Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nép người vào căn nhà gần đó, cô ngước lên nhìn nàng đang đứng tựa người vào ban công, mái tóc dài vén qua một bên tai, hát vu vơ một bài hát nào đó. Đáng lẽ ra cô nên đi đường vòng về nhà, chứ không phải đắm chìm vào nàng như bây giờ. Cô lại cảm nhận được cái cảm giác kỳ lạ ban sáng, như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người cô vậy, từng cọng lông tơ trên người dựng đứng lên, khuôn mặt nóng bừng, đỏ chót và trái tim chưa bao giờ đập nhanh đến vậy.

Lão Lưu bảo cô bị say nắng, nhưng bây giờ làm gì có nắng. Chắc cô say nàng mất rồi! Cô đứng từ xa nhìn cho tới khi nàng vào phòng. Cô không dám bước qua cứ như sợ nàng biết được sự tồn tại của cô vậy. Cô về tới nhà thì mẹ cô cũng đã bắt đầu dẹp hàng, trong quán chỉ còn mỗi ông khách đang cố kết thúc bữa ăn khuya của mình.

"Về trễ vậy con? Mẹ chừa cơm mày rồi đó, tắm đi rồi ăn!"

"Con ghé qua nhà bà Ngô sửa đồ rồi mới về, ba ngủ rồi hả mẹ?"

"Phì Phì nó bật TV cho coi tí, chắc giờ cũng ngủ rồi."

Cứ như thường lệ, mỗi khi đi làm về Bách Hân Dư lại đi tới phòng của ba đầu tiên. Ba cô giờ như đứa con nít, từ lúc bị liệt nửa người chỉ nằm một chỗ, ông hay tủi hờn, muốn gì cũng phải dụ mới làm. Lúc đầu ba cô nằm viện tỉnh nhưng không chịu nổi chi phí nên đưa về nhà, hằng ngày mẹ cô mời bác sĩ đông y về châm cứu, hai chi em thay phiên nhau tập mấy bài tập vật lí trị liệu nhỏ cũng cầm cự được 2 năm nay. Cô cúi xuống khẽ kéo cái ống quần dài ông lên coi vết loét gần 2 tuần nay chưa lành, cũng không tiến triển gì mấy.

"Chị về rồi hả? Đi tắm đi rồi ra ăn cơm, em với mẹ chờ." Phì Phì hỏi.

"Hai người chưa ăn luôn hả? Mà em rửa vết thương cho ba chưa?" Cô kéo ống quần ba xuống, tiến về cái gác xép nhỏ, lấy đồ đi tắm.

"Chưa ăn gì hết, quán đông quá, em rửa rồi, tập thể dục luôn rồi! Chị đi tắm đi, lẹ ra ăn em đói quá!"

Cô tắm ra thì mẹ với Phì Phì đang dọn quán, mẹ cô có quán đồ ăn Trung Quốc với vài món truyền thống, hồi ba còn khoẻ thì quán bự hơn nhưng giờ thì chỉ đủ sống qua ngày. Cô đi tới đỡ mấy cái bàn từ tay mẹ, xếp gọn lại một góc, ra khoá cửa cẩn thận. Sáng mai cô lại dọn ra cho mẹ trước khi đi làm.

"Chị, nghe nói gia đình ông bác sĩ tới rồi hả? Chị có thấy không?"

"Tới hồi trưa, nhìn ổng cũng hiền lắn không như lời đồn đâu, bà vợ nhìn phúc hậu và quý phái lắm, có vẻ là người tốt."

"Còn 2 đứa con thì sao? Em nghe nhiều người nói 2 chị em họ đẹp lắm đúng không?"

Cô xém tí sặc khi nghe đến đây: "Ừ, cũng được..."

Mà giờ này chắc nàng ngủ rồi nhỉ?

.

.

.

.

.

"Ba mẹ ăn sáng!"

"Mời mọi người ăn sáng."

"Hai đứa cảm thấy thế nào? Phòng ốc, môi trường,..." Ông Chu bỏ tờ báo xuống và bắt đầu dùng bữa sáng.

"Tuyệt, con rất thích cách họ trang trí phòng con. Phòng Chu Chu thì khỏi nói, nó còn tím hơn là nhà cũ nữa." Tả Tịnh Viện nhanh nhảu nói, kèm theo cái gật đầu của nàng: "Với lại đồ ăn Trung Quốc không thể chê vào đâu được."

Gia đình bác sĩ Chu có thể nói là một gia đình mẫu mực cho các gia đình khác hiện nay. Họ có cái thoáng, cái tự do của người Tây, nhưng cũng có cái gọi là không khú gia đình của người phương Đông. Từ lúc quyết định về nước, ông không hề gặp một ý kiến phản đối nào từ các con mình, nhưng đó cũng không có nghĩa là tất cả đều háo hức cho chuyến di cư này.

Từ đó ông đưa ra những kế hoạch, điều kiện phù hợp cho từng người. Ông tôn trọng ý kiến của tất cả mọi người trong nhà, ông luôn muốn cả nhà sẽ về Trung Quốc sống từ rất lâu, ví đó là đất tổ.

"Ba được mời về công tác cho một bệnh viện ở Trung Quốc và ba muốn cả gia đình chúng ta chuyển về đó sống, các con thấy thế nào?"

Tả Tịnh Viện và Chu Di Hân luôn được dạy để nhớ rằng mình là con cháu nhà ai, mặc dù học tập, vui chơi bạn bè đều có thể theo văn hoá phương Tây, nhưng được nuôi dạy trong một gia đình Trung Quốc truyền thống. Họ nói tiếng Trung, ăn đồ ăn Trung, có những ngày lễ của Trung Hoa trong nhà và học được dạy cách tôn trọng người khác.

"Ba bắt đầu đi làm hôm nay luôn hả?"

"Không, vài bữa nữa, chiều nay cả nhà ta được mời đi ăn nên mẹ nó không cần nấu cơm đâu." Ông quay qua nói với vợ mình bên cạnh.

"Tả Tả tuần sau sẽ nhập học trường mới. Còn con thì sao, Chu Chu?"

"Con thấy mình tự học ở nhà sẽ tốt hơn, mà mẹ cũng vô làm trong bệnh viện chung với ba luôn hả mẹ?"

"Không, ba nói có một vài người gợi ý nhà mình nên mở một phòng khám ở trong thị trấn, vì mỗi lần muốn mua gì họ đều phải
xuống chợ hoặc lên bệnh viện trên tỉnh, nên mẹ đồng ý." Bà Chu cũng là một bác sĩ như chồng mình.

"Mà lát nữa 2 đứa đi chợ với mẹ không? Đi đi chứ ở nhà làm gì, đi cho biết."

Tả Tịnh Viện và Chu Di Hân gật đầu, thú thật thì họ chưa được đi chợ bao giờ, chỉ nghe kể thôi. Không biết khi sinh con bà Chu có coi ngày giờ không mà 2 chị em rât hợp tính nhau. Tả Tịnh Viện rất quan tâm em gái mình, còn Chu Di Hân luôn cười ngặt ngẹo mỗi khi chị mình làm trò.

"Ba không đi hả mẹ?"

"Không, ba định đi xung quanh chào hỏi mọi người, ba mẹ con cứ đi đi." Ông Chu đặt ly cafe xuống bàn nói: "Mà 2 đứa muốn mua riêng cái gì nhớ đổi ra tiền mặt, ở đây người ta không xài thẻ đâu." Nói rồi ông cười bỏ ra phòng khách đọc tiếp tờ báo còn đang dang dở, để lại 2 đứa con ngu ngơ của mình.

"Đi đi rồi biết tại sao." Bà Chu cười lớn trả lời trước khi cả 2 kịp đặt ra câu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro