Chương 159: Mạnh miệng nhưng yếu lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân bị trói ở trong phòng cả một buổi chiều, vì để chính bản thân thấu hiểu nhân vật, nàng yêu cầu Phó Thu đưa nàng đến căn miếu rồi ở đó một mình.

Phó Thu cứ một hồi lại hỏi: "Chị có ổn không? Có khó chịu không? Có muốn em cởi trói không?"

Chu Di Hân đang nuôi dưỡng tâm tình nháy mắt không còn, nàng quyết định bắt Phó Thu sang bên khác đợi, nếu có chuyện thì nàng sẽ gọi, Phó Thu thấy nàng kiên quyết như vậy, mím môi đi ra ngoài.

Bị trói cả buổi trưa, cũng ngồi dưới đất cả buổi trưa, hai chân đã tê rần. Hơn sáu giờ, Phó Thu nhận được điện thoại của đạo diễn Lâm.

Cô đẩy cửa ra gọi: "Chị Chu?"

Chu Di Hân đang dựa vào vách tường, nghe thấy tiếng gọi ngước mắt nhìn, hỏi: "Đến giờ rồi à?"

Phó Thu ừm một tiếng.

Chu Di Hân để Phó Thu đỡ nàng ra ngoài, lúc đến trường quay mọi người đang ăn cơm chiều, thấy dáng vẻ đó của nàng thì trêu ghẹo: "Chị Chu đang làm gì vậy? Chơi trò nhập vai à?"

Chu Di Hân cười khẽ: "Đúng rồi, cậu muốn chơi cùng không."

Tiểu Châu vội lùi ra sau hai bước: "Không cần không cần."

Đạo diễn Lâm cơm nước xong đi đến nhìn nàng: "Chuyện gì thế này?"

Phó Thu nhìn sườn mặt hơi tái của Chu Di Hân, nói: "Đạo diễn Lâm, chị ấy tự trói mình năm, sáu tiếng rồi."

Sắc mặt đạo diễn Lâm hơi thay đổi chút, cũng không nói thêm gì, chỉ là kéo tay Chu Di Hân.

Chu Di Hân kêu một tiếng, chỗ bị trói ma sát rách da, cả người cũng đau nhức, đạo diễn Lâm nhìn nàng nói: "Không xử lý trước ư?"

Chu Di Hân lắc đầu: "Không cần, cứ như vậy quay đi."

Đạo diễn Lâm nhìn nàng: "Được."

Thực ra hành động của Chu Di Hân như vậy cũng không phải hiếm trong giới giải trí. Diễn viên vì để bản thân càng nhanh chóng nhập vai sẽ dùng các cách khác nhau, lần trước trong phim của ông có một nhân vật là người câm, nam diễn viên thủ vai mặc kệ lúc đóng phim hay không cũng đều kín miệng không nói một lời nào.

Vì đã không nói suốt ba ngày liên tục, lúc nói chuyện lại, giọng cũng hơi khác lạ.

Thế nên đối với cách làm của Chu Di Hân, đạo diễn Lâm cũng không có ý kiến, chỉ giục mọi người ăn cơm nhanh chút để bắt đầu.

Chu Di Hân đứng tại chỗ chờ chuyên viên đến giúp nàng trang điểm.

Nửa tiếng sau.

Tất cả đã sẵn sàng.

Trong màn hình máy quay xuất hiện mặt trăng mờ ảo, từ từ hướng xuống dưới, quay về một căn phòng.

Trong phòng có chút kì lạ.

Một cô gái bị trói xuất hiện trong màn hình, rõ ràng là nàng vừa tỉnh, còn đang mờ mịt không biết bản thân ở đâu, sau đó thử cử động cơ thể.

Không cử động được.

Trịnh Viện lập tức cúi đầu nhìn, sợ hãi nhận ra bản thân đang bị trói.

Nàng vặn vẹo thân thể, muốn mở miệng nhưng không được.

Ánh mắt trợn to, cơ thể vặn vẹo muốn di chuyển, hai chân dùng sức đạp vách tường, trong bóng đêm phát ra tiếng rầm rầm, nhưng không có người đến.

Hai tay nàng bị trói ở phía sau, bởi vì gắng sức giãy dụa, cổ tay đã rướm máu, nhanh chóng thấm ướt dây thừng.

Màu đỏ tươi mà chói mắt.

Nàng liều mạng đạp vào vách tường, ánh mắt càng ngày càng thêm sợ hãi, không để ý hậu quả vẫn hung hăng cọ cổ tay, máu tươi chảy dọc xuống.

Vốn Chu Di Hân cũng bị trói sáu tiếng rồi, nàng biết tâm trạng hiện tại chính là cấp thiết cần một người đến cởi trói cho mình, mà cổ tay vì bị trói lâu nên ma sát rách da, không cần hóa trang cũng đủ ghê mắt kinh lòng.

Đạo diễn Lâm nhìn qua màn hình không dám thở ra.

Đây chính là sự cấp thiết mà hắn mong muốn!

Chính là kiểu phản ứng chân thực từ cơ thể này!

Bởi vì sáu tiếng bị trói khiến cho Chu Di Hân hoàn toàn nắm được tâm trạng của nữ chính, không cần nghiền ngẫm cũng biết tâm tư của Trịnh Viện.

Nàng muốn cử động!

Nàng muốn cởi ra!

Nàng điên cuồng muốn có người đến!

Nàng sợ hãi sự yên tĩnh!

Sợ không có âm thanh nào!

Sợ bản thân trước khi chết sẽ không được nhìn thấy ai cả!

Loại sợ hãi kịch liệt này hoàn toàn được Chu Di Hân thể hiện ra, xông thẳng vào nội tâm người xem! Thực sự không thể chỉ dùng từ 'đạt' để hình dung!

Đáy mắt đạo diễn Lâm hiện ra sự điên cuồng, đây là lần đầu tiên từ lúc quay <Hừng đông> hắn có vẻ mặt như thế: thỏa mãn, hưng phấn, cực lực khống chế bản thân.

Tâm tình của đạo diễn Lâm cảm hóa đến mọi người, ai nấy trong đoàn phim đều nhìn chằm chằm Chu Di Hân.

Ngay khoảnh khắc nữ chính sắp tan vỡ, cửa bị đẩy ra.

Cả người Trịnh Viện cứng đờ nhanh chóng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đứng trước mặt, ánh trăng chiếu đến từ sau lưng, khiến cả người nàng đều bị bóng anh đổ lên.

Rõ ràng một giây trước còn nóng lòng muốn có người đến, bây giờ lại có chút khiếp đảm, sự sợ hãi kia toát ra từ trong mắt.

Trải qua một hồi cọ quậy, Trịnh Viện một thân đồ công sở tinh anh giờ nhìn bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mặt lấm tấm mồ hôi, nàng bị dán băng dính vào miệng, muốn nói chuyện chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, hai tay hai chân bị trói đã sớm rách da chảy máu, có vết máu thấm vào quần áo nàng.

Càng khiến người ta kinh hãi.

Dương Thanh Diệp nhìn thấy Trịnh Viện bị trói lại, đầu tiên là kinh ngac, sau đó vội ngồi xuống chuẩn bị cởi trói giúp nàng.

Trịnh Viện không hiểu rõ bắt đầu chống cự, một giây trước rõ ràng nàng cấp thiết mong chờ có người đến cứu nhưng khi thật sự có người đến, nàng lại phản ứng kháng cự, bởi vì hoảng sợ nên mâu thuẫn, hoảng sợ nên giãy dụa, Trịnh Viện dùng sức vặn người, máu ở cổ tay càng chảy nhiều, khiến cho trong không khí cũng nổi lên mùi máu tanh.

Cách màn hình cũng cảm thấy cơn đau tê dại da đầu.

Dương Thanh Diệp không cho nàng chống cự, trực tiếp đè nàng lại, xé băng dính trên miệng, Trịnh Viện vừa định kêu lên thì bị Dương Thanh Diệp dùng tay bịt miệng, sau đó hô hấp hai người đan xen, Dương Thanh Diệp chăm chú bịt miệng nàng lại.

Hai người rất gần nhau, Trịnh Viện rõ ràng nghe được tiếng tim đập của Dương Thanh Diệp, vang lên rầm rầm.

Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, kia không phải tiếng tim đập của Dương Thanh Diệp.

Mà là tiếng ngoài cửa!

Nàng bị bịt miệng cũng kinh ngạc thốt lên, may là bị chặn lại, không vang ra ngoài, nhưng ánh mắt hoảng sợ chân thực khó mà xóa đi được, Dương Thanh Diệp sợ nàng giãy dụa thì liều mạng đè nàng xuống, bịt chặt miệng, vẻ mặt hai người có chút giống nhau.

Thậm chí trên mặt Dương Thanh Diệp cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tiếng động bên ngoài càng ngày càng gần thì mồ hôi hai bên tóc mai của anh chảy xuống, rơi trên tro bụi.

Trong căn phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động nào.

Tiếng chân ngoài cửa càng lúc càng gần, đã tới ngay cửa!

Vẻ mặt Dương Thanh Diệp và Trịnh Viện càng thêm sợ hãi, thở không dám thở, mặt trắng bệch.

"Loảng xoảng!"

Người đến chỉ đá đá cửa rồi nói: "Ngủ thêm cho đủ đi."

"Cũng được, ngủ thêm một lúc mới có sức chơi"

Dơ bẩn lời nói mang theo ý tứ khác, sau đó nhanh chóng có bước chân rời đi.

Người bên cạnh đạo diễn Lâm hô: "Đạo diễn Lâm."

"Đạo diễn Lâm."

"Cảnh này..."

Đạo diễn Lâm thoát khỏi phim, đáy mắt vẫn còn sự điên cuồng, lập tức hô: "Đạt! Cảnh tiếp theo!"

Mọi người dồn dập thở phào.

Viên Tu Tuấn buông Chu Di Hân ra, nhìn nàng chằm chằm rồi cười, Chu Di Hân bị anh cười không hiểu bèn hỏi: "Thầy Viên làm sao?"

"Không có gì."

"Có đau không?"

Anh vươn tay định lau đi cho nàng, Chu Di Hân quay đầu: "Không cần đâu thầy Viên, lau rồi lát nữa lại phải hóa trang, cứ để vậy đi."

Đập vào mắt là màu đỏ từ cổ tay đến sợi dây, Viên Tu Tuấn nghe nàng nói cũng chỉ gật gù: "Cũng được."

Nhanh chóng có người đến đưa bọn họ đi trang điểm lại.

Cách đó không xa có người nói chuyện.

"Thật đáng kinh ngạc!"

"Càng ngày càng tốt..."

"Cái gì? Sáu tiếng?"

"Tôi..."

Tiếng trò chuyện đứt quãng truyền đến, đạo diễn Lâm đi qua mọi người đến chỗ Chu Di Hân: "Còn chịu được không?"

Chu Di Hân trang điểm xong, mặt mũi trắng bệch, nàng nói: "Không sao."

Đạo diễn Lâm vỗ bả vai nàng: "Đừng quá sức."

Chu Di Hân gật đầu.

Phân đoạn quan trọng này còn có hai cảnh nữa.

Vốn dĩ đạo diễn Lâm đã chuẩn bị đủ thời gian, nhưng không nghĩ đến Viên Tu Tuấn và Chu Di Hân lại có phản ứng tốt thế, từng cảnh từng cảnh đều quay một lần đã đạt, quả thực nằm ngoài dự tính của hắn, mà không chỉ hắn, mọi người cũng đang cảm thán.

Chu Di Hân ngồi trên ghế để Phó Thu bôi thuốc.

Phó Thu nói: "Chị thật giỏi, ba cảnh quay đêm nay đều quay một lần liền đạt."

Chu Di Hân cười khẽ: "Đó là do thầy Viên giỏi."

Nàng vì từng NG nhiều lần mới có kinh nghiệm.

Mà Viên Tu Tuấn thì không phải thế.

Viên Tu Tuấn thật sự rất giỏi.

Phó Thu gật gù: "Thầy Viên cũng rất tuyệt, chị Chu chị biết không, lúc chiều thầy Viên quay một mình đều là một lần đã đạt, đạo diễn Lâm còn nói là không thể nào."

Không có cái gì là không thể.

Chu Di Hân khi biết sẽ hợp tác với Viên Tu Tuấn đã đi tìm vài bộ phim của anh để xem.

Không thể không nói.

Diễn cái gì ra cái đó.

Đặc biệt là bộ <Nhiệm vụ biên giới> đoạt được giải thưởng Ảnh đế kia, quả thực sinh động đến mức khiến nàng cho rằng trên thế giới thật sự có một tổ chức như vậy, thật sự có một nhóm người như vậy, anh chính là nhân vật đó, chân chính dùng diễn xuất chinh phục người khác.

Mà nàng.

Còn chưa đạt đến trình độ cao như vậy.

Phó Thu nghe xong nàng nói ngẩng đầu: "Chị đừng nhụt chí, em tin rằng chị sẽ càng ngày tốt hơn."

Chu Di Hân nhìn Phó Thu, cúi đầu cười cười.

Nàng biết sẽ càng ngày càng tốt, nhưng nàng muốn nhanh một chút, càng nhanh càng tốt.

Hạt giống vùi trong lòng kia, mong rằng có thể sớm trở thành đại thụ che trời.

Dọn dẹp xong mọi thứ, đạo diễn Lâm bảo mọi người về nghỉ ngơi.

Trên đường đi chỉ có trăng sáng, gió nhẹ, người Chu Di Hân dính dính rất không thoải mái, nàng đi nhanh hơn chút bỏ mọi người lại phía sau.

"Di Hân!"

Chu Di Hân quay đầu, thấy đạo diễn Lâm đi đến.

"Tay không sao chứ?"

Chu Di Hân xoay xoay cổ tay: "Vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."

Đạo diễn Lâm gật đầu: "Về đừng để dính nước."

"Còn có, lát nữa gọi Sở Văn đến chỗ tôi một chuyến."

Chu Di Hân ừm một tiếng.

Sau khi trở về nàng liền gõ cửa phòng Từ Sở Văn, Từ Sở Văn vẫn chưa ngủ, mở cửa hô: "Di Hân? Sao đó?"

Chu Di Hân nhìn cô: "Đạo diễn Lâm gọi cậu qua."

Từ Sở Văn: "Ừm, để mình chuẩn bị."

Chu Di Hân cười cười xoay người, phía đối diện là Diệp Thư Kỳ vừa bước ra từ phòng tắm.

Diệp Thư Kỳ lau tóc ướt, hỏi: "Sao thế?"

Chu Di Hân theo bản năng giấu tay ra sau, mím môi nói: "Không có gì đâu, đạo diễn Lâm nhờ em gọi cô Từ qua bên đó có việc."

Diệp Thư Kỳ nhíu mày: "Muộn như vậy?"

"Có chuyện gì để ngày mai nói không được sao?"

Chu Di Hân chớp mắt: "Gì đây, chị lo lắng à."

Vẻ mặt Diệp Thư Kỳ tự nhiên: "Một người là đạo diễn đoàn phim, một người là diễn viên, chị lo lắng cái gì."

Nói xong cô quay đầu đi về phòng.

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng máy sấy vù vù.

Chu Di Hân cụp mắt đi về phòng, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi ra ngoài.

Cửa phòng Từ Sở Văn hơi hé mở, bên trong tắt đèn, hẳn là cô đã đi tìm đạo diễn Lâm.

Nàng nghĩ nghĩ đi đến trước cửa phòng Diệp Thư Kỳ.

Gõ nhẹ.

Không ai trả lời.

Nàng mở cửa vào nhìn.

Chỉ có bóng đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt, không có một bóng người.

Chu Di Hân vừa dùng khăn lau tóc vừa nói: "Mạnh miệng."

Một bên khác, ở trong phòng có hai người đang ngồi.

Từ Sở Văn biết Lâm Nghị Sâm tìm cô vì chuyện gì.

Trước đó Từ Sở Văn là diễn viên đặc biệt được mời riêng, phân cảnh cũng ít, mà cô đồng ý tham gia cũng vì quản lý của cô và Lâm Nghị Sâm là bạn cũ, cho nên đưa ra thời gian cho bộ này là một tháng.

Nào ngờ bộ phim điện ảnh <Cuộc chiến tận thế> mà cô đóng nữ chính cần khai máy sớm, đã liên hệ với quản lý của cô, vì thế thời gian một tháng ban đầu thỏa thuận với Lâm Nghị Sâm giờ bất đắc dĩ bị cắt còn một nửa.

Lâm Nghị Sâm tìm cô, chắc hẳn là thương lượng sửa đổi kịch bản để nửa tháng sẽ quay xong.

Thực ra dựa trên phân cảnh của cô, nửa tháng là đủ.

Thế nhưng Lâm Nghị Sâm cầu toàn quá mà, ngay quản lý của cô cũng biết chuyện đó mới cố ý để ra một tháng, đẩy lui tất cả các lịch trình khác.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện đột xuất này.

Từ Sở Văn thở dài, nghe xong Lâm Nghị Sâm nói, cô trả lời: "Tôi hiểu. Đạo diễn Lâm, chúng ta nói cần thay đổi ra sao đi."

Lâm Nghị Sâm nhìn vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt của Từ Sở Văn, lắc đầu nói: "Nếu mà Đại Vĩ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn lại cho rằng tôi đang bắt nạt cô đây."

Từ Sở Văn ngước nhìn ông, chớp mắt: "Còn không phải ư, đạo diễn Lâm cầu toàn như vậy rõ ràng là đang bắt nạt tôi mà."

Lâm Nghị Sâm bị cô chọc cười, giọng nói của cả hai loáng thoáng truyền ra ngoài.

Ngoài cửa có một người ngồi đó.

Bên cạnh cô còn mấy người thanh niên đang đánh bài giải trí.

Diệp Thư Kỳ nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, cô day day thái dương hơi đau nhức, ánh mắt nhìn vào trong phòng.

"Cô giáo Diệp."

Có người đưa cho cô chai nước suối, cô ngẩng đầu nhìn: "Cảm ơn."

Tiểu Châu vò đầu: "Đừng khách khí, cô đang đợi cô Từ à?"

Diệp Thư Kỳ hơi khựng lại trong giây lát khi mở nắp chai: "Phải, muộn như vậy nếu để cô ấy đi một mình, không an toàn."

Tiểu Châu cười cười: "Đã sớm nghe nói cô Diệp rất chu đáo, không sai chút nào ha."

"Thật ra cô Diệp không cần lo lắng, khi cô Từ đi ra chắc hẳn đạo diễn Lâm sẽ cho người đưa về."

Cách đó không xa có người gọi: "Tiểu Châu, đánh bài."

Tiểu Châu ngẩng đầu: "Không đánh đâu nhá."

Có người trêu đùa vọng đến: "Ông không thấy người ta đang nói chuyện với cô Diệp à?"

"Tiểu Châu chính là như thế, vừa thấy cô giáo xinh đẹp liền không nhúc nhích được."

"Gu là giáo viên hả?"

"Chứ gì, mấy ngày nay Tiểu Châu luôn tìm hiểu về cô Diệp đây, tám mươi phần trăm là kết người ta rồi."

Giọng của đàn ông vốn vừa rõ vừa vang, cũng không có ý nói nhỏ, bị gió thổi đến chỗ Tiểu Châu và Diệp Thư Kỳ.

Tiểu Châu cầm đồ uống trên tay, muốn mở miệng lại có chút xấu hổ, gương mặt tuấn tú đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng.

Diệp Thư Kỳ thì hờ hững, cô uống một ngụm nước.

Tiểu Châu thấy thế nói: "Cô giáo Diệp, nếu..."

"Thư Kỳ."

Từ Sở Văn híp mắt cười đi từ trong nhà ra, đứng trước mặt Diệp Thư Kỳ, chìa tay ra: "Chờ lâu rồi phải không."

Diệp Thư Kỳ thấy cô xưng hô như vậy có chút sững sờ: "Vẫn ổn."

Từ Sở Văn đưa tay ra, Diệp Thư Kỳ hiểu ý cũng vươn tay, hai người cầm tay nhau, Từ Sở Văn hơi dùng sức để kéo Diệp Thư Kỳ đứng dậy bên cạnh cô.

Đứng rất gần nhau.

Từ Sở Văn rõ ràng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ sau khi tắm của Diệp Thư Kỳ, còn có mùi cam, cô từng nhìn thấy chai dầu gội đầu có mùi này trong phòng tắm.

Tối qua, Diệp Thư Kỳ mới gội đầu.

Tiểu Châu cũng đứng dậy theo cả hai: "Cô Từ ra rồi."

Từ Sở Văn cười cười: "Ừ, vậy nếu không còn việc gì, tôi và Thư Kỳ đi trước đây."

"Phải rồi, Thư Kỳ đặc biệt không thích uống loại nước này."

"Tiểu Châu, anh không biết hả?"

Từ Sở Văn dứt lời liền cầm chai nước trên tay Diệp Thư Kỳ đặt vào tay Tiểu Châu, xoay người kéo Diệp Thư Kỳ rời đi.

Tiểu Châu cầm hai chai nước trên tay, vẻ mặt mờ mịt.

Sau đó có người cười: "Ôi, Tiểu Châu bị từ chối rồi?"

"Đã sớm đoán được..."

"Cho cậu..."

Sau lưng có tiếng vọng đến, Từ Sở Văn kéo Diệp Thư Kỳ đi thẳng một đường, mãi đến khi không còn ai thấy hai người nữa mới buông tay, dưới ánh trăng, hai người sóng vai nhau đi, Từ Sở Văn quay đầu sang hỏi: "Cô không tức giận à?"

Diệp Thư Kỳ kinh ngạc: "Tại sao?"

Từ Sở Văn chỉ chỉ phía sau lưng: "Tôi phá số đào hoa của cô rồi kìa."

Diệp Thư Kỳ khẽ cười, gió nhẹ cuốn theo tóc dài, có vài sợi bay đến dính vào chóp mũi Từ Sở Văn, Diệp Thư Kỳ nói: "Sao lại phải tức giận, tôi không thích anh ta."

Nói xong cô chuyển đề tài: "Chỉ là tôi rất tò mò, tại sao vừa rồi cô Từ lại giúp tôi?"

Vì câu hỏi này mà bước chân Từ Sở Văn vấp vào nhau, suýt thì ngã chổng vó, Diệp Thư Kỳ nhanh tay nhanh mắt cầm cổ tay cô, miễn cưỡng đứng vững.

Đi đường này còn mang giày cao gót.

Cô cũng bái phục Từ Sở Văn quá.

Từ Sở Văn ho nhẹ: "Tôi nghe qua một ít tin đồn về Tiểu Châu nên thuận tiện giúp cô thôi."

Diệp Thư Kỳ nhìn chằm chằm Từ Sở Văn, dưới ánh trăng dịu nhẹ ánh mắt vốn hiền lạnh lại trở nên sắc bén, như nhìn thấu lòng người, môi mỏng khẽ mở: "Vậy sao, thế thì cảm ơn cô Từ."

Từ Sở Văn bị Diệp Thư Kỳ nhìn như vậy hai gò má không khỏi đỏ lên, nói chuyện cũng mất đi chút hơi sức: "Không, không cần."

Diệp Thư Kỳ cúi đầu: "Còn đi được à?"

Từ Sở Văn cố gắng cử động chân, khẽ "Ai da" một tiếng, cô nói: "Đi chậm chút, vẫn đau."

Diệp Thư Kỳ khom người xuống, mở miệng: "Cởi giày cao gót ra đi."

Từ Sở Văn sững sờ: "Hả?"

Diệp Thư Kỳ không chờ Từ Sở Văn đồng ý đã lấy tay cầm cổ chân Từ Sở Văn nhấc lên, Từ Sở Văn bị bất ngờ, một chân giơ lên, cô lập tức chống tay vào vai Diệp Thư Kỳ, không cho bản thân bị ngã.

Từ Sở Văn cúi đầu nhìn.

Diệp Thư Kỳ vừa cởi giày cao gót ra vừa xem xét, sau đó tự cởi giày chính mình đặt ở chân Từ Sở Văn: "Đi cái này đi."

Từ Sở Văn muốn từ chối, Diệp Thư Kỳ đã cởi nốt chiếc còn lại giúp cô.

Không đến hai phút.

Hai người đã đổi giày.

Từ Sở Văn đi thử hai bước, không thấy đau như trước.

Chỉ là Diệp Thư Kỳ ít khi đi giày cao gót, bước đi không vững lắm, đi rất chậm.

Dưới ánh trăng, giọng nói của Từ Sở Văn vang lên, cô nói: "Thư Kỳ, cô nói xem tình huống này ở trong phim thần tượng, chẳng phải cô nên cõng tôi đi về sao?"

Diệp Thư Kỳ quay đầu, ánh mắt trong sáng, lời nói rõ ràng: "Xin lỗi, cô quá nặng, lưng tôi không chịu được."

Từ Sở Văn:...
----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro