Chương 96: Bà xã vất vả rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Di Hân nằm viện ba ngày, đến khi được về nhà thì đã là ba mươi Tết rồi, Diệp Thư Kỳ nói muốn qua đón nàng nhưng bị nàng từ chối.

Nàng bảo Diệp Thư Kỳ ở nhà chuẩn bị cơm tất niên, sau khi nàng ra viện sẽ đến đó. Diệp Thư Kỳ không thể làm khác nên cũng không đến bệnh viện nữa.

Dặn dò Diệp Thư Kỳ xong thì nàng nghĩ đến Bách Hân Dư. Nếu như không phải Bách Hoài đến thành phố B, Bách Hân Dư đương nhiên là cùng hai người nàng ăn tất niên, nhưng có Bách Hoài ở đây, nàng không thể để Bách Hân Dư bỏ em mà đến với nàng, thế nên trước lúc lên xe, Chu Di Hân nói: "Bách tổng, không thì để Tả Tịnh Viện đưa em đi là được, chị về nhà cũ với Tiểu Hoài đi?"

Bách Hân Dư theo sau nàng lên xe, ngồi bên cạnh nàng: "Không cần, Tiểu Hoài cũng sẽ tới."

Chu Di Hân sửng sốt một chút.

Bách Hoài cũng đến ư?

Vậy cô bé và Thư Kỳ...

Chu Di Hân quay đầu nhìn sườn mặt nghiêm nghị của Bách Hân Dư: "Chị đừng ép buộc Tiểu Hoài. Chị cũng biết em ấy và Thư Kỳ khó ngồi chung mà."

Hôm nay là ăn cơm tất niên, nàng cũng không muốn rơi vào tình cảnh Hồng Môn yến.

Giọng của Bách Hân Dư rất nhẹ nhàng: "Không sao, chị nói chuyện với em ấy rồi."

Vốn là Bách Hân Dư cũng định ở nhà cũ ăn cơm tất niên với Bách Hoài, sau đó mới đến với Chu Di Hân, nào ngờ Bách Hoài ngập ngừng nói không ngại cùng nhau ăn cơm, em còn muốn đi cùng cô đón Chu Di Hân xuất viện.

Tuy rằng cô cũng không gọi là quá hiểu rõ tính nết em gái mình, nhưng vẫn biết sơ sơ. Cô bảo Bách Hoài ở nhà suy nghĩ kĩ càng, nếu chiều nay vẫn muốn đến, vậy cô sẽ tiện đường về đón.

Năm phút trước, cô nhận được tin nhắn của Bách Hoài.

Em đồng ý cùng ăn cơm với họ.

Lúc này Bách Hân Dư mới nói cho Chu Di Hân.

Chu Di Hân vẫn hơi hơi không tin, nàng nhìn sườn mặt cô, lặng lẽ nói: "Chị thật sự không ép em ấy?"

Bách Hân Dư cong môi: "Thật."

Sau đó cô nói tiếp: "Lát nữa em và Tiểu Hoài đi trước nhé, Lục Hàn sẽ đưa hai người đi. Chị đến công ty với Tả Tịnh Viện đã rồi về."

Chu Di Hân nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, gật đầu: "Vâng."

Xe nhanh chóng đã đến nhà cũ của nhà họ Bách.

Căn nhà nằm dưới chân núi, rất rộng, phía sau nhà là núi, con đường lớn dẫn thẳng đến cổng lớn, hai bên trồng nhiều cây thường xanh.

Chu Di Hân chỉ đứng ngoài còn chưa vào nhà nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tráng lệ trước mặt.

Tòa nhà có kiến trúc mang hơi hướng cổ điển, cảm giác như một tòa lâu đài, Chu Di Hân sống ở thành phố B lâu như vậy, đây là lần đầu tiên biết có nơi đẹp như tiên cảnh thế này.

Bách Hân Dư đưa nàng vào cổng.

Bác Lý đi trước dẫn đường, Chu Di Hân kéo vạt áo Bách Hân Dư: "Đây thật sự là nhà cũ của nhà họ Bách ư?"

Không phải nói đến thời ông nội Bách Hân Dư, nhà họ Bách đã xuống dốc sao?

Nhìn căn biệt thự này, chỗ nào giống xuống dốc chứ.

Bách Hân Dư cầm tay nàng, giải thích: "Tòa nhà này tuổi đời lâu lắm rồi, khi đó không có vấn đề đất đai như bây giờ, nên diện tích khá lớn, sau đó cứ thế truyền lại cho con cháu, mỗi đời lại sửa sang lại một lần."

"Cái em đang thấy bây giờ là đã được sửa lại gần đây rồi."

Chu Di Hân gật gù, chẳng trách nàng cảm thấy tòa nhà này vừa cổ điển lại vừa hiện đại, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Hai người đi qua đoạn đường đá rất dài mới vào đến phòng khách, Bách Hoài mặc chỉnh tề đứng cửa chờ sẵn, thấy hai người thì đến chào: "Chị hai, chị dâu."

Bách Hân Dư ừm một tiếng, Chu Di Hân đi đến bên cạnh em, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hoài, chị nghe chị em nói rằng em muốn đi cùng đến ăn cơm..."

"Vâng."

Bách Hoài đối diện ánh mắt Chu Di Hân, thẳng thắn nói: "Em cùng ăn cơm tất niên với mọi người."

Chu Di Hân mím môi. "Được rồi."

Bách Hân Dư nhận thấy Chu Di Hân có vẻ tò mò về nhà cũ, cô định đưa nàng đi dạo xung quanh thăm thú nhưng nàng lại giữ tay cô lại: "Không cần, chẳng phải chị cần đến công ty có việc sao? Chị đi xử lý công việc đi, lần khác đi dạo cũng được."

"Huống hồ, có Tiểu Hoài ở đây với em mà."

Bách Hoài đứng bên cạnh mỉm cười.

Bách Hân Dư: "Cũng được, vậy chị với Tả Tịnh Viện đi trước. Tiểu Hoài, để ý chị dâu em."

Bách Hoài vẫy tay với cô: "Chị hai cứ yên tâm."

Yên tâm?

Bách Hân Dư lắc đầu một cái, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Chu Di Hân.

Cô càng không yên tâm được đây.

Nhưng công ty lại có việc, Bách Hân Dư nói tạm biệt với Chu Di Hân rồi quay đầu đi khỏi.

Bách Hân Dư đi rồi, Bách Hoài hỏi Chu Di Hân có muốn đi quanh xem một vòng không, Chu Di Hân lắc đầu: "Thôi, Thư Kỳ nấu cơm một mình, chị sợ chị ấy không kham được."

Bách Hoài cười hơi miễn cưỡng: "Vậy thì đi thôi ạ."

Chu Di Hân và em rời khỏi nhà cũ.

Nhà cũ của nhà họ Bách cũng khá xa ngoại thành, trên đường đi Chu Di Hân lẫn Bách Hoài đều không nói gì, trong buồng xe rất yên tĩnh.

Lúc sau Bách Hoài cũng thấy mệt.

Chu Di Hân nhìn mắt em nói: "Tiểu Hoài, nếu em không muốn đi, không cần ép buộc chính mình."

Bách Hoài nhìn nàng: "Em..."

Đối diện đôi mắt trong suốt của Chu Di Hân, như thể nàng đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của em.

Phải.

Em không muốn đi.

Em không muốn phải ngồi chung một mâm cơm với Diệp Thư Kỳ.

Thậm chí là hít thở chung một bầu không khí trong nhà cùng với Diệp Thư Kỳ cũng là một sự hành hạ với em.

Nhưng em đang cố ép mình không nên giận cá chém thớt, nên thử hiểu Diệp Thư Kỳ.

Ít nhất, thử đứng dưới góc độ của Diệp Thư Kỳ mà đánh giá một chút.

Chu Di Hân thấy em không nói gì, kéo em qua vỗ vỗ vai: "Tiểu Hoài, không muốn đi thì chị bảo Lục Hàn đưa em về nhé. Dưa hái xanh không ngọt."

Bách Hoài bình tĩnh nhìn nàng, cụp mắt cười: "Chị dâu, em cảm thấy chị đúng là không giống người khác."

Chu Di Hân: "Hả?"

Bách Hoài vẫn cúi mặt: "Nếu như là mẹ hoặc anh cả, bọn họ nhất định sẽ nói một đống đạo lý này nọ để thuyết phục em, nói thật, em nghe những điều đó ngán tận cổ rồi."

"Nhưng chị lại không như thế."

"Chị không thích nói đạo lý như vậy."

Giống như việc ngày hôm qua.

Nói với em nhiều đạo lý hơn nữa đều không thể bằng việc để em tự đứng ở đó cảm nhận sự sợ hãi kinh khủng kia.

Chỉ khi em đối mặt với hoàn cảnh tương đồng, em mới hiểu được cảm nhận của người khác.

Như vậy còn khiến em ghi lòng tạc dạ hơn hẳn việc cứ nói đạo lý.

Bách Hoài cúi đầu nghĩ nghĩ: "Chị dâu, có phải chị cũng cảm thấy em rất quá đáng với Diệp Thư Kỳ?"

Chu Di Hân giãn mày: "Muốn chị nói thật?"

Bách Hoài khe khẽ vâng một tiếng.

Chu Di Hân: "Đứng ở phía Thư Kỳ suy xét, đúng là em rất quá đáng, nhưng đứng ở phía em mà nói, cũng không quá đáng lắm."

Bách Hoài nghe thấy ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Di Hân đang mỉm cười.

Nàng nói tiếp: "Vì thế nên chị không khuyên em phải chấp nhận Thư Kỳ, càng sẽ không mong hai người ở chung hòa thuận gì. Như vậy quá tàn nhẫn với em, mà đối với Thư Kỳ cũng vậy."

"Bởi vì em không cần phải chấp nhận chị ấy."

"Mà chị ấy cũng không có gì phải hổ thẹn với em."

"Thư Kỳ, chị ấy không thể lựa chọn việc được sinh ra như nào, nhưng chị ấy có thể lựa chọn con đường cuộc đời của chị ấy, chị tin rằng trên con đường đó, không có nhà họ Bách."

"Chị ấy và người họ Bách các em, mãi mãi chỉ là người lạ."

Bách Hoài lần thứ ba nghe được câu người lạ này, sắc mặt em không còn âm trầm nữa, ngược lại khá bình thản, đôi mắt cũng không có vẻ thù địch nữa, dịu nhẹ hơn hẳn.

Bách Hoài gật gù: "Em biết rồi."

Chu Di Hân thấy em như vậy không nói tiếp nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.

Bách Hoài cảm kích khẽ liếc nàng.

Lúc này đầu óc em đang rối bời, chị dâu lại hiểu ý không nói nữa, để cho em không gian riêng tự ổn định tâm tình.

Thật sự không hề giống bất kì ai.

Lần thứ hai em thở dài cảm thán, mắt chọn người của chị hai thật tinh tường.

Chu Di Hân không biết rằng trong lòng Bách Hoài đã nâng nàng lên hẳn mười tám tầng mây, thấy xe sắp đến chung cư nhà mình, nàng ngồi thẳng người, còn khẽ nhắc Bách Hoài: "Đến rồi."

Bách Hoài quay đầu nhìn ra ngoài.

Quả nhiên là nơi rất quen thuộc.

Lục Hàn dừng xe lại, xách đồ lên giúp Chu Di Hân và Bách Hoài, Diệp Thư Kỳ đang làm sủi cảo, nghe tiếng cửa, tay vẫn dính một đã ra đón.

"Rốt cuộc đến..."

Cô nói được nửa câu thì khựng lại, sau đó nhìn đến Bách Hoài.

Bách Hoài nhìn cô một cái cũng rời đi ngay.

Chu Di Hân bảo Lục Hàn đặt đồ vào bếp, cười nói: "Hay anh cũng ở lại ăn cơm?"

Lục Hàn vội lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của phu nhân, nhưng không cần đâu."

Chu Di Hân thấy hắn không đồng ý cũng không muốn ép, gật đầu để hắn đi.

Trong phòng khách chỉ còn Chu Di Hân, Diệp Thư Kỳ và Bách Hoài.

Chu Di Hân cởi áo khoác hướng về một cục lông trắng đang cuộn mình nằm trên sofa: "Tiểu Phì."

Tiểu Phì ló đầu ra khỏi chân, thấy là Chu Di Hân thì vội vàng kêu meo meo nhảy xuống, quấn quít chân nàng.

Nó ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm phát ra ánh sáng long lanh đẹp đẽ.

Chu Di Hân cười bế Tiểu Phì lên đưa cho Bách Hoài: "Em chơi với Tiểu Phì nhé, chị đi làm sủi cảo."

Bách Hoài cúi đầu nhìn Tiểu Phì, không đón nó, ngược lại nói: "Để em làm cho."

Nói xong thì em quay đầu đi vào phòng bếp.

Diệp Thư Kỳ đã làm xong nhân bánh, đựng trong cái nồi lớn, vỏ thì đi mua, ở cạnh có một bát nước trắng, Bách Hoài cũng chưa từng nặn sủi cảo, thực ra, em còn chưa biết đun nước sôi như nào.

Ở nhà có người giúp việc, đi ăn ngoài thì có nhân viên rồi.

Cho nên em lớn đến từng này tuổi nhưng chưa từng tự nấu gì cho mình ăn cả.

Tối nay, em không muốn chỉ làm một người chỉ đến ngồi ăn.

Diệp Thư Kỳ cũng không có ý kiến gì với việc em nhận nặn sủi cảo, vẻ mặt như thường cầm vỏ bánh, nhấp chút nước, cho nhân bánh rồi bóp hai bên, động tác liền mạch thông thạo.

Bách Hoài cúi đầu chuẩn bị cầm vỏ bánh lên, Diệp Thư Kỳ nhẹ giọng: "Đi rửa tay trước đã."

Bách Hoài khẽ run, quay đầu đi rửa tay.

Mấy phút sau, em ra khỏi nhà vệ sinh, lại bắt đầu học theo động tác của Diệp Thư Kỳ cầm vỏ bánh, nhấp nước, cho nhân bánh, sau đó bóp hai bên vào, chỉ là sủi cảo của em nặn mãi không dính lại, hở ra một cái lỗ.

Bách Hoài thầm cắn răng mạnh mẽ bóp lại.

Diệp Thư Kỳ thấy thế thì đến cạnh không nói hai lời nhúng tay vào nước một chút rồi nặn hai viền hở ra, ngón tay thon thon ấn một cái liền được.

Bách Hoài hơi đỏ mặt, khụ khụ hai cái, mũi chân hơi cử động định đi ra, nhưng nghĩ nghĩ chút thì quay lại, thậm chí còn hơi đến gần Diệp Thư Kỳ, ánh mắt chăm chú nhìn ngón tay Diệp Thư Kỳ chuyển động hút mắt, bắt đầu ra dáng học tập.

Chu Di Hân ngồi trên sofa nhìn cảnh tượng đó mà đầu mũi đột nhiên chua xót.

Hiện tại, Bách Hoài còn địch ý với Diệp Thư Kỳ hay không thì nàng không rõ, nhưng ít ra đã không bài xích như trước nữa.

Tiểu Phì nằm trong lòng như nhận ra nàng đang cảm xúc dâng trào nên ngẩng đầu liếm cằm nàng một cái, Chu Di Hân cúi đầu đối diện Tiểu Phì, khuôn mặt vui vẻ, ôm chặt Tiểu Phì một cái mới thả ra, sau đó nàng lấy điện thoại chụp một tấm hình gửi cho Bách Hân Dư.

Trong hình là Bách Hoài và Diệp Thư Kỳ, cả hai đứng không gần mà cũng không xa, không khí rất hòa thuận.

Bách Hân Dư một lúc sau mới trả lời.

[Bà xã vất vả rồi *icon trái tim*]

Nhìn icon trái tim này, Chu Di Hân không nhịn được bật cười.

Thật là lỗi thời quá đi!
--------------------

*Tác giả có lời muốn nói.

Bách Hân Dư: "Bã xã vất vả rồi, em muốn được thưởng gì đây?"

Chu Di Hân: "Quần áo, túi xách, dây chuyền kim cương hay son đều được nha."

Bách Hân Dư: "Được rồi, thưởng bà xã hai ngày không thể xuống giường."

Chu Di Hân: ??????
---------------

1. Hồng Môn yến: Từ thời xa xưa, người Trung Quốc đã biết dùng ba chữ "Hồng Môn yến" để lý giải sâu sắc về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa. "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro