Chương 177: Bách Hân Di - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Lưu Ly bất quy> làm lễ chiếu phim cuối tháng tư, đúng kỳ nghỉ lễ 1/5 thì chính thức công chiếu.

Chu Di Hân là diễn viên chính nên chắc chắn phải tham gia, Bách Hân Dư suy nghĩ mãi cuối cùng đẩy hết công việc trong ngày tham gia cùng nàng.

Bộ phim <Lưu Ly> này khi chưa chiếu cũng đã thu hút rất nhiều người hâm mộ mong chờ được xem rồi, mọt game phần lớn đều ủng hộ, nhưng vẫn có phần nhỏ chê bai mắng chửi, nói rằng game hay như thế sao lại phải chuyển thể thành phim làm gì, nhưng những lời mắng chửi này sau khi poster được tung ra thì dần dần bay biến.

Bởi vì poster quá đẹp.

<Lưu Ly> vốn là trò chơi tiên hiệp, bộ phận mọt game mắng chửi cũng là do lo lắng nhà sản xuất không thể làm được hình ảnh đẹp, nhưng khi nhìn vào poster, tiên cảnh giống như game, Chu Di Hân như tiên tử bước ra từ trong tranh, hơn nữa có tiểu sinh lưu lượng bảo chứng phòng vé Lục Hồi, tạo hình trong phim cũng cực kỳ tuấn tú, hoàn toàn phù hợp với nam chính của thế giới.

Thế là những mọt game này tạm thời ngừng chiến khi poster được tung ra.

Chu Di Hân và Bách Hân Dư ngồi trước màn chiếu, bên cạnh có nam chính Lục Hồi, cũng có nhiều diễn viên đóng vai phụ khác, Chu Di Hân chào bọn họ xong thì ngồi xuống dựa vào Bách Hân Dư nghỉ ngơi, dặn cô khi nào chiếu phim nhớ gọi nàng dậy.

Bách Hân Dư đồng ý nhưng thầm quyết định không làm theo.

Gần đây Chu Di Hân rất thích ngủ, về nhà cũ thì phân nửa thời gian đều là ngủ, Tạ Đan nói rằng phụ nữ mang thai hầu hết đều như thế, những tháng cuối thai kỳ thân thể biến đổi không dễ ngủ nữa, nên nhân lúc hiện tại thèm ngủ thì ngủ nhiều thêm.

Bách Hân Dư thấy nàng như vậy không khỏi đau lòng.

Càng chăm sóc nàng tỉ mỉ chu đáo hơn.

Lần đi bệnh viện đó, cả cô và nàng cùng làm, nhưng cô thất bại, còn Chu Di Hân thành công.

Nghĩ đến đây, Bách Hân Dư đặt tay lên bụng nàng, các loại cảm xúc tập hợp lại, ánh mắt cô hiện lên sương mù mông lung.

Vài giây sau, khắp nơi tối lại, âm nhạc vang lên, phim bắt đầu chiếu.

Trước kia Bách Hân Dư cũng không chơi game, chỉ xem qua poster, hình ảnh ấn tượng nhất chính là Chu Di Hân trong tạo hình Lưu Ly, đẹp đến mức không tin nổi, nàng đứng đó không cần làm gì mà cũng đẹp như tranh vẽ.

Mở đầu bộ phim là tiên tử Lưu Ly hạ phàm gặp nam chính, nàng chưa va chạm nhiều, luôn tò mò với mọi thứ ở trần gian, nhưng cái gì cũng không hiểu, cùng với nam chính gây ra rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, là mở đầu điển hình của một bộ phim thương mại.

Bách Hân Dư rất nhập tâm xem phim, chỉ là ánh mắt cô luôn chuyển động theo Lưu Ly, Chu Di Hân còn đang ngủ, cô nắm chặt bàn tay nàng, lòng bàn tay khẽ xoa xoa.

Nội dung tiếp theo không còn nhẹ nhàng hài hước nữa, Lưu Ly bị cuốn vào một âm mưu, kề vai chiến đấu cùng nam chính, trang phục cũng từ tiên tử không nhiễm bụi trần chuyển thành đồ màu đỏ gọn gàng, tóc dài buộc lên bằng khăn gấm, hồng y như lửa, gương mặt xinh đẹp không còn vẻ ngây thơ mới hạ phàm mà thêm mấy phần lạnh lùng.

Trước kia, các nhà phê bình phim đều nói điểm mạnh của Chu Di Hân chính là sự thay đổi trong ánh mắt, dù là cùng một dung mạo, nhưng tâm trạng không giống thì có thể nhận ra ngay qua ánh mắt nàng.

Bách Hân Dư rất tán thành ý kiến đó.

Trong màn ảnh, Lưu Ly đứng bên cạnh nam chính, gió lạnh vù vù, thổi bay vạt áo của hai người cùng thắt lưng gấm, hai người nhìn nhau, sắc mặt căng thẳng, trước khi kẻ địch xông đến thì cả hai nhảy lên, cảnh giao tranh cuối cùng này đẩy bộ phim lên cao trào.

Khuôn mặt xinh đẹp dần dần nhuộm đỏ, ánh mắt sắc bén, kiếm dài trong tay chém ra thu lại, đầu kiếm còn lưu vết máu đỏ tươi, Lục Hồi có võ công, chiêu thức tung ra như nước chảy mây trôi, gọn gàng nhanh chóng, mà Chu Di Hân ra chiêu thì mang theo chút tàn nhẫn cùng dứt khoát, suy nghĩ muốn đồng quy vu tận cùng người Ma giáo, ngay cả trong mắt đều đỏ lên.

Rất thoải mái!

Nhưng trong thoải mái lại có chút lo lắng!

Tất cả mọi người đều chú tâm vào hai người trên màn ảnh.

Mãi đến khi một kiếm đâm xuyên qua cơ thể Lục Hồi, mọi người đều kinh ngạc che miệng.

Ai cũng biết rõ trong game, cuối cùng nam chính và nữ chính chia tay mỗi người đi một ngả, không nghĩ đến trong phim lại thay đổi để nam chính chết đi!

Trong màn ảnh, Lưu Ly ôm thân thể Lục Hồi từ từ ngã xuống, nàng không khóc không gào, dịu dàng nhìn người trong lòng, sau đó khi nhấc mắt lên, ánh mắt như lưỡi dao, kiếm trên tay đâm vào một giáo đồ Ma giáo, gã mặc hắc y phía trước nhìn thấy thì cười xì một tiếng, vừa mới bước đến, trong chớp mắt Lưu Ly đã xuất hiện bên cạnh hắn!

Giơ tay chém!

Đầu người rơi xuống đất!

Gương mặt Lưu Ly bình tĩnh mà lạnh lẽo, tơ máu trong mắt càng sâu, quanh thân không có tia bi thương nhưng lại khiến cho người xem cảm thấy tuyệt vọng thấu xương.

Nàng phát ra khí thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, tiên lực luôn ẩn sâu trong người thức tỉnh, nàng ra đòn cuối cùng trong tư thế đập nồi dìm thuyền, liều mạng tung chiêu!

Chu Di Hân tỉnh lại khi bộ phim vừa hết, nàng dụi dụi mắt hỏi: "Bắt đầu rồi ạ?"

Bách Hân Dư quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Vừa hết rồi."

Chu Di Hân:...

Nàng quay sang trừng mắt với cô: "Chẳng phải em dặn chị nhớ gọi em dậy à?"

Bách Hân Dư xoa xoa hổ khẩu trên tay nàng: "Thấy em quá mệt mỏi, chị muốn để em ngủ thêm một lúc."

Chu Di Hân ảo não nhìn cô, đây không phải để nàng ngủ thêm một lúc mà là không hề có ý định cho nàng xem phim, Bách Hân Dư tự biết sai, mãi đến khi lên xe vẫn không hề mở miệng.

Bữa trưa ăn ở nhà cũ, Tạ Đan đã chuyển về thành phố B từ khi biết Chu Di Hân mang thai, Bách Hoài cũng muốn về nhưng bị Bách Nhất Phàm sắp xếp cho vào tập đoàn thực tập, vì thế em vẫn thường gọi điện về cho mẹ oán giận Bách Nhất Phàm nhẫn tâm.

Sau cơm trưa, các bài đánh giá phim cũng xuất hiện.

Chu Di Hân ôm điện thoại, lướt xem bình luận.

-- Cũng không tệ lắm nha, ban đầu làm tôi cười đau cả bụng, phía sau thì đau lòng muốn hộc máu! Lục Hồi chết tôi còn suýt khóc!

-- Đừng nói nữa, lúc Chu Chu ôm Lục Hồi không khóc không gào thật sự quá đau lòng mà, tôi khóc như mưa luôn.

-- Dặn dò thân thiện, đi xem phim <Lưu Ly> hãy chuẩn bị khăn giấy.

-- Làm sao bây giờ, tôi lại ship thêm một couple nữa...liệu Bách tổng có đánh chết tôi không?

Bách Hân Dư bưng đĩa hoa quả đi đến bên cạnh Chu Di Hân, đưa cho nàng, Chu Di Hân nhìn cô một chút, quay lưng đi, lầm bầm hai tiếng không thèm để ý.

Tạ Đan ngồi trên ghế sofa xem TV, Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư vẫn đứng sau lưng, nàng đơn giản ngồi dậy, Bách Hân Dư thở ra, Chu Di Hân trực tiếp vòng qua cô đi đến bên cạnh Tạ Đan hiền dịu nói: "Mẹ, con xem TV cùng mẹ nha."

Tạ Đan nghi hoặc vài giây: "Con không muốn ngủ trưa à?"

Chu Di Hân lắc đầu, liếc Bách Hân Dư: "Không ạ, con ngủ đủ rồi."

Bách Hân Dư cũng đi đến ngồi xuống cạnh hai người: "Con xem cùng nữa."

Tạ Đan đăm chiêu nhìn hai con, nghĩ nghĩ đứng lên nói: "Vậy hai đứa xem đi, mẹ đi ngủ trưa."

Trong phòng khách chỉ còn lại Chu Di Hân và Bách Hân Dư.

Nửa tiếng sau, Bách Hân Dư kéo tay Chu Di Hân đi lên tầng, Chu Di Hân nhíu mày: "Chị làm gì?"

Bách Hân Dư nửa ôm nàng: "Đi ngủ!"

Chu Di Hân hầm hừ nói: "Em không buồn ngủ."

Bách Hân Dư nhìn nàng: "Em không buồn ngủ nhưng con thì có."

Cô đặt tay lên bụng Chu Di Hân, nghiêm túc nói: "Nhìn đi, con cũng đồng ý đi ngủ này."

Chu Di Hân bị cô chọc cười: "Vô lại!"

Cửa phòng khép lại, tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần, chỉ còn lại đôi ba lời bay ra trước cửa sổ.

Ngày mùng một tháng năm, <Lưu Ly> chính thức công chiếu rộng rãi, khác với thời điểm chiếu của <Hừng đông>, Chu Di Hân hầu như không lo lắng gì về doanh thu phòng vé của bộ phim, quả nhiên <Lưu Ly> vừa ra rạp liền chiếm trọn các nền tảng quảng cáo lớn, rạp phim, Weibo, diễn đàn, nơi nào cũng thấy poster và tên phim <Lưu Ly>.

Mà ngày đầu công chiếu, doanh thu phòng vé đã hơn trăm triệu.

Bỏ xa mấy cây số các bộ phim cùng chiếu.

Các phương diện quảng bá phim cũng đẩy mạnh, sau đó Chu Di Hân bay đến vài quốc gia, phim vốn là cải biên từ trò chơi, có lượng người chơi rộng rãi, sau khi chiếu ở rạp thì hầu như kín lịch, vì thế thời gian chiếu kéo dài hơn dự tính một tháng, chiếu tròn hai tháng mới dừng.

Doanh thu của <Lưu Ly> đạt ba tỷ hai trăm triệu, cao nhất hiện tại, năm ngoái phim cao nhất mới đạt hai tỷ bảy trăm triệu, nếu năm nay không có gì bất ngờ, <Lưu Ly> không thể nghi ngờ sẽ đứng đầu bảng phim có doanh thu cao nhất trong năm.

Cuối tháng sáu, Chu Di Hân kí <Lưu Ly bất quy 2>, một năm sau khởi quay.

Mà trong cùng tháng, đáng lẽ nàng sẽ tiến vào đoàn phim mới, nhưng Lâm Chi gọi điện nói rằng ngày khởi quay bị hoãn lại, là do bên đầu tư yêu cầu.

Chu Di Hân cúp máy quay sang nhìn người nằm cạnh đang ngủ, tức giận véo má cô, có thể khiến cho quay phim bị hoãn lại, ngoại trừ Bách Hân Dư, nàng không nghĩ ra người thứ hai.

Bởi vì quay phim bị hoãn, nàng gần như hoàn toàn rảnh rỗi, không có quảng bá phim, không có sự kiện, mỗi ngày không cần bay đi khắp nơi, Chu Di Hân ngoại trừ ở nhà cũ ôm Tiểu Phì đùa nghịch thì thích nhất chính là đi làm cùng Bách Hân Dư.

Mãi đến khi nàng vô tình phát hiện có nhóm chat nội bộ.

Còn đăng ký một tài khoản ảo để vào xem.

Bách Hân Dư nhận ra nàng thường cầm điện thoại, mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng bấm bấm nhắn tin, mỗi lúc như vậy cô đều chăm chú nhìn chiếc điện thoại không hề có tiếng báo tin nhắn của mình, sau đó buồn bực đi đến, cố gắng xem nàng đang nhắn cái gì.

Nhưng khi Chu Di Hân thấy cô đi đến thì sẽ giơ tay chỉ trước ngực cô, nghiêm túc nói: "Bách tổng, đề nghị chị làm việc."

Bách Hân Dư sờ sờ chóp mũi, có ảo giác mình bị đào góc tường.

Cô liếc nhìn vẻ mặt Chu Di Hân, thấy nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng vui vẻ thì ép buộc bản thân rời mắt đi, cố gắng tập trung làm việc, mấy phút sau, trên ghế sofa truyền đến người gọi: "Tiểu Bạch..."

Bách Hân Dư không ngẩng đầu trả lời: "Chị đang làm việc."

Chu Di Hân sờ bụng: "Hình như em sắp sinh..."

Bách Hân Dư giật mình, vội vàng đẩy tài liệu ra, đứng lên đi hai, ba bước đến bên Chu Di Hân, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, Chu Di Hân thấy cô luống cuống như vậy, hít một hơi nói: "Gọi điện thoại, đi bệnh viện."

Bách Hân Dư hoàn hồn, cô đi ra ngoài kéo cửa phòng thư ký, mặt trắng bệch gọi: "Tả Tịnh Viện, chuẩn bị xe."

Tả Tịnh Viện và Trần Vũ Tư hai mặt nhìn nhau, vội vàng gọi điện thoại chuẩn bị xe, cả hai cùng đi vào phòng Tổng giám đốc.

Nửa tiếng sau.

Bọn họ đã ở bệnh viện.

Chu Di Hân sinh non, còn cách ngày dự sinh một tháng nữa, Bách Hân Dư dặn Tả Tịnh Viện báo cho Tạ Đan sau khi cô vào phòng sinh, ở cùng nàng suốt cả quá trình.

Đứa bé ra đời sớm khiến bọn họ bất ngờ không kịp chuẩn bị, Chu Di Hân thấy sắc mặt Bách Hân Dư trắng như giấy, đổ mồ hôi lạnh, còn sốt sắng hơn cả người sắp sinh là nàng, khiến nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể đầy sức lực, nắm chặt tay Bách Hân Dư thừa thế xông lên, thả lỏng cơ thể, mấy giây sau, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc oe oe của trẻ con.

Mặc dù sinh non, nhưng đứa bé rất khỏe mạnh, nặng sáu cân sáu, là con số tốt lành.

Chu Di Hân ra khỏi phòng sinh thì nhìn thấy không chỉ có Tạ Đan, ngay cả Lâm Chi, Phó Thu và Từ Sở Văn cũng đã đến, Từ Sở Văn nói rằng Diệp Thư Kỳ đang chuẩn bị bay chuyến sớm nhất đến đây.

Trong phòng bệnh, cửa sổ hé mở, tràn ngập hương hoa, ánh nắng đi vào chiếu lên người, không bao lâu sau đứa bé cũng được đưa đến cho mẹ, Chu Di Hân chọt chọt vào má đã được tắm rửa sạch sẽ nhưng còn nhăn nheo của con: "Con không thể đợi để ra ngoài đến vậy sao?"

Đứa bé đang ngủ say, tay nắm thành quả đấm vô thức cử động, chạm vào ngón tay Chu Di Hân, cảm giác mềm mại.

Lòng của nàng cũng mềm mại xúc động theo.

Mọi người mỉm cười nhìn hai mẹ con, Từ Sở Văn hỏi: "Phải rồi, đứa bé tên là gì?"

Chu Di Hân ngước nhìn Bách Hân Dư, trước đó nàng và Tạ Đan suy nghĩ mấy cái tên đều bị Bách Hân Dư bỏ đi, vốn nghĩ rằng còn một tháng nữa mới sinh thì từ từ chọn tên, nào ngờ đứa bé nói ra là ra.

Bách Hân Dư cúi đầu, mắt nhìn Chu Di Hân rồi chuyển qua đứa bé, ánh nhìn dịu dàng, âm thanh trầm thấp: "Gọi là Hân Di đi."

"Bách Hân Di."

-Chính văn hoàn-
----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro