Chương 12: Cô Chu, phiền cô gửi cho tôi toàn bộ lịch trình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện của Chu Di Hân và Bách Hân Dư nhanh chóng kết thúc, cuối cùng nàng bị nghẹn, ôm ý nghĩ 'sao mình có thể bị mộng du' nằm xuống.

Nàng đặt xong đồng hồ báo thức, cũng không biết ngày mai lúc nào mới quay xong, Tiểu Phì ở nhà không ai chăm, Chu Di Hân quay đầu nhìn người nằm kế bên.

"Bách tổng."

Nàng suy nghĩ mở miệng.

Bách Hân Dư liếc nàng, ánh mắt mơ hồ có chút chờ mong.

"Có chuyện gì."

Chu Di Hân chui cả người vào trong chăn, chỉ lộ ra đầu, khuôn mặt trắng nõn, do dự nói: "Ngày mai tôi phải tiến vào đoàn phim, khả năng không thể chăm sóc Tiểu Phì."

Đôi mắt đang sáng của Bách Hân Dư trong nháy mắt lạnh hai phần: "Tôi sẽ sắp xếp."

"Ừm."

Chu Di Hân yên tâm tiếp tục nghiêng người ngủ, lúc sau, Bách Hân Dư cũng tắt đèn, căn phòng tối đen chỉ còn tiếng quần áo sột soạt.

Tiểu Phì vẫn ngáy khò khò, tối nay Bách Hân Dư làm nó tổn thương cực kì, vì thế mà cái mông trước sau như một quay vào Bách Hân Dư, cái đuôi thỉnh thoảng cố ý quét vào mặt cô. Bách Hân Dư cầm cái đuôi vừa quét tới, cảnh cáo vỗ mông nó, Tiểu Phì đứng dậy lảo đảo hướng về Chu Di Hân.

Ban đêm, ánh trăng chiếu vào, Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân quay lưng với nàng, không lý do nói một câu: "Cô không có gì muốn nói sao?"

Chu Di Hân nhanh chóng trả lời: "Sao á?"

Bách Hân Dư ngửi thấy mùi thơm không xa: "Cô..."

"Ngày mai cô gửi lịch trình cho tôi đi."

Chu Di Hân kinh ngạc nhíu mày, quay người, trong bóng tối nàng không rõ hỏi lại: "Tại sao?"

Bách Hân Dư ra vẻ cực kì nghiêm túc trả lời: "Để cho tôi còn sắp xếp được người chăm Tiểu Phì thuận lợi hơn."

Sau đó còn nói thêm: "Sao, không tiện à?"

Chu Di Hân: "Tiện."

Hàn khí quanh người Bách Hân Dư dịu đi, ngữ khí hòa hoãn: "Vậy được. Sáng, trưa, chiều tối đều gửi một lần đi."

Chu Di Hân: ...

Sau khi phát lệnh Bách Hân Dư cũng không nói thêm gì, Chu Di Hân xoay người, vẫn nằm nghiêng ngủ, liên tiếp mấy ngày chung chăn chung gối với cô, nàng đã thả lỏng hơn rồi.

Ít nhất không còn lúng túng khó ngủ như ban đầu.

Năm giờ sáng sớm mai nàng đã phải ở phim trường, Chu Di Hân không nghĩ lung tung nữa, hô hấp từ từ đều đặn.

Hai người một mèo cùng ngủ trên giường, trong phòng yên tĩnh, tràn ngập ấm áp.

Hôm sau trời còn chưa sáng, chuông báo thức mới kêu được hai tiếng Chu Di Hân với tay tắt đi, Tiểu Phì nhô đầu dậy, nhìn nàng một cái lại cúi đầu ngủ, Chu Di Hân cẩn thận vươn mình xuống giường, nhẹ nhàng đi dép, rón rén cầm quần áo hôm qua đã chuẩn bị sẵn đi xuống.

Chờ nàng đánh răng rửa mặt xong, phòng bếp đã có người.

Bách Hân Dư vẫn mặc áo ngủ, đeo tạp dề, tóc dài tùy ý buộc lên, hai tay nhanh nhẹn bận rộn. Chu Di Hân đứng ở cửa, có chút xấu hổ: "Xin lỗi, có phải quấy rầy đến giấc ngủ của chị, bằng không sau này nếu tôi đi quay thì ngủ ở phòng bên nhé?"

Bách Hân Dư bận rộn, quay đầu nhìn nàng: "Không quấy rầy."

Chu Di Hân: ...

Nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của cô, còn nói không quấy rầy?

Thật ra sau khi quen biết, nàng phát hiện Bách Hân Dư cũng không giống như bên ngoài đồn đãi, lạnh lùng vô tình, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay lợi ích.

Ngược lại, ở chung vài ngày nàng lại thấy Bách Hân Dư rất ấm áp.

Sẽ nấu cơm, chăm sóc Tiểu Phì, thậm chí đi ngủ cũng chuẩn mực, chưa bao giờ vượt ranh giới, rất tôn trọng nàng.

Tuy rằng sinh hoạt sau khi kết hôn và dự tính của nàng không giống nhau, nhưng trạng thái tương kính như tân này cũng tốt.

Ba năm tới nếu cứ sống như thế này, nàng làm được.

Bách Hân Dư chần trứng, rót cốc sữa bò, lại đặt hai lát bánh mì nóng vào đĩa, cô nhìn Chu Di Hân vẫn đứng tại chỗ, nói: "Ăn sáng đi này."

Chu Di Hân xua tay: "Không cần, lát nữa tôi tùy tiện ăn bánh mì là được rồi."

Bách Hân Dư thoáng liếc nàng, ánh mắt nổi lên hàn khí, mở môi mỏng: "Sao, cô Chu ăn sáng còn phải xem ai làm à?"

Đầu óc Chu Di Hân còn chưa kịp phản ứng: "Gì á?"

Bách Hân Dư đặt đồ ăn lên bàn, cúi đầu, sắc mặt thản nhiên: "Không có gì, ăn đi."

Nói xong cô đi vào phòng vệ sinh, Chu Di Hân đứng sau lưng cô yên lặng nhìn, cuối cùng ngồi vào bàn ăn, nhanh chóng ăn sáng.

Bốn rưỡi, Chu Di Hân chào Bách Hân Dư liền ra ngoài, nàng đi nhanh ra khỏi khu nhà, đứng ở vỉa hè chờ xe, Phó Thu dường như rất hưng phấn, vẫn chat trên WeChat.

Phó Thu: [Chị Chu chờ chút, chúng em sắp tới rồi.]

Chu Di Hân: [Ok]

Sáng sớm nhiệt độ thấp, gió lạnh thổi vào người, Chu Di Hân đã cố ý mặc áo gió nhưng vẫn không khỏi lạnh run lên.

Không bao lâu sau, xe đã đến.

Phó Thu vội vã mở cửa xe, cho Chu Di Hân đi vào, còn ân cần nói: "Chị Chu, sau này chị đừng đứng ngoài đường, vừa lạnh vừa không an toàn. Chị cho em tên khu nhà của chị, em đi vào tận nơi đón."

Chu Di Hân suy nghĩ một chút: "Không sao, chị thích sáng sớm đi bộ một chút."

Phó Thu ngẩng đầu nhìn quanh, khu nhà này tuy giá không phải cao nhất thành phố, nhưng là chỗ tốt, dựa núi cạnh sông, phong cảnh tươi đẹp, cho nên vừa mở bán đã bị mua sạch sẽ, lần trước đưa chị Chu về Phó Thu đã tò mò, còn tưởng là trước đây Chu Di Hân mua lại.

Sau đó từ chị Lâm mới biết tiền của chị Chu toàn bộ đều đem đi bồi thường hợp đồng rồi, Phó Thu không khỏi nghi hoặc.

Chỉ là chị Chu trả lời: Chị thuê.

Chỗ này còn có phòng cho thuê?

Thật sự khó tin.

Phó Thu không nhìn nữa, đóng lại cửa xe hỏi: "Chị Chu lạnh không?"

Điều hòa trong xe mở vừa phải, Chu Di Hân lắc đầu: "Không lạnh lắm."

Phó Thu là người hay nói, trên đường đi liên tục mở miệng, từ những chuyện linh tinh hàng ngày cho đến những chuyện kì dị, sau mỗi chuyện đều hỏi Chu Di Hân: "Chị Chu, chị thấy sao?"

Chu Di Hân chỉ thấy buồn ngủ.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi thoải mái đúng giờ trước đây bắt đầu phát huy tác dụng, hôm nay mới hơn bốn giờ đã tỉnh, lúc này còn ngồi trong xe ấm áp dễ chịu làm nàng nổi cơn buồn ngủ.

Phó Thu kể chuyện linh tinh xong, thấy Chu Di Hân dụi mắt mấy lần, nói: "Chị Chu, không thì chị ngủ chút đi, đến nơi em gọi."

Chu Di Hân trả lời: "Ừm."

Nàng ngủ một lúc liền đã đến trường quay.

Lúc xe dừng Chu Di Hân liền mở mắt, buộc tóc lên, Phó Thu mở cửa xe ra: "Chị Chu, xuống thôi."

"Ừm."

Phó Thu đỡ nàng xuống xe, trường quay có không ít người đang bận bịu.

Không lâu sau có một chiếc xe dừng sau nàng, sáng ra Tiêu Thừa đã đeo kính râm, quần áo thể dục hồng nhạt, gương mặt tuấn tú mang ý cười, chào hỏi mọi người.

Sau đó lần lượt mấy người diễn viên lớn tuổi làm khách mời đến, Cố Linh với Ngô Thanh không đến, hôm nay quay phim không có cảnh của họ.

Tiêu Thừa vừa chào hỏi Chu Di Hân xong liền bị trợ lý kéo đi trang điểm, Phó Thu cũng cùng nàng đi về hướng khác, nhân viên trang điểm đã chuẩn bị xong.

Cảnh hôm nay, Chu Di Hân đã tự diễn nhiều lần, nhưng cũng ba năm rồi không đóng phim, lại thêm chuyện trước kia, ánh mắt mọi người ở trường quay nhìn nàng đều có trào phúng, cũng không thiếu người công khai chỉ trỏ nàng.

Vì thế mà bị NG hai lần, đạo diễn Tôn vỗ vỗ vai nàng: "Đừng quá lo lắng."

Chu Di Hân gật gù, cúi đầu nghĩ rất lâu sau đó nhấc mày nói: "Bắt đầu được rồi."

Đạo diễn Tôn hỏi lại mọi người một lần rồi hô to: "Action!"

Bên trong hậu viện của điện Ninh An, văn võ bá quan đã ngồi, có người châu đầu ghé tai nói chuyện, có người thưởng thức màn múa của ca kỹ hoàng cung, thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng cười, không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Khi ai nấy đều đang tận hưởng bầu không khí vui vẻ này, giọng nói tả tướng đột nhiên cất cao, truyền vào tai mọi người.

Mặt hắn đầy uy nghiêm, ánh mắt hướng về phía thái tử: "Hạ quan chẳng qua cảm thấy, Hà đại nhân tham ô một khoản ngân lượng cứu trợ thiên tai khẳng định có điều khác lạ, thái tử điện hạ vội vã kết án như vậy, chẳng lẽ có nguyên do gì ư?"

Lời hắn vừa ra, triều thần liền sôi nổi nghị luận, sắc mặt thái tử cũng khó coi, đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt: "Tả tướng, lời này của ngươi là có ý gì?"

Tả tướng không nhanh không chậm đứng dậy, vẻ mặt trầm ổn: "Bẩm Hoàng thượng, theo vi thần điều tra, Hà đại nhân năm ngoái liên tục ra vào phủ thái tử, không ít bách tính đều tận mắt thấy điện hạ cùng Hà đại nhân ở Tụ Hiền lâu ăn uống vui vẻ, nay Hà đại nhân có chuyện, thái tử qua loa kết án, có phải không thích hợp?"

"Hoàng thượng, thái tử là trữ quân, càng cần phải tuân theo kỷ cương, nghiêm ngặt đúng với trách nhiệm cùng bổn phận, chuyện Hà đại nhân tham ô ngân lượng cứu trợ, vi thần thỉnh cầu tra lại án."

Bá quan đang ngồi ngay lập tức đứng ra một nửa, tất cả quỳ trên mặt đất: "Chúng thần xin hoàng thượng tra lại án."

Sắc mặt hoàng đế âm trầm, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, ngài biết tả tướng sớm không vừa mắt thái tử, mấy năm nay liên tiếp hãm hại thái tử, nhưng chuyện Hà đại nhân, nếu giao cho tả tướng tra lại, nhất định sẽ có hại cho thái tử.

Thế nhưng giờ khắc này, trăm quan ngồi đây, hắn cũng không thể công khai bênh vực con trai, chỉ dùng ánh mắt hi vọng nhìn hữu tướng. Hữu tướng cũng khó xử, Sở Thiên nhìn phụ thân bị làm khó dễ, không khỏi đứng lên.

Nàng mặc váy hồng nhạt, tóc dài tung tung bay, trên đầu cài hai cây trâm, hoa tai vàng rũ xuống cần cổ trắng ngần, thêm phần duyên dáng.

Sở Thiên đứng dậy, bình tĩnh nói: "Bệ hạ, thần nữ có mấy câu không biết nên nói hay không."

Trong triều có ai không biết hoàng thượng yêu thích thiên kim phủ hữu tướng, nàng vừa dứt lời, hoàng thượng liền gật gù: "Thiên Thiên không cần câu nệ, cứ nói đi."

Khóe môi Sở Thiên vẽ ra ý cười: "Tạ bệ hạ."

Nàng đi về trước hai bước, hữu tướng căng thẳng kéo tay áo nàng, bị nàng nhẹ nhàng đè xuống.

Sở Thiên đứng cạnh tả tướng, nghiêng đầu nhìn hắn lão nhân gia, đôi môi khẽ mở: "Tiểu nữ có mấy vấn đề muốn hỏi tả tướng đại nhân."

Tả tướng hừ mũi, tỏ ra xem thường nàng.

Sở Thiên không để ý thái độ của hắn, nói thẳng: "Xin hỏi tả tướng, Hà đại nhân là do ai tiến cử với hoàng thượng?"

"Là tả tướng đại nhân."

"Là ai ba năm trước mấy lần chống đối hoàng thượng, xin miễn tội chết cho Hà đại nhân?"

"Vẫn là tả tướng đại nhân."

Nét mặt già nua của tả tướng có chút không nhịn được, hầm hừ quát: "Bản quan sao biết được hắn là kẻ vô liêm sỉ như thế!"

Sở Thiên cười khẽ, tầm mắt xuyên qua hắn quét quanh bá quan, rõ ràng chỉ là một tiểu thư, nhưng khí thế trong đôi mắt sáng khiến mọi người câm như hến, trong điện đông người im lặng như tờ.

Sở Thiên tiếp tục nói: "Hoàng thượng giao chuyện tham ô của Hà đại nhân cho thái tử điện hạ xử lý, nhưng tả tướng đại nhân lại lén lút điều tra, đây rốt cuộc là ngài không tin tưởng thái tử điện hạ."

"Hay là không tin tưởng bệ hạ?"

Ngôn từ sắc bén, thẳng thắn dứt khoát.

"Tả tướng đại nhân lén lút điều tra, là bất trung với hoàng thượng! Không có chứng cứ đã vu tội cho thái tử, đây là bất nghĩa với thái tử! Tả tướng đại nhân, vừa bất trung vừa bất nghĩa, đây là như thế nào?"

Trăm quan yên tĩnh, những người vừa rồi vì tả tướng cầu xin hai mặt nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Mặt Tả tướng đỏ lên: "Bản quan làm thế...Bản quan đây là vì hoàng thượng! Bản quan lo sợ hoàng thượng bị lừa!"

Sở Thiên hờ hững cười: "Thần nữ tin tưởng sự thánh minh của bệ hạ, người sẽ tự có quyết định."

Tả tướng bị nàng phản bác mặt tối sầm, hai tay nắm thành quyền, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên như muốn giết người.

Sở Thiên đứng trong điện, bễ nghễ quần thần, mặt mày sắc bén mắt gặp ánh mắt Lâm Lương ở phía xa thoáng chốc mọi vẻ uy nghiêm tan đi, hóa thành mềm mại.

Đây là chuyện đầu tiên nàng làm vì con đường tiến thân trong triều của Lâm Lương.

Hoàng đế vì chuyện này vừa không muốn ra vẻ che chở thái tử, cũng vừa muốn tỏ vẻ tôn trọng tả tướng, ngài vẫn quyết định tra lại án, hữu tướng ngay lập tức đề cử cho Lâm Lương đảm nhiệm trọng trách, hoàng đế phê chuẩn.

Lúc Sở Thiên và Lâm Lương song song đứng nhìn nhau mỉm cười thì đạo diễn Tôm hô: "Cut!" Cảnh này rốt cuộc quay xong.

Khổng Hi Nhan thở hắt ra, Phó Thu lập tức đi đến, ánh mắt sáng ngời: "Chị Chu, chị quá đẹp rồi. Cảnh vừa rồi chị phong độ đến mức làm em không rời mắt được!"

Phó Thu nói quá lên: "Em quyết định, sau này không theo dõi nam thần nào cả! Nhìn chị đủ rồi!"

Chu Di Hân cười khẽ, lắc đầu không nói gì, nàng về vị trí ngồi nghỉ, chờ đến cảnh tiếp theo.

Vừa cầm điện thoại lên liền nghe tiếng điện thoại kêu tít tít, nàng mở ra xem, mục tin nhắn Weibo bị người qua đường khủng bố, tất cả đều là mắng chửi.

Nàng có chút mờ mịt, nhấn vào xem.

-- Đồ tiểu tam không biết xấu hổ! Cướp đàm ông chưa đủ còn dám cướp vai diễn, thật không biết xấu hổ!

-- Kỹ nữ thì chỉ ở cùng với chó được thôi, thiên trường địa cửu ở cùng chó má!

-- Mời cô cút khỏi showbiz!

Từng cái đều là lên án, Chu Di Hân cụp mắt không hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền nghe đến Phó Thu đang cầm điện thoại thầm mắng: "Quách Nhất Tích điên rồi sao!!!"

"Sao vậy?"

Phó Thu đưa điện thoại cho Chu Di Hân.

Quách Nhất Tích vừa mới đăng Weibo.

~ Ngẫm lại cuộc sống có đôi lúc thật kì diệu, rõ ràng đã chắc chắn rồi nhưng một mực có người ngang ngược chen chân vào, vậy nên, người tử tế vĩnh viễn bị bắt nạt. ~

Chu Di Hân ánh mắt đanh lại, lạnh lùng đưa di động trả Phó Thu.

Phó Thu lo lắng nhìn nàng: "Chị Chu..."

"Chị không sao hết."

Phó Thu gãi đầu, thở dài. --------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro