Chương 120: Cả đời đều là em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ ăn trưa, Chu Di Hân ôm Tiểu Phì nằm trên ghế sofa, Tiểu Phì nằm bên cạnh nàng, ngửa bụng lên ngáy ngủ, thỉnh thoảng dụi lòng bàn tay Chu Di Hân muốn được xoa xoa, Chu Di Hân cúi đầu nhìn nó, khóe môi cong lên, nàng vuốt lông trắng của Tiểu Phì lại xoa xoa cái bụng, đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại.

Chu Di Hân không nhịn được nữa, cúi đầu vùi mặt vào bụng Tiểu Phì hít một hơi, sau đó thỏa mãn ngẩng đầu lên.

Bách Hân Dư nhìn vẻ mặt nàng liền cười khẽ: "Cảm giác thế nào?"

Chu Di Hân sờ bụng Tiểu Phì nói: "Rất nhiều thịt, rất thoải mái."

Bách Hân Dư cầm hai chén trà đi đến ngồi cạnh nàng, đặt chén lên khay trà, cũng tiện tay xoa xoa Tiểu Phì, cong miệng cười: "Em thích nhất chỗ nào của Tiểu Phì?"

Chu Di Hân không chút suy nghĩ chỉ tay vào cái bụng mập mạp kia nói: "Chỗ này nè."

Mỗi lần hít vào khiến nàng rất thỏa mãn.

Ánh mắt Bách Hân Dư nhìn theo tay nàng: "Vì nhiều thịt à?"

Chu Di Hân suy nghĩ một chút, gật đầu tán thành với ý kiến của Bách Hân Dư.

Tiểu Phì nằm trong tay hai người không vui "meo" một tiếng, nó quay đầu ngoạm vào ngón tay Chu Di Hân, cũng không dùng lực, chỉ là lấy răng gặm gặm ngón tay, Chu Di Hân định bế nó lên thì thấy đầu Bách Hân Dư ghé vào lòng nàng.

Nàng đành dựa lưng vào ghế, trước ngực phát ra giọng của Bách Hân Dư: "Chị cũng thích nơi nhiều thịt."

Chu Di Hân ban đầu nghe không hiểu rõ lắm, sau đó thì cắn môi đẩy Bách Hân Dư ra, gò má ửng đỏ, ánh mắt như nước mùa thu.

Bách Hân Dư thấy vậy chỉ ngước mắt, cũng hôn một chút lên môi nàng, sau đó buông ra hỏi: "Sao hôm nay thế nào lại đến công ty rồi?"

Chu Di Hân cười cười: "Nhớ chị thì đến thôi."

Sườn mặt căng thẳng của Bách Hân Dư dãn ra, giọng nói dịu dàng: "Thật sao? Chứ không phải vì em ghen?"

Chu Di Hân nghiêm mặt: "Ghen? Chị nghĩ hay nhờ!"

Bách Hân Dư mím môi cười, Tiểu Phì đúng lúc nhảy đến trên người Chu Di Hân, kẹt nữa hai người, nó ngẩng đầu đối diện với Bách Hân Dư: "Meo~"

Chu Di Hân vuốt lông nó hỏi: "Tiểu Phì nói gì thế."

Bách Hân Dư đặt Tiểu Phì xuống một bên, bế Chu Di Hân vào phòng nghỉ, cô mở miệng nói: "Tiểu Phì bảo là, rõ ràng em ghen."

Chu Di Hân: ...

Phòng nghỉ liền nằm trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, cũng không quá lớn, có một cái giường và một chiếc tủ, bên trong có treo vài bộ quần áo. Bách Hân Dư đặt Chu Di Hân xuống giường, lại nhấc Tiểu Phì đi theo sau lên đặt vào lòng nàng nói: "Em nghỉ đi nhé."

Chu Di Hân thấy cô muốn đi liền kéo lại: "Chị không nằm nghỉ à?"

Bách Hân Dư cúi đầu nhìn ngón tay xinh đẹp của nàng: "Phu nhân là đang mời chị sao? Vậy chị liền..."

Chu Di Hân lập tức buông tay, ôm Tiểu Phì quay lưng với Bách Hân Dư, cáu giận nói: "Chị mau ra ngoài đi!"

Bách Hân Dư không nói nữa, chỉ là nhìn chằm chằm lưng nàng, mặt mày dãn ra, ánh mắt quyến luyến.

Chu Di Hân trước sau như một vẫn quay lưng, Bách Hân Dư nhìn nhìn rồi bước đến hai bước, ngồi xuống mép giường, vươn tay sờ sờ gò má nàng: "Em rất để ý quan hệ giữa chị và Từ Sở Văn sao?"

"Em mới không thèm để ý."

Giọng Chu Di Hân buồn buồn từ một bên gối truyền đến. Tiểu Phì ngoan ngoãn co lại thành một cục nằm trong lòng nàng, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người cùng tiếng ngáy của Tiểu Phì.

Bách Hân Dư nghe thấy lời nói nói một đằng nghĩ một nẻo của Chu Di Hân, véo nhẹ má nàng một cái, nhẹ nhàng cất giọng: "Thật sự không thèm để ý à?"

Chu Di Hân nằm trên gối, nghe Bách Hân Dư nói xong thì trầm mặc.

Ai có thể thật sự không để ý chứ. Biết rõ Bách Hân Dư và Từ Sở Văn không có quan hệ gì, nhưng thấy những người trên Weibo nghi ngờ, nghe những người trong công ty suy đoán, nàng vẫn sẽ khó chịu, cũng sẽ nghĩ lung tung.

Nàng có thể đối với người ngoài thể hiện như không có gì để che mắt họ, nhưng đối mặt với Bách Hân Dư, nàng sẽ yêu, sẽ ghen, sẽ giận.

Nàng chỉ là người bình thường, không thể làm được việc không có suy nghĩ gì về chuyện đó.

Bách Hân Dư đặt tay lên vai nàng, dáng vẻ chân thành nói: "Chu Chu, không lâu nữa chị sẽ để cho tất cả mọi người biết rằng, người chị yêu là Chu Di Hân."

"Trước đây là em, hiện tại là em, sau này vẫn là em!"

"Cả đời đều là em!"

Chu Di Hân nghe giọng nói trầm thấp của người kia, chóp mũi nàng chua xót, viền mắt nóng rực, cắn môi mình không cho phát ra âm thanh, liều mạng kìm nén.

Bả vai nàng run rẩy.

Bách Hân Dư nhận ra điều khác thường, lấy tay kéo nàng ngửa ra.

Trên gương mặt xinh đẹp là nước mắt như hoa lê đọng giọt mưa xuân, nàng cắn môi không nói gì, mặt hồng lên, lông mi dài run rẩy, đôi mắt óng ánh nước.

"Chu Chu..."

Bách Hân Dư vội cúi người xuống, Chu Di Hân thuận thế ôm lấy cổ cô, kéo cô về hướng nàng.

Không khí lạnh nhạt trong phòng nghỉ giờ bốc cháy nóng bỏng, cỗ khí nóng này lan đến hai người đang dây dưa trên giường, Chu Di Hân hôn loạn lên gò má và cổ Bách Hân Dư, hơi thở gấp gáp, động tác không có phương hướng.

Nàng và Bách Hân Dư như hai con thú nhỏ đang cắn xé nhau. Ánh mắt óng ánh nước của nàng giờ này nồng nàn tình ý, rất nóng bỏng, ánh mắt nàng lướt qua từng tấc da thịt của Bách Hân Dư, còn Bách Hân Dư bị nàng nhìn cũng không thể kiềm chế bản thân.

Giờ phút này, cả hai chỉ muốn cùng nhau trầm luân.

Nhất thời, trong phòng nghỉ nho nhỏ vang lên rất nhiều tiếng động, thật lâu không lắng xuống.

Ngoài phòng làm việc, mọi người cũng đang bận rộn.

Sau giờ nghỉ trưa, Tả Tịnh Viện gặp Quản lý hai phòng truyền thông, đơn giản tóm tắt phân phó một số chuyện, vị quản lý lau mồ hôi trên trán gật đầu chắc nịch: "Thư ký Tả yên tâm, tôi rất định làm việc thỏa đáng."

Tả Tịnh Viện cười cười: "Đương nhiên phải thỏa đáng rồi, hoặc là quản lý Trương có thể tự mình đến gặp Bách tổng giải thích."

Quản lý Trương vội vàng xua tay: "Không cần không cần, Bách tổng bận rộn như vậy, tôi không nên quấy rầy cô ấy."

Tả Tịnh Viện không ý kiến gì nữa, chỉ là nhìn quản lý Trương rời khỏi văn phòng.

Qua giờ nghỉ trưa không bao lâu, nội bộ Bách Lý Thiêu Di thông báo, quản lý Trương của hai phòng truyền thông vì quản lý không nghiêm trừ hai tháng tiền thưởng, nhân viên hai phòng trừ tiền thưởng tháng này, mong tất cả nhân viên khác của Bách Lý Thiêu Di lấy đó làm bài học, ghi nhớ "Nói ít làm nhiều."

Thông báo này vừa ra, hai phòng liền nổi tiếng, mấy phòng khác đều dồn dập sang phỏng vấn người trong cuộc, khi biết bọn họ bị như vậy là do tám chuyện về Bách tổng và Từ Sở Văn trước mặt Chu Di Hân, những người khác đều bày ra vẻ mặt đặc sắc.

Nhóm chat nội bộ Bách Lú Thiêu Di cũng sôi sục.

- Vậy là, Bách tổng đang giết gà dọa khỉ ư?

- Tám phần là vậy rồi. Ai bảo mấy người thích bát quái cơ.

- Ai da, tôi nói này, hôm nay thư ký Hàn của phòng tổng giám đốc nói cho tôi biết, Bách tổng và Chu Di Hân là kết hôn thật đó, không phải giả đâu.

- Vch thật à? Thế Từ Sở Văn thì sao?

- Từ Sở Văn gì nữa má, cô còn không nhận ra à? Trên mạng nói Bách tổng và Từ Sở Văn ba năm trước bị người nhà ngăn cản nên chia tay, nói là không môn đăng hộ đối gì đó. Nhưng mà nghĩ lại đi, lúc Chu Di Hân quay lại thì có cái gì nào? Cái gì cũng không có đấy! Đừng nói gia thế, bản thân cô ấy còn không có giá trị gì. Nhưng Bách tổng vẫn kết hôn với cô ấy, nói rõ một điều.

- Điều gì?

- Cô bị ngu đấy à? Đương nhiên nghĩa là tin đồn giữa ngài ấy và Từ Sở Văn là giả. Nếu Bách tổng muốn tìm người kết hôn, sẽ quan tâm thân phận người ta sao?

- Vậy còn nguyên nhân khác không nhỉ? Luôn cảm giác Bách tổng kết hôn như vậy rất bất ngờ.

- Có gì mà bất ngờ, yêu thích thì kết hôn chứ sao. Chu Di Hân cũng không có thứ gì mà Bách tổng muốn. Ngoại trừ yêu nhau, còn cái gì giải thích được chứ?

- Nói đúng lắm.

- Được rồi, mấy người cũng nên giữ mồm giữ miệng đi. Nếu còn dám bàn luận chuyện này trong công ty, kết cục sẽ giống hai phòng kia đó.

- Im lặng mà xem thôi.

- Thật ra, tôi vẫn thích Chu Di Hân hơn nha.

- Câm miệng lại ngay. Còn thích Chu Di Hân hơn chút, anh có tin nếu câu này bị người có ý đồ truyền lại cho Bách tổng, anh chờ đó mà cuốn gói đi.

...

Bên trong Bách Lý Thiêu Di vô cùng náo nhiệt, tầng cao nhất thì lại như bị ngăn cách, Tả Tịnh Viện đang xử lý tài liệu, nhìn thấy điện thoại nội bộ vang lên liền vội vàng nhấc máy: "Bách tổng."

Giọng Bách Hân Dư hơi khàn: "Cậu vào đây."

Tả Tịnh Viện đóng tài liệu lại, đi vào phòng tổng giám đốc.

Bách Hân Dư nhìn thấy cậu đi vào, dựa vào ghế nói: "Nói đi, chuyện gì đây?"

Tả Tịnh Viện cúi đầu nói: "Bách tổng, có mấy người nói về cô và Từ Sở Văn trước mặt phu nhân..."

Tả Tịnh Viện chưa kịp nói hết, Bách Hân Dư đã trầm mặt xuống, ánh mắt lóe lên hàn ý, giọng lạnh lùng: "Gọi quản lý của họ đến đây."

Tả Tịnh Viện vẫn cúi đầu: "Bách tổng, tôi đã phạt rồi."

Bách Hân Dư nhấc mắt nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: "Liên hệ với Vệ Thiên Trình đi."

Ánh mắt Tả Tịnh Viện đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi lại: "Vâng, Bách tổng."

Bách Hân De khép lại đôi mắt sáng: "Ra ngoài được rồi."

Tả Tịnh Viện thẳng lưng, xoay người ra khỏi văn phòng.

Bách Hân Dư dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi vào phòng nghỉ. Chu Di Hân trở mình nằm trên giường, Tiểu Phì nằm ngoài một bên, hai mắt nhắm lại, đuôi phe phẩy.

Đuôi Tiểu Phì phẩy vào mặt Chu Di Hân, nàng vươn tay dụi dụi rồi mở mắt ra.

Bách Hân Dư ngồi xuống một bên giường, rút đi hàn ý, giọng nói ấm áp mềm mại: "Chu Chu, dậy thôi."

Chu Di Hân không rõ ừm một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên nhìn: "Vẫn sớm mà, em muốn ngủ thêm chút."

Bách Hân Dư luồn tay vào chăn, nâng nàng dậy, cũng lấy chăn mỏng che lại cơ thể xích lõa của nàng: "Mặc quần áo vào đi, lát nữa còn chút việc cần làm."

Chu Di Hân nghe Bách Hân Dư nói vậy, ngờ vực giương mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô như thường, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Nàng không hiểu hỏi: "Việc gì ạ?"

Bách Hân Dư lấy một bộ quần áo mới trong tủ ra đưa cho nàng, từ tốn nói: "Không có gì, nghe nói hôm nay Thư ký Tả phạt nhân viên hai phòng, thân là lãnh đạo, nên đi an ủi."

Chu Di Hân: ...
----------------------------

*Tác giả có lời muốn nói.

Chu Di Hân: "Bách tổng, đi an ủi thì không nên có dáng vẻ như vậy."

Bách Hân Dư: "Có vấn đề gì không?"

Mọi người run run: "Không vấn đề gì ạ."

Chu Di Hân: ...
-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro