hồi 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GƯƠNG CÔN LÔN ●­ THƯỚC ĐO THỜI GIAN

Đã tới Tân Trịnh, Lý Tư vén rèm xe lên, một tia nắng vàng kim hắt vào, chiếu lên mặt Hạo Nhiên.

Tử Tân dùng cánh tay che nắng cho Hạo Nhiên, nhưng Hạo Nhiên cũng đã tỉnh dậy, hỏi: “Vào thành chứ?”

Lý Tư mở to đôi mắt lấp đầy tơ máu, nói: “Có thể đi đường vòng, cũng có thể vào thành, vào thành thì bổ sung thức ăn nước uống, xem hai vị tính thế nào”

Dù là trưng cầu ý kiến của Hạo Nhiên và Tử Tân, nhưng Lý Tư đã ngụ ý hết sức rõ ràng.

Nước Hàn là trung tâm của Tần, Sở, Tề, đất hẹp người thưa, nếu qua thành Tân Trịnh mà không vào thì chẳng biết phải mất thêm bao lâu nữa mới tìm được thôn trang để mua thức ăn.

Tử Tân hơi trầm ngâm, bèn nói: “Hàn Phi ở trong thành à?”

Lý Tư nói: “Sư huynh tới Ngụy quốc mượn lương thực rồi”

Hạo Nhiên duỗi lưng một cái, nói: “Lấy gương Côn Lôn ra cho ta xem chút”

Lý Tư vội nói: “Vật này không thể dùng bậy được…” Còn chưa nói xong, gương Côn Lôn đã bị Hạo Nhiên lanh lẹ chộp qua.

Tử Tân cười nói: “Không sao đâu, thế gian này ai cũng sợ cổ khí cắn ngược, duy chỉ có hắn là không sợ”

Lý Tư nghi hoặc hỏi: “Lời này là sao?”

Tử Tân cười đáp: “Hắn là tổ tông của pháp bảo thiên hạ mà”

Hạo Nhiên liếc xéo Tử Tân một cái, thuận miệng chế nhạo: “Thần nào có tài đức gì, văn không hay, võ cũng chẳng xong, mài có chút mực mà cũng để bắn lên mặt người ta, làm sao so được với một thân khí thế vương bá của đại vương?” Trong lúc nói tiện tay xoa nhẹ lên mặt gương Côn Lôn.

Trong gương Côn Lôn chiếu ra một cảnh non xanh nước biếc, Hạo Nhiên hơi nhíu mày, nói: “Đây là đâu?”

Ánh mặt trời trải trên mặt gương, cảnh tượng huyền ảo, xuất hiện mái ngói, núi sông húc nhật nhảy nhót không ngừng trên nóc nhà.

Hạo Nhiên tức giận nói: “Thứ rách nát gì thế này, run giật cái gì, mau để cho người ta xem rõ chút coi”

Quang hoa trong gương chợt lóe rồi biến mất, hiện ra toàn cảnh thành Tân Trịnh, ba người đã hiểu, vẫn nên vào thành thôi.

Đang vào thời điểm xuân hạ giao mùa, ngoài thành đồng ruộng phì nhiêu ngàn dặm, đầy ắp nông dân bận rộn trồng trọt, Lý Tư giao ra lệnh bài ngoài thành Tân Trịnh, vệ binh thủ môn bèn thả mã xa vào thành.

Hạo Nhiên xốc rèm cửa nhìn ra ngoài, dòm ngó toàn cảnh thành Tân Trịnh, bên ngoài phòng ốc lớn nhỏ trong thành Tân Trịnh đều treo đầy mộc bài truy nã.

Hạo Nhiên lại hiếu kỳ nói: “Đống đổ nát bên đường kia có tác dụng gì?”

Lý Tư thuận theo ánh mắt Hạo Nhiên nhìn sang, đáp: “Đó là cày máy của Mặc gia”

Vài cái lồng gỗ như xe tù chất đống một chỗ, có binh lính lấy đuốc tới thiêu nó, khói đặc cuồn cuộn, cư dân trong thành đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hạo Nhiên nói: “Cày máy? Có thể tự động cày bừa, gieo trồng sao?”

Lý Tư gật gật đầu, nói: “Mặc gia và Pháp gia ta xưa nay có hiềm khích, lần này Hàn sư huynh chẳng thà tình nguyện hạ mình tới Ngụy quốc mượn lương chứ không chịu khuất phục Mặc gia”

Lát sau ba người vào thành, tìm một gian khách điếm nhỏ ngồi xuống, gọi rượu thịt tới, nghỉ ngơi qua loa, Lý Tư lại lấy tiền kêu lão bản khách điếm giúp mua vật dụng rồi sau đó mới tường tận kể chuyện về Mặc gia.

Tân Trịnh vốn không giàu có mấy, tuy là quốc đô, nhưng trong gian khách điếm nhỏ này lại vắng ngắt, sáng sớm lão bản khai trương quét bàn giường, trong góc chỉ có vài người trẻ tuổi quần áo mộc mạc ngồi đối diện uống rượu.

Tử Tân liếc nhìn sơ qua, phát hiện dị thường, nhưng không nhiều lời, chỉ ra hiệu cho Lý Tư nói về chuyện Hàn quốc.

Nguồn gốc của Mặc gia ở Hàn, nên cũng thuộc về Hàn, nơi sinh của thủy tổ Mặc Tử đã không thể tra xét được nữa, chưa từng được môn đồ ghi chép lại, chỉ biết sau khi hắn từ quan ở Tống quốc liền dẫn dắt đệ tử một đường bôn ba đến Hàn.

Năng lực của Mặc Tử cùng vị thần tượng* Công Thâu thời kỳ Xuân Thu bất phân cao thấp, thuật cơ quan và tượng nghệ trở thành lực lượng cường đại đủ để kháng cự lại các nước khác của Hàn quốc, thậm chí có khi còn bảo rằng: “Tất cả cường nỏ trên thiên hạ đều xuất xứ từ Hàn, duệ thiết ở Hàn đều xuất xứ từ Mặc” [*tượng là thợ thủ công, điêu khắc]

Đồ đệ đầu của Mặc Tử là Cầm Hoạt Ly nghiên cứu đạo “Công”, sau khi Mặc Tử tạ thế đã khơi mào nên trọng trách chấn hưng Mặc môn; còn đồ đệ thứ Phụ Tử Triệt thì thạo hiệp đạo, dùng kiếm là chính.

Đều do lão Mặc Tử hồ đồ, lúc xuôi tay về Tây cư nhiên không nói rõ ai có thể tiếp nhậm vị trí Cự tử, vì thế hai người Cầm Hoạt Ly và Phụ Tử Triệt vì tranh đoạt giáo ỷ chưởng môn Mặc gia mà phát động một trận đại quyết chiến oanh oanh liệt liệt ngoài thành Tân Trịnh.

Cầm Hoạt Ly dùng vô số cơ quan mộc thạch dốc toàn lực mà chiến, đối trận với Phụ Tử Triệt phi kiếm đầy trời, sau khi hăng say đấu ba ngày ba đêm, cuối cùng Phụ Tử Triệt đứt một cánh tay, bị đuổi về Hàn quốc, cả đời không được về Mặc môn nữa.

“Khoan khoan, Cự tử?” Hạo Nhiên nghi hoặc: “Cự tử là sao?”

Lý Tư đáp: “Cự tử chính là tượng trưng cho quyền lực tối cao của Mặc môn, Mặc thánh từng nói rõ, ai có thể giành được thánh khí Gương đo thì sẽ…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Gương Côn Lôn này biến thành thánh khí Mặc gia từ khi nào vậy?”

Tử Tân lười biếng bảo: “Không bằng ngươi nói Mặc gia, Pháp gia đấu sống đấu chết để làm gì đi”

Lý Tư mỉm cười nói: “Cũng không hoàn toàn vì chiếc gương thần này”

Đến khi Cầm Hoạt Ly rốt cuộc cũng đuổi được Phụ Tử Triệt đi, sau mấy chục năm an bài ổn thỏa cho môn đồ, uy danh Mặc gia như mặt trời ban trưa, đồng thời dùng “Hắc hỏa” làm nguồn, khua động các loại cơ quan, cung cấp sự thuận lợi cực lớn cho người Hàn.

Uy danh quá cao đương nhiên sẽ dẫn tới bất mãn và nghi kỵ của người cầm quyền, tướng quốc đương triều Thân Bất Hại vì muốn đàn áp uy thế của Mặc gia, nên âm thầm bồi dưỡng chúng thần Pháp gia, khi Thương Ưởng bị ngũ mã phanh thây ở Tần, môn đồ chạy trốn tứ tán, trong đó có một môn đồ mang gương Côn Lôn tới Hàn.

Pháp gia nắm chiếc gương Côn Lôn có thể biết trước tương lai trong tay, chẳng khác gì một món vũ khí sắc bén cực lợi hại, động một bước, biết mười biết, mấy năm sau bèn khai chi tán diệp ở Hàn quốc, dần dần lớn mạnh.

Truyền đến ngày hôm nay đã hơn trăm năm, kẻ thúc đẩy trận tranh đấu năm xưa: hai người Thân Bất Hại, Hàn Chiêu Hầu cũng tuyệt đối không ngờ rằng Pháp gia và Mặc gia lại trở thành thế cục thủy hỏa bất dung như vậy. Hàn Phi xuất thân từ vương thất Hàn, là một trong những công tử mà Hàn vương sủng ái nhất, sự thông minh tài trí của hắn đầu vào Pháp gia chẳng khác nào tạo thành một đả kích lớn đối với Mặc môn.

Tử Tân nói: “Hiệp lấy võ phạm cấm, Nho lấy văn loạn pháp”

Lý Tư vuốt cằm nói: “Đúng là một câu trong 《Ngũ đố*》 của sư huynh” [*năm loại mọt]

Tử Tân thấy Hạo Nhiên cái hiểu cái không, bèn cười giải thích: “Vì nâng đỡ Pháp gia, Hàn Phi đã soạn nên 《Ngũ đố》 , khuyến cáo quân vương thiên hạ muốn giữ vững địa vị của mình thì trước hết cần phải trừng trị năm loại người”

 Hạo Nhiên đã hiểu rõ hai câu nói kia, bật cười nói: “Nho gia và Mặc gia đương nhiên là đứng mũi chịu sào rồi”

Tử Tân gật đầu nói: “Không sai, hắn cho rằng, những kẻ này đều là đám sâu gạo ăn no rồi chờ chết, tỷ dụ như: người ngoại giao trong Tung Hoành gia* cùng kiểu với Nho sinh, hiệp khách, Tô Tần; hoạn ngự giả** cùng kiểu với Mao Toại, cũng chính là môn khách dựa vào quý tộc; còn có một loại người, gọi là dân công thương” [*Tung Hoành gia là một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc; ** chỉ những người sợ đi tòng quân]

Hạo Nhiên và Tử Tân nhìn nhau bật cười, trong lòng hiểu rõ nhau, đều minh bạch suy nghĩ của đối phương.

Nếu thật sự như Hàn Phi nói, thì Lã Bất Vi nhân huynh cũng là “dân công thương” rồi, rốt cuộc vẫn chạy không khỏi tình cảnh bị chém đầu, những luận điệu này ở Hàn quốc thì còn có tính khả thi, chứ ở sáu nước khác tuyệt đối không xài được.

Lý Tư mười phần thú vị nói: “Hiên Viên Thái phó quả thật là tài trí uyên bác, Lý Tư cam bái hạ phong”

Tử Tân khiêm tốn nói: “Bất quá là chút công phu đầu môi chót lưỡi thôi, chứ bàn về mấy thứ như cơ quan, Tử Tân dốt đặc cán mai. Còn Hạo Nhiên thì thông hiểu kỹ năng ngự kiếm, trên thực tế hiểu biết hơn Tử Tân nhiều lắm”

Tử Tân nháy mắt với Hạo Nhiên, rồi nhìn sang mấy người trong góc.

Hạo Nhiên đưa mắt liếc, thấy mấy người trẻ tuổi kia đều lộ vẻ bất an, có lẽ quá nửa là đệ tử Mặc môn bị Pháp gia bắt giết. Đang suy nghĩ phải làm sao để khiến họ mở miệng thì lại nghe một người trong đó nói: “Vừa rồi nghe nhân huynh đàm luận cao rộng, trong lòng kẻ hèn này hết sức ngưỡng mộ, chưa được thỉnh giáo cao tính đại danh?”

Tử Tân làm động tác “Thỉnh”, nam tử trẻ tuổi kia đứng dậy sải bước đi tới, tuy người khoác vải thô, hai chân trần trụi, đầu tóc dùng một cây trâm cỏ vấn lên, nhưng trong lời lẽ có phần hào hùng, hẳn là môn đồ Mặc gia chẳng sai.

“Tại hạ Thủy Giám, Cự tử Mặc gia đời thứ sáu. Hai môn cơ quan và phi kiếm của Mặc gia tách rời đã lâu”

Nam tử kia vân đạm phong khinh nói ra lời dạo đầu: “Vừa rồi nghe nói nơi này có người thông hiểu thuật ngự kiếm, chính là vị tiểu huynh đệ này?”

Lý Tư hơi trầm ngâm, cười nói: “Hóa ra là Thủy Giám huynh, Lý Tư trông nhầm, vậy cáo từ” Đang muốn tránh lui thì Thủy Giám lại nói: “Không sao, nơi này là do Mặc môn ta xây nên, vốn không nguy hiểm, đợi ta an bài là được”

Thủy Giám co ngón tay gõ lên nền gỗ, gõ liền ba tiếng, hơi ngừng lại rồi gõ tiếp ba tiếng nữa.

Nền khách điếm chấn động, Lý Tư nhất thời biến sắc, khay chén trên bàn ngã nghiêng leng keng, lát sau, mọi người ngồi vững, cư nhiên nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thấp xuống.

Mái hiên ven đường chậm rãi chìm xuống, khách điếm nơi góc đường không ngừng nâng cao, bốn cây cột gỗ gập duỗi thân thành hình chữ “Chi” (之) chống đỡ cho chân gỗ của tòa nhà, sải một bước xa mấy trượng, bước ra phố dài! [làm ta nhớ tới lâu đài di động của Howl quá]

Thủy Giám cười nói: “Muốn đi đâu? Đừng ngại để ta tiễn các vị một đoạn đường”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, biết trưởng môn Mặc gia trẻ tuổi này có chuyện muốn cầu cạnh, bèn không khách khí nữa, gọi Lý Tư tới nói: “Mang gương tới đây”

Lý Tư cũng hào phóng, biết có hai người Tử Tân và Hạo Nhiên ở đây, cho dù Thủy Giám có ý định đoạt gương cũng không dám đoạt, liền móc gương Côn Lôn từ trong ngực ra, đặt lên bàn.

Thủy Giám hơi kinh ngạc nói: “Gương đo?”

Hạo Nhiên vuốt cằm, cười nói: “Thế nào? Xoay đồng tiền đánh cược không, thua sẽ cho ngươi?”

Thủy Giám trêu ghẹo: “Ngươi có Gương đo trong tay, đánh cuộc kiểu gì ta cũng thua thôi, đừng có đùa cợt huynh đệ thế chứ” Ngụ ý rằng không có mấy hứng thú đối với thánh khí ai ai cũng muốn này.

Hạo Nhiên cười dùng bàn tay xoa ngang qua mặt kính, nói: “Thủy Giám huynh nhận ra nơi này không?”

Trong gương Côn Lôn chiếu ra cảnh sắc rừng núi, chính là màn mà mới vừa rồi ba người nhìn thấy được trên mã xa.

Thủy Giám nhìn một hồi liền biết nội tình trong đó, bèn phân phó lão bản khách điếm: “Bảo đám hài nhi lái tới Thủ Dương sơn, Hiên Viên điện”

Tử Tân và Hạo Nhiên đồng thời động dung, nói: “Nơi đó chính là Thủ Dương sơn?!”

Hạo Nhiên đàm luận về thuật ngự kiếm với Thủy Giám ở lầu một, Lý Tư ở lầu hai nghỉ ngơi, còn Hiên Viên Tử Tân thì cầm gương Côn Lôn trong tay, ngồi trên nóc khách điếm, lẳng lặng đưa mắt nhìn dãy núi nhấp nhô phía xa.

Cơ quan nhà khéo léo tuyệt vời, dùng bản vẽ thân truyền của Mặc Tử chế thành, tên gọi “Đạp nỏ”, bên ngoài bốn bức tường mắc vô số lợi nỏ, cường cung, càng kỳ dị hơn là cầu lăn móc lưới sắt, lộ vẻ là cơ quan cao cấp vào có thể công, lui có thể thủ.

Tòa nhà to lớn này dùng bốn cái chân gỗ để đi lại, khiển gió vù vù, chưa tới nửa ngày đã bỏ rơi Tân Trịnh lại tít đằng sau, giẫm đường mòn, vượt suối dài, tới bên bờ Hoàng Hà thì bước luôn vào trong nước, thuận theo nước sông cuồn cuộn xuôi dòng mà đi, lúc chìm lúc nổi trên mặt nước, trôi về phía hạ du.

Tia hồng quang cuối cùng của buổi hoàng hôn lướt qua, Tử Tân ngồi xếp bằng, nâng ngang gương Côn Lôn, mặt hướng về phía Hoàng Hà sóng lớn cuồn cuộn, mở hai mắt.

Hắn liếc nhìn mặt gương, đôi đồng tử kia như trăng sáng nơi giếng cổ, chậm rãi nói: “Cho ta đáp án”

Nhưng gương Côn Lôn tránh né vấn đề của hắn, trong gương quang hoa lưu chuyển, nhảy nhót, cuối cùng biến ảo đan xen ra vài cảnh tượng.

Bầu trời đỏ như lửa, vô số sao băng mang theo ánh lửa gào thét rơi ầm ầm xuống mặt đất, trên bầu trời mở to đôi mắt cự đại, bắn ra một luồng huyết quang rộng lớn, lao về phía Hạo Nhiên. Hạo Nhiên nâng ngang một thanh đại kiếm toàn thân kim sắc, thân kiếm vắt ngang khó khăn chống đỡ luồng hào quang kia.

Mấy giây sau, hết thảy đều tối lại.

Hạo Nhiên và một nam tử bạch y sóng vai đứng tại chỗ, Tử Tân xoay người rời đi, tiến vào trong bóng tối vô biên vô tận. Tia sáng thu hẹp, rồi lại tối xuống lần nữa.

“Đó là ai?” Tử Tân chỉ thấy được bóng lưng của bạch y nam tử, không khỏi nghi hoặc nói

Nhưng gương Côn Lôn không giải đáp nghi hoặc của hắn, cảnh tượng lại biến đổi.

Thiên địa hỗn độn một mảnh, Hạo Nhiên từ trên cao lao xuống, mang theo bạch quang không gì sánh được, đánh ra một quyền!

Trên mặt đất Tử Tân lấy một vật bằng ngọc thạch to cỡ nắm tay ra, một chưởng đẩy tới, chắn trước mặt!

Tử Tân hít sâu một hơi, nói: “Đây là chuyện tương lai sao? Tương lai khi nào?”

Gương Côn Lôn chợt lóe hào quang, Hạo Nhiên bọc bạch quang, Tử Tân cả người nở rộ kim quang, hai người đâm vào nhau, ngay sau đó ánh sáng đột nhiên giống như bị cắt đổi.

Giữa đồng hoang tĩnh mịch, một cơn gió thổi qua, phất bay góc áo của Hạo Nhiên, y lẳng lặng quỳ giữa bình nguyên, bị một thanh đại kiếm kim sắc xuyên thấu lồng ngực, một tay vẫn bảo trì tư thế nắm quyền.

Chuôi Hiên Viên kiếm chống đỡ thân thể y, Hạo Nhiên chầm chậm rũ đầu xuống.

Tử Tân nghi hoặc nói: “Đây chẳng phải là hai trận Đánh mất và Hư không sao, rốt cuộc là thế nào?”

Lúc tia sáng trong gương lại hiện lên, gió xuân khắp đồng, biển hoa vạn dặm, màu xanh biếc mênh mông vô bờ phủ kín thế gian, trong bụi cỏ lẳng lặng nằm một chiếc chuông ngọc bạch sắc lớn cỡ bàn tay và một thanh đại kiếm kim sắc.

Hết thảy đều tối sầm xuống.

“Đang xem gì vậy?” Hạo Nhiên cười nói, từ phía sau ôm cổ Tử Tân, kế tiếp thắc mắc: “Làm sao vậy? Cả người toàn mồ hôi lạnh?”

Tử Tân im lặng một hồi rồi nói: “Không có gì…Vừa rồi…Hạo Nhiên?”

Hạo Nhiên vô cùng nghi hoặc, nhìn Tử Tân chốc lát, cười nói: “Hôn quân, ngươi đang xem gì vậy?”

Tử Tân mờ mịt lắc lắc đầu, trong đầu toàn là cảnh tượng Hạo Nhiên bị Hiên Viên kiếm đâm thấu lồng ngực, quỳ trong bình nguyên, toàn thân hắn không ngừng run rẩy.

“Ta…Ta đang suy nghĩ sự việc” Tử Tân gắng sức khiến cho giọng nói của mình bình ổn, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói được.

Hắn thu hồi gương Côn Lôn, ôm Hạo Nhiên vào lòng, nói: “Thôi, tạm thời không thèm nghĩ tới nó nữa”

Tử Tân mỏi mệt khép hai mắt lại, yên tĩnh cùng Hạo Nhiên dựa sát vào nhau.

——————————————–

HÀNH TRÌNH THỦ DƯƠNG

Mấy tên đệ tử Mặc gia bên trong mật thất ngầm của khách điếm không tin tưởng mà đánh giá Hạo Nhiên và Tử Tân.

Thủy Giám dẫn hai người tới nơi trung tâm gần với cơ mật Mặc gia nhất, quả thật là mạo hiểm, nhưng nếu không làm như vậy thì không cách nào biểu thị sự tín nhiệm của hắn đối với Hạo Nhiên, đồng thời dùng tín nhiệm này để trao đổi càng nhiều tri thức hơn.

Một cái đỉnh đồng khổng lồ chứa đầy hắc hỏa quỷ dị, khi ngọn lửa dấy lên thì ánh sáng chung quanh đều tối xuống. Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đây chính là nguồn động lực khua động cơ quan của các ngươi sao?”

Thủy Giám hơi trầm ngâm rồi đáp: “Phải, binh khí cơ quan đều dùng hắc hỏa để khua động, như diều hâu máy, sư tử máy…; còn nông canh, binh nhung thì không dám tùy tiện tiêu hao nguồn hắc hỏa”

Hạo Nhiên tiến lên một bước, Thủy Giám biến sắc nói: “Đừng tới gần, tính công kích của hắc hỏa rất mạnh”

Nhưng dường như hắc hỏa vô cùng sợ hãi Hạo Nhiên, Hạo Nhiên vừa tiến lên một bước, ngọn lửa kia đã vô thanh vô tức yếu xuống, co thành một cụm.

Tử Tân trầm giọng nói: “Làm sao cam đoan mồi lửa không bị người khác lấy đi?”

Thủy Giám chỉ về phía chiếc đỉnh đồng xanh nở rộ hắc hỏa, đáp: “Trên đỉnh có khắc bí phù thượng cổ, một khi cơ quan tan rã, đỉnh đồng bị công kích, hắc hỏa sẽ rời khỏi đỉnh, trở về với ngọn nguồn hắc hỏa của Mặc môn”

Hạo Nhiên nghe vậy lập tức nhớ tới con diều hâu máy bị Tử Tân phá hủy giữa đồng hoang lúc trốn chạy khỏi Hàm Đan dạo trước, sau khi diều hâu máy bị hủy diệt quả thật có một đốm sáng đen bay lên bầu trời, có lẽ lời Thủy Giám nói không ngoa, lại hỏi: “Nguồn hắc hỏa? Hắc hỏa còn có ngọn nguồn nữa ư? Là một ngọn lửa như cơ thể mẹ ấy à? Ở đâu?”

Thủy Giám nói: “Sự việc liên quan tới bí mật của bản môn…Tiểu đệ thật sự không thể nói thêm được nữa”

Hạo Nhiên thấy mặt Thủy Giám lộ vẻ khó xử, đành phải gật gật đầu, vươn một tay ra ấn vào không khí, nói: “Đây rốt cuộc là nguồn năng lượng gì..Trước giờ chưa từng nghe qua”

Bỗng Tử Tân nói: “Nó là vật sống”

Hạo Nhiên tán thành nói: “Thứ đồ chơi này có tư tưởng”

Thủy Giám khụ một tiếng, nói: “Đây là thánh hỏa của bản môn, kính xin hai vị thận trọng trong lời nói một chút”

Hạo Nhiên hiểu ý cười cười, hướng sang ngọn hắc hỏa kia ôm quyền cúi người, hỏi chuyện này thực ra là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, đồng thời muốn tra xét xem nó có liên quan tới thần khí hay không, giờ thấy hắc hỏa cầm chắc chẳng liên quan gì tới mấy thần khí còn lại thì cũng đành cảm ơn Thủy Giám, xoay người rời khỏi mật thất.

Lúc này Thủy Giám mới lau mồ hôi lạnh, đi theo lên lầu.

Sau khi ba người ngồi vào vị trí, Hạo Nhiên lấy một tấm tơ cẩm ra, dùng ống sậy vẽ vẽ viết viết lên trên, nói: “Ta không biết thuật ngự kiếm của Phụ Tử Triệt, cũng chẳng biết lão nhân gia Mặc Tử tu luyện như thế nào, thuật ngự kiếm của ta là do Tam Thanh Đạo gia lưu truyền. Hỗn nguyên chân khí này tu luyện rất phiền phức, giờ chép cho ngươi một bản, để ngươi xem thử”

Thủy Giám hơi yên lòng, cười nói: “Vầy là tốt rồi, làm phiền Chung huynh đệ quá”

Tử Tân nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, giống như đang suy nghĩ về chuyện hắc hỏa, lúc này mới lên tiếng: “Nếu ta mà là cự tử của Mặc môn ngươi thì ta sẽ mang đống hắc hỏa này hủy hết ngay lập tức, tránh cho…”

Hạo Nhiên ngẩng đầu liếc Tử Tân một cái, mắng: “Đừng nói bậy bạ”

Thủy Giám cười cười, khoát tay ý bảo không sao, nói: “Thánh hỏa vốn là vật chết, chỉ xem coi vận dụng thế nào thôi. Nếu nhân tâm thiện, thì dùng nó cũng thiện”

Hiên Viên Tử Tân lại nói: “Cường nỏ khắp thiên hạ đều có xuất xứ từ Hàn, lợi thiết ở Hàn đều xuất xứ từ Mặc, dù không có hắc hỏa này Mặc gia các ngươi cũng vẫn sống được, cơ quan nhà, vật thiên công nhiều như thế ngược lại phải chịu sự sai khiến của Hàn vương, tội tình gì?”

 Thủy Giám uống hớp trà, than thở: “Hiên Viên huynh, thánh hỏa không phải đơn giản như ngươi nghĩ, muốn hủy là hủy đâu”

Lúc này Hạo Nhiên mới xen miệng vào thản nhiên nói: “Đã không thể tùy tiện phá hủy, vậy nó đâu phải vật chết, giờ đã trở thành vũ khí chi phối người chứ chẳng còn là người chi phối vũ khí nữa rồi”

Thủy Giám cười khổ không đáp, Tử Tân nói: “Thôi đi, hậu thế cũng không lưu truyền vật này, hẳn sẽ có một ngày bị hủy đi, đời người sống chưa tới trăm tuổi, cần gì phải lo chuyện ngàn vạn năm sau, làm hết trách nhiệm, nghe theo thiên mệnh là được”

Hạo Nhiên viết khẩu quyết ngự kiếm đạo hỗn nguyên xong, nói: “Khẩu quyết này được truyền từ người thứ ba trong Tam Thanh – Thông Thiên giáo chủ, hắn là sư tôn của ta, nếu chiếu theo nó tập luyện sẽ pha trộn với Đạo gia, hẳn Thủy Giám huynh đài cần phải chọn lựa”

Thủy Giám như nhặt được bảo vật nói: “Đương nhiên rồi” Xong nâng khẩu quyết kia cẩn thận cất kỹ.

Cứ thế qua vài ngày, nhà cơ quan đi ngày đêm không ngừng, cư nhiên đã tới dưới chân núi Thủ Dương, qua tiếp mấy canh giờ nữa là đã có thể trèo lên Hiên Viên điện giữa sườn núi rồi.

Hạo Nhiên và Tử Tân dù sao cũng rảnh rỗi, bèn ngồi trên nóc nhà ngắm cảnh núi non.

Thủy Giám có được khẩu quyết kia, đã sớm đọc thầm nhớ kỹ, lúc này lại nhấc cái hốc ngầm trên nền nhà lên đi thẳng vào mật thất.

“Các ngươi lên trước đi” Thủy Giám ra lệnh.

Mấy tên đệ tử Mặc gia trong mật thất cúi đầu rời đi, hốc ngầm phát ra tiếng đóng kín, Thủy Giám móc cuộn tơ từ trong ngực ra, cung kính bê nhích tới gần phía trước, dùng hai tay ném nó vào trong đỉnh.

Hắc hỏa cắn nuốt cuộn tơ, bùng lên ngọn lửa như vải rách, trong ngọn lửa cư nhiên có âm thanh truyền ra.

“Đây là đạo hỗn nguyên?!”

Thủy Giám cung kính nói: “Dạ”

Ngọn lửa nói tiếp: “Dường như có cùng nguồn gốc với thuật ngự kiếm của Mặc gia ta”

Thủy Giám nói: “Hạo Nhiên từng nói rõ là khẩu quyết chân khí của Đạo môn”

Hỏa diễm “Ừm” một tiếng, không bình luận gì thêm, lát sau, Thủy Giám lại nói: “Kiếm thuật và võ nghệ của Hiên Viên Tử Tân dường như rất mạnh, nhưng còn Hạo Nhiên thì bình thường thôi”

Ngọn lửa mỉa mai: “Ngươi biết cái gì? Nam tử kia chính là Đông Hoàng chuông chuyển thế, có thể đồ thần diệt tiên, phá vạn pháp, trảm thánh hiền, dù là ta cũng phải sợ hắn ba phần, việc này không thể để hắn biết”

Thủy Giám thầm rùng mình, ngọn lửa lại phân phó: “Đi đi, đưa hắn tới Thủ Dương sơn rồi ngươi lập tức trở về, không cần đón hắn xuống nữa”

Thủy Giám mấy lần muốn bẩm báo về “Chuyện hậu thế” mà Tử Tân nói, nhưng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng không dám mở miệng.

Nhà cơ quan leo núi hết sức xóc nảy, cảnh tượng nhảy lên nhún xuống kia y hệt như những gì đã nhìn thấy trong gương Côn Lôn dạo trước, không sai li nào.

Tử Tân nghiêng người qua gối lên đùi Hạo Nhiên, nhìn một hồi rồi nói: “Gương Côn Lôn quả nhiên thông thần”

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Nếu nghiêm túc truy cứu, có lẽ bản lĩnh của gương Côn Lôn còn lợi hại hơn cả hai chúng ta đấy…”

Bỗng Tử Tân nói: “Thật sự không thể thay đổi sao? Đông Hoàng đại nhân đã nói rõ, trở về chuyến này không được thay đổi lịch sử, vậy cái đồ bỏ hắc hỏa kia là sao?”

Hạo Nhiên lười biếng cười nói: “Lịch sử bất quá chỉ là một tiểu cô nương mặc người điểm trang mà thôi, hậu thế không nhắc tới không có nghĩa là nó chưa từng xuất hiện, chúng ta cũng đâu được nhắc tới trong lịch sử, đúng không?”

Tử Tân sầu lo: “Chính bởi vì vậy mới làm người ta sinh nghi, ba đời tiền triều, không bàn tới lúc Phong thần, Cô và ngươi về Chiến quốc một chuyến, sao trên sử hoàn toàn không ghi lại?”

Hạo Nhiên cười nói: “Phỏng chừng trong cuộc đốt sách chôn Nho đã bị tên đồ nhi ngoan ngoãn kia của ngươi vừa khéo đốt luôn rồi”

Tử Tân thở dài, Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Rốt cuộc gần đây ngươi làm sao vậy?”

Tử Tân cười nói: “Không có gì, nghĩ ngợi bâng quơ thôi, qua vài ngày nữa sắp xếp xong sẽ ổn”

Trong lúc nói chuyện nhà gỗ bỗng chấn động kịch liệt, ngừng lại.

Lý Tư hãy còn nhập nhèm buồn ngủ ra khỏi khách điếm, cùng Hạo Nhiên Tử Tân đứng trong rừng cây, hít một hơi không khí trong lành hoang dã.

Thủy Giám chắp tay nói: “Ta ở bên ngoài chờ, khi ba vị lên hết bậc thang, phía sau bệ đá chính là Hiên Viên điện”

Tử Tân chia tay Thủy Giám, rồi dẫn hai người đổ bộ lên núi Thủ Dương. Hạo Nhiên vốn có thể ngự kiếm, nhưng có tên phàm nhân Lý Tư ở đây nên không tiện đi trước, đành phải coi như du ngoạn ngắm cảnh bắt đầu leo lên mấy ngàn bậc thang đá kia.

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Lát nữa là xong việc rồi, Lý Tư huynh nhất định sẽ được ngon giấc”

Lý Tư chỉ cảm thấy thành công trong tầm mắt, rốt cuộc sắp thoát khỏi cảnh oan hồn quấy nhiễu hàng đêm rồi, tinh thần cũng tốt hơn không ít, như trút được gánh nặng nói: “Sau này Lý Tư nhất định sẽ không quên ân đức của Ti mặc và Thái phó”

Hạo Nhiên và Tử Tân cùng bật cười, Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Theo quan hàm thì phải là Thái phó trước rồi mới tới Ti mặc chứ”

Tử Tân nhịn không được cười nói: “Đều tại ngươi cỡi trên đầu Cô miết, ngay cả Lý Tư lão đệ cũng nhìn ra được”

Hạo Nhiên cười đu lên mình Tử Tân, bò lên lưng hắn, Tử Tân lắc lư cõng Hạo Nhiên chậm rãi đi theo sau Lý Tư.

Đang leo thì sau lưng có một bà lão tay khoác giỏ trúc, nhấc váy đi lên, nhịp bước vững vàng chẳng kém gì thanh niên.

“Yo, đầu năm nay ngay cả lão tổ tông Hoàng Đế cũng có người tới bái nữa” Hạo Nhiên nghiêng đầu ghé vào vai Tử Tân.

Tử Tân cười nói: “Không phải lão tổ tông khoái lo chuyện bao đồng nhất sao? Hữu cầu thì tất ứng thôi”

Hạo Nhiên cười đáp: “Cái gì cũng quản thì chẳng khác nào chả quản gì hết, lần trước lúc quyết chiến với Xi Vưu ta còn bị hắn đạp cho một cước…Tóm lại lần nào có liên quan tới lão tổ tông đều chẳng hay ho gì…”

Lý Tư nghe mà mù tịt, hoàn toàn không biết hai người nói cái gì, Tử Tân lại nói: “Nếu không nhờ lão tổ tông, hai chúng ta sẽ chẳng quen biết nhau trên chiến trường Trục Lộc”

Trong lòng Hạo Nhiên ấm áp, lẳng lặng nằm trên lưng Tử Tân, ôm lấy cổ hắn.

Nói tới đây, bà lão tóc bạc da mồi đã lướt qua ba người, nhíu mày liếc Tử Tân và Hạo Nhiên một cái.

Bà lão khàn khàn nói: “Vị cao to này, nhìn ngươi hẳn cũng là người hiểu chuyện, nhi tử ngươi sinh bệnh sao không lo uống thuốc, cứ lên bái thần kiểu này làm sao khỏi được”

Xong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thổn thức sao người ngu càng ngày càng đông thế, tiếp theo xách giỏ leo thẳng lên núi.

Trong giỏ còn có một con gà mái nhỏ kêu cục cục mấy tiếng.

“…”

Hạo Nhiên cười đến chảy nước mắt ào ào, Tử Tân thì nghiến răng nghiến lợi, mặt trướng đỏ bừng.

“Nhi tử…A há há há…” Hạo Nhiên cười muốn mất thở: “Nhi tử ngươi sinh bệnh sao không lo uống thuốc…Cứ lên bái thần…Há há há…”

“Chớ có sỉ nhục Cô” Tử Tân dở khóc dở cười nói: “Nhi tử cái gì! Cô có già tới vậy đâu!”

Hạo Nhiên vùng vẫy tuột xuống, còn chưa đứng vững thì Lý Tư lại kinh hô một tiếng, dọa hai người nhảy dựng. Chỉ thấy phía xa nhà cơ quan ầm ầm đứng dậy, men theo bình nguyên rời đi, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ.

“Thủy Giám đi rồi?” Hạo Nhiên giơ tay che nắng, nhìn xuống núi.

Tử Tân co rút khóe miệng, tức giận mắng: “Nói không giữ lời, đồ tiểu nhân!”

Hạo Nhiên khoát tay cười nói: “Kệ đi, biết đâu chừng do có việc gấp”

Ba người ngửa đầu nhìn lên Hiên Viên điện.

Tòa kiến trúc cổ xưa này hình như dùng đá tảng chất thành, không sơn không gỗ, cũng chẳng trang hoàng gì, trước điện sừng sững hai cây cột đá đỉnh thiên lập địa, bên trái khắc Bàn Cổ khai thiên, bên phải khắc Nữ Oa tạo người, cái đuôi Nữ Oa lại men theo đồ đằng gần mười trượng uốn lượn xuống, quấn quanh hết thân cột.

Hạo Nhiên gần như có thể khẳng định rằng, nơi mà gương Côn Lôn chỉ dẫn chính là chỗ này.

Y hỏi: “Đại vương thông thái biết tuốt ơi, giải thích cho thần nghe một tý đi, điện của lão tổ tông có lai lịch thế nào?”

Tử Tân ngẫm nghĩ, xuyên qua cửa cột đá, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem tại sao miếu của Hoàng Đế trên thế gian lại thưa thớt như vậy?”

Hạo Nhiên đáp: “Không biết”

Tử Tân nói: “Cô cũng chả biết”

“…”

Hạo Nhiên suýt nữa trượt té trên tảng đá phủ đầy rêu xanh.

Tử Tân cười nói: “Nghe nói bục đăng thiên ở núi Thủ Dương là nơi mà khi Hoàng Đế thành thánh đã bay lên trời”

“Tương truyền Thánh thiên thần long tới dẫn đường, khi đó Hoàng Đế đang phong thiện* ở núi Thủ Dương, phong thiện xong bèn cưỡi rồng bay đi, bề tôi của hắn Phong Bá, Võ Sư, Thương Hiệt, Linh Luân đã dựng nên ngôi điện này, lấy bục đăng thiên làm nền móng” [*là đại điển lớn bái tế thiên địa khi trời ban điềm lành hoặc thái bình thịnh thế của vua chúa thời phong kiến]

Lý Tư đưa ánh mắt dò xét lên trước điện Hiên Viên, nơi đó bao phủ một lớp sương mù bạch sắc, che khuất lối vào đại điện. Bỗng hắn nhìn thấy một con vật lông nhung từ ngoài điện chạy tới, thần tốc chui tọt vào trong lớp sương mù, nhịn không được kinh hô một tiếng, khiến Hạo Nhiên và Tử Tân không đề phòng bị dọa nhảy dựng.

Lý Tư nói: “Có con hồ ly”

Tử Tân nhíu mày nói: “Dã hồ trong núi vốn nhiều, có gì đáng ngạc nhiên chứ”

Hạo Nhiên nhắm mắt ngó lơ, hiếu kỳ nói: “Chỉ phong thiện thôi mà đã được lên trời à, vậy hiện tại đế vương gia hẳn nên ngươi tranh ta đoạt chạy hết lên đây phong thiện mới đúng, tại sao lại hương hỏa vắng vẻ thế này?”

Tử Tân mỉa mai: “Ai dám so sánh với hiền vương Cơ Hiên Viên vạn cổ chứ? Chỗ khác còn có thể phong thiện, chứ nơi này tuyệt đối không. Bằng không đợi chưa thấy thần long, ngược lại bị sét đánh lại chẳng phải oan uổng à?”

Hạo Nhiên hết sức thú vị nói: “Chỉ sợ xưa nay trong lòng đế vương đều cho rằng, mình cũng chẳng kém cạnh gì so với Cơ Hiên Viên ấy”

Tử Tân chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được nói: “Cũng có lý, nhân tâm vốn cuồng vọng, khi đó Cô cũng từng có ý niệm tới Thủ Dương sơn phong thiện…”

Hạo Nhiên vừa nghe lời này xong, không cách nào nhịn được nữa, cười ầm lên, lảo đa lảo đảo đi vào Hiên Viên điện.

Tử Tân tức giận mắng: “Nghĩ vậy thì có sao chứ?!”

Lý Tư nghe hiểu nửa khúc trước, nhưng hoàn toàn không hiểu nửa khúc sau, nói: “Hai vị đại nhân chờ chút!”

Hắn vội vã chạy lên, nhưng Hạo Nhiên và Tử Tân đã đi vào, màn sương kia chợt biến đổi, giống như thực thể, nhu lực ngăn cản lối đi, đẩy Lý Tư ra, khiến hắn ngã chỏng bốn vó lên trời.

—————————————–
C

Ố NHÂN CHI ĐIỆN

Hạo Nhiên tiến vào màn sương kia, chợt cảm thấy khác thường, vội quay đầu lại nhìn, không thấy Tử Tân đâu nữa!

Y lại quay đầu qua quan sát khắp bốn phía thần điện Hiên Viên, chỉ thấy xung quanh đặt vài cái bồn lửa lớn, đang vào giữa trưa, một tia nắng từ trên cửa sổ mái rọi xuống, chiếu lên người một nữ nhân đứng trước điện.

Đát Kỷ hai tay chống hông, trừng mắt hạnh nói: “Tới đây làm gì! Sao lại là ngươi!”

“…”

Bình sinh Hạo Nhiên sợ nhất chính là gặp phải nữ nhân này, nếu muốn làm rõ ngọn nguồn sâu xa từ xưa tới nay giữa hai người là ân hay là thù, thì chẳng biết phải nói đến năm nào tháng nào mới xong, bèn dở khóc dở cười bảo: “Ta cũng muốn hỏi, sao lại là ngươi!”

Đát Kỷ phì cười, nói: “Sao hai ngươi lại lên đây?”

Hạo Nhiên đảo mắt nhìn quanh, thấy một tấm bia đá, liền tựa vào đó ngồi xuống, nói: “Nếu biết trước ngươi thủ ở chỗ này thì ta đã không đến nỗi phải tìm kiếm khổ sở như vậy”

Hạo Nhiên chợt bừng tỉnh đại ngộ nói: “Người đụng phải lúc leo núi ban nãy chính là Vương quý nhân à? Bởi ta nói, đó giờ chỉ thấy mang gà nướng đi tế thần, ai lại xách gà sống đi chứ”

Đát Kỷ lười biếng ngồi lên thạch ỷ, nói: “Thức thời chút. Toàn đoán bậy đoán bạ, nói chuyện đứng đắn tí đi, đừng lấy lão nương ra làm trò tiêu khiển”

Hạo Nhiên đáp: “Đừng nhắc tới nữa, lão tổ tông và Đông Hoàng giao trở về tìm năm món thần khí còn lại, chỉ mới tìm được gương Côn Lôn…Lý Tư và Tử Tân đâu? Ngươi lừa bọn họ đi đâu rồi?”

Đát Kỷ thuận tay cuốn ống tay áo, một tấm thủy gương trải ra giữa điện, trong gương chính là Hiên Viên Tử Tân đang mờ mịt xông loạn khắp nơi.

“Mấy trăm năm nay ngươi tu hành, có được bao nhiêu là thứ tốt nhỉ”  Hạo Nhiên biết nữ nhân này chọc không được, đành phải thuận miệng vỗ mông ngựa, cười nói: “Thả Tử Tân ra đi”

Đát Kỷ lẳng lặng nhìn hình ảnh trong thủy gương, màn sương kia vây khốn Tử Tân, Tử Tân hốt hoảng ngó quanh, nhìn khẩu hình thì thấy hắn đúng là đang gọi Hạo Nhiên.

Đát Kỷ chậm rãi nói: “Trước giờ vẫn chỉ có một bộ dáng nhỉ. Vĩ trượng phu nhân cao mã đại, vứt bỏ vợ chạy theo một đứa con nít”

Hạo Nhiên tiếp lời: “Không phải ngươi cũng có mỗi một bộ dáng  từ trước tới nay đó sao”

Đát Kỷ bật cười, phất tay áo, hình ảnh lại thay đổi, xuất hiện cảnh tượng trước cửa Hiên Viên điện.

Lý Tư đang cẩn thận quan sát màn sương mù, không ngừng đưa tay ra sờ.

Đát Kỷ hỏi: “Người này là ai?”

Hạo Nhiên đem lai lịch của Lý Tư khai báo ra, Đát Kỷ nói: “Tạm thời mặc kệ hai tên đó đi, lát nữa nói sau”

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Mấy món pháp bảo đó ở đâu ra thế?”

Đát Kỷ đáp: “Lớp sương là Ngũ sắc thần quang, xin từ chỗ Hồng Cẩm, gương là Thiên đô thủy nguyệt, do Hỉ Mị lừa được lúc tới thăm đảo Bồng Lai dạo trước”

Hạo Nhiên nói: “Cũng đã năm sáu trăm năm rồi, sao ngươi không ra ngoài? Vẫn ngồi tu luyện ư”

Đát Kỷ dường như nhớ tới kiếp trước, xa xôi nói: “Thỉnh thoảng hạ sơn ăn vài bữa thịnh soạn, cũng chẳng biết đã là triều nào, lúc trước nghe nói đứa đồ nhi Chu Vũ vương kia của ngươi hình như mất rồi, lãnh thổ cũng bị chừng chục chư hầu cắt manh mún…”

Hạo Nhiên sởn gai óc: “Dù gì ngươi cũng đã là yêu quái thượng tiên cấp rồi, còn ăn thịt người làm chi!”

Đát Kỷ nhướng mày mắng: “Ăn thịt người rồi sao, con người cũng ăn gà ăn heo đó, lần trước ta thấy dưới chân núi chết một hơi mấy chục vạn, cả bầu trời đều bị oán hồn che tối đen, dù sao cô nãi nãi cũng đã ăn không dưới mấy chục vạn, bất quá chỉ đáng nhét kẻ răng thôi”

“Lại nói, cho dù ta ăn thịt người mỗi ngày, trừ bỏ mấy tên bạn già các ngươi, còn ai có đức hạnh quản được ta nữa?”

Hạo Nhiên nghe mà dở khóc dở cười, thầm nghĩ con hồ yêu này sống từ thời đại chiến phong thần tới giờ, đã tu luyện mấy ngàn năm đạo hạnh, ngay cả mấy kim tiên như Na Tra Quảng Thành Tử còn phải sợ nàng vài phần, quả thật chẳng thần tiên nào có thể quản được nàng.

Còn đại thần cấp thiên tôn như Tam Thanh Hoàng Đế, ai lại dư hơi đi quản một con yêu quái ăn thịt người?

Hạo Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Gương Côn Lôn chỉ ta tới đây, nghe nói Huỳnh Hoặc tinh chuyển thế, bị vây trong Hiên Viên điện đúng không?”

Đát Kỷ hơi trầm ngâm, nói: “Hơn trăm năm trước, Lão Quân cũng đã tới đây một chuyến, không biết trấn cái gì ở sau điện mà quỷ khí ngất trời, còn làm ra một cái huyết trì, mười năm rồi chúng ta chưa từng tiến vào đó lần nào”

Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Lão Quân từng tới Hiên Viên điện ư?”

Đát Kỷ thờ ơ đáp: “Hoàng Lão Hoàng Lão, Hoàng Đế và Lão Quân không phải cùng một giuộc sao, đều thuộc Đạo gia, thủ đoạn cũng đều kỳ quái, giả trư ăn cọp như nhau, qua giúp ta đấm lưng kể vài cố sự nào, lát nữa cho ngươi vào là được chứ gì”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, đành tiến tới gần sau lưng Đát Kỷ, nói: “Quý nhân và Hỉ Mị đâu?”

Bờ vai Đát Kỷ như tuyết, cổ trắng như mây, mỗi cái nhíu mày hay một nụ cười đều đều toát lên phong thái thiếu nữ động nhân vô cùng, đệ nhất mỹ nhân tự cổ này chế giễu: “Vẫn còn nhớ tới cái khay mực của ngươi, nên chẳng muốn gặp mặt” [*ai còn nhớ không, trong Ta cùng Đát Kỷ đoạt nam nhân chương 2 á, Vương quý nhân bị Hạo Nhiên cho ăn một cái khay mực vào đầu tèo luôn]

Hạo Nhiên bật cười, Đát Kỷ lại nói: “Hỉ Mị, thả đại vương ca ca ra đi!”

Tiểu nữ hài không biết ở đâu cười đáp lời, trong điện kêu vù vù, bạch quang lấp lóe, Tử Tân giận dữ rống: “Yêu quái phương nào_____”

Tử Tân quỳ một gối dưới đất, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Đát Kỷ lười biếng ngồi trên thạch ỷ, dựa vào tay vịn cười dài nói: “Sao hôm nay đại vương rảnh rỗi tới lật bài tử của thần thiếp vậy?”

Tử Tân xấu hổ vô cùng, dù hắn có phỏng đoán thế nào cũng trăm triệu không ngờ rằng tam yêu lại ở trong điện Hiên Viên.

Đang không biết phải đối đáp thế nào thì bạch quang lại lóe sáng, Lý Tư cũng bị tống vào điện.

Lý Tư nhìn sang Hạo Nhiên đang đấm lưng cho Đát Kỷ, tức khắc trố mắt nghẹn họng, lại nhìn sang Tử Tân.

Tử Tân lấy một tay vuốt vuốt mũi, mất tự nhiên nói: “Ờ thì, ngươi…ngươi thả Hạo Nhiên ra đi”

Hạo Nhiên cười nghiêng ngã, ý bảo không sao, Đát Kỷ mắng: “Thế nào, kêu Ti mặc nhà ngươi đấm lưng cho ta không được à?”

Tử Tân dở khóc dở cười, đành tiến lên tự tìm nơi ngồi xuống, nói: “Được, được, ngươi muốn sai bảo thế nào thì sai, Hỉ Mị đâu?”

Lý Tư thấy một nhà lớn nhỏ ôn chuyện với nhau, đứng nguyên tại chỗ cũng hết sức xấu hổ, nói: “Vậy…xưng hô thế nào? Thái hậu nương nương?”

Đát Kỷ chợt cười đến run rẩy cả người, nói với hắn: “Đưa gương cho ta xem xem”

Lý Tư tiến tới đặt gương Cô Lôn lên bàn, Đát Kỷ thờ ơ liếc hắn một cái, nói: “Ngươi mệt mỏi lắm hả, ngủ chút đi, lát nữa sẽ kêu ngươi dậy”

Ánh mắt Lý Tư mơ màng, mềm nhũn ngã xuống, nằm bên chân Đát Kỷ.

Đát Kỷ cũng không thèm nhìn tới gương Côn Lôn, tầm mắt dừng trên mặt Tử Tân.

Tử Tân đi tới trước, ngồi bên án, khoanh tay đánh giá Đát Kỷ chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, nói: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

Đát Kỷ nói: “Hơn bốn trăm năm, đại vương gầy đi rồi”

Tử Tân gật gật đầu, Hạo Nhiên ở sau lưng Đát Kỷ thấy mà buồn cười không thôi.

Tử Tân nói: “Lần này đợi chúng là làm xong chuyện, ngươi hãy theo chúng ta trở về?”

Đát Kỷ cười nói: “Quên đi, cái nơi đáng vứt kia của hai người, thần thiếp ở không quen”

Tử Tân hết sức xấu hổ, né tránh ánh mắt của Đát Kỷ, khụ một tiếng nói: “Cô trả…tự do cho ngươi, không cần phải xưng thần thiếp nữa”

Hạo Nhiên cười nói: “Nàng ta sắp nổi đóa rồi kìa, cái đồ ngốc không biết ăn nói nhà ngươi”

Đát Kỷ đang muốn phát tác, nhưng nghe Hạo Nhiên nói vậy bèn không ngừng cười to, Tử Tân đỏ mặt tới mang tai, miệng không biết rầm rì câu gì đó, đoán chừng là đang bảo “Hai ngươi cùng một giuộc”.

Đát Kỷ giả vờ giận nói: “Vầy đi, lát nữa làm xong việc rồi, thỉnh đại vương đi thong thả, thần thiếp không tiễn, để Ti mặc nhà ngươi ở lại khuê phòng trò chuyện cùng oán phụ ta đây là được…”

Tử Tân vừa nghe xong biến sắc, nhưng Hạo Nhiên đã cười phá lên, Tử Tân nói: “Chớ có chọc ghẹo Cô!”

Hạo Nhiên cười nói: “Chép một bản cố sự gì đó cho nàng đi, vương hậu nương nương ngày nào cũng rảnh rỗi, lật sách đọc cũng tốt”

Tử Tân rốt cuộc cũng tìm được lối thoát, “Ừm” một tiếng, lấy bút lông cừu trên án qua, nương theo ánh dương quang hắt xuống từ cửa sổ mái, kéo một miếng tơ lụa chấm mực bắt đầu viết.

Hạo Nhiên và Đát Kỷ im lặng chốc lát, cùng ngắm nhìn Tử Tân đang bị bao phủ trong ánh dương quang kia.

Mày Tử Tân như lợi kiếm, mái tóc dài đã sớm cắt ngắn từ dạo trở về thời hiện đại, trong ám thất ngược sáng được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng manh, hàng mi, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi ôn nhuận thập phần anh khí.

Cái loại tuấn lãng ấy khiến người ta không khỏi tán thưởng.

“Ngươi nên thường xuyên xuống núi dạo chơi, cả ngày thủ ở chỗ này, lão tổ tông cũng chẳng cho ngươi cái gì tốt, xuất thế còn không bằng nhập thế” Hạo Nhiên thờ ơ giúp Đát Kỷ bóp tay.

Đát Kỷ thở dài nói: “Đi đâu dạo? Tìm một gã nam nhân, chưa được vài năm thì đã chết rồi, bỏ lại ta một mình, không tìm thì ngột ngạt, chẳng bằng trò chuyện cùng hai tỷ muội Hỉ Mị Quý nhân, vậy mà lại thoải mái”

Đát Kỷ lại cười dài nói: “Công Minh cũng hay tới đây đòi cưới lão nương về làm vợ đấy”

Hạo Nhiên phì cười: “Ngươi gả không?”

Đáp Kỷ đáp: “Ba đứa muội tử của hắn như lang như sói, lão nương dở hơi mới đi chọc vào đám tiểu cô tiện nghi đó”

Ngay cả Tử Tân cũng bật cười, ba người cười một hồi thì Hạo Nhiên nói tiếp: “Lão Quân phân phó ngươi làm gì?”

Đát Kỷ ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phân phó gì cả, nghe nói cơ nghiệp của đồ nhi ngươi lụn bại, Lão Quân bèn hạ thế, chuyển sinh thành một gia hỏa tên lỗ gì gì đó…”

“Lý Nhĩ” Tử Tân hơi giật giật khóe miệng, cắt ngang nói.

Đát Kỷ “A” một tiếng, nói: “Đúng, Lý Nhĩ”

Hạo Nhiên cười muốn rút gân.

Đát Kỷ rủ rỉ: “Trước đó Lão Quân đã tới đây một lần rồi, tạo một cái hồ sau điện, chẳng biết dùng để làm gì, về sao nghe nói hắn cưỡi thanh ngưu tới Tần quốc, Tần quốc là gì, giờ còn không?”

Tử Tân nghiêm túc viết lên một mặt lụa, nét chữ cực nhỏ nắn nót ngay ngắn, chẳng hề xiêu vẹo, hắn cũng không ngẩng đầu, nói: “Còn, Cô thu một đứa đồ nhi, giờ nó chính là trữ quân của Tần vương”

Hạo Nhiên chợt kinh hô: “Lão Quân đến Tần rồi à? Sao không ghi chép lại?”

Tử Tân mỉa mai: “Lão Tử rời Hàm Cốc quan, không đi Tần thì biết đi đâu?”

Đáp Kỷ tiếp lời: “Không ghi thì không ghi, đâu phải chuyện gì lớn lao, giờ có ai biết hắn là Lão Quân đâu, cả ngày ngủ mơ mơ màng màng, chép quyển sách, nói một câu cũng chẳng mấy người hiểu được”

Tử Tân và Hạo Nhiên đều bật cười, Đát Kỷ lười biếng nói: “Thôi thôi thôi, lão nương vốn là một tục nhân, chữ còn chẳng biết hết nữa, chỉ cần nhìn hiểu thôi là được, đại vương đừng có chép bản đạo đức kinh kia cho ta đấy…”

Tử Tân cười nói: “Biết rồi, vốn cũng đâu định chép cho ngươi cái thứ cổ xưa đó”

Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời từ sáng chuyển sang tối, lại từ tối chuyển sang sáng, Tử Tân đã viết xong mấy cuộn lụa lớn, thở ra, nhu nhu cổ tay, nói: “Cho ngươi đấy”

Tử Tân cười nói: “Chữ của Cô đẹp không?”

Đát Kỷ nhìn một hồi, nói: “Tạm thời giữ làm kỷ niệm vậy, sáng mai kêu Hỉ Mị tới mới đóng đinh thành sách…” Nàng cũng không ngẩng đầu, nhặt bút lên gõ gõ vào tượng đồng phía sau ghế.

Tượng đồng kêu ù ù, nhường ra một cánh cửa tối đen, phía sau cửa là một bậc thềm, đèn đuốc hai bên thềm nháy mắt sáng lên.

Đát Kỷ nói: “Tự vào đi, bên trong có con đường, đi tới đầu cùng chính là huyết trì của Lão Quân”

Hạo Nhiên thở phào một cái, nói: “Cảm tạ”

Đát Kỷ ngoảnh lại cười nói: “Cám tạ cái gì, cứ bỏ tên này lại đây, lát nữa về hẳn dẫn đi, phàm nhân không thể tiến vào mật thất, thế này là đã châm chước lắm rồi”

Hạo Nhiên gật gật đầu, Tử Tân vừa đứng dậy thì hai chân tê dại, suýt nữa ngã oạch, Hạo Nhiên lấy gương Côn Lôn qua, để Tử Tân khoác vai mình, hai người đi vào bí đạo.

Hai người bước sâu bước cạn đi xuống bậc thang.

Tử Tân nói: “Về sau có thể mang các nàng…”

Tử Tân chỉ vừa đề cập tới là Hạo Nhiên đã hiểu ý ngay, đáp: “Ta không biết, thần khí có thể xuyên thời không, nhưng các nàng là sinh linh, chẳng biết sẽ qua bằng cách nào”

Tử Tân gật gật đầu, Hạo Nhiên ngừng bước.

Bọn họ đứng giữa một gian mật thất trống trải.

“Huyết trì…” Hạo Nhiên hít vào một hơi.

Tử Tân dở khóc dở cười: “Đây mà gọi là hồ hả?”

Thạch thất chỉ có một nửa, nửa kia giống như bị lợi nhận thần linh thượng cổ chém ngang eo, chỗ Hạo Nhiên và Tử Tân đang đứng giống như một hộp diêm quẹt nhỏ xíu.

Miệng hộp diêm quẹt hướng lên bầu trời tím sẫm, một đại dương màu đỏ sậm.

Huyết hải cuồn cuộn vô biên vô tận, giữa huyết hải thoắt ẩn thoắt hiện một đoàn sáng lơ lửng.

“Đây là không gian do pháp thuật của Lão Quân tạo nên” Hạo Nhiên kết luận.

Cả hai cùng nghĩ đến một chuyện, nếu đoàn sáng giữa huyết hải kia là trấn linh thạch, vậy linh hồn bị trấn giữ trong đại dương này hẳn phải là một con quái vật không lồ đỉnh thiên lập địa…

—————————————–

Quyển 1 – CÔN LÔN KÍNH – Hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#💙💚