Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thường là như vậy, đội thua sẽ chịu toàn bộ tiền nước và tiền ăn vặt, ok! Đá khoảng 90 phút." Bách Hân Dư nói với Tả Tịnh Viện, cả hai đang ngồi tránh nắng dưới gốc cây.

Chủ nhật nào cũng vậy, cứ khoảng tầm 3h chiều thì cái sân banh đối diện nhà Lưu Thù Hiền cũng đầy những đứa con trai chia đội đá banh. Hai đội, một trong thị trấn, đội còn lại thì ngoài xóm chợ.

Kể từ lúc căn biệt thự của gia đình bác sĩ Chu được xây lên thì cái sân banh không còn rộng như trước nữa nhưng cũng đủ cho mười mấy thằng con trai vẫy vùng mà cũng phải nói trong cái xui vẫn có cái may.

Kể từ lúc đó đội banh thị trấn cũng phát hiện thêm được một chân sút mới. Người ta nói chị ta là cầu thủ mang đẳng cấp quốc tế- con gái ông bác sĩ, mà đúng thật vậy chỉ cần nhìn cái tướng cao chót vót, mang đôi giày hàng hiệu dẫn banh một cách điệu nghệ thì ai cũng mong một chiến thắng mới cho đội banh thị trấn.    

Sự có mặt của cậu sẽ thay cho tiền đạo có tuổi Lưu Thù Hiền. Mấy đứa xóm chợ cũng nghe phong phanh về điều này, cậu sẽ được đội thị trấn cho ra mắt trong trận đấu hôm nay.

So sánh về cả 2 đội thì đội thị trấn có vẻ gặp một số vấn đề về tuổi tác của các cầu thủ, trong khi đội xóm ngoài đầy những cầu thủ trẻ tuổi, đa số đều là khuân vác trong chợ nên ai cũng khỏe như trâu thì đội thị trấn lại có con trai của vị bác sĩ, vài ba lão niên đã lập gia đình và có con.  

" Đội mình sẽ mặc áo còn tụi kia cởi trần, mà thủ môn của tụi nó nhạy lắm, nhớ... ". Bách Hân Dư muốn chỉ rõ cho Tả Tịnh Viện một số vấn đề trước khi trận đấu bắt đầu.  

" Tả Tả, đang ở đâu vậy? ".

Tiếng nói lớn được phát ra từ căn phòng có cửa sổ để mở nhìn xuống sân bóng của ngôi biệt thự.

Hai con người này đang say mê chuyện bóng đá đều biết rõ giọng nói đó là của ai. 

" Xin lỗi, đợi em một xíu ! ".

Tả Tịnh Viện bước tới vách tường rào của căn biệt thự nói lớn : " Dưới này nè em, ngoài ban công đó ! " 

" Đang làm gì đó? Lên nhà chơi đi chán quá àaaa "    

Nàng nhăn mũi rồi nheo nheo mắt nhìn chị gái ở dưới.

Hôm nay nàng dậy trễ, nhà lại không có ai. Ba mẹ nàng được một ông chủ tịch nào đó mời đi ăn tiệc đến tối mới về.

Làm biếng, vẫn chưa chịu thay ra chiếc váy ngủ dễ thương, nàng búi mái tóc vàng rối bù của mình một cách hờ hững để lộ một khoảng cổ trắng ngần, bước qua phòng chị gái định rủ chị đi ăn cái gì đó thì chẳng thấy tâm hơi đâu. 

" CHỊ ĐANG CHƠI ĐÁ BANH, KHÔNG LÊN ĐÂU ! ". Tả Tịnh Viện nói lớn trả thù, sáng giờ  chán muốn chết không có ai chơi cùng mà nàng thì cứ nằm lăn ra ngủ kêu hoài không dậy, bây giờ còn muốn gì nữa. 

" Có hai người mà đá banh cái gì, vô nhà kêu gì ăn đi đói quá "    

Nàng nói hất đầu về phía cô, cô lại nhìn nàng bằng ánh mắt của một kẻ si tình, lúc trước cô còn ngại ngần quay đi khi nàng thấy, còn bây giờ giống như là không thể rời mắt khỏi nàng được rồi.

Nàng đã nhìn thấy cô từ lúc nãy nhưng không muốn để ý đến. 

" 30 phút nữa mấy người kia mới đến, chị ra sớm chút thôi ! Đói thì kêu cái gì ăn đi, hòi nãy chị gọi dậy ăn với chị mà không chịu còn nói gì nữa ? " 

" Nhưng chán lắm, không có gì chơi cả ". Nàng giãy nãy nói, ở nhà một mình nàng không thích tí nào. 

" Chơi game, nghe nhạc, xem phim hay vầy đi chị chơi khoảng 3 tiếng rồi lên mình đi ăn tiếp ". Em của cậu đúng thật là con nít mà. 

" Mấy cái đó có gì vui đâu ! " 

" Vậy xuống đây chơi nè... à người tình của em đâu? Gọi qua bển nói chuyện đi "    

Không biết tại sao nàng lại đưa mắt liếc nhìn cô khi nghe Tả Tịnh Viện nói như vậy. Trong một tích tắc nàng dường như thấy được có gì thay đổi trong đôi mắt đó, đôi mắt buồn nhìn nàng ngàn lần như một.

Câu nói của Tả Tịnh Viện thực sự đã ảnh hưởng đến chị ta, có cái gì đó, nàng cũng không biết nữa lạ lắm trong đôi mắt đó sự ngạc nhiên, sự tổn thương hay là sự chấp nhận, chúng thực sự khó đoán quá. 

" Hôm qua thức cả đêm nói chuyện rồi còn gì "     Nàng trề môi quay lại nói với Tả Tịnh Viện, có lẽ vậy cũng tốt, sẽ giúp chị ta dứt khoát hơn. 

" Thì ra tại vì cái đồ ngơ ngơ đó mà em ngủ nguyên ngày đó hả? ". Tả Tịnh Viện nói trách móc nhưng có vẻ giống giỡn cợt nhiều hơn.  

" Không vào thì thôi, không thèm năn nỉ nữa... hứ ". Nàng giận dỗi bước vào trong, cố tình đóng thật mạnh cánh cửa ban công như là muốn dằn mặt Tả Tịnh Viện. 

***
" Em sao thế ? Không khoẻ trong người à??" Lão Lưu hỏi cô, trông cô cứ như người mất hồn vậy . 

" Không sao đâu, em chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi ". Cô cười nhẹ, nói qua loa cho xong chuyện, thực sự bây giờ chính cô cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. 

" Qua nhà chị uống chút gì không? ".

Chị họ cô nói : " Tịnh Viện đi nữa không? Chị thật thật không ngờ  đá hay như vậy nha !! " 

" Dạ cũng thường mà chị ". Tả Tịnh Viện cười nói : " Mà chắc em không qua nhà chị được, giờ em phải về nhà rồi " 

" Hân Dư không đi luôn sao? " 

" Em có việc phải làm rồi, để lần khác đi ". Cô nói rồi đi thẳng ra bến cảng.

Cô muốn được yên tĩnh một lúc .    

Sao mọi thứ lại phức tạp như thế này cơ chứ? Cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu đến như vậy, cô đơn giản chỉ là say nắng nàng thôi mà! Cái cảm xúc khó hiểu trong lòng cô bây giờ không chỉ đơn giản là say nắng nữa. Càng ngày cô càng không thể kiểm soát bản thân nó rồi !

Cô cứ mong muốn được nhìn thấy nàng, cũng chẳng để làm gì, những lúc như thế cô chỉ lặng thinh đứng nhìn, không hô hoán hay ngưỡng mộ nàng một cách ồn ào như những người khác. Cô thấy mình bạo dạn hơn khi nhìn nàng, không còn quay đi hay ngại ngùng lén lút nữa. 

" Bạo dạn hơn?? Mắc cười thiệt hay là mày không thể rời mắt khỏi người ta ?? ". Cô nở nụ cười mỉa mai cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro