4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dọn cơm lên bàn , Uông Trác Thành đã lấy ra một túi lớn đưa cho Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác ngạc nhiên , tên này bình thường chí choé với cậu như đúng rồi, hôm nay lại có nhã hứng tặng quà cho cậu .
- Cái này???
- Từ mai đã thành vệ sĩ của minh tinh Tiêu Chiến rồi , quà của cậu ! Mở ra xem đi !
Vương Nhất Bác nhận lấy túi quà , mở ra xem , không ngừng cảm thán :
- Wow Uông Trác Thành cậu tặng tớ nguyên set đồ mới nhất của Nike cơ , cả giày Airjordan tớ thích, hôm nay ăn nhầm cái gì vậy ?
-Có gì đâu , tớ biết cậu mong chờ ngày này lâu lắm rồi, tớ còn háo hức thay cậu ấy , cố làm thật tốt nhé , có khi , lại còn giới thiệu cho tớ chị Tiêu Sở ấy hihi !
- Thì ra là đã để ý chị ấy rồi ! Thế mà tớ còn tưởng cậu là quan tâm đến bạn bè !
Uông Trác Thành nhe răng cười hì hì :
- Ăn cơm , ăn cơm thôi!

Sáng sớm , cậu đã có mặt tại Tiêu Gia .Hôm nay Tiêu Chiến có lịch khai máy phim mới , cũng là ngày đầu tiên cậu đi làm . Nhanh chóng cất xe vào gara , cậu nhanh nhẹn bước lên phòng khách. Thấy Tiêu Chiến đã sửa soạn đồ đâu vào đấy , Vương Nhất Bác vô cùng áy náy :
- Vô cùng xin lỗi anh , có phải là tôi đến muộn không ?
Bác quản gia mỉm cười nhìn cậu , ôn tồn :
- Cậu không phải lo lắng , thiếu gia hôm nay nổi hứng muốn dậy sớm một chút . Cậu không đến muộn đâu , sớm hơn lịch đã xếp đó.
Nói rồi ông quay sang Tiêu Chiến kính cẩn :
- Mời thiếu gia vào dùng bữa sáng !
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đứng ngoài phòng khách đợi Tiêu Chiến ăn . Lúc này cậu mới có thời gian len lén nhìn Tiêu Chiến . Đúng là người cậu thích có khác , ăn cũng đáng yêu hết sức . Vương Nhất Bác vô thức nhếch môi cười, một việc mà bao năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay .
- Này, cậu cười gì vậy?
Đám vệ sĩ vỗ vai cậu, thắc mắc :
- Không có gì , mấy người hiểu làm sao được !
Vương Nhất Bác vội vã thu lại nụ cười , thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng thường có , đúng dáng dấp thường thấy của những người vệ sĩ .
Tiêu Chiến đã ăn xong , vươn vai mấy cái , ra hiệu cho trợ lí xách đồ và Vương Nhất Bác lên xe . Cậu nhanh chóng đi theo anh thì bác quản gia vội gọi cậu lại , đưa cho cậu một lọ thuốc nhỏ:
- Cái này Thiếu gia cho cậu đấy ?
- Cho cháu ?
Vương Nhất Bác còn chưa kịp hỏi tại sao thì lái xe đã giục cậu nhanh lên . Trên xe , Tiêu Chiến vẫn lạnh tanh , đeo airpods chăm chú nghe nhạc .Vương Nhất Bác ngồi ghế trước , chỉ len lén nhìn anh qua gương chiếu hậu . Tiêu Chiến kì thực còn chẳng để ý gì đến cậu , nhưng dù sao cậu vẫn thấy vui , vì bác quản gia đã nói , thuốc này là của anh cho . Đọc qua thì có vẻ đây là thuốc tan bầm tím nhanh , anh có phải cũng có chút lo lắng cho cậu không ?

Hôm nay Tiêu Chiến không đến công ty mà đến thẳng đoàn phim luôn. Các fan của anh đã tụ tập ở phim trường khá đông , ai cũng chen lấn xô đẩy để có thể gần Tiêu Chiến một chút . Tất nhiên nhiệm vụ lúc này của Vương Nhất Bác cùng với một người vệ sĩ nữa là đi sát Tiêu Chiến , mở đường để anh có thể đi vào phim trường . Có lẽ vì lần đầu tiên khá lóng ngóng nên anh vệ sĩ bên cạnh phải vội vã nhắc nhở cậu :
- Cậu Vương , ôm lấy thiếu gia , đưa cậu ấy vào trong nhanh chóng !
"Ôm", Vương Nhất Bác có chút bối rối . Nhưng cái ôm này các anh vệ sĩ vẫn thường dành để bảo vệ idol khi quá đông fan mà không kiểm soát được chứ không có ý nghĩa ngoại lệ nào cả , Vương Nhất Bác tự nhắc bản thân tỉnh lại , trưng ra bộ mặt nghiêm túc , nhanh chóng làm theo để đưa anh vào đoàn phim .
Cậu cứ nghĩ rằng sẽ bị anh hoặc vệ sĩ kia mắng vì tội luống cuống , bởi bình thường các công ty vệ sĩ sẽ dạy rất kĩ những quy tắc này, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng bảo :
- Một vài lần là quen , cứ nhìn theo cách anh Vĩ bảo vệ tôi ,quen rồi thì cậu đi cùng tôi là được !
Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, tự nhủ rằng phải cố gắng bảo vệ anh thật tốt . Vừa định cảm ơn anh vì tuýp thuốc thì một cô gái xinh đẹp đã chạy đến ôm cổ anh thật chặt , vui vẻ :
- Chiến ca , anh thật là đúng giờ nha !Đúng là định mệnh , không ngờ phim này lại được hợp tác với anh ! Chắc chắn sắp tới chúng ta lại chuẩn bị được xào couple với nhau rồi !
- Tiểu Cách , em thấy nhiệt độ chúng ta chưa đủ hot sao còn phải xài cách cũ rích đó !
- Chỉ cần là với anh , cũ cũng đâu có sao !
Tiểu Cách tinh nghịch nháy mắt với Tiêu Chiến , anh cũng vui vẻ đáp lại cô . Phải rồi , nghe nói họ là thanh mai trúc mã cơ mà , hợp nhau là chuyện bình thường , một người vệ sĩ như cậu có tư cách gì buồn hay xen vào đâu , chỉ cần được ở cạnh anh , bảo vệ anh thật tốt là được rồi .
Lúc này , Tiểu Cách mới để ý đến cậu , quay ra nhìn cậu một lượt rồi dò xét :
- Vệ sĩ mới của anh hả ? Sao trùm kín mít vậy ?
Bởi trên mặt cậu vẫn còn vết bầm do trận chiến hôm qua để lại , nên tạm thời vẫn nên che lại thì hơn .
- Do gương mặt tôi không đẹp, vẫn là không nên doạ tiểu thư!
- Ừ. Không sao ? Vậy anh có thể ra ngoài một chút được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với anh Chiến .
-Cậu ra ngoài đi ! - Tiêu Chiến nhìn cậu khẽ gật đầu
Tiêu Chiến đã nói thì bắt buộc cậu phải ra , mà không biết cô ta muốn đuổi cậu ra ngoài để làm chuyện gì với anh chứ . Họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ , có lẽ nào cũng chính là một cặp tình nhân chứ ? Dù đã dặn lòng không được quan tâm những chuyện này nhưng lòng Vương Nhất Bác cũng không khỏi lo lắng.
- Thiếu gia với cô Tiểu Cách đó có phải đang yêu nhau không ?
Cậu ấp úng ghé tai anh Vĩ hỏi .
-Còn phải nói , cậu không thấy đẹp đôi sao ? Họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ đó ? cô Tiểu Cách đẹp như thế , ai mà không thích, tôi cũng đợi ngày họ công khai lâu lắm rồi !
- Ra vậy , Vương Nhất Bác gật đầu ậm ừ!

Đợi anh quay xong cũng đến hơn 11 giờ , lúc này cả đoàn đều mệt nên sắc mặt anh cũng hơi khó coi . Vừa lên xe , cậu lấy trong túi ra một hộp cơm nóng hổi , đưa cho anh :
- Anh.. chắc quay phim từ sáng đến giờ cũng đói rồi.. tôi ... có chút đồ ăn ...
Tiêu Chiến nhìn lướt qua , tuy là rau thịt bình thường nhưng cũng khá hấp dẫn , vả lại anh lại đang rất đói .
Nhưng trước giờ anh không bao giờ có thói quen ăn đồ người lạ đưa , lại còn là những món ăn tầm thường như thế!
- Không ăn ! Cậu với anh Vĩ ăn đi !
Nói rồi quay ngoắt đi , lại đeo airpods vào nghe nhạc .
- Anh Vĩ ăn không?
- Tôi vừa tranh thủ ăn rồi , cậu ăn đi , thấy cậu đứng cả ngày hôm nay , chắc cũng rất đói .
- Vâng, vậy em không khách sáo nữa!
Nói rồi , Vương Nhất Bác cũng mở hộp cơm ra để ăn . Mùi thịt thơm phức ông vào mũi Tiêu Chiến . Lúc này Vương Nhất Bác đang đói nữa , nên ăn hết sức ngon lành. Tiêu Chiến hừ nhạt một cái , cố bật nhạc thật to rồi giả vờ nhắm mắt nghe nhạc , cố quên đi hộp cơm thịt đang bốc khói thơm nức kia , tự nhủ về nhà sẽ ăn mĩ vị ngon gấp tỉ lần , nhưng bụng anh lại phản đối anh kịch liệt, nó reo lên rồi . Vương Nhất Bác nghe thấy , vội gắp một miếng thịt dơ lên :
- Anh đừng cố nhịn nữa , có muốn thử chút không ?
- Tôi không ăn chung với người khác !
Vương Nhất Bác vội lật đầu đũa lên :
- Tôi đổi đầu đũa là được rồi đúng không? Bụng anh reo lên rồi!
Tiêu Chiến vội giật lấy đôi đũa trong tay cậu, đúng là khi người ta đói , ăn cơm trắng còn thấy ngon nữa nói gì là được ăn thịt . Tuy thấy nó rất ngon nhưng Tiêu Chiến vẫn chưng ra bộ mặt lạnh lùng , nhai một hồi lâu lại gắp thêm miếng nữa, lầm bầm :
-Đảo đầu đũa rồi tôi mới ăn đó nha!
Tiêu Chiến này, đói gần chết mà vẫn còn làm giá được .
- Thiếu gia?
- Hả?- Tiêu Chiến đang ăn ngon lành thấy Vương Nhất Bác gọi thì giật mình
- Cảm ơn anh đã cho tôi tuýp thuốc đó !
- Ơn huệ gì ! Tôi không muốn vệ sĩ của tôi chưng ra cái mặt đầy bầm tím như vậy ? Dù sao cũng là xuất hiện cùng với tôi!
Dù sao với cậu đó cũng là sự quan tâm của anh dành cho mình. Tiêu Chiến thì chẳng đê ý rằng trong chốc lát bản thân đã ăn sạch hộp cơm của Vương Nhất Bác !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro