Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em nói gì chứ? Đi là sao ??

" Em ấy sẽ về Mỹ và học đại học bên đó, mới nhận tin báo trúng tuyển hôm qua... cuối tháng này bay "

" Ở đây cũng có trường mà... lên Thượng Hải là có rồi về Mỹ làm gì chứ "

" Ba mẹ em từng được đào tạo và họ đã gặp rồi quen nhau ở đó nên em ấy muốn học ở đó ! Với lại trường đó là trường đào tạo bác sĩ rất tốt, không phải dễ vào đâu... em ấy đã gần như thét lên đêm hôm qua khi nhận tin trúng tuyển "

Ngồi gục mặt vào lòng bàn tay, những gì Tả Tịnh Viện nói nãy giờ cứ như sét đánh ngang tai cô vậy. Đầu óc choáng váng, cô không còn suy nghĩ được gì hết.

Từ bệnh viện trở về cô chỉ mong được nhìn thấy nàng một chút thôi cho mệt mỏi trong lòng cô yên lại rồi tranh thủ về nhà chợp mắt một lát. Cả đêm hôm qua cô không ngủ được miếng nào mà giờ nghe cái tin như thế thì cô thật không biết mình có thể trụ vững được bao lâu nữa đây. Tại sao bao nhiêu chuyện dồn dập đến một lúc thế này? Dùng tay vuốt mặt mình, cô cần phải tỉnh táo đối mặt với chuyện này.

Kể từ tháng trước tình trạng sức khoẻ của ba cô không tốt lắm nhưng mấy bữa nay cũng tiến triển khá tốt. Bác sĩ Chu cũng đã xác nhận về một căn bệnh thứ hai trong người ba cô. Cuộc đời đúng là bất công thiệt mà !

Từ khi còn trẻ, nghe mẹ cô kể lại thì cứ khoảng một thời gian lâu lâu ba cô lại bị nhói tim, không hở van, không đau chỉ hay đập nhanh và nhói lên.

Bác sĩ Chu đã bắt buộc đưa ba cô lên lại bệnh viện, cái gì chứ mấy cái bệnh tim này lơ là là trở tay không kịp. Ông Bách nhập viện lại thì cô cũng phải bỏ hết công ăn việc làm mà theo ba mình vào viện. Cơm nước Phì Phì đưa vào bệnh viện hằng ngày, lâu lâu mẹ cô lại ở bệnh viện một đêm cho cô về nhà nghỉ giống như hôm nay, chưa nghỉ ngơi gì thì cô đã thấy như trời sập rồi.

" Sao mà gấp vậy? Mà cô ấy... sẽ đi bao lâu ? "

" Tháng 8 là bắt đầu nhập học rồi, chương trình học là bảy năm, sau đó... còn tuỳ em ấy sẽ về đây công tác hay ở bên đó luôn "

Câu trả lời của Tả Tịnh Viện thực sự đánh gục mọi sức lực còn lại trong người cô. Nàng bây giờ như một phần trong cuộc đời cô, chỉ có mấy bữa trên bệnh viện không được nhìn thấy thì cô đã nhớ nàng đến phát điên lên được. Bảy năm thì làm sao mà cô sống đây! Cô đã làm gì mà phải chịu đựng những chuyện như vậy chứ? Bệnh tình ba cô đã khiến cô căng thẳng lắm rồi, bây giờ lại thêm chuyện của nàng nữa cô biết làm sao đây.

Cố lếch cái thân thể chếch nhoáng chút men rượu vào phòng tắm, Bách Hân Dư cảm thấy thực sự mệt mỏi, cơ thể cô vì nhiều ngày không được ngủ còn tinh thần thì vẫn chưa chấp nhận được sự thật đó. Cô thường có thói quen trốn trong phòng tắm mỗi khi có chuyện buồn bã hay mệt mỏi. Dòng nước xối xả chảy trên mặt sẽ khiến cô dễ chịu hơn, nếu cần cô sẽ khóc cho thật đã đến khi mắt và cơ thể không còn chịu nỗi nữa rồi thì leo lên giường ngủ một giấc.

Bách Hân Dư thường ít khi tắm nước nóng chỉ có khi trời quá lạnh mà thôi. Nước lạnh thường đem đến cái rùng mình buốt giá sau đó là sự tươi tỉnh khác lạ. Khác với mọi lần, cô tắm vội thay một bộ đồ khác rồi nhanh chóng với lấy bao thuốc trên bàn. Đóng cửa nhà cẩn thận cô chạy vội đến nhà nàng, cô sẽ được nhìn nàng như vậy bao nhiêu lần nữa chứ .

Trong hai tuần tiếp theo không phải ngày nào cũng đến được, cô còn phải lên bệnh viện. Sau hai tuần cô không biết còn có cơ hội nào khác để làm việc này, ít nhất là trong suốt 7 năm sau. Trong suốt mùa đông nàng dường như không ra ban công nữa vì thời tiết quá lạnh, còn cô thì ngày nào cũng đến chỉ trừ những hôm phải ở thị trấn đi với ba cô. Có một điều rất đặc biệt, bữa nào nàng không ra ngoài thì lại đi ngủ rất sớm, chỉ khoảng một lúc sau khi cô đến thì nàng đã tắt hết đèn phòng.

Tiến đến chỗ ẩn nấp sau cột đèn cô ngồi xuống nhìn lên căn phòng vẫn chưa sáng đèn đó.

Hôm nay cô đến hơi trễ không biết nàng đã đi ngủ rồi hay chưa về phòng, dù vậy Bách Hân Dư vẫn ngồi đó rồi châm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi mạnh. Bách Hân Dư chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này, biết mình muốn gì nhưng vẫn không còn cách nào giữ được thứ mình muốn .

Cô thực sự không muốn nàng đi, trong chốc lát cô đã hối hận rằng tại sao mình lại không thổ lộ với nàng và giữ nàng lại riêng bên mình. Nàng về Mỹ cô nghĩ giống như thả hổ về rừng vậy, về với thế giới của nàng, nơi có ai đó quan trọng đang chờ đợi. Còn cô ngồi đây có là ai đâu mà mong muốn giữ lại nàng bên mình chứ. Bật cười chua chát, từ miệng cô nhả ra từng cuộn khói trắng đục rồi nhanh chóng tan vào không khí, yếu đuối, mỏng manh và dễ tổn thương như cô lúc này.

Trong suốt khoảng thời gian qua cô ôm dồn quá nhiều tình cảm trong mình để giờ đây không biết làm sao hết khi nàng từ từ rời khỏi tầm mắt của cô và cả tầm với của cô nữa. Nàng ở đây mặc dù rất khó với tới nhưng cô vẫn cảm thấy an tâm vì có thể dõi theo âm thầm từ xa, miễn là nàng vẫn còn trong tầm mắt cô. Cô biết bản thân mình chỉ chưa quen với việc nàng sẽ ra đi, mọi thứ quá bất ngờ làm cho cô cảm thấy hụt hẫn rất nhiều khi đột nhiên mất mát thứ gì đó quan trọng như linh hồn cô chẳng hạn.

Cô biết rồi bản thân mình cũng sẽ quen dần với sự mong mỏi chờ đợi giống như cô đã quen việc thầm lặng yêu nàng vậy.

Điều khiến cô thực sự sợ hãi là những hy vọng trong lòng cô. Những cái hy vọng đó, chúng rồi sẽ từ từ trở nên mỏng manh, sắc nhọn hơn, càng nhỏ bé càng mong manh, càng sắc nhọn thì càng làm cô đau nhiều hơn, sẽ dễ dàng giết cô hơn. Cô không biết ngày nàng trở về thành một bác sĩ tài ba cùng người tình xứng đôi tương lai sáng lạng trong khi cô một đứa không có tương lai vẫn phụ thuộc vào từng bao hàng, kiếm từng đồng từng cắc. Chắc cô chỉ có nước bỏ xứ mà đi thôi, cái khoảng cách đó sẽ không bao giờ xoá đi được .

***
Chu Di Hân nghe tiếng lộc cộc bên ngoài, sao ba nàng lại bàn luận chuyện gì vào lúc bốn năm giờ sáng như vậy. Chuyến bay ngày mai làm nàng không ngủ được cứ trằng trọc rồi đi vệ sinh riết. Hình như có chuyện gì thật rồi, cả nhà dưới sáng trưng đèn, có vẻ ba mẹ nàng đang gấp lắm.

" Chuyện gì vậy ba? "

" Ông Bách mất rồi... bây giờ ba mẹ vào viện, mọi thứ ở đó rối lắm ! Bà Bách hình như cũng ngất luôn rồi, con cứ nghỉ đi ngày mai trước khi ra sân bay nhớ ghé qua một chút, kêu Tả Tả mai học xong nhớ qua phụ một tay, có mình Hân Dư ba sợ nó chịu không nổi!! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro