56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Diệp thiếu gia , sức khoẻ cậu đang không được tốt , lại có nhã hứng đi dạo cùng tôi vậy ?
Tiêu Sở cười nhạt , chăm chú giúp Diệp Ngôn đẩy xe - Cậu đừng quên , chuyện tai nạn của em tôi cậu là đồng loã của cô ta , nói đi, rốt cuộc cậu muốn gì ?

Diệp Ngôn có chút chua chát trong lòng , ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của cậu ta lại khiến người ta có chút thương hại .
Diệp Ngôn khẽ thở dài :
- Nhân sinh đúng là như mộng , cứ chìm đắm , chật vật, đau khổ trong ái tình , trả thù , cuối cùng , chính bản thân mới là người đáng thương nhất !

- Diệp Ngôn , cậu là đang nói ai , cậu có thấy nực cười không? Sóng gió của gia đình tôi là ai gây ra , mẹ tôi, tôi và Chiến Chiến phải tổn thương hết lần này lần khác là vì ai ?

Tiêu Sở biết Diệp Ngôn nặng tình với Xài Tiểu
Cách , nhưng tất cả những gì cô ta gây ra , cô ta sẽ phải trả giá. Bây giờ Diệp Ngôn nói như vậy thì sao chứ , nếu tha thứ cho cô ta , mẹ cô sẽ vui vẻ như xưa sao ? Mắt của em trai cô có thể lành lặn được sao ?

Tiêu Sở tức giận toan bỏ đi, Diệp Ngôn lại cố gắng níu cô lại . Ánh mắt cậu ta thật sự rất buồn, có lẽ đã suy nghĩ rất lâu rồi :
- Tôi đã nghe chuyện về mắt của anh Chiến !
- Thì sao ?Tôi không rảnh để nói chuyện với cậu nữa !
- Chị Tiêu Sở , tôi biết chúng tôi đã làm sai , chúng tôi phải đền tội. Vì vậy tôi mới tìm chị , tôi thật sự muốn hiến giác mạc cho anh ấy .
- Cậu điên rồi ! Cậu cũng là một minh tinh . Hà cớ gì vì một người không đáng phải đánh đổi đi đôi mắt của mình như vậy . Cậu cũng biết, lấy giác mạc của một người còn sống là một việc vô cùng khó khăn. Cô ta đáng được bảo vệ như vậy sao ?
- Thật sự hôm nay cô ấy đã đến tìm giáo sư Hiên để xin hiến giác mạc cho anh Chiến. Nhưng chị hiểu mà, tôi rất yêu cô ấy !

- Vậy nên muốn thay nó đền tội sao ?
Tiêu Sở nhếch môi cười mỉa mai
- Chị muốn cười tôi cũng được , muốn đánh muốn mắng tôi cũng được. Nhưng tôi thật lòng muốn hiến tặng giác mạc cho anh ấy , chỉ cầu xin chị một điều , tha cho cô ấy một con đường , để cô ấy có thể làm lại từ đầu . Cô ấy thật sự biết bản thân cô ấy sai mà.

Tiêu Sở thật sự là một người dễ mềm lòng , nếu ở đây thêm một chút nữa , chắc chắn sẽ mủi lòng mất .
- Tôi sẽ không tha thứ cho mấy người đâu .
Tiêu Sở nói rồi vội vàng hất tay Diệp Ngôn xuống , không ngờ lại khiến Diệp Ngôn ngã nhào ra khỏi xe lăn . Vừa định đỡ cậu ta lên , Diệp Ngôn lại nắm chặt lấy bàn tay Tiêu Sở , run run quỳ xuống trước mặt cô .
- Cậu... cậu đừng làm vậy ... sức khoẻ cậu còn rất yếu , với lại trong khuôn viên bệnh viện còn có người , người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu .
Ánh mắt Diệp Ngôn đã đỏ hoe ngước lên nhìn Tiêu Sở . Ánh mắt này không phải của một người yếu đuối , mà ánh mắt của một kẻ bất lực , khi cậu ta không thể làm gì để bảo vệ được người cậu ta yêu nhất cả . Cậu ta đã nói đi nói lại khẳng định rất nhiều lần rồi, dù Xài Tiểu Cách có thế nào, cậu vẫn mãi đứng về phía của cô .
- Chị Tiêu Sở, tôi xin chị .
- Cậu đứng dậy đi rồi nói chuyện , cậu đừng làm tôi khó xử .
- Chị không đồng ý thì tôi sẽ không đứng lên .
Tiêu Sở bối rối một hồi , cuối cùng lại mềm lòng với cậu ta , vội đỡ cậu ta lên , nghiêm nghị :
- Đây là quyết định của cậu, đừng hối hận !
Được rồi! Tôi đồng ý với cậu. Để tôi đưa cậu về phòng .
- Cảm ơn chị . Nghìn lần cảm ơn chị . Tôi xin thề , sau khi tôi hiến giác mạc , cô ấy và tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa .
- Bảo trọng !
Tiêu Sở mệt mỏi trở về phòng bệnh của Tiêu Chiến , dù sao em trai cô cuối cùng cũng có giác mạc rồi, nó có thể nhìn thấy được thế giới tươi đẹp bên ngoài , có thể bắt đầu lại những thứ nó muốn , có lẽ sóng gió sẽ qua , và những vết thương lòng sẽ nguôi ngoai thôi .

- Mấy đứa , đây là bệnh viện chứ không phải nhà trẻ nha , mấy đứa quậy muốn tung cái bệnh viện của người ta rồi !
- A Sở chị đến rồi à?
- Ừ , chị mang đồ ăn đến cho mấy đứa đây! Tử Băng giúp chị dọn ra đi , chắc Chiến Chiến và Nhất Bác mấy ngày này ăn cháo khó nuốt lắm rồi !
- Chị đúng là tốt nhất . - Tiêu Chiến vui vẻ .
Tiêu Sở dịu dàng xoa xoa đầu Tiêu Chiến :
- Vài hôm nữa làm phẫu thuật xong, mắt em cũng lành lại , tranh thủ thời gian sau đó nghỉ ngơi đi , rồi quay lại với công việc sau .
- Chắc chắn là em muốn đi với Tử Băng rồi . - Tiêu Chiến cười trừ .
- Vậy để anh Vỹ với Nhất Bác đi với em đi , cũng là thưởng cho Nhất Bác một chuyến đi , em vất vả rồi .
- Vậy... em có thể rủ bạn em đi cùng chứ ?
Vương Nhất Bác lí nhí nhìn Uông Trác Thành .
- Được được chứ , càng đông càng vui ! - Ái Tử Băng vui vẻ hưởng ứng .
- Được rồi, mấy đứa ăn rồi nghỉ ngơi đi , chị về trước đây .
- Vâng ạ .

Tiêu Sở vừa về , khuôn mặt Uông Trác Thành lại hiện rõ lo lắng :
- Chẳng lẽ , chúng ta vẫn phải diễn kịch sao ?
- Dù sao bây giờ cũng chưa phải là lúc người nhà anh ấy có thể chấp nhận , vẫn cần phải đợi một thời gian , với lại, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra , nếu để phóng viên và fan biết mối quan hệ này, cũng không dễ dàng mà sống . - Ái Tử Băng từ từ phân tích.
- Anh Chiến , Nhất Bác , xin lỗi, lại là em không hiểu chuyện rồi !
- Không sao không sao ! Chúng ta đang vui vẻ mà . Dù sao đội hình bốn người này cũng rất ổn mà, làm sao có sơ hở gì chứ! - Tiêu Chiến vội xua tay .
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vui vẻ cũng bất giác cười theo . Cuối cùng mọi chuyện đã ổn rồi , dù trước mắt còn nhiều sóng gió, chỉ cần an tĩnh nắm tay anh thế này, nhất định cậu sẽ cùng anh vượt qua !

Giáo sư Hiên đã hẹn gặp Xài Tiểu Cách đến trước giờ phẫu thuật 3 tiếng để chuẩn bị, thế nhưng tuyệt nhiên không thấy Xài Tiểu Cách đâu cả , không hiểu sao vừa bất an cho Tiêu Chiến , ông lại nhẹ nhõm thay cho cô ta . Có lẽ nào , cô gái đó suy nghĩ lại rồi không? Thật khó có ai có thể hy sinh giác mạc của mình để dành tặng người khác cả .
- Ông nói đúng , cô ấy đổi ý rồi, cô ấy không muốn hiến nữa . Nhưng tôi thì có thể !
Diệp Ngôn lù lù bước vào phòng giáo sư Hiên đóng chặt cửa .
- Cậu nói sao ? 1 tuần này tôi là trò đùa của ba người sao ? Ba người xoay tôi như chong chóng , hết người này đến người kia cầu xin tôi , bây giờ đến cậu , cậu nói tôi phải làm sao đây ?

————
Thực ra ban đầu tôi muốn cho Nhất Bác hiến giác mạc thực sự , nghĩ đi nghĩ lại , để em bé hiến vẫn là tròn trịa nhất . Dù sao thì mn cũng không thích ngược nữa , nên dành chút ngọt ngào cho đôi trẻ. Nếu mn muốn ngược , tôi nghĩ chúng ta hẹn nhau ở "Sao trời biển khơi là người" nhé 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro