Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố gắng bước đi thật nhanh, vết thương trên cánh tay trái thực sự là không thể chịu nỗi nữa.    

Đúng là bọn khốn nạn mà.   

Cô rít qua kẽ răng, căm giận, giận vì vết thương trên cánh tay cô thì ít mà vì những lời nói  của chúng về ai đó thì nhiều. Cuộc đời Bách Hân Dư chưa từng gây sự với ai để bọn chúng có thể kiếm chuyện và khiến cô phát điên lên như vậy. 

" Bán cho bịch bông gòn và chai nước sát trùng ". Cô nói ngay khi vừa quẹo vào tiệm thuốc mà chẳng thèm nhìn xem có ai không. Đúng thật là kì tích khi cô về được đến đây với vết thương khá sâu trên cánh tay mình.    

Rời mắt khỏi chiếc máy tính, Chu Di Hân ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói hối hả đó 

" Chị bị cái quái gì vậy?? ". Nàng trợn mắt hỏi, tay áo Bách Hân Dư bị rách một đường khá dài, máu không biết từ đâu chảy ướt một khoảng tay.    

Cô lật đật thả lỏng cánh tay bị đau, cứ tưởng là sẽ gặp nhóc Tả Tịnh Viện hay bà Chu ở đây. Cô chưa bao giờ thấy nàng trông tiệm thuốc vào buổi tối cả, sao lại là nàng khi cô trong tình trạng như thế này. 

" Tôi bị thương chút thôi, cô lấy cho tôi... ". Cô gồng mình cố gắng tỏ ra bình thường, chưa kịp nói hết câu thì đã bị nàng ngắt lời. 

" Qua kia ngồi đợi tôi, NHANH ". Nàng liếc cô, không hài lòng với câu trả lời, giọng nói quả không thể đùa được.    

Bách Hân Dư tự hỏi khi không biết tại sao mình lại ngồi ở đây, im lặng trên cái ghế khám bệnh của bà Chu, nhìn nàng chạy tới chạy lui, kiếm mấy cái đồ dùng sơ cứu. Cô có thể tự lo cho mình được, chỉ cần rửa sạch rồi băng lại thôi mà. Nhiều lúc cô thấy mình sợ nàng còn hơn sợ mẹ mình nữa. 

" Cởi áo ra rồi đặt tay lên bàn ". Chu Di Hân ra lệnh, nàng tiến lại bàn đặt chiếc hộp sơ cứu lên rồi chạy vô trong quầy thuốc tìm kiếm cái gì đó.    

Bách Hân Dư chần chừ một hồi, suy nghĩ không biết làm gì. Cô thật sự không muốn cởi áo trước mặt nàng, không phải cô không tự tin mà nàng là người con gái cô thích, cởi áo trước mặt nàng nên cô thấy kì lạ thế nào ấy, như thế là quá thân mật đối với cô. 

" Chị mà cứ như thế tôi lấy kéo xé bây giờ đó, nhanh dùm đi ". Nàng trở lại tay cầm một tấm vải sạch. 

" Vậy cô xé phần này giúp tôi, phần này đi ". Cô nhìn nàng nhỏ giọng nói, tay chỉ vào cái ống tay áo đã rách ướt vì máu 

" Tuỳ chị ". Nàng nói rồi lấy kéo cắt luôn ống tay áo bên trái của cô. Chu Di Hân nhìn vào vết cắt trên bắp tay xem xét, rồi lấy miếng vải sạch đặc lên đó rồi ấn mạnh. 

" Aaaaa... ". Bách Hân Dư hét lên vì bất ngờ. 

" Chịu đau xíu đi, như vậy mới cầm máu được, bị cái gì cắt đây, dao hả?? ". Nàng hỏi mà vẫn chú tâm vào công việc. 

" Ừm... "    

Cô nói, mắt không rời lấy nàng một phút. Nàng dù có một lúc nào đó quan tâm hay đối xử với cô thân thiện hơn một chút, đều với tư cách là bác sĩ cả. Như hôm bữa vậy, nàng lúc nào cũng nghiêm túc với người bệnh, lo lắng cho sức khoẻ của họ dù cho nàng có không thích người đó hay cái người đó thích nàng đến phát điên lên được. 

" Chị bị điên hay sao mà để ra như vậy hả ?? ". Nàng nói một cách khó chịu, cô không hiểu tại sao nàng lại như thế. 

" Con dao có bị sét không? Đừng có nhìn nữa, trả lời coi "    

Nàng bực dọc nói, cái con người này thật coi thường tính mạng của mình mà. Vết thương đã không chảy máu nữa nhưng trông có vẻ sâu.

Mở hộp sơ cứu, Chu Di Hân lấy ra một vài thứ rồi bắt đầu sơ cứu vết thương. Nàng biết cái  con người điên khùng này lại đang nhìn nàng nữa. Kể từ hôm đi mua sách đến giờ nàng không còn nói chuyện với cô nữa, lâu lâu vẫn có đụng mặt ngoài đường. Nàng biết cô vẫn cứ âm thầm với nàng nhưng cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy sao? Nàng sẽ không ở đây hoài cho cô nhìn thì đến lúc đó nó phải làm sao đây. 

" Không, chỉ là loại dao nhỏ bình thường th... " 

"Chu Chu em ăn hết kem... CHỊ BỊ SAO VẬY?? "    

Tả Tịnh Viện bước ra từ cánh cửa nhỏ nối căn biệt thự với tiệm thuốc tây, tay cầm hộp kem lớn. Nhóc chỉ định đưa đầu ra hỏi em mình rồi lại vọt vô phong coi tiếp trận bóng rổ nhưng cảnh tượng Bách Hân Dư với cánh tay chảy máu ngồi đó thực sự làm nhóc hoảng hốt. 

" Bị chém chứ gì nữa! Em không nghĩ chị ta tự chơi dao rồi làm đứt tay như vậy đâu ". Chu Di Hân mỉa mai nói, không biết sao nàng cảm thấy bực mình với con người kia đến thế.    

Tả Tịnh Viện không giỏi nhưng nhìn sơ qua, cậu biết vết thương đó cũng không nhẹ đâu. Cầu mong cho thịt Bâch Hân Dư là loại thịt hiền chứ gặp loại thịt dữ thì mệt mỏi lắm đây. 

" Mà chị làm gì mà chém nhau dữ vậy? Rồi có ai bị gì nữa không?? Chị xung đột gì với ai hả??". Tả Tịnh Viện quay qua cô hỏi một tràng, trông cậu nhóc cũng khá bực tức khi thấy chị mình bị như vậy. 

" Không có gì đâu, mâu thuẫn thôi mà, chị ở đó có một mình à ". Bách Hân Dư khổ sở nói, phớt lờ luôn câu hỏi về kẻ gây ra vết thương cho mình, nghe qua là biết cô đang giấu diếm điều gì đó. 

" Nói xạo mà không biết ngượng miệng ". Nàng nói thầm, càng lúc càng thấy bực mình, đã không biết tự bảo vệ mình rồi còn bao che cho người khác nữa. Đúng là  'anh hùng rơm'  mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro