【 Đông Đỉnh 】Hắn cướp dâu ta cướp hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Bách Lý Đông Quân: Ngươi bảo ta giúp ngươi cướp dâu, ta giúp , ta cướp cùng ngươi, chẳng qua người ta cướp chính là ngươi, vẫn coi là cướp mà.

  CP Bách Lý Đông Quân cùng Diệp Đỉnh Chi, không tham chiếu nguyên tác, phạm vi mở rộng, không thích thì chớ đọc

  

   Đêm trước hôn lễ, Diệp Đỉnh Chi tìm Bách Lý Đông Quân, muốn nhờ Bách Lý Đông Quân giúp hắn cướp dâu, xem ra Bách Lý Đông Quân đã sớm biết, giành mở miệng trước: “Ta đồng ý, nhưng ngươi phải chấp nhận ba điều kiện của ta, trước mắt chưa nghĩ ra, về sau sẽ nói.”

   “Được.”

   Diệp Đỉnh Chi tất nhiên là cảm thấy huynh đệ của hắn sẽ không hại hắn, cho nên đồng ý không chút do dự. Nhưng trong lòng hắn thật sự chỉ là huynh đệ thôi sao? Hay là còn có một loại tình cảm khác với người này.

  

  Ngày cử hành hôn lễ ấy cũng đến thật nhanh, Diệp Đỉnh Chi mặc hôn phục nhiễm màu máu tươi tiến vào lễ đường, một màu đỏ thẫm của hôn phục hoà lẫn với màu máu, ai lại phân biệt được đâu là hôn phục đâu là máu, nhưng dựa vào khuôn mặt dính máu, và cái thứ chất lỏng nhỏ từng giọt từng giọt dưới góc áo , kiểu gì chẳng nhìn ra tên gia hỏa này là kẻ tàn nhẫn.

   Bách Lý Đông Quân nhìn dáng vẻ này của Diệp Đỉnh Chi, mày càng nhíu chặt lại, hắn điên rồi sao, Dịch Văn Quân kia đối với hắn quan trọng tới vậy sao?

   Diệp Đỉnh Chi vốn định mang tân nương chạy, nhưng tay mới vừa vươn ra, đã bị Bách Lý Đông Quân chặn ngang bế lên mang đi…… Mang đi……

   Bách Lý Thành Phong: “Bách Lý Đông Quân, thằng nhãi ranh này, trở về cho ta! Ngươi đang làm cái gì!”

   “Cướp hôn!” Thanh âm rành mạch truyền từ nơi xa đến.

   Mọi người đều còn chưa kịp phản ứng, kẻ cướp hôn bị Bách Lý tiểu công tử mang đi, rồi đến bị tiếng rít gào của Bách Lý Thành Phong làm ồn muốn chết.
   Nhưng mà…… ai nói cho ta biết, Bách Lý Đông Quân ngươi cướp hôn cái gì? Tân lang tân nương của người ta đều ở đây thì ngươi cướp ai? Gì, cướp Diệp Đỉnh Chi?

   Lạc Thanh Dương nhìn Bách Lý Đông Quân ôm người đi, người khác thì choáng váng, không phải, ngươi đùa à? Ta giúp ngươi cướp dâu, giúp ngươi giữ chân người ta, kết quả ngươi lại bị Bách Lý Đông Quân mang đi.

  

   “Tiểu Bách Lý ngươi làm gì?! Ta nhờ ngươi giúp ta cướp dâu, vì cái gì lại đem ta đi?” Diệp Đỉnh Chi không động đậy, tức giận nói.

   “Cướp dâu? Không phải ta cướp rồi sao? Ba điều kiện, đừng quên.”

   “Không phải, ngươi biến thành cáo già từ bao giờ vậy ?” Diệp Đỉnh Chi đáng thương bị Bách Lý Đông Quân bẫy một trận, chắc chắn không lâu sau sẽ truyền đi loại tin tức, y yêu hắn, hắn yêu nàng, nghĩ đã thấy đau đầu.

   Bách Lý Đông Quân mặt dày nói: “Ta mặc kệ, ngươi hứa với ta rồi. Ngươi bảo ta giúp ngươi cướp dâu ta tới cũng tới , cướp cũng cướp rồi cơ mà, chẳng qua là cướp ngươi thôi, vẫn coi là cướp hôn rồi.

   Vân ca ngoan, ngủ một giấc trước, tỉnh lại là mọi chuyện đều đã ổn cả.”

   Diệp Đỉnh Chi cảm giác không đúng lắm, nhưng lại không cách nào nói ra được, chính là thấy buồn ngủ, hắn thế mà lại ngủ trong lòng Bách Lý Đông Quân thật.

   Tỉnh lại lần nữa, miệng vết thương trên thân Diệp Đỉnh Chi đã xử lý xong. Hắn không khỏi cảm thấy buồn bực, không hiểu Bách Lý Đông Quân vì cái gì muốn làm như vậy, lúc này Dịch Văn Quân hẳn là đã cùng Tiêu Nhược Cẩn ở bên nhau đi.

   “Tỉnh?” Bách Lý Đông Quân bưng một chén cháo đi vào, áp lại lửa giận trong lòng, “Dịch Văn Quân kia quan trọng với ngươi vậy sao? Ngươi có biết thương thế này của ngươi này nghiêm trọng đến mức nào không?”

  Khi Bách Lý Đông Quân xử lý miệng vết thương cho Diệp Đỉnh Chi, nhìn máu tươi dính vào quần áo, lòng đau muốn chết, vừa đau lòng vừa tức giận, cũng rất bất đắc dĩ với người này.

   Diệp Đỉnh Chi không biết vì cái gì Bách Lý Đông Quân lại kích động như vậy, cũng không dám lên tiếng, cử động một chút mới phát hiện, mình vậy mà bị Bách Lý Đông Quân khoá xích!

   “Bách Lý ngươi làm gì?!”

   “Không làm gì cả, vì phòng ngừa ngươi chạy mất mà thôi, ăn chút đi, Dịch Văn Quân kia không cần ngươi nhọc lòng, nàng ta có Tiêu Nhược Cẩn, Lạc Thanh Dương bên cạnh rồi.” Bách Lý Đông Quân thổi thìa cháo, đưa đến miệng Diệp Đỉnh Chi.

   Diệp Đỉnh Chi không hiểu sao cảm thấy Bách Lý Đông Quân như vậy có chút nguy hiểm, nhưng lại tò mò ba cái điều kiện kia của hắn là cái gì, nhịn không được lên tiếng dò hỏi.

   “Điều kiện sao, ngươi có thể làm được, nhưng cũng chỉ có ngươi làm được.

   Chuyện thứ nhất chính là không được thành thân cùng Dịch Văn Quân

   Chuyện thứ hai ta muốn ngươi vĩnh viễn không được rời khỏi ta, cùng ta thành thân

   Còn chuyện thứ ba sao chờ ta nghĩ kỹ rồi lại nói, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, hiện giờ ngươi đều không có đường đổi ý.”

   “Khụ khụ khụ!” Diệp Đỉnh Chi bị sặc rồi, người này nói cái gì? Cùng hắn thành thân? Tuy rằng có hơi không thể tin tưởng, nhưng còn có chút vui sướng là sao.

   “Bách Lý Đông Quân ngươi nghiêm túc à?”

   “ Tất nhiên.” Bách Lý Đông Quân biểu tình nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu rơi trên người Diệp Đỉnh Chi.

   Bộ não của Diệp Đỉnh Chi như vừa đào từ dưới đất lên, loại cảm giác này, so với bất cứ kẻ nào đều không giống nhau. Hắn lúc này cũng mới biết được, Dịch Văn Quân đối với hắn kỳ thật không quá nhiều cảm tình, phần lớn là bởi vì Dịch Văn Quân cứu hắn, hắn giúp Dịch Văn Quân được tự do hẳn là trách nhiệm thôi: “Ta đồng ý với ngươi là được chứ gì.”

   “Kia…… Chờ ngươi khoẻ lên, chúng ta sẽ thành thân.” Bách Lý Đông Quân có chút chần chờ, hắn không phải không nghĩ, mà là sợ đây chỉ là kế hoãn binh của Diệp Đỉnh Chi kế, muốn hắn thả lỏng cảnh giác sau đó lại một lần nữa bỏ rơi hắn.

   Một tháng sau, vết thương trên người Diệp Đỉnh Chi cũng gần lành, một tháng này, hễ Diệp Đỉnh Chi chọc Bách Lý Đông Quân không vui, y như rằng Bách Lý Đông Quân sẽ bỏ thêm hoàng liên vào trong thuốc của hắn.

   Diệp Đỉnh Chi: “Sao hôm nay thuốc này lại đắng quá vậy?”

   Bách Lý Đông Quân: “ Chắc là đổi thuốc, ta cũng không biết nha.”

   Diệp Đỉnh Chi kỳ thật không phải là không biết, chẳng qua là sủng tên gia hỏa này mà thôi, sau này trả thù một thể cũng không muộn.

   Về việc hôn lễ, Bách Lý Đông Quân đã sớm truyền cho Bách Lý Lạc Trần bọn họ, bảo hộ chuẩn bị.

   Bách Lý Lạc Trần tuy rằng khiếp sợ, nhưng mà, có đứa cháu dâu đẹp như cũng không phải không thể chấp nhận được. Bách Lý Thành Phong vừa có ý kiến, nhưng lão gia tử đồng ý rồi thì hắn còn có thể nói cái gì?

   Diệp Đỉnh Chi mặc bộ hôn phục trông rất đẹp, nhưng bộ hôn phục cướp hôn kia đã bị Bách Lý Đông Quân trực tiếp mang đi đốt, hắn còn nói hai chữ: Đen đủi.

   Vân ca của ta chỉ có thể vì ta mà mặc hôn phục, cái gì? Dịch Văn Quân? Nàng không xứng!

  

   Bách Lý Đông Quân đem bộ hôn phục đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Diệp Đỉnh Chi, thế mà lại đặc biệt vừa người, Diệp Đỉnh Chi lúc ấy rất muốn nói, ngươi có phải là âm mưu rất lâu rồi không?

   “ Đúng, đúng là ta âm mưu đã lâu.” Bách Lý Đông Quân nhìn ra Diệp Đỉnh Chi muốn hỏi cái gì, trực tiếp sảng khoái thừa nhận.

   Diệp Đỉnh Chi xoa xoa Bách Lý Đông Quân đầu, không biết nên khóc hay nên cười, thật là, đau đau, tự làm mình đau.

  

   Sau đó, ước định giữa Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đã thành thật, một vị kiếm tiên một vị rượu tiên, lang bạt giang hồ, danh dương thiên hạ.

  

   Tiêu Sở Hà cùng Diệp An Thế ngồi trong tửu lầu nghe bậc cha chú kể chuyện xưa, nhìn nhau cười, Diệp An Thế: " Hay là chúng ta cũng thử so đấu xem xem ai là đệ nhất ở thế hệ này ?"

   “ Được.” Ai quan tâm đến cái gọi là đệ nhất, hư danh mà thôi, vợ anh vui là được.

  ——
Tác giả muốn nói :

   Không có linh cảm gì cả, ta viết hết ý tưởng rồi, ai có linh cảm thì viết tiếp ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro