng không cảm thấy lạnh, khí hậu này ở trong lều giống như đóng quân dã ngoại.

Mà Thư Thủy Thủy cũng bắt đầu lên chương trình ngủ đông, tình huống ở thung lũng rốt cuộc cũng ổn định, chuyện sau đó không cần Thư Thủy Thủy tham gia.

Tất nhiên, trong điều kiện hàng đầu là thanh toán đủ thù lao, Thư Thủy Thủy còn bận bịu thiết lập hai mảnh ruộng diện tích khá lớn, số linh thạch sử dụng không tính là nhiều, công năng chỉ là gia tăng tốc độ sinh trưởng và thu hoạch.

Có điều làm Thư Thủy Thủy có chút khó hiểu là Cổ Lan Cốt có vẻ đã quên mất chuyện này, mỗi khi Thư Thủy Thủy muốn nhắc nhở đã tới thời gian thì trọng tâm câu chuyện lại bị dẫn dắt đi, chuyện ngủ đông của Thư Thủy Thủy cũng chỉ có thể tạm gác lại.

Thư Thủy Thủy nào biết, Cổ Lan Cốt vẫn chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đều lăn qua lộn lại tới kiệt sức, muốn để không gian đăng nhập của mình không quá hư vô vắng vẻ như vậy.

Cổ Lan Cốt đặt ra cho mình một kỳ hạn, nếu như mười ngày sau anh vẫn không có chút tiến bộ nào thì phải dẫn Thư Thủy Thủy tiến vào không gian máy mô phỏng để ngủ đông.

Kết quả, sáng ngày hôm sau, Thư Thủy Thủy đang sắp xếp phân loại năm hạt lúa nước của mình thì một con chuột lông xám biến dị chạy tới.

Bởi vì trước đó từng có hợp tác nên chuột biến dị xuất hiện cũng không gây ra khủng hoảng, có điều vẫn dẫn tới ánh mắt tò mò của nhóm người.

Chuột biến dị trực tiếp chạy tới chỗ Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy ngẩng đầu, chiếc mũ rơm trên đầu cũng nâng lên, lộ ra gương mặt lông xù ở bên dưới.

Chuột biến dị chi chi chít chít một trận, Thư Thủy Thủy nghiêm túc lắng nghe, sau đó chuột lông xám gấp gáp chạy đi.

Nam Phương và Dư Tẫn tò mò chạy tới thì con chuột kia đã đi rồi, bọn họ liền hỏi Thư Thủy Thủy: "Thủy Thủy, khi nãy anh em chuột của nhóc tới nói gì vậy?"

"Nó nói có người đang tìm hiểu tung tích của chúng ta, đã tìm tới bên ngoài thung lũng rồi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tìm tới, tổng cộng ba người, trong đó có hai người đi chung, một người khác đi riêng." Thư Thủy Thủy thuật lại lời con chuột kia.

Thật ra căn cứ Cổ Lan Cốt cũng có sắp xếp người tuần tra, nhưng hiển nhiên tính cảnh giác của chuột vượt xa nhân loại, sau khi phát hiện vấn đề lập tức chạy tới thông báo với Thư Thủy Thủy.

Nam Ca nghe xong thì phân tích: "Trong số đó có lẽ có người của Đổng Thời Quân, động tác của Phỉ Lạc không nhanh tới vậy, tin tức của bên đó cũng không nhạy, có lẽ vẫn cho rằng chúng ta đang ở địa điểm trú đông đã chọn trước đó. Về phần người còn lại thì hẳn là người điều tra của khu B."

Nghe tới khu B, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy liền run run: "Là người đàn ông đó hả?"

Tạ Phong: "Người đàn ông nào?"

Dư Tẫn bất đắc dĩ nói: "Là cái tên đã dùng bốn con châu chấu đổi hai cái máy mô phỏng, tên là Lưu Độ."

Thư Thủy Thủy gật mạnh đầu: "Đúng đúng đúng!"

Cổ Lan Cốt híp mắt: "Thủy Thủy rất thích người này."

Thư Thủy Thủy hơi nghiêng cái đầu nhỏ: "Tôi thích cậu ta mang đồ tới trao đổi, tất nhiên, nếu Cốt Cốt thích người này thì Thủy Thủy cũng có thể thích một chút."

Cổ Lan Cốt hài lòng, thuận thế nói: "Tôi không thích cậu ta."

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vỗ đầu Cổ Lan Cốt: "Không sao nha, Thủy Thủy thích là được rồi."

Cổ Lan Cốt: "..." Sao đáp án không giống như tưởng tượng vậy?

"Anh à, làm sao bây giờ? Có cần xử lý không?" Nam Phương vội hỏi Nam Ca.

Nam Ca lắc đầu: "Không cần, đồ dùng tự đưa tới cửa, hơn nữa giao dịch với khu B chắc chắn là vụ lớn, nếu thành công thì chúng ta sẽ không thiếu đá năng lượng."

Trước đó Nam Ca tiết lộ chuyện nông trường mini và tinh lọc sinh vật biến dị cho Đổng Thời Quân biết chính là vì ngày này, tự nhiên sẽ không đẩy người đi.

Quả nhiên, cơm nước xong thì chuột lông xám to bự chạy tới báo với Thư Thủy Thủy, hai nhóm người kia đã phát hiện thung lũng, sau đó đã rời đi, hẳn là trở về báo cáo tình huống.

Dư Tẫn ở bên cạnh xúc động: "Người không bằng chuột, công việc tuần tra sau núi có thể giao cho đám chuột rồi, người tới tận cửa luôn rồi mà chúng ta vẫn chưa nhận được báo cáo, xem ra là chưa phát hiện."

Nam Ca thêm củi vào đống lửa: "Chuyện này cũng bình thường, người khu B rất quen thuộc hoàn cảnh ở khu vực này, cộng thêm người được phái ra điều tra đều là tay già đời, không bị phát hiện tung tích cũng không kỳ quái. Về phần Đổng Thời Quân, chỉ có thể nói kẻ này cũng có chút bản lĩnh."

Khu B nhanh chóng nhận được thông tin, trước đây bọn họ đã biết tin người của căn cứ Cổ Lan Cốt đi vào trong núi, theo tin tức truyền về thì đã xác thực, toàn bộ căn cứ Cổ Lan Cốt đều tiến vào núi sâu, có điều làm người ta ngoài ý muốn là người điều tra không thể nói rõ tình huống của thung lũng kia.

"Thung lũng kia có chút kỳ quái, bọn tôi muốn đi vào nhưng không được, có điều từ phía xa nhìn sang thì người bên trong rất bận rộn, đáng sợ nhất là bọn họ mặc áo tay ngắn."

"Không chỉ vậy, hình như bọn họ còn đang trồng trọt!"

"Trong thung lũng đó có một hồ nước, trong hồ không bị đóng băng, trong thung lũng cũng không có tuyết đọng."

"Tôi thấy bọn họ đang xây dựng thiết bị phát điện bằng sức gió, dáng vẻ hình như định thông điện."

"..."

Lưu Pha nghĩ, không chỉ em trai anh bị một con chuột tẩy não, nhìn hai cấp dưới đang cực kỳ hưng phấn, rõ ràng cũng có dấu hiệu bị tẩy não, nếu bọn họ là người lưu lạc thì chắc chắn đã ở lại trong thung lũng kia luôn rồi.

Lưu Độ nghe xong cũng cảm thấy thực kinh ngạc, bởi vì cái nào cũng không thể nào tiến hành trong mùa đông, áo tay ngắn? Trồng trọt? Người của căn cứ Cổ Lan Cốt bằng sắt thép à? Trồng trọt, bọn họ đào đất nổi sao? Lại còn dùng sức gió phát điện, ha ha ha, bão tuyết sẽ dạy cho mấy người biết cách làm người: "Anh à, khi nào chúng ta xuất phát vậy?"

Lưu Pha trầm tư một hồi, nhìn Lưu Độ đang rất gấp gáp nói: "Chuẩn bị thêm chút đồ dùng trao đổi, mặt khác, mang thêm chút đá năng lượng."

"Đá năng lượng có ích lợi gì? Thủy Thủy cần châu chấu! Đáng tiếc đám bắt được trước đó nuôi chết cả rồi. Có lẽ nên chuẩn bị chút thức ăn, mùa đông thì thức ăn mới là mặt hàng trao đổi thiết yếu, ôm đá năng lượng cũng không thể lấp đầy bụng..."

"Còn léo nhéo nữa thì đứng có đi, ở lại căn cứ giữ nhà đi!" Lưu Pha nghe mà nhức hết cả đầu.

Lưu Độ làm động tác kéo dây kéo trên miệng, im lặng không nói thêm gì nữa, đàng hoàng chạy đi chuẩn bị đồ đạc.

Tới buổi trưa, tiểu đội khu B chống đỡ gió tuyết xuất phát, mấy chục người leo lên xe vận chuyển một lượng lớn đồ dùng, chậm rãi chạy đi trong thế giới tuyết trắng mờ mịt.

Lúc nhóm Lưu Pha, Lưu Độ tới thung lũng, nhóm Thư Thủy Thủy đang tụ tập lại ăn cơm trưa.

"Khi nào Thủy Thủy mới câu cá nữa?" Dư Tẫn nướng thịt, bắt đầu nhớ thương thịt cá.

Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt xé mở lớp vỏ khoai nướng: "Khăn tắm muốn ăn cá hả? Chờ đi, tới xế chiều Thủy Thủy sẽ đi câu hai con."

Dư Tẫn đấu tranh một hồi: "Thủy Thủy có thể câu cá lớn một chút không?"

Thư Thủy Thủy vội vàng lắc đầu: "Không được, cá lớn sẽ kéo tôi lao đi phăng phăng, đua xe là không tốt."

Nhóm người: "..." Trông có vẻ rất có kinh nghiệm, không khó tưởng tượng Thư Thủy Thủy đã từng gặp phải chuyện gì khi đi câu.

"Meo ~"

Một tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên làm Thư Thủy Thủy sợ tới mức ném củ khoai trong tay, cũng may Cổ Lan Cốt nhanh tay lẹ mắt chụp được.

Thư Thủy Thủy vội vàng quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh, quả nhiên là con mèo Dragon Li tên là Hoa Ly kia.

Mèo cũng tới thung lũng, trước đó Thư Thủy Thủy từng hỏi đám chuột biến dị có sợ mèo hay không? Chúng nó bảo không sợ, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc, nhưng hiện giờ xem ra, nước xa không giải được lửa gần, mọi chuyện vẫn cần dựa vào chính mình. Bộ lông của Thư Thủy Thủy xổ tung, từ linh phủ lôi ra một cây kiếm gỗ nhỏ, nghiêm túc bày ra tư thế.

Nhóm người: "..."

Mèo Dragon Li rất dính Nam Phương, nhưng mấy ngày nay Nam Phương bận rộn công việc, vì thế thừa dịp lúc ăn cơm, mèo Dragon Li mò tới. Nam Phương ôm chặt lấy mèo của mình để nó không nhào về phía Thư Thủy Thủy rồi bị Cổ Lan Cốt chụp ngất.

Đôi mắt tròn vo của mèo Dragon Li chăm chú nhìn Thư Thủy Thủy, tựa hồ thiên tính của loài mèo làm nó không thể kháng cự mà cúi thấp người, muốn bổ nhào tới.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy cụp xuống, thế nhưng vẫn kiên định chắn trước mặt Cốt Cốt: "Cốt Cốt đừng sợ, Thủy Thủy sẽ bảo vệ anh."

Nhóm người: "..." Được rồi, nhóc vui là tốt rồi.

Có điều cuối cùng Nam Phương nhanh tay lẹ mắt gãi hai cái, mèo Dragon Li thoải mái kêu gừ gừ. Nam Phương thở phào một hơi, phát hiện ria mép của Thư Thủy Thủy cảnh giác rung rinh theo tiếng mèo kêu, hiển nhiên đang ở trạng thái phòng bị cực cao.

Nam Phương thật sự khóc không ra nước mắt, xử lý công chúa nhỏ của mình thế nào đây? Mặc dù biết cho dù Cổ Lan Cốt ra tay thì cũng chỉ đánh ngất, không tạo thành bất cứ tổn thương gì, thế nhưng Nam Phương tự nhận không phải là người có chuột mới sẽ quên đi mèo cũ.

Nhưng khi nhìn thấy Thư Thủy Thủy xù lông đề phòng, Nam Phương cũng không muốn làm khó Thư Thủy Thủy, theo bản năng di chuyển ánh mắt cầu cứu về phía anh trai nhà mình. Dùng khẩu hình miệng yên lặng hỏi: "Anh à, làm sao bây giờ?"

Nam Ca thực bình tĩnh tiếp tục ăn: "Mèo ăn chuột, chuột sợ mèo, có thể làm gì đây?"

Tất cả mọi người đều không nghĩ ra cách nào hóa giải loại thiên tích của chuỗi sinh vật, lúc này hai con chuột lớn lao tới, sau đó Hoa Ly xù lông, lưng cong lên vọt ra khỏi lòng Nam Phương, sau đó vội vàng chạy trốn! Cũng không biết là nhận thức của mèo thay đổi hay là bị con chuột lớn như vậy dọa hoảng.

Thư Thủy Thủy cất kiếm gỗ, quay sang chắp vuốt nói với hai con chuột lớn: "Người anh em, cám ơn nhé."

Hai con chuột chít chít kêu hai tiếng, hình như đang nói không cần cám ơn, sau đó vẫn tiếp tục ở lại, tựa hồ muốn làm vệ sĩ cho Thư Thủy Thủy.

Nam Phương ngẩn người, duy trì động tác ôm mèo: "Anh à... vấn đề được giải quyết rồi... chuỗi sinh vật có chút vấn đề."

Nam Ca: "..." Suýt chút nữa đã quên nơi này là địa bàn của chuột biến dị, có lẽ cuộc sống khốn khổ của Hoa Ly vẫn chưa kết thúc.

Nam Ca suy đoán không sai, một mèo Hoa Ly khó lòng chống lại cả đàn chuột, lại còn là chuột biến dị lớn hơn cả mèo, bị bắt nạt khá thảm, mỗi ngày đều chạy đông chạy tây, cuối cùng một ngày nọ, lúc Thư Thủy Thủy cầm cần câu nhỏ ngâm nga bài hát, đang định đẩy khay trái cây xuống nước thì Hoa Ly xuất hiện ở sau lưng Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy hoảng sợ, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống nước, có điều rất nhanh sau đó, Thư Thủy Thủy thấy rõ Hoa Ly ngậm một con cá béo mập ở trong miệng, lông trên người cũng ướt nhẹp.

Hoa Ly tiến tới hai bước, sau đó cúi đầu đặt con cá tới trước mặt Thư Thủy Thủy rồi lui về sau hai bước, mềm nhũn meo một tiếng.

Thư Thủy Thủy có chút ngơ ngác, trong mấy trăm năm chuột sinh của nó, đây là lần đầu tiên được mèo tặng cá.

Con cá tươi sống vẫn còn đang vẫy đuôi, có bọt nước bị hất văng lên mặt Thư Thủy Thủy, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run run, chỉ con cá hỏi: "Cho tao đấy hả?"

Mặc dù Hoa Ly vẫn chưa mở linh trí nhưng bản năng theo lợi tránh hại của động vật thì vẫn có, nó ngoan ngoãn meo một tiếng, sau đó xoay người chạy đi.

Thư Thủy Thủy nhìn con cá 'to lớn' khoảng chừng hai ba ký mà 'chiếc thuyền nhỏ' của mình không thể nào chứa nổi.

Hành vi tặng quà của Hoa Ly làm đám chuột biến dị cũng thu lại hành động, chỉ cần xác định Thư Thủy Thủy không bị mèo ăn tươi thì trong thung lũng có một con mèo cũng không thành vấn đề.

Tuy Hoa Ly nhượng bộ Thư Thủy Thủy, thế nhưng Hoa Ly kiêu ngạo vẫn thường tránh né Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao thì nó vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để làm bạn với một con mèo.

Con đường tình bạn của Hoa Ly và Thư Thủy Thủy gặp trắc trở làm Nam Phương sầu muốn chết. Dù sao thì ở trong căn cứ này, đối tượng tuyệt đối không được đắc tội chính là Thư Thủy Thủy.

Trong thung lũng là một mảnh tường hòa, đám chuột sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, chúng nó càng yêu thích cuộc sống trong rừng hơn, nơi đó làm chúng cảm thấy an toàn, nhất là trong rừng cũng có một phần lớn nằm trong đại trận bảo vệ của Thư Thủy Thủy, tuyết trắng trong rừng tan chảy, cây cối cũng bắt đầu nhú mầm non, có xu thế sinh trưởng cành non.

Theo rừng rậm hóa thành màu xanh biếc, thung lũng cũng bắt đầu xuất hiện màu xanh nhạt của lá cây, là cỏ xanh bắt đầu mọc mầm.

Lúc đoàn người Lưu Độ trèo đèo lội suối, vác theo đồ dùng đi tới bên ngoài thung lũng thì chính là nhìn thấy một căn cứ như một viên đá quý khảm trong núi tuyết.

Hồ nước xanh thẳm thậm chí mang theo chút màu xanh biếc, bãi cỏ xanh nhạt và đồng ruồng trồng trọt ngay ngắn chỉnh tề.

Thông như báo cáo trước đó, trên sườn núi đang tiến hành kế hoạch xây dựng hệ thống phát điện bằng sức gió, trên dãy núi, bão tuyết tàn sát bừa bãi, thế nhưng thiết bị phát điện bằng sức gió ở giữa sườn núi lại đang chậm rãi xoay tròn, không hề có dấu hiệu bị bão tuyết phá hủy.

"Anh! Anh xem kìa! Cả thung lũng một màu xanh lá cây! Là thật đó!" Lưu Độ giơ ống nhòm quan sát tình huống trong thung lũng: "Anh! Bọn họ thật sự mặc áo tay ngắn!"

Không cần Lưu Độ nói, Lưu Pha cũng thông qua ống nhòm nhìn thấy tình huống trong thung lũng, cho dù là Lưu Pha cũng không thể kiềm nén được cảm xúc kích động, lần này bọn họ không tới không, có lẽ ngoại trừ máy mô phỏng, bọn họ còn có thể trao đổi được thứ càng giá trị hơn!

Người điều tra chịu dẫn đường ở bên cạnh nhắc nhớ: "Trước đó bọn tôi đã dừng lại ở đây, thoạt nhìn chỉ cần xuống núi là tới được thung lũng kia, thế nhưng không biết vì sao, không quản đi thế nào cũng không thể tiến vào trong, có đôi khi còn quay ngược trở lại rất kỳ quái."

"Có thể là đổi được thứ gì đó từ máy mô phỏng." Lưu Pha cất ống nhòm, quyết định tự mình thử một lần.

Có điều không chờ bọn họ hành động, một con chuột biến dị to lớn đột nhiên xuất hiện, nhóm người theo bản năng giơ súng muốn tấn công, chỉ là con chuột biến dị kia lại giơ một lá cờ màu vàng, quơ quơ.

Nhóm người khu B: "..." Ý gì vậy?

Trình Khuyết vẫn không lên tiếng chỉ lá cờ: "Trên đó có chữ viết."

Nhóm người cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy được tám chữ trên lá cờ: Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!

Nhóm người: "..."

Kiểu hoan nghênh thực mới mẻ, Lưu Pha vẫn còn đang suy nghĩ xem có bẫy hay không, thế nhưng Lưu Độ bị tẩy não thấy chuột liền cảm thấy thân thiết đã đi theo mất rồi. Trình Khuyết theo sát phía sau, Lưu Pha cũng chỉ có thể đi theo.

Đi theo con chuột quẹo tám lần, mặc dù có hơi phức tạp nhưng con đường cũng không quá khó đi, động tác của con chuột rất linh hoạt, cũng rất thông minh biết chờ đợi đám người phía sau.

Một giờ sau, tiểu đội khu B đã tới được thung lũng, nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ mang theo khá nhiều đồ đạc.

Khi tới thung lũng thì con chuột kia cũng không thấy tăm hơi, thay vào đó là Nam Ca tao nhã chờ đợi.

Chuột dẫn đường cũng có, hiển nhiên sự có mặt của bọn họ sớm đã nằm trong dự đoán của căn cứ Cổ Lan Cốt, Lưu Pha tiến tới bắt tay với Nam Ca, hai người trò chuyện một hồi rồi mới theo Nam Ca tiến vào bên trong.

Dọc theo đường đi, Lưu Pha thân thiết cảm nhận được sự kỳ tích trong thung lũng này, không sai, là kỳ tích.

Sau khi tiến vào thung lũng, độ ấm rõ ràng tăng lên, không phải nóng rang mà là ấm áp thoải mái dễ chịu. Trạng thái tinh thần của người trong thung lũng rất tốt, hoàn toàn không giống như người đang cầu sinh ở tinh cầu Thương Chiến.

Hơn nữa người nơi này rất cường tráng, hình như không hề tồn tại vấn đề dinh dưỡng không đầy đủ. Ở tinh cầu Thương Chiến thiếu ăn thiếu mặc này, gần như mỗi người đều tồn tại vấn đề dinh dưỡng không đầy đủ.

Những người khác của khu B đi cùng cũng mất khống chế hết nhìn đông lại nhìn tây, ở khu B của bọn họ đã có thể tính là sống an nhàn sung sướng, thế nhưng so với nơi này, bọn họ cảm thấy mình giống như mấy tên nhà quê, ở phía xa có người đang chơi cờ, có đám người tụ tập chơi oẳn tù tì, tất nhiên, hấp dẫn ánh mắt nhất chính là có người đang làm việc trong ruộng.

"Nam Ca tiên sinh, chắc hẳn anh cũng biết mục đích của bọn tôi tới đây lần này, có điều ngoại trừ máy mô phỏng, còn thứ gì có thể để tôi mang đi không?" Cuối cùng Lưu Pha không nhịn nổi lên tiếng trước, anh biết hành vi như vậy là không thích hợp trong việc thương lượng mua bán, thế nhưng những gì nhìn thấy trong thung lũng này thật sự quá cám dỗ.

Nam Ca còn chưa mở miệng, Lưu Độ ở bên cạnh đã gấp gáp nhắc nhở: "Anh! Đừng quên Thủy Thủy đấy, nói thật thì tôi tới để đổi Thủy Thủy, ông ra giá đi."

Nam Ca nhìn thoáng qua Lưu Độ, quả nhiên giống như Dư Tẫn nói, có chút thiếu đánh.

"Nam Ca tiên sinh đừng khách sáo, em trai tôi đã thành em trai của Thư Thủy Thủy nhà mấy người rồi, nó không phải em trai ruột của tôi, nó là em trai ruột của Thư Thủy Thủy."

Nam Ca: "..."

Lưu Độ cũng có chút câm nín, ít nhiều gì cũng đàng hoàng một chút.

Nam Ca cười cười: "Lúc này chắc Thủy Thủy đang chăn thả, nếu Lưu Độ tiên sinh muốn gặp Thủy Thủy, chúng ta qua bên bãi cỏ là được."

Ánh mắt Lưu Pha sáng ngời: "Còn có cả bãi cỏ à?"

Nam Ca xua tay: "Đừng hiểu nhầm, chỉ là bãi cỏ tư nhân của Thủy Thủy thôi, dù sao thì nơi này cũng là băng thiên tuyết địa, gia súc cũng không dễ bắt."

Bãi cỏ tư nhân đã đủ hấp dẫn rồi, bước chân của Lưu Pha không khỏi tăng nhanh.

Người khu B đã được nhân viên tiếp đãi thu xếp, tuy bọn họ cũng rất muốn xem bãi cỏ, thế nhưng dù sao cũng là địa bàn của người khác, không dễ đi loạn.

Cuối cùng chỉ có Lưu Pha, Lưu Độ và Trình Khuyết được xem cái gọi là bãi cỏ tư nhân. Vượt qua khu lều vải náo nhiệt, đi về phía bờ hồ xinh đẹp, nơi đó có một cái lều vải đặc biệt bắt mắt.

Nhìn rõ chất liệu của lều vải, Lưu Pha không khỏi nheo mắt, xem ra em trai nhà anh nói có cả một ngọn núi máy mô phỏng là thật, chưa từng thấy ai có thể dùng vải dù của máy mô phỏng may thành một cái lều vải lớn tới vậy!

Lướt qua lều vải đi tới trước một khoảng, bọn họ nhìn thấy một bóng người ngồi trên cỏ, bóng lưng khá kiên cố dày rộng, không nhúc nhích nhìn phía trước.

"Lão đại." Nam Ca đi tới gần gọi một tiếng.

Cổ Lan Cốt quay đầu lại, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Trình Khuyết.

Trình Khuyết lộ ra nụ cười quen thuộc: "Lâu rồi không gặp."

Cổ Lan Cốt gật đầu, nhìn không ra cảm xúc: "Lâu rồi không gặp."

Trình Khuyết cũng không quá để ý, dù sao thì hắn cũng biết rõ, như vậy mới là hiện tượng bình thường.

Ánh mắt của Lưu Độ dừng vài giây trên người Cổ Lan Cốt, sau đó tầm mắt phóng ra xa, như nguyện thấy được Thư Thủy Thủy trên bãi cỏ xanh.

Ánh mắt của nhóm người cũng dời sang, khoảng hơn mười mét, Thư Thủy Thủy cầm một cái roi nhỏ trong tay, tựa hồ đang trông coi gì đó.

Đột nhiên một con châu chấu đập mạnh cánh, muốn bay đi.

Nhưng cục lông màu nâu ấm áp kia lại nhanh hơn, chiếc roi vung ra, cả con chuột giống như biết bay phóng tới chộp lấy châu chấu, sau đó vỗ vỗ đầu châu chấu, một lần nữa thu xếp cẩn thận, sau đó mới quay trở lại nơi ném roi khi nãy, nhặt chiếc roi nhỏ lên.

Lưu Pha: "..." Nếu không phải có chiếc roi nhỏ kia, anh thật sự không nhìn ra đang chăn thả. Đây chính là bãi cỏ tư nhân? !

"Thủy Thủy!" Đứa em trai ngu ngốc ở bên cạnh anh đã kích động quơ tay hò hét.

Thư Thủy Thủy nghe thấy động tĩnh nhìn sang, sau đó quơ móng vuốt chào hỏi Lưu Độ: "Cái bụng nhỏ ~" [Tiểu Đỗ Đỗ, đồng âm với chữ Độ]

Lưu Độ trợt chân một cái, suýt chút nữa ngã quỵ, nickname gì quỷ dị vậy?

Nam Ca cũng cảm thấy an ủi không ít, trong số nickname thần kỳ của Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng xuất hiện cái khó nghe nhất rồi.

Thư Thủy Thủy dùng tơ linh tàm trói chặt bốn con châu chấu còn sống lại, sau đó mới đi tới.

Lưu Độ đã từ bỏ chuyện nickname, ngồi xổm xuống nói: "Thủy Thủy, mới không gặp bao lâu mà nhóc gầy rồi..."

Thư Thủy Thủy nghi ngờ cúi đầu nhìn chính mình, vuốt vuốt lông tơ, lại vươn vuốt tới chỉ mặt mình: "Đâu có? Tui còn mập lên hơn 8g á."

"8g thì được bao nhiêu gam thịt đâu, Thủy Thủy tới căn cứ bọn tôi đi, chắc chắn một năm mập lên nửa ký." Lưu Độ nghĩ tới 8g hoàn toàn không phải vấn đề.

Thư Thủy Thủy cảm thấy mình không muốn làm con chuột sóc đầu tiên bị béo phì, kinh ngạc nói: "Đáng sợ như vậy hả?"

Lưu Độ: "..."

Nhìn Lưu Độ ngơ ngác, Dư Tẫn nhịn không được bật cười, không nên dùng suy đoán bình thường để phán đoán Thư Thủy Thủy, bởi vì bạn không có cách nào biết được Thư Thủy Thủy suy nghĩ cái gì.

Cổ Lan Cốt vốn khá bất mãn với hành vi dụ dỗ chuột của Lưu Độ, lúc này cũng nhịn không được nhếch khóe môi.

[hết 70]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro