77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ dì Hiểu Thanh và Tiêu Sở còn tâm lý đến nỗi ăn xong một lát liền về ngay, Tiêu Sở cũng không bắt Tiêu Chiến về nhà nữa , lí do của hai người cũng vô cùng đơn giản , đó là muốn hai đứa được ở bên nhau nhiều hơn sao một thời gian dài xa cách như vậy .

Tiêu Chiến như một thói quen , lúc nào cũng trong tình trạng thiếu hơi Vương Nhất Bác , vừa chui lên giường đã quặp chặt lấy người cậu mà rúc rúc vào ngực cậu.

Vương Nhất Bác vui vẻ nhìn người trong lòng đang ngủ ngoan , trong lòng cũng ngập tràn một cỗ hạnh phúc . Ước gì có thể mặc kệ phong ba bão táp ngoài khung cửa kia mà cứ bình yên bên nhau thế này , thật tốt .

Hôm nay cũng khá mệt rồi, Vương Nhất Bác vừa định chợp mắt thì Lã Tử Du lại nhắn tin đến . Vương Nhất Bác khó chịu một hồi , cuối cùng chỉ trả lời :
"Anh có gửi nữa gửi mãi thì tôi cũng không quan tâm đâu !"

"Mày không quan tâm đến những bê bối này, nhưng mày nghĩ phóng viên khán giả không quan tâm sao ? Tiêu Chiến hot đến mức độ thế nào, chỉ cần tao tung những tấm hình này ra , mày nghĩ xem bọn chúng sẽ phản ứng thế nào. Vương Nhất Bác mày thử tưởng tượng sáng mai Tiêu Chiến thức dậy sẽ không còn bình yên nữa, thiếu gia của mày sẽ thế nào ?"

"Rốt cuộc là anh muốn gì ?"

" Làm một cuộc trao đổi đi , giờ mày đến Lã gia một chuyến , có lẽ tao sẽ suy nghĩ lại ."

"Nói được làm được !"

Lã Tử Du có lẽ sẽ không đem chuyện của Tiêu Chiến cho cánh phóng viên làm gì cả. Nhưng rảnh rỗi quá thì sinh nông nổi , mấy ngày nay hắn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp mặt liên tục , đã vậy Tiêu Chiến còn chọn bảo vệ cho cậu ta mà bỏ quên hắn , quên đi hắn cũng là một người bạn mà không khỏi tức giận. Hơn nữa Vương Nhất Bác đã đánh hắn ra sao, hạ nhục hắn thế nào, hắn tuyệt đối không thể nào quên , một tên thiếu gia vừa côn đồ hung hăng, lại hiếu thắng coi trời bằng vung, tuyệt đối không muốn tha cho kẻ dám làm nhục mình .

Vương Nhất Bác vô cùng nhạy cảm với hai từ " Tiêu Chiến" , đặc biệt càng không muốn ai làm tổn thương đến anh , cả đời tư lẫn sự nghiệp .

Vương Nhất Bác khẽ hôn lên trán Tiêu Chiến một cái , thay đồ rồi khẽ rời đi .

Vương Nhất Bác cũng nghĩ rằng, có lẽ Lã Tử Du vẫn không quên được mối hận cậu đã đánh hắn , nên muốn dùng chuyện của anh Chiến để dụ cậu đến . Ừ thì hắn muốn giải quyết thì cậu sẽ giúp hắn.

Theo địa chỉ Lã Tử Du gửi , cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đến được Lã gia . Vừa đến cổng đã được đích thân hắn ra tiếp đón .
- Theo tao !

Nói rồi Lã Tử Du khẽ nhếch môi một cái rồi quay người.

Nếu nhà thi đấu của Tiêu gia có vẻ đơn giản , không cầu kì thì nhà thi đấu của Lã gia lại vô cùng nhiều dụng cụ tập , nhẹ nhàng có , bạo lực cũng có , chắc hẳn Lã Tử Du đã bỏ không ít tâm tư để biến hắn thành cái bộ dạng tên côn đồ nửa mùa này, Vương Nhất Bác cười nhạt :
- Anh gọi tôi đến đây , là muốn tôi dạy võ cho à?
- Muốn đoán thì cứ đoán !
- Tôi không có thời gian đoán với anh , vào thẳng vấn đề chính đi . Anh gửi hình và tin nhắn doạ tôi, rốt cuộc là muốn gì ?
- Tao là muốn cái mạng chó của mày !

Vừa nói xong, người của Lã Tử Du vô cùng hung hăng lao đến mà đánh Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác đã đoán trước được , rốt cuộc Lã Tử Du muốn trả thù mình , cũng không lấy làm ngạc nhiên, những tên này có lẽ đều được Lã Tử Du tuyển chọn , thể lực hay kĩ năng đều vô cùng tốt , có điều Vương Nhất Bác cũng vô cùng tập trung và cẩn trọng .

Lã Tử Du khẽ dõi theo Vương Nhất Bác ,cứ cho là nó đánh đấm giỏi đi, nó cũng từng là vệ sĩ của Tiêu Gia cơ mà, qua được ải của Tiêu gia đâu phải đơn giản . Nhưng điểm yếu không bao giờ thay đổi của cậu ta lại chính là Tiêu Chiến , nhìn cái cách cậu ta dám vứt bỏ hết lòng tự trọng để quỳ trước mặt anh, hắn đã biết mối quan hệ của hai người không hề bình thường, huống hồ đợt này Tiêu Chiến còn chủ động đeo bám cậu như vậy.

Nhưng xui cho cậu ta , cậu ta lại dám khiến hắn mất mặt, người ta xin quỳ dưới chân hắn nhặt tiền còn chẳng có diễm phúc , cậu lại thẳng tay đánh hắn đến thổ huyết, khiến hắn mất danh dự thế này, hắn hận đến nỗi không thể một tay bóp nát Vương Nhất Bác ra.

Lã Tử Du cười lớn :
- Mày cứ thử đánh trả , vệ sĩ của tao bị thương một vết,tao liền đăng một bài, vệ sĩ của tao bị thương hai vết , tao liền đăng hai bài... mày cố thể hiện mày lợi hại hơn nữa, tao liền đăng hết những tấm hình đó , để xem dưới áp lực đó Tiêu Chiến của mày có sống nổi không ?

- Mày..?
Vương Nhất Bác vừa ngừng lại, đám vệ sĩ hùa nhau vào đánh cậu không thương tiếc . Từng cây gậy sắt to dài cảm tưởng vừa nện vào đã gãy rời cả xương cứ thế nện thẳng vào hai đầu gối, khiến Vương Nhất Bác không chịu được mà khuỵu gối xuống . Bọn chúng ra sức đánh đánh, đá , khiến người Vương Nhất Bác run lên từng đợt, đau đớn nằm co quắp dưới nền đất lạnh lẽo .

Lã Tử Du đắc ý nhìn Vương Nhất Bác , sau đó tiến lại gần , đôi chân đi giày tây nặng trịch siết chặt bàn tay cậu, giống cái cách mà lần trước cậu cũng làm nhục hắn như vậy mà hả hê :
- Sao ? Đau đớn sao ?  Mày cũng biết đau đớn sao ? Mày nghĩ mày giỏi sao ? Mày nghĩ ai mày cũng đánh được sao?  Đụng nhầm người rồi, mày làm tao đau một, tao sẽ trả lại gấp nghìn lần , bổn thiếu gia còn muốn lấy cả cái mạng chó của mày cơ . Nhưng không , dạo này bổn thiếu gia đang tu tâm tích đức , nên bây giờ nhé , chỉ cần mày chịu quỳ xuống trước mặt tao, xin thiếu gia tha cho, tao không những sẽ không đăng bài bôi xấu Tiêu Chiến lên, còn tha cho cái mạng chó của mày nữa .

- Quỳ ư ? Thật nực cười ?

Vương Nhất Bác run run đưa tay lên quệt vết máu trên miệng đi :
- Tao có chết cũng dư sức cho mày thêm một trận .

Nói rồi kéo chân hắn một cái , hắn không kịp trở tay ngã lăn xuống đất. Vương Nhất Bác vẫn còn sức mà lấy tay ghì chặt lên cổ hắn :
-  Mày dám đăng những thứ đó lên , tao sẽ giết mày.
- Thằng khốn... bỏ tao ra ...
Lã Tử Du ho sặc sụa , ngắc ngắc như gà bị cắt tiết :
- Bỏ ra , nếu không tao sẽ giết mày !
Vương Nhất Bác lại sợ những lời hắn doạ sao ?
- Vừa để mày đánh , là trả đủ cho mày rồi , còn tao nói rồi, đừng động đến Tiêu Chiến , nếu không tao sẽ Giết mày .

Nói rồi Vương Nhất Bác ra sức đấm thật mạnh vào mặt hắn , đến nỗi miệng ồng ộc ra toàn máu .

Vương Nhất Bác đẩy hắn qua một bên , lồm cồm bò dậy trong bộ dạng tơi tả , loạng choạng bước đi :
- Mày lớn rồi , đừng chơi trò trẻ con này nữa !

Nhưng hắn mặc kệ, thằng khốn này không những không quỳ mà còn dám đánh hắn thêm một làn nữa, hắn có thể để yên sao ?

Vương Nhất Bác vừa đi được vài bước , người của hắn lại hung hăng giữ cậu lại mà đánh . Vương Nhất Bác choáng váng , hình như đầu cậu chảy máu rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro