Chương 13. Ăn Của Ta Phun Ra Cho Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13. Ăn của ta phun ra cho ta

Cho dù ta mọi cách dở trò ngang ngượng, ngày kết hôn cuối cùng vẫn đến. Trên đầu ta che lụa mỏng màu đỏ tím, toàn bộ thế giới đều đã biến thành một mảnh màu hồng tím mơ ảo, lớp ngăn ngoài tấm lụa mỏng được chế tác thành những bông hoa đào thủy tinh, một viên một viên trong suốt như nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống.

Váy dài màu đỏ rườm rà, ống tay và làn váy đều thêu hoa đào tinh xảo, người ở trong đó, như chìm trong biển hoa. Ta lần đầu tiên đi vào Ma giới Thần điện. Quan thần của Ma tộc ở bên trong Thanh Đồng Đỉnh to lớn tiến hành lễ bái kỳ kỳ quái quái, Ma Thần uy phong ngồi trên bên, đứng ở hai bên điện là quan chức to to nhỏ nhỏ của Ma tộc. Ta thầm nghĩ nếu như thân phận của ta bây giờ là người của hội Săn Ma vậy thì kiếm bội rồi, nơi này tùy tiện bắt một tên đem đến hiệp hội Săn Ma cũng có thể bán được thật nhiều tiền.

Ta đánh giá từng tên một, sau đó ở trong lòng nhanh chóng tính toán, trong đầu vùn vụt bay qua từng cơn mưa tiền. Một lúc lâu sau, mới phát hiện mình đã bị Vũ Dương kéo đi tới trước mặt Thần Quan Ma Giới.

Ta có chút khẩn trương, tay chân hơi run rẩy, nhưng không thể trách ta được. Ta đây là lần đầu kết hôn nha, xung quanh lại là một đám cách tám đời cũng không có quen biết. Những ngón tay thon dài tuyệt đẹp của Vũ Dương nhẹ nhàng đưa lại, đem tay của ta nắm trọn. Ta thở dài, lúc trước bản thân chính là bị cái tay này mê hoặc. Ảo não phát hiện bản thân tại sao lại càng lúc càng khẩn trương, ây, ta sợ cái gì chứ, có chuyện gì sảy ra hắn sẽ che trở ta, đúng không?

Thần Quan Ma Giới thần sắc trang nghiêm:

"Phong Phi Phi tiểu thư, ngươi có đồng ý gả cho vũ Dương đại nhân làm thê tử, từ nay về sau cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi, đều bảo vệ đối phương hay không?"

Ta nhìn lén dưới Vũ Dương:

"Híc, Vũ Dương, chàng sẽ không để ta sống trong nghèo khổ đúng không?"

Vũ Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:

"Ừm."

"Chàng cũng sẽ không mắc bệnh hay là chết già chứ?"

"Sẽ không."

"Như vậy ta đồng ý"

Thần Quan ho khan không ngừng:

"Khụ khụ, Vũ Dương đại nhân, ngài có đồng ý cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm thê tử, từ nay về sau cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi bảo vệ đối phương hay không?"

"Ta, nguyện, ý"

"Xin mời tân lang tân nương trao đổi nhẫn cưới."

"Híc, Vũ Dương, tại sao nhẫn của ta lại nhỏ hơn nhẫn của chàng?"

"To thì sẽ xấu."

"Tại sao lại là màu hồng nhạt?"

"Là màu sắc của kim cương"

"Không phải là giả chứ?"

". . ."

Lúc ta đang đưa chiếc nhẫn trong suốt về phía ngón áp út của Vũ Dương, đột nhiên bên ngoài náo động. Có người xông vào! Vũ Dương ngẩn ra, nhanh chóng nắm tay ta, lồng nhẫn kim cương vào ngón tay.

"Được rồi Thần Quan, hôn lễ đã xong rồi. Hỉ Nhi, đưa phu nhân trở về phòng."

Hỉ Nhi đưa ta đi ra ngoài. Ta nhìn lại, người xông vào không ngờ lại là Lưu Hương.

Vũ Dương trên người lại tràn ra loại khí tức tà mị đến tận xương, không khí bên trong thần điện tựa hồ đều bị rút đi.

"Nếu như ngươi tới tham gia hôn lễ, thì đã chậm một bước. Nếu như là đến ngăn cản, sợ rằng lại sớm hơn mười vạn tám mươi ngàn năm"

Ta đầy mặt nghi hoặc:

"Tại sao lại là sớm hơn mười vạn tám mươi ngàn năm?"

Hỉ Nhi trừng mắt:

"Với thân thủ của Lưu Hương, nếu muốn cùng chủ nhân phân cao thấp, ít nhất cũng phải tu thêm mười vạn tám mươi ngàn năm nữa"

Ta không nói gì, tình huống như thế này, ta càng không thể rời đi. Lưu Hương vẻ mặt lạnh nhạt giống như trước:

"Nếu như nàng ấy thật tâm đồng ý gả cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Thế nhưng nếu như nàng ấy có nửa điểm không tình nguyện, ta nhất định phải dẫn nàng rời đi!"

Vũ Dương cười lạnh.

"Nàng có yêu ta hay không, chả lẽ ngươi lại biết?"

Trong không khí tỏa ra nồng nặc mùi thuốc súng, ta lại lâm vào lúng túng.

"Nếu như ngươi chắc chắn là nàng yêu ngươi, tại sao không dám tiến hành huyết thệ?!"

"Đấy là chuyện của ngươi sao?!"

Vẻ mặt lúc này của Vũ Dương giống như vẻ mặt ngày đó ta nhìn thấy trên tường thành. Ta lao tới, che trước người Lưu Hương:

"Vũ Dương, hắn đang nói nhảm, chàng không cần để ý đến hắn"

Ta chuyển mắt nhìn Lưu Hương, hắn vẫn như trước một thân y phục màu đen, thân hình kiên cường lạnh nhạt, ta đẩy hắn:

"Lưu Hương, ta đồng ý, 300% đồng ý, ngươi đi đi"

Lưu Hương nhìn ta, ánh mắt thâm thúy:

"Ánh mắt của ngươi bán đứng ngươi rồi, ngươi không thật sự muốn gả cho hắn"

Ta ngơ ngác đứng chỗ. Vũ Dương đột nhiên nắm lấy ta, nhanh chân đi ra ngoài, Thần Quan hai bên đường nơm nớp lo sợ.

Vũ Dương kéo ta đến một tế đàn, nền đá màu trắng, tỏa ra ánh sáng lạnh giá. Ta nghi hoặc nhìn Vũ Dương, hắn lại nhìn về phía giữa đài, ở đấy có một bức tượng hình con rồng đang bay lên trời. Chậm rãi tiến lại gần, nhìn thấy trong miệng rồng chảy ra một dòng suối. Nước suối trong suốt như ngọc lưu ly, giống hệt màu mắt của Vũ Dương.

Thần Quan lén lút nhìn Vũ Dương. Ta nghi ngờ bản thân có phải nhìn nhầm hay không, một khắc đó, trong mắt Vũ Dương hiện ra một tia do dự không chắc chắn.

Hắn khẽ gật đầu, Thần Quan nâng tay của ta lên, ta kinh ngạc:

"Làm cái gì vậy?"

Một thanh Long Ngân đao xẹt qua ngón trỏ của ta, ta oa oa kêu loạn, Thần Quan đưa hai tay nhẹ nhàng ấn một cái, một giọt máu từ tay ta nhỏ vào bên trong dòng suối. Ngón tay tuyệt đẹp của Vũ Dương nhẹ đặt ngang trên hồ, ta đột nhiên hiểu ra. Huyết thệ là hai người cùng lúc nhỏ một giọt máu vào miệng của tượng rồng, nếu như hai người đồng tâm hai giọt máu sẽ ôm nhau chìm xuống.

Trong lúc đó ta cũng có chút hiếu kỳ. Bên trong nước suối, hai giọt máu từ từ tách ra, như cánh hoa trôi giạt, tự đi theo hướng của bản thân. Cuối cùng vĩnh viễn chìm sâu trong làn nước lạnh buốt. Ta đứng tại chỗ, trong lòng ngán ngẩm. Thì ra, nói đến cùng tình cảm vẫn là hời hợt. . .

Vũ Dương đứng trước làn gió, mái tóc dài màu tím bay trong gió đã che giấu biểu cảm của hắn, vẫn là y phục hồng y diễm lệ như cũ, vẫn uyển chuyển mềm mại như cũ.

Ta cảm thấy rất kỳ quái, không phải là ta rất háo sắc sao? Tại sao. . .

"Ngươi đi đi"

Vũ Dương phất tay, chậm rãi đi xuống tế đàn, trong thanh âm không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

.

Ta tự do, cuối cùng tự do rồi không phải sao? Nhưng là trong lòng như có thứ gì đó bị ràng buộc, nặng trĩu đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Lưu Hương mang ta về Tiên giới, dọc theo đường đi lại không nói gì.

Ta đứng ngoài cửa Nam Thiên môn, sau khi Hạo Thiên Khuyển đi quanh ta đủ hai mươi bảy vòng, Lưu Hương rốt cục lên tiếng:

"Ta đi nói với Nguyên Quân đến đón ngươi về!"

Ta tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn:

"Ngươi đây là có ý gì? Cô nãi nãi ta thật vất vả mới có một cơ hội để gả cho người khác, ngươi con mẹ nó liền đến phá đám?!"

Lưu Hương bất đắc dĩ:

"Đây là ý của Nguyên Quân." .

Ta hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng nảy sinh ra ý nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ. . . Hắn không nỡ để ta lập gia đình?

Thanh âm của Nguyên Quân truyền đến:

"Lưu Hương, ngươi đã chết nên mang hồn về đấy hả?"

Ta quay đầu, liền nhìn thấy Nguyên Quân, trong mây mù lượn lờ, vạt áo tung bay trong gió, thanh nhã thoát tục, nở nụ cười khuynh thiên.

"Được rồi Phi Phi, mọi chuyện đều đã kết thúc, lại trở về làm Bách Hoa tiên tử đi." .

Ta ngờ vực:

"Cái gì gọi là mọi chuyện đều đã kết thúc rồi hả ?"

Nguyên Quân chỉ là nhìn đám mây trắng dưới dưới phàm thế, trầm tư không nói.

.

Tiệc mừng vạn thọ của Thần Đế. Trong lăng tiêu Bảo Điện ánh sáng của châu ngọc làm lóa cả mắt người, âm thanh huyên náo, sầm uất như trong mơ.

Ta cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí đi phía trước chúng hoa, oanh oanh yến yến nơm nớp lo sợ đi theo sát ta. Lưu Hương nhẹ nhàng như nắng ấm:

"Sợ giẫm phải mìn à?"

Ta lườn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn đường. Mịa nó, trong lòng thầm mắng, bộ quần áo này thật là rườm rà, váy dài kéo lê trên đất, sớm muộn cũng có một ngày ta bị nó hại chết.

Nói chưa xong, phía sau có người phát điên hô to:

"Phong Phi Phi!"

Âm thanh rất to, sát khí nặng, tựa hồ không giết ta thì không đủ để giải toản căm tức. Ta kinh sợ quay đầu lại, một cước giẫm phải làn váy, sau đó trượt xuống! Phía sau chúng hoa gào thét. .

Trong lúc từ trên bậc thang cao vút của lăng tiêu Bảo Điện lăn xuống, trong lòng ta chỉ có vài chữ:

"Thật đúng là như thế!" .

Một đường lộn vòng, phịch một tiếng dừng lại bên chân của ai đó. Đầu óc choáng váng , Nhị Lang thần nhảy một cái rất cao, nhanh chóng trốn bên phải người Nguyên Quân:

"Nguyên Quân đại nhân, chuyện này. . . Đây không phải do ta làm!"

Ta xoa xoa đầu ngẩng lên, liền nhìn thấy trước mặt chúng tiên kinh ngạc, sau đó điên cuồng che miệng. Nguyên Quân chắp tay đứng phía trước ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, tỉ mỉ mạnh mẽ nhìn một lần.

Ta nghĩ nếu như ánh mắt cũng có thể nói chuyện, như vậy hắn hẳn là đang nói: Ngươi tự làm tự chịu!

Ta chậm rì rì bò lên, mặt mũi ngược lại đều mất hết, có gì thú vị chứ. Dưới trần gian có câu nói là 'ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó' chính là như thế này đi? .

Nguyên Quân cuối cùng nhanh chân rời đi, giữa không trung vứt lại một câu:

"Ngươi tự làm tự chịu coi như xong đi"

Mặt ta tối sầm, đúng như ta đoán . . . .

Vỗ bụi trên người, trong lúc chạy theo đột nhiên nghĩ đến, nếu như người trước mặt là Vũ Dương. . . .

Lắc đầu, Phong Phi Phi, Vũ Dương đã là chuyện của quá khứ, ngươi không thể cái gì cũng muốn!

Tiếp tục hướng phía trước đi tới, oan ức nhìn Lưu Hương, Lưu Hương nghiêm mặt:

"Ngươi là ai vậy, chúng ta quen biết sao?"

Sau đó hướng về phía trước nhanh chân đi mất. Mịa nó!

Ta ngồi ở bên người Nguyên Quân , khẽ nhấm nháp rượu thần tiên hương vị mát lạnh. Nguyên Quân có lúc làm như lơ đãng liếc ta một chút, ta chột dạ né đi ánh mắt. Trong cơn mông lung có các tiên nữ trổ tài, cầm sắt hợp âm, xa hoa mê đắm.

"Nguyên Quân đại nhân, chúng hoa đều đã hiến nghệ, Bách Hoa tiên tử ở dưới trần giới đã lâu, chắc là đối với nhạc hiện đại cũng có hiểu biết, nếu không ngại thì hãy vì Thần Đế mà hiến một khúc nhạc đi?"

Quan Thế Âm như không phải đang tính toán nợ lần lúc trước, vẻ mặt hòa nhã. Nguyên Quân nhấp nháp hết ly rượu, cười nhẹ một tiếng:

"Chuyện này có khó khăn gì!"

Sau đó dùng âm lượng thấp đến mức chỉ có ta nghe thấy nói:

"Dám to gan từ chối, cấm túc một trăm ngày!"

Ta cúi đầu cười nói:

"Đại nhân yêu cầu, tiểu nhân nào dám từ chối "

Đứng lên, phi thân một cái bay đến giữa hồ. Từ trong tay của một tiên nữ cầm lấy cây đàn guitar, tay gảy đàn, tiếng nhạc vang lên.

"Xin của ta cái gì trả lại cho ta.

Ăn của ta phun ra cho ta.

Thiếu nợ ta mau bù lại cho ta.

Trộm ta giao ra đây cho ta"

Toàn cung điện chỉ nghe 'phụt' một tiếng, đột nhiên yên tĩnh.

Nguyên Quân bay đến bịt miệng ta, kéo về chỗ ngồi.

Thần Đế gượng cười nói.

"Quả là hiện đại. . ."

Chúng tiên cúi đầu uống rượu, hai vai điên cuồng run rẩy, Nguyên Quân lấy đàn trên tay tiên nữ bên trong điện, nhẹ nhàng đàn hát:

"Kiếp trước ngươi là một cánh hoa đào

Phủ kín hồn ta một trời thương nhớ

Giữa hồng trần ta nhìn sao thấu

Ánh mắt ngươi đã từng nhớ đến ta

Kiếp sau ta là một cánh hoa đào

Đã từng tàn úa dưới ngón tay ngươi

Giữa hồng trần nghe tiếng ngươi thở dài

Hoa rơi tan tác nhớ dung nhan người

Kiếp trước ngươi là một cánh hoa đào

Giữa hồng trần tịch mịch khai hoa

Ta nhơ ngươi nơi bụi hoa xưa lưu luyến

Nhìn hoài niệm tàn phai dưới trăng mờ

Kiếp sau ta là một cánh hoa đào

Trên mặt cánh khoa khắc nhân duyên đôi ta

Người yêu hoa không hiểu nỗi lòng hoa

Nên mảnh tình này vẫn hoài gian nan

Ta dùng ba kiếp tình đổi lấy ngươi một đời duyên phận

Chỉ vì kiếp này có thể một lần gặp mặt

Ta dùng ba kiếp tình đổi lấy ngươi một đời duyên phận

Chỉ vì không muốn lại hẹn nhau kiếp sau tương kiến ...."

Ta im lặng ngồi ở đó, có một nơi nào đó trong lòng, xúc động điên cuồng. . . .

Chúng tiên nhìn ta với ánh mắt cực kỳ ám muội, ta ngồi thẳng tắp, cố gắng đưa ra một cái ánh mắt cực kỳ hồn nhiên tỏ ý: Ta rất thuần khiết nha!

Sau đó phản ứng của bọn học đều giống nhau: Có quỷ mới tin ngươi!

Nguyên Quân hơi rũ mi mắt xuống, nhưng lại có một giọt lệ lướt qua vạt áo màu trắng, rơi ở trên bàn tay đang đánh đàn ấy. . .

Ta đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Hương, hắn chỉ nhìn rượu trong chén, y phục màu đen, dáng người kiên cường lại mang theo chút đìu hiu cô quạnh.

Tiếng ca du dương của Nguyên Quân vang lên bên tai, từng chữ từng chữ thâm nhập vào trong lòng ta. Một khúc kết thúc, chúng tiên như mê như say.

Nguyên Quân bỏ đàn lại, phong thái nhẹ nhàng bay tới ngồi trở lại bên cạnh ta. Bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Quân làm như không có chuyện gì xảy ra, ta lại chột dạ dời đi ánh mắt, trong không khí, thật sự có chút mùi vị ám muội . . .

Ta cảm thấy không yên lòng.

Từ thời khắc đó mọi chuyện bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro